Thời gian như bóng câu qua khe cửa, chỉ chớp mắt đã lướt qua.
Dường như hôm qua tiếng ve còn kêu rung trời, trời nóng đến khó chịu bức bột.
Nhưng chỉ trong một đêm, lá cây đã chuyền vàng gần hết.
Gió thổi qua, lá cây liền rơi xuống đất.
Dưới sự kiên trì của Tiền thị mấy người Liễu gia đều mặc thêm quần áo.
Tuy Liễu Đông Thanh cảm thấy trời hôm nay vận động vẫn còn chảy ra mồ hôi ướt đẫm.
Từ sau trận mưa đá cuối mùa xuân đến bây giờ may mắn không có thiên tai, lúa nước năm nay cũng xem như bội thu.
Thu hoạch tốt mấy người trong thôn đều vui vẻ ra mặt, cũng làm không khí ngày hội trung thu náo nhiệt hơn hẳn, nhà nào cũng mua một ít thịt,
Từ sáng sớm cha Liễu đã dẫn Liễu Đông Thanh và Tần Mộc đi chợ mua đồ ăn, đến lúc về đến cửa thôn lại trùng hợp gặp đại tỷ và tỷ phu dẫn theo hai cháu ngoại về nhà.
"A tỷ, tỷ phu, sao hôm nay mọi người lại đến sớm vậy?" Cha Liễu vừa nói vừa đưa đồ ăn trong tay cho Liễu Đông Thanh, vội vàng đi qua đỡ đòn gánh trên vai tỷ phu.
Nhà Trồng Liễu thị họ Từ, trượng phu Liễu thị đứng hàng thứ tư, cho nên năm đó cha mẹ chồng liền lấy tên là Từ Tứ.
"Ai nha, đây là Nha Nhi sao? Thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, dượng suýt chút nữa đã không nhận ra rồi."
Mảnh đất trống ở hậu viện đặt chậu gỗ lớn đổ đầy nước sôi còn bốc hơi nóng, gà trống vừa bị giết nhúng vào nước sôi.
Tiền thị đang chuẩn bị nhổ lông gà, đã thấy nữ nhi trở về.
Nhanh chóng xoa tay vào tạp dề, nói: "Sao mới sớm như vậy đã tới rồi?"
"Tỷ phu nói gì vậy, nương là người như thế nào tỷ phu còn không biết sao? Sao có thể ghi hận được chứ."
"Đại cô, đại dượng, biểu ca, biểu tỷ, mọi người tới rồi!" Liễu Nha Nhi ngọt ngào chào hỏi, lại được Liễu thị kéo ôm vào lòng, sau đó lại dẫn nàng tới hậu viện tìm Tiền thị.
Nhìn thấy đã sắp tới nhà, cha Liễu cũng mặc tỷ phu, đi lên trước dẫn đường.
"Là do Nha Nhi nuôi, hai ngày trước gà mái cũng đã bắt đầu đẻ trứng.
Không lâu nữa sẽ cho ngươi mang về, giữ lấy đẻ trứng."
Thân hình Từ Tứ cao lớn, màu da lúa mạch vừa nhìn đã biết là nông dân thường xuyên làm việc ngoài ruộng.
Năm đó Liễu tổ phụ cũng vì nhìn trúng kiên định cùng sự chân chất của Từ Từ mới gả nữ nhi cho hắn.
Liễu thị buông bàn tay đang nắm Liễu Nha Nhi ra, đi qua kéo mẫu thân: "Còn không phải do con rể của người sao, sợ ngài vì chuyện tết Đoan Ngọ mà giận hắn.
Sáng sớm đã ồn ào muốn tới đây bồi tội với người."
Từ Tứ đi theo sau, chậm rãi nói: "Tết Đoan Ngọ lần trước, trong nhà thật sự xảy ra chuyện không thể đi được, sợ trong lòng nhạc mẫu có khúc mắc với ta.
Cho nên, hôm nay ta cố ý tới sớm bồi tội."
Thấy thê đệ muốn tới giúp mình đỡ đòn gánh, hắn vội lui lại nói: "Sao còn cần ngươi tới đây đỡ đòn gánh chứ, đi đi, đi, ngươi đi trước đi."
Bây giờ Liễu Nha Nhi mới phát hiện, ngoại trừ cha và ca ca nàng còn có cả nhà đại cô cùng nhau trở về.
"Ngươi đó!" Tiền thị không nói tiếp nữa, ngồi xuống bắt đầu nhổ lông gà.
Mấy người vừa nói chuyện đã đi đến trước cửa nhà, Liễu Nha Nhi nghe thấy tiếng vội vàng ra cửa đón người, kết quả chạy quá nhanh thiếu chút nữa đụng vào người Từ Tứ.
Về phần tiền viện, mấy đứa trẻ chăm chỉ giúp đỡ hái rau, Từ Tứ vừa bổ củi vừa nói chuyện với cha Liễu.
Nội dung đều liên quan đến chuyện đồng ruộng.
Dứt lời, Liễu thị lại quay đầu lại gà trống đã bị giết, giật mình nói: "Trời ạ, gà này sao có thể nuôi lớn như vậy, ta nhìn cũng phải năm sáu cân."
"Ta không cần, người cứ giữ lại đi để gà đẻ trứng cho mấy đứa Nha Nhi ăn."
"Thật sự có thể ép dầu sao?"Từ Tứ buông rìu trong tay xuống, hơi lại.
Thê đệ này quả nhiên là người không biết trồng trọt.
Đất đó khô cằn trồng lương thực còn có thể thu được một chút, nhưng lấy ra trồng rau có thể ăn hết được sao? Hơn nữa cây cải dầu nhà nào cũng có người trồng, mang đi bán có lẽ cũng chẳng có ai mua.
"Gì, trồng cây cải dầu? Gần mười mẫu đất ngươi muốn đi trồng rau cả sao?" Từ Tứ giật mình nâng cao giọng.
Cha Liễu dường như có thể nhìn ra được lo lắng của tỷ phu, cười nói: "Tỷ phu không cần lo lắng ta làm chuyên phí công, đất đó ta dùng để trồng đậu, chờ chăm đất tốt lên lại trồng cây cải dầu."
Cha Liễu nhìn phản ứng kinh ngạc của tỷ phu có hơi buồn cười, nói: "Tỷ phu, ta không gạt người, hạt cây cải dầu có thể ép dầu.
Chỉ là bây giờ có nhiều loại rau, cũng không biết dụng cụ ép dầu tính như thế nào, cho nên ta cũng không viết thư cho tỷ phu biết để cùng nhau trồng.
Ta đang nghĩ muốn trồng thử một phần đất, chờ sản lượng đạt yêu cầu có thể sống được dưới chân núi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng trồng."
Từ Tứ nghe thê đệ nói khai hoang dưới chân núi, không nhịn được thở dài.
Người thê đệ này của hắn về phương diện làm nông đúng là vẫn thiếu một chút thiên phú.
Cha Liễu gật đầu, đặc biệt chắc chắn đáp lại: "Đúng vậy! Có thể ép dầu, chỉ là bây giờ còn chưa biết một mẫu đất có thể ép được bao nhiêu dầu, việc này còn chưa thành công nên không dám tùy tiện để mọi người cùng trồng theo."
Nghe thê đệ trả lời chắc chắn như vậy, trong mắt Từ Tứ lộ ra ánh sáng lấp lánh.
Dường như hôm qua tiếng ve còn kêu rung trời, trời nóng đến khó chịu bức bột.
Nhưng chỉ trong một đêm, lá cây đã chuyền vàng gần hết.
Gió thổi qua, lá cây liền rơi xuống đất.
Dưới sự kiên trì của Tiền thị mấy người Liễu gia đều mặc thêm quần áo.
Tuy Liễu Đông Thanh cảm thấy trời hôm nay vận động vẫn còn chảy ra mồ hôi ướt đẫm.
Từ sau trận mưa đá cuối mùa xuân đến bây giờ may mắn không có thiên tai, lúa nước năm nay cũng xem như bội thu.
Thu hoạch tốt mấy người trong thôn đều vui vẻ ra mặt, cũng làm không khí ngày hội trung thu náo nhiệt hơn hẳn, nhà nào cũng mua một ít thịt,
Từ sáng sớm cha Liễu đã dẫn Liễu Đông Thanh và Tần Mộc đi chợ mua đồ ăn, đến lúc về đến cửa thôn lại trùng hợp gặp đại tỷ và tỷ phu dẫn theo hai cháu ngoại về nhà.
"A tỷ, tỷ phu, sao hôm nay mọi người lại đến sớm vậy?" Cha Liễu vừa nói vừa đưa đồ ăn trong tay cho Liễu Đông Thanh, vội vàng đi qua đỡ đòn gánh trên vai tỷ phu.
Nhà Trồng Liễu thị họ Từ, trượng phu Liễu thị đứng hàng thứ tư, cho nên năm đó cha mẹ chồng liền lấy tên là Từ Tứ.
"Ai nha, đây là Nha Nhi sao? Thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, dượng suýt chút nữa đã không nhận ra rồi."
Mảnh đất trống ở hậu viện đặt chậu gỗ lớn đổ đầy nước sôi còn bốc hơi nóng, gà trống vừa bị giết nhúng vào nước sôi.
Tiền thị đang chuẩn bị nhổ lông gà, đã thấy nữ nhi trở về.
Nhanh chóng xoa tay vào tạp dề, nói: "Sao mới sớm như vậy đã tới rồi?"
"Tỷ phu nói gì vậy, nương là người như thế nào tỷ phu còn không biết sao? Sao có thể ghi hận được chứ."
"Đại cô, đại dượng, biểu ca, biểu tỷ, mọi người tới rồi!" Liễu Nha Nhi ngọt ngào chào hỏi, lại được Liễu thị kéo ôm vào lòng, sau đó lại dẫn nàng tới hậu viện tìm Tiền thị.
Nhìn thấy đã sắp tới nhà, cha Liễu cũng mặc tỷ phu, đi lên trước dẫn đường.
"Là do Nha Nhi nuôi, hai ngày trước gà mái cũng đã bắt đầu đẻ trứng.
Không lâu nữa sẽ cho ngươi mang về, giữ lấy đẻ trứng."
Thân hình Từ Tứ cao lớn, màu da lúa mạch vừa nhìn đã biết là nông dân thường xuyên làm việc ngoài ruộng.
Năm đó Liễu tổ phụ cũng vì nhìn trúng kiên định cùng sự chân chất của Từ Từ mới gả nữ nhi cho hắn.
Liễu thị buông bàn tay đang nắm Liễu Nha Nhi ra, đi qua kéo mẫu thân: "Còn không phải do con rể của người sao, sợ ngài vì chuyện tết Đoan Ngọ mà giận hắn.
Sáng sớm đã ồn ào muốn tới đây bồi tội với người."
Từ Tứ đi theo sau, chậm rãi nói: "Tết Đoan Ngọ lần trước, trong nhà thật sự xảy ra chuyện không thể đi được, sợ trong lòng nhạc mẫu có khúc mắc với ta.
Cho nên, hôm nay ta cố ý tới sớm bồi tội."
Thấy thê đệ muốn tới giúp mình đỡ đòn gánh, hắn vội lui lại nói: "Sao còn cần ngươi tới đây đỡ đòn gánh chứ, đi đi, đi, ngươi đi trước đi."
Bây giờ Liễu Nha Nhi mới phát hiện, ngoại trừ cha và ca ca nàng còn có cả nhà đại cô cùng nhau trở về.
"Ngươi đó!" Tiền thị không nói tiếp nữa, ngồi xuống bắt đầu nhổ lông gà.
Mấy người vừa nói chuyện đã đi đến trước cửa nhà, Liễu Nha Nhi nghe thấy tiếng vội vàng ra cửa đón người, kết quả chạy quá nhanh thiếu chút nữa đụng vào người Từ Tứ.
Về phần tiền viện, mấy đứa trẻ chăm chỉ giúp đỡ hái rau, Từ Tứ vừa bổ củi vừa nói chuyện với cha Liễu.
Nội dung đều liên quan đến chuyện đồng ruộng.
Dứt lời, Liễu thị lại quay đầu lại gà trống đã bị giết, giật mình nói: "Trời ạ, gà này sao có thể nuôi lớn như vậy, ta nhìn cũng phải năm sáu cân."
"Ta không cần, người cứ giữ lại đi để gà đẻ trứng cho mấy đứa Nha Nhi ăn."
"Thật sự có thể ép dầu sao?"Từ Tứ buông rìu trong tay xuống, hơi lại.
Thê đệ này quả nhiên là người không biết trồng trọt.
Đất đó khô cằn trồng lương thực còn có thể thu được một chút, nhưng lấy ra trồng rau có thể ăn hết được sao? Hơn nữa cây cải dầu nhà nào cũng có người trồng, mang đi bán có lẽ cũng chẳng có ai mua.
"Gì, trồng cây cải dầu? Gần mười mẫu đất ngươi muốn đi trồng rau cả sao?" Từ Tứ giật mình nâng cao giọng.
Cha Liễu dường như có thể nhìn ra được lo lắng của tỷ phu, cười nói: "Tỷ phu không cần lo lắng ta làm chuyên phí công, đất đó ta dùng để trồng đậu, chờ chăm đất tốt lên lại trồng cây cải dầu."
Cha Liễu nhìn phản ứng kinh ngạc của tỷ phu có hơi buồn cười, nói: "Tỷ phu, ta không gạt người, hạt cây cải dầu có thể ép dầu.
Chỉ là bây giờ có nhiều loại rau, cũng không biết dụng cụ ép dầu tính như thế nào, cho nên ta cũng không viết thư cho tỷ phu biết để cùng nhau trồng.
Ta đang nghĩ muốn trồng thử một phần đất, chờ sản lượng đạt yêu cầu có thể sống được dưới chân núi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng trồng."
Từ Tứ nghe thê đệ nói khai hoang dưới chân núi, không nhịn được thở dài.
Người thê đệ này của hắn về phương diện làm nông đúng là vẫn thiếu một chút thiên phú.
Cha Liễu gật đầu, đặc biệt chắc chắn đáp lại: "Đúng vậy! Có thể ép dầu, chỉ là bây giờ còn chưa biết một mẫu đất có thể ép được bao nhiêu dầu, việc này còn chưa thành công nên không dám tùy tiện để mọi người cùng trồng theo."
Nghe thê đệ trả lời chắc chắn như vậy, trong mắt Từ Tứ lộ ra ánh sáng lấp lánh.