Một bên bắt cá, một bên truyền thụ kinh nghiệm, nói: "Bắt cá chú ý nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Những con cá lớn nào lộ lưng ra ngoài phải nhìn chuẩn nhanh chóng bắt lấy, sau đó giữ chặt lại, không cho nó cơ hội chạy trốn.
Nhất định không thể lơ là nghĩ đến chuyện khác, bằng không chỉ cần tay hơi thả lỏng cá nhất định sẽ chạy mất.
Còn những con cá nhỏ đều trốn hết dưới bùn, các ngươi phải vừa đi vừa sờ."
Mấy người nghe xong như được mở mang tầm mắt.
Lúc trước bọn họ mãi không bắt được ca, một là vì không tập trung, thứ hai là vì cách làm không đúng.
Bây giờ bọn họ muốn nghiêm túc bắt cá.
"Ca, mau lấy thùng tới đây." Liễu Nha Nhi không biết lấy được một hòn đá từ đâu, hòn đá đè nặng lên người con ba ba.
Ba ba vươn cổ, bốn móng vuốt không ngừng giãy giụa.
Liễu Đông Thanh nhìn thấy liền hoảng sợ.
Nha Nhi nhà hắn sao lại to gan vậy chứ, đến cả ba ba cũng dám bắt.
Người lớn đều nói ba ba cắn người sẽ không nhả ra, trừ khi Lôi Công trên trời đánh xuống.
Nếu Nha Nhi bị ba ba cắn, đến khi hắn quay về không chết cũng bị lột da.
"Ca đang làm cái gì vậy? Mau đưa thùng tới đây!"
Liễu Nha Nhi vội vàng gọi, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn nhiều.
Thật ra nàng cũng không to gan như ca ca mình nghĩ, nàng cũng rất sợ.
Cho nên nàng mới dùng hòn đá chặn ba ba lại, mà không phải dùng tay bắt trực tiếp.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Nha Nhi, Liễu Đông Thanh phối hợp với Liễu Nha Nhi, đặt thùng dưới nước người ba ba, hòn đá trên tay nàng vẫn không buông ra, sau đó hai người hợp lực đẩy ba ba vào thùng.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, cá trong hồ đã bị bọn họ cướp đoạt sạch sẽ.
Cả đám mới vui vẻ bò lên trên.
"Tam nãi nãi, đợi ta về nhà tắm rửa sạch sẽ sẽ mang cho ngài hai con, để buổi tối ngài nấu canh."
Bây giờ chỉ có Trần bà bà và tôn tử nhỏ tuổi sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng khó khăn.
Đông Đông nhỏ tuổi nhất lúc đi không mang theo thùng đựng.
Hắn bắt được cá đều lấy quần áo buộc lại thành túi để bỏ vào.
Lúc này nhìn thấy Trần bà bà liền vội vàng ôm chặt cá trong ngực.
Trần bà bà này Liễu Nha Nha nho có biết, là họ hàng với nhà thôn trưởng gia gia và nhà Hổ Tử.
Nói đến cũng là một người đáng thương, con trai Trần bà bà mấy năm trước ra ngoài đi làm đến này chưa về, con dâu thấy phu quân không còn hi vọng trở về, để lại nhi tử tuổi nhỏ đi theo người bán hàng rong thôn bên cạnh.
Một đám trẻ đi từ sau núi về Tiểu Vương Trang, toàn thân dính đầy bùn đất, không nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Liễu Nha Nhi ngăn lại, nói: "Nãi nãi đã từng nói với ta, lúc tổ phụ ra đi, ngài còn giúp nhà ta không ít chuyện.
Hôm nay chúng bắt được nhiều cá như vậy, Trần bà bà ngài nhận lấy đi."
Lần này đi bắt cá, mọi người thu hoạch được không tồi.
Trong đó Liễu gia bắt được nhiều cá nhất, đầy hai thùng nhỏ.
"Trần bà bà, mấy con cá này ngài mang về cho tiểu tôn tử và ngài ăn đi." Liễu Nha Nhi lấy mấy con cá không lớn không nhỏ bỏ vào giỏ của Trần bà bà.
"Các ngươi đi bắt cá ở nơi nào vậy?" Trần bà bà cầm giỏ rau, vươn cổ ra nhìn bọn họ.
Mặt trời lặn xuống, cơn gió thổi nhè nhẹ.
"Hổ Tử hiếu thuận, còn biết đưa cá cho tam nãi nãi! Tam nãi nãi không ăn, ngươi để lại trong nhà ăn đi." Trần bà bà nói xong liền đi đi về nhà.
"Được ạ!"
"Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ của Tiểu Đông Đông này này, sợ ta lấy cá của nó sao." Trần bà bà nhìn Đông Đông không nhịn được cười.
Không phải Liễu Nha Nhi là người tốt mà vì cuộc sống của Trần bà bà thật sự quá khó khắn.
Lại nói đến nhà Hổ Tử, Hổ Tử có lòng muốn đưa cá nhưng dựa vào tình tình của nương hắn là Trương thị, Trần bà bà nhất định sẽ không nhận được cá.
Cũng may hôm nàng bắt được cá nhiều, đưa cho Trần bà bà mấy con nàng cũng không tiếc.
"Nha Nhi, ngươi đang làm gì vậy? Mang về nhà ăn đi, không thì mang đi bán cũng được." Trần bà bà nói xong muốn ném cá trở lại thùng cho Liễu Nha Nhi.
"Ta đành nhận vậy, chờ qua năm, ta sẽ làm bánh gạo cho Nha Nhi ăn." Hốc mắt Trần bà bà ướt đẫm cảm tạ Liễu Nha Nhi.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Vương Trang lượn lờ bay khói bếp.
Tiếng khóc cùng tiếng gọi ầm ĩ dần dần lắng xuống, trong thôn tràn ngập mùi cá thơm
Liễu Nha Nhi biết là mấy đứa nhỏ buổi chiều bắt cá bị đánh.
Liễu Đông Thanh và Tần Mộc chia ra đưa cá cho mấy nhà trong thôn, Liễu Nha Nhi tắm rửa xong thay quần sạch sẽ, dự định sẽ đi ra sân giúp làm thịt cá lại nghe thấy trong thông không ngừng truyền đến tiếng kêu gào như quỷ khóc sói tru.
Liễu Nha Nhi đột nhiên nhớ tới kiếp trước từng nhìn thấy một bình luận, cười nói: Thật đúng là một người bị đánh, cả nhà được ăn cá.
Những con cá lớn nào lộ lưng ra ngoài phải nhìn chuẩn nhanh chóng bắt lấy, sau đó giữ chặt lại, không cho nó cơ hội chạy trốn.
Nhất định không thể lơ là nghĩ đến chuyện khác, bằng không chỉ cần tay hơi thả lỏng cá nhất định sẽ chạy mất.
Còn những con cá nhỏ đều trốn hết dưới bùn, các ngươi phải vừa đi vừa sờ."
Mấy người nghe xong như được mở mang tầm mắt.
Lúc trước bọn họ mãi không bắt được ca, một là vì không tập trung, thứ hai là vì cách làm không đúng.
Bây giờ bọn họ muốn nghiêm túc bắt cá.
"Ca, mau lấy thùng tới đây." Liễu Nha Nhi không biết lấy được một hòn đá từ đâu, hòn đá đè nặng lên người con ba ba.
Ba ba vươn cổ, bốn móng vuốt không ngừng giãy giụa.
Liễu Đông Thanh nhìn thấy liền hoảng sợ.
Nha Nhi nhà hắn sao lại to gan vậy chứ, đến cả ba ba cũng dám bắt.
Người lớn đều nói ba ba cắn người sẽ không nhả ra, trừ khi Lôi Công trên trời đánh xuống.
Nếu Nha Nhi bị ba ba cắn, đến khi hắn quay về không chết cũng bị lột da.
"Ca đang làm cái gì vậy? Mau đưa thùng tới đây!"
Liễu Nha Nhi vội vàng gọi, ngay cả giọng nói cũng lớn hơn nhiều.
Thật ra nàng cũng không to gan như ca ca mình nghĩ, nàng cũng rất sợ.
Cho nên nàng mới dùng hòn đá chặn ba ba lại, mà không phải dùng tay bắt trực tiếp.
Dưới sự chỉ huy của Liễu Nha Nhi, Liễu Đông Thanh phối hợp với Liễu Nha Nhi, đặt thùng dưới nước người ba ba, hòn đá trên tay nàng vẫn không buông ra, sau đó hai người hợp lực đẩy ba ba vào thùng.
Mãi cho đến khi mặt trời sắp lặn, cá trong hồ đã bị bọn họ cướp đoạt sạch sẽ.
Cả đám mới vui vẻ bò lên trên.
"Tam nãi nãi, đợi ta về nhà tắm rửa sạch sẽ sẽ mang cho ngài hai con, để buổi tối ngài nấu canh."
Bây giờ chỉ có Trần bà bà và tôn tử nhỏ tuổi sống nương tựa vào nhau, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng khó khăn.
Đông Đông nhỏ tuổi nhất lúc đi không mang theo thùng đựng.
Hắn bắt được cá đều lấy quần áo buộc lại thành túi để bỏ vào.
Lúc này nhìn thấy Trần bà bà liền vội vàng ôm chặt cá trong ngực.
Trần bà bà này Liễu Nha Nha nho có biết, là họ hàng với nhà thôn trưởng gia gia và nhà Hổ Tử.
Nói đến cũng là một người đáng thương, con trai Trần bà bà mấy năm trước ra ngoài đi làm đến này chưa về, con dâu thấy phu quân không còn hi vọng trở về, để lại nhi tử tuổi nhỏ đi theo người bán hàng rong thôn bên cạnh.
Một đám trẻ đi từ sau núi về Tiểu Vương Trang, toàn thân dính đầy bùn đất, không nhìn rõ hình dáng ban đầu.
Liễu Nha Nhi ngăn lại, nói: "Nãi nãi đã từng nói với ta, lúc tổ phụ ra đi, ngài còn giúp nhà ta không ít chuyện.
Hôm nay chúng bắt được nhiều cá như vậy, Trần bà bà ngài nhận lấy đi."
Lần này đi bắt cá, mọi người thu hoạch được không tồi.
Trong đó Liễu gia bắt được nhiều cá nhất, đầy hai thùng nhỏ.
"Trần bà bà, mấy con cá này ngài mang về cho tiểu tôn tử và ngài ăn đi." Liễu Nha Nhi lấy mấy con cá không lớn không nhỏ bỏ vào giỏ của Trần bà bà.
"Các ngươi đi bắt cá ở nơi nào vậy?" Trần bà bà cầm giỏ rau, vươn cổ ra nhìn bọn họ.
Mặt trời lặn xuống, cơn gió thổi nhè nhẹ.
"Hổ Tử hiếu thuận, còn biết đưa cá cho tam nãi nãi! Tam nãi nãi không ăn, ngươi để lại trong nhà ăn đi." Trần bà bà nói xong liền đi đi về nhà.
"Được ạ!"
"Chậc chậc chậc, nhìn dáng vẻ của Tiểu Đông Đông này này, sợ ta lấy cá của nó sao." Trần bà bà nhìn Đông Đông không nhịn được cười.
Không phải Liễu Nha Nhi là người tốt mà vì cuộc sống của Trần bà bà thật sự quá khó khắn.
Lại nói đến nhà Hổ Tử, Hổ Tử có lòng muốn đưa cá nhưng dựa vào tình tình của nương hắn là Trương thị, Trần bà bà nhất định sẽ không nhận được cá.
Cũng may hôm nàng bắt được cá nhiều, đưa cho Trần bà bà mấy con nàng cũng không tiếc.
"Nha Nhi, ngươi đang làm gì vậy? Mang về nhà ăn đi, không thì mang đi bán cũng được." Trần bà bà nói xong muốn ném cá trở lại thùng cho Liễu Nha Nhi.
"Ta đành nhận vậy, chờ qua năm, ta sẽ làm bánh gạo cho Nha Nhi ăn." Hốc mắt Trần bà bà ướt đẫm cảm tạ Liễu Nha Nhi.
Màn đêm buông xuống, Tiểu Vương Trang lượn lờ bay khói bếp.
Tiếng khóc cùng tiếng gọi ầm ĩ dần dần lắng xuống, trong thôn tràn ngập mùi cá thơm
Liễu Nha Nhi biết là mấy đứa nhỏ buổi chiều bắt cá bị đánh.
Liễu Đông Thanh và Tần Mộc chia ra đưa cá cho mấy nhà trong thôn, Liễu Nha Nhi tắm rửa xong thay quần sạch sẽ, dự định sẽ đi ra sân giúp làm thịt cá lại nghe thấy trong thông không ngừng truyền đến tiếng kêu gào như quỷ khóc sói tru.
Liễu Nha Nhi đột nhiên nhớ tới kiếp trước từng nhìn thấy một bình luận, cười nói: Thật đúng là một người bị đánh, cả nhà được ăn cá.