"Vâng, cha, nãi nãi, hai người yên tâm." Liễu Đông Thanh đáp lại rất nhanh, chân đã vội bước đi thật nhanh.
Bảy tám đứa trẻ con hùng lên đường đến hồ nước.
Trên đường đi, Liễu Nha Nhi hỏi Hổ Tử: "Hồ nước rất hẻo lánh, tại sao Hổ Tử ca lại chạy đến đó?"
Hổ Tử nghe Liễu Nha Nhi gọi mình là Hổ Tử ca, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bật cười, có chút ngượng ngùng nói: "Lúc trước chúng ta đi bắt ve nên có đi tới sườn núi bên kia.
Nhìn thấy hồ nước có khá nhiều nước có lẽ có thể bắt được cá."
"Khó trách -"
Nghĩ đến cũng đúng, con đường sau núi ít người qua lại.
Nếu không phải Hổ Tử nói cho ca ca nhà mình biết nàng cũng không biết sườn núi bên kia còn có một hồ nước.
Đoàn người đi khoảng một khắc đã đến nơi.
Suối này không lớn, hai bên bờ mọc đầy cỏ dại.
Con suối này đúng như lời Hổ Tử nói nhìn qua đã thấy đáy.
Mấy người dẫm lên cỏ dại tạo thành một con đường, sau đó từng người đi tới hồ nước, chỉ còn lại Liễu Nha Nhi ngồi xổm trên bờ.
"Ta không sợ nắng! Ai, cá -, bên chân ngươi có cá." Liễu Nha Nhi hưng phấn kêu to.
Liễu Đông Thanh bò dậy, lau sạch bùn đất trên mặt, nói: "Cá nhỏ nhà ngươi được lắm, xem gia gia bắt ngươi về chiên dầu nấu canh như thế nào đây."
"Nha Nhi muội muội, ngồi dưới bóng cây kia đi, tránh để bị nắng chiếu tới." Hổ Tử vừa dùng gáo mục nước đổ ra ngoài, vừa nói với người trên bờ.
"Ầm" một tiếng, Liễu Đông Thanh không chỉ không bắt được cá mà cả người còn ngã nhào xuống bùn.
Nha đầu điên hung ác tàn nhẫn trước đó bây giờ lại cười dịu dàng nói bọn họ cẩn thận một chút, lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu chút nào.
Mấy người không tiếp tục mức nước nữa, bắt đầu chuyển sang bắt cá.
"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng để nhánh cây, đá vụn làm bị thương!"
Nói xong, Liễu Đông Thanh dùng toàn lực múc nước ra bên ngoài.
Hắn thật sự muốn nhìn xem trong hồ này không có nước, con cá này có thể trốn đằng nào.
Ngày thường bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy Liễu Nha Nhi, lúc này cẩn thận đánh giá lại, phát hiện chẳng qua chỉ mấy tháng ngắn ngủi Liễu Nha Nhi mặt vàng như sáp nến trước kia đã trắng lên rất nhiều.
Có lẽ do thời tiết nóng bức nên trên mặt nàng còn hơi đỏ lên, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Đối với lời dặn dò của Liễu Nha Nhi ngoại trừu Tần Mộc, nhưng người khác đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc trước Liễu Nha Nhi đánh nhau với Phì Nha, bọn họ đều có ở đó.
Dáng vẻ tàn nhẫn đó đến bây giờ nhớ lại vẫn khiến bọn họ không rét mà run.
Trong hồ không có quá nhiều nước, có lẽ chỉ ngang qua cổ chân.
Hơn nữa bọn họ lấy gáo múc hết nước ra bên ngoài, làm đục hồ, cá bên trong bắt đầu chạy loạn.
"Đông Thanh ca, mau, đưa thùng qua đây." Tần Mộc bắt được một con cá trắm cỏ khá lớn, ấn chặt dưới bùn, chỉ chờ Liễu Đông Thanh lấy thùng tới nhanh chóng bỏ vào.
Liễu Nha Nhi nhà tú tài công vừa mới gọi hắn là ca!
"Con cá này ít nhất cũng phải năm cân (hai cân bằng 1 kg)! Tần Mộc ngươi thật trâu bò!" Một đứa trẻ trong thôn giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Mấy người múc nước một hồi, hồ nước nhỏ loáng thoáng lộ ra nước bùn dưới đáy.
Mà con cá nào lớn một chút cũng lộ ra sống lưng mắt thường có thể thấy được.
Tuy nói trong hồ không còn bao nhiêu nước, nhưng nước bùn vừa đục vừa trơn chỉ cần không cần thận một chút, cá bắt được đều sẽ trốn mất.
"Nha Nhi ngươi xuống đây làm gì? Mau, lên bờ đi."
Nhưng kỹ thuật bắt cá của mấy người bọn họ thật đúng là chẳng ra gì, vừa bắt được cá vào tay lại bị trốn mất.
Bọn họ bắt cá, té ngã, bò dậy lại bắt tiếp, lại té ngã.
Toàn thân trên dưới không nhìn thấy nơi nào sạch sẽ.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiếng cười vang vọng truyền đi thật xa.
Không chỉ có Liễu Đông Thanh và Hổ Tử mà tất cả mấy đứa trẻ đều đã biến thành tượng đất nhỏ.
Liễu Nha Nhi thật sự không thể nhìn thêm được nữa, cởi giày đi xuống.
"A, a - ai da!" Hổ Tử lớn tiếng kêu gào ngã xuống bùn.
Liễu Nha Nhi không nghe theo lời ngăn cản của ca ca, lập tức đi xuống nước.
Đi được vài bước lại sờ soạng trong nước mấy cái.
Vừa đi vừa sờ, đột nhiên cảm thấy có gì đó đụng vào tay mình, lập tức ngồi thẳng dậy.
Tay tạo thành gọng kìm kẹp chặt con cá.
Động tác nước chảy mây trôi khiến mấy đứa trẻ nhìn thấy đều nhìn chằm chằm không dứt.
"Lạch cạch!" một tiếng, ném cá trích vào thùng, Liễu Nha Nhi lại bắt cá giống như vừa rồi.
Bảy tám đứa trẻ con hùng lên đường đến hồ nước.
Trên đường đi, Liễu Nha Nhi hỏi Hổ Tử: "Hồ nước rất hẻo lánh, tại sao Hổ Tử ca lại chạy đến đó?"
Hổ Tử nghe Liễu Nha Nhi gọi mình là Hổ Tử ca, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bật cười, có chút ngượng ngùng nói: "Lúc trước chúng ta đi bắt ve nên có đi tới sườn núi bên kia.
Nhìn thấy hồ nước có khá nhiều nước có lẽ có thể bắt được cá."
"Khó trách -"
Nghĩ đến cũng đúng, con đường sau núi ít người qua lại.
Nếu không phải Hổ Tử nói cho ca ca nhà mình biết nàng cũng không biết sườn núi bên kia còn có một hồ nước.
Đoàn người đi khoảng một khắc đã đến nơi.
Suối này không lớn, hai bên bờ mọc đầy cỏ dại.
Con suối này đúng như lời Hổ Tử nói nhìn qua đã thấy đáy.
Mấy người dẫm lên cỏ dại tạo thành một con đường, sau đó từng người đi tới hồ nước, chỉ còn lại Liễu Nha Nhi ngồi xổm trên bờ.
"Ta không sợ nắng! Ai, cá -, bên chân ngươi có cá." Liễu Nha Nhi hưng phấn kêu to.
Liễu Đông Thanh bò dậy, lau sạch bùn đất trên mặt, nói: "Cá nhỏ nhà ngươi được lắm, xem gia gia bắt ngươi về chiên dầu nấu canh như thế nào đây."
"Nha Nhi muội muội, ngồi dưới bóng cây kia đi, tránh để bị nắng chiếu tới." Hổ Tử vừa dùng gáo mục nước đổ ra ngoài, vừa nói với người trên bờ.
"Ầm" một tiếng, Liễu Đông Thanh không chỉ không bắt được cá mà cả người còn ngã nhào xuống bùn.
Nha đầu điên hung ác tàn nhẫn trước đó bây giờ lại cười dịu dàng nói bọn họ cẩn thận một chút, lại không khiến người ta cảm thấy khó chịu chút nào.
Mấy người không tiếp tục mức nước nữa, bắt đầu chuyển sang bắt cá.
"Các ngươi cẩn thận một chút, đừng để nhánh cây, đá vụn làm bị thương!"
Nói xong, Liễu Đông Thanh dùng toàn lực múc nước ra bên ngoài.
Hắn thật sự muốn nhìn xem trong hồ này không có nước, con cá này có thể trốn đằng nào.
Ngày thường bọn họ rất hiếm khi nhìn thấy Liễu Nha Nhi, lúc này cẩn thận đánh giá lại, phát hiện chẳng qua chỉ mấy tháng ngắn ngủi Liễu Nha Nhi mặt vàng như sáp nến trước kia đã trắng lên rất nhiều.
Có lẽ do thời tiết nóng bức nên trên mặt nàng còn hơi đỏ lên, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
Đối với lời dặn dò của Liễu Nha Nhi ngoại trừu Tần Mộc, nhưng người khác đều cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Lúc trước Liễu Nha Nhi đánh nhau với Phì Nha, bọn họ đều có ở đó.
Dáng vẻ tàn nhẫn đó đến bây giờ nhớ lại vẫn khiến bọn họ không rét mà run.
Trong hồ không có quá nhiều nước, có lẽ chỉ ngang qua cổ chân.
Hơn nữa bọn họ lấy gáo múc hết nước ra bên ngoài, làm đục hồ, cá bên trong bắt đầu chạy loạn.
"Đông Thanh ca, mau, đưa thùng qua đây." Tần Mộc bắt được một con cá trắm cỏ khá lớn, ấn chặt dưới bùn, chỉ chờ Liễu Đông Thanh lấy thùng tới nhanh chóng bỏ vào.
Liễu Nha Nhi nhà tú tài công vừa mới gọi hắn là ca!
"Con cá này ít nhất cũng phải năm cân (hai cân bằng 1 kg)! Tần Mộc ngươi thật trâu bò!" Một đứa trẻ trong thôn giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
Mấy người múc nước một hồi, hồ nước nhỏ loáng thoáng lộ ra nước bùn dưới đáy.
Mà con cá nào lớn một chút cũng lộ ra sống lưng mắt thường có thể thấy được.
Tuy nói trong hồ không còn bao nhiêu nước, nhưng nước bùn vừa đục vừa trơn chỉ cần không cần thận một chút, cá bắt được đều sẽ trốn mất.
"Nha Nhi ngươi xuống đây làm gì? Mau, lên bờ đi."
Nhưng kỹ thuật bắt cá của mấy người bọn họ thật đúng là chẳng ra gì, vừa bắt được cá vào tay lại bị trốn mất.
Bọn họ bắt cá, té ngã, bò dậy lại bắt tiếp, lại té ngã.
Toàn thân trên dưới không nhìn thấy nơi nào sạch sẽ.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiếng cười vang vọng truyền đi thật xa.
Không chỉ có Liễu Đông Thanh và Hổ Tử mà tất cả mấy đứa trẻ đều đã biến thành tượng đất nhỏ.
Liễu Nha Nhi thật sự không thể nhìn thêm được nữa, cởi giày đi xuống.
"A, a - ai da!" Hổ Tử lớn tiếng kêu gào ngã xuống bùn.
Liễu Nha Nhi không nghe theo lời ngăn cản của ca ca, lập tức đi xuống nước.
Đi được vài bước lại sờ soạng trong nước mấy cái.
Vừa đi vừa sờ, đột nhiên cảm thấy có gì đó đụng vào tay mình, lập tức ngồi thẳng dậy.
Tay tạo thành gọng kìm kẹp chặt con cá.
Động tác nước chảy mây trôi khiến mấy đứa trẻ nhìn thấy đều nhìn chằm chằm không dứt.
"Lạch cạch!" một tiếng, ném cá trích vào thùng, Liễu Nha Nhi lại bắt cá giống như vừa rồi.