Qua thêm nửa tháng đã đến cuối thu.
Cây hoa quế trước nhà thôn trưởng nở hoa vàng óng, hương thơm phiêu tán mười dặm.
Mấy hương thân làm việc ngoài ruộng ngửi thấy mùi thơm này, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Năm nay Liễu gia không chỉ trồng một mình lúa mạch mà còn để một phần ruộng để trồng cải dầu.
Chờ đến khi cải dầu nảy mầm thành cây, nhận tiện đến làm ở ruộng bên cạnh đúng là bớt việc hơn rất nhiều.
Ngoại trừ cây cải dầu, lúa mạch và đậu tằm cũng đến lúc gieo giống.
Trồng đậu tằm rất đơn giản nên Liễu Đông Thanh chủ động nhận việc này.
Dẫn theo Liễu Nha Nhi và Tần Mộc ra mảnh đất hoang sau chân núi rải hạt đậu tằm.
Chỉ ba mẫu đất nhưng mấy đứa trẻ phải rải mất hai ngày mới xong.
Sau khi gieo hạt giống, giai đoạn trước khi nảy mầm xem như vô cùng nhàn hạ.
Liễu Nha Nhi rảnh rỗi không có việc gì là, bẻ đầu ngón tay tính toán.
Từ khi cho đậu vào thùng đến bây giờ ướng chừng đã gần bốn tháng, thời gian lên men như vậy là đủ rồi.
Liễu Nha Nhi quyết định làm nước tương, mang ra sân phơi một hồi.
Ở giữa lớp đậu đang ngâm cây ống trúc để lọc khí.
Qua mấy tháng thên men, nước tương và dậu tách ra thành hai phần.
Liễu Nha Nhi dùng ống trúc nhỏ mục một chút ở giữa, đầu ngón tay lên một ít đặt lên lưỡi nếm thử.
Mùi tương rất thơm gần ngang ngửa với nước tương thời hiện đại.
Xem ra mấy năm nay, tề nghề của nàng không bị mai một đi.
Liễu Đông Thanh đương nhiên cũng không phải người ngốc, ống trúc kia vẫn còn dính nước tương.
Ngón tay Liễu Đông Thanh lấy một ít, đặt vào miệng ăn thử.
Hắn cảm thấy, có thêm món giá vị này không cần nói đến xào rau thì có nấu đế giày cũng vô cùng ngon.
Tận cho đến khi đặt bình xuống, Liễu Đông Thanh mới dám hỏi: "Đây là nước tương Nha Nhi từng từng nói sao? Mùi hương này thật kỳ lạ, cũng không biết có hương vị như thế nào."
Ở thời đại vật tư thiếu thốn như ở đâu, hương vị của tương đậu nành không thể nghi ngờ đã mở ra cách cửa vị giác mới của Liễu Đông Thanh.
Đậu không có nhiều, hai thùng đậu ngâm lên men lại chỉ lấy ra được một bình nước tương.
Thơm!
Múc hết toàn bộ nước tương vào một cái bình, đặt dưới ánh mặt trời, để mùi thơm được phát huy lớn nhất.
Chờ phơi khoảng mười ngày nửa tháng, nước tương này xem như đã hoàn thành.
Liễu Đông Thanh lại dùng ngón tay lấy thêm một ít, sau đó đưa tới gần miệng Tần Mộc.
Liễu Đông Thanh cẩn thận ôm cái bình, nhẹ nhắt đắt xuống sân.
Thật ra từ lúc hắn ôm cái bình kia, một mùi thơm rất đặc biệt đã xông thẳng vào mũi hắn.
Hắn có ý muốn hỏi, nhưng lại sợ không cẩn thận làm đổ, hủy hoại tâm huyết của Nha Nhi.
Đương nhiên, nếu phơi lâu hơn một chút, mùi tương sẽ thơm hơn rất nhiều.
"Thơm! Ngon..." Liễu Đông Thanh híp mắt lại dường như vẫn còn lại dư vị nước tương trong miệng.
Mà loại gia vị thần kì này lại do Nha Nhi ủ ra.
Nhưng rõ ràng Nha Nhi chỉ mới chín tuổi, còn chưa lớn bằng hắn.
Liễu Nha Nhi nghe xong, liền đưa ống trúc trong tay đến trước mắt Liễu Đông Thanh.
Nghĩ đến chuyện này, tự tin trong lòng Tần Mộc càng tăng thêm mấy phần.
Tần Mộc ngoan ngoãn, cần thận, đầu lưỡi nếm thử nước tương trên tay Liễu Đông Thanh.
Đây là chữ đầu tiên hắn nghĩ ra.
Hắn không biết trên đời có có một loại gia vị như vậy, hỗn loạn nhiều hương vị ngon, mặn, thơm thậm chí còn xen lẫn một chút vị ngọt khó phát hiện.
Đường núi gập ghềnh phủ đầy lá cây, Liễu Nha Nhi đi trên đất phát ra tiếng vang vỡ vụn.
"Nha Nhi không phải muội muốn mang đòn gánh lúa đi đó chứ? Nhiều như vậy có thể ăn hết sao? Đừng hái xuống nhiều lại lãng phí?"
Cây hồng mọc ngoài tự nhiên rất ca, thân cây vừa trơn vừa thằng, ở dưới thấp lại không có lấy một nhánh cây, quả đều mọc hết trên ngon.
Quả hồng không giống táo, lấy gậy trúc đụng một cái quả táo đã rơi xuống nhắt lại là được rồi.
Độ cao này nếu rơi xuống đất quả rất dễ nát, đến lúc đó không lấy được được hồng còn lãng phí vứt đi.
Lúc trước từng nói chuyện với nhau, Liễu Đông Thanh đã nói cho Hổ Tử biết Nha Nhi nói với mình quả hồng kia có thể ăn được.
Hổ Tử nhớ rõ lời Liễu Đông Thanh từng nói, vừa vào thu, cứ cách mấy ngày lại đi xem một lần.
Liễu Nha Nhi đưa đòn gánh cho Liễu Đông Thanh, nói: "Muội còn đang nghĩ hai đòn gánh này không đủ ăn đó.
Đi, chúng ta đi hái hồng."
Mấy người đứng trong sân đều có tâm tư riêng, lại nhìn thấy Hổ Tử đến tìm Liễu Đông Thanh.
Nói cây hồng trên sườn núi đã chín vàng cả rồi.
Hóa ra nàng đã tới thế giới này nửa năm.
Không biết cha mẹ bây gờ như thế nào, cũng không biết, đời này nàng còn có thể trở về nữa hay không.
"Oa, năm nay có rất nhiều quả hồng."
Liễu Nha Nhi còn đang suy nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, đã bị tiếng kinh ngạc cảm thán của Liễu Đông Thanh kéo về, lúc này mới phát hiện đã đi tới nơi.
Liễu Nha Nhi biết quả hồng đã chín, trực tiếp lấy giỏ đựng ra chuẩn bị đi hái hồng.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu nhìn cây hồng không nhịn được chán nản, nàng vội vàng đi tới đây trong tay không có chút nông cụ, lúc này chỉ sợ phải đi một chuyến tay không về rồi.
Liễu Nha Nhi vừa chuẩn bị nói quay về nhà, đã thấy trên eo Hổ Tử đeo một cái giỏ nhỏ, dùng dây thừng buộc chặt vào eo, linh hoạt như khỉ con trèo lên cây hồng.
Không đợi Liễu Nha Nhi phản ứng lại, Tần Mộc cũng giống như Hổ Tử nhanh chóng trèo lên cây.
Cây hoa quế trước nhà thôn trưởng nở hoa vàng óng, hương thơm phiêu tán mười dặm.
Mấy hương thân làm việc ngoài ruộng ngửi thấy mùi thơm này, tâm trạng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Năm nay Liễu gia không chỉ trồng một mình lúa mạch mà còn để một phần ruộng để trồng cải dầu.
Chờ đến khi cải dầu nảy mầm thành cây, nhận tiện đến làm ở ruộng bên cạnh đúng là bớt việc hơn rất nhiều.
Ngoại trừ cây cải dầu, lúa mạch và đậu tằm cũng đến lúc gieo giống.
Trồng đậu tằm rất đơn giản nên Liễu Đông Thanh chủ động nhận việc này.
Dẫn theo Liễu Nha Nhi và Tần Mộc ra mảnh đất hoang sau chân núi rải hạt đậu tằm.
Chỉ ba mẫu đất nhưng mấy đứa trẻ phải rải mất hai ngày mới xong.
Sau khi gieo hạt giống, giai đoạn trước khi nảy mầm xem như vô cùng nhàn hạ.
Liễu Nha Nhi rảnh rỗi không có việc gì là, bẻ đầu ngón tay tính toán.
Từ khi cho đậu vào thùng đến bây giờ ướng chừng đã gần bốn tháng, thời gian lên men như vậy là đủ rồi.
Liễu Nha Nhi quyết định làm nước tương, mang ra sân phơi một hồi.
Ở giữa lớp đậu đang ngâm cây ống trúc để lọc khí.
Qua mấy tháng thên men, nước tương và dậu tách ra thành hai phần.
Liễu Nha Nhi dùng ống trúc nhỏ mục một chút ở giữa, đầu ngón tay lên một ít đặt lên lưỡi nếm thử.
Mùi tương rất thơm gần ngang ngửa với nước tương thời hiện đại.
Xem ra mấy năm nay, tề nghề của nàng không bị mai một đi.
Liễu Đông Thanh đương nhiên cũng không phải người ngốc, ống trúc kia vẫn còn dính nước tương.
Ngón tay Liễu Đông Thanh lấy một ít, đặt vào miệng ăn thử.
Hắn cảm thấy, có thêm món giá vị này không cần nói đến xào rau thì có nấu đế giày cũng vô cùng ngon.
Tận cho đến khi đặt bình xuống, Liễu Đông Thanh mới dám hỏi: "Đây là nước tương Nha Nhi từng từng nói sao? Mùi hương này thật kỳ lạ, cũng không biết có hương vị như thế nào."
Ở thời đại vật tư thiếu thốn như ở đâu, hương vị của tương đậu nành không thể nghi ngờ đã mở ra cách cửa vị giác mới của Liễu Đông Thanh.
Đậu không có nhiều, hai thùng đậu ngâm lên men lại chỉ lấy ra được một bình nước tương.
Thơm!
Múc hết toàn bộ nước tương vào một cái bình, đặt dưới ánh mặt trời, để mùi thơm được phát huy lớn nhất.
Chờ phơi khoảng mười ngày nửa tháng, nước tương này xem như đã hoàn thành.
Liễu Đông Thanh lại dùng ngón tay lấy thêm một ít, sau đó đưa tới gần miệng Tần Mộc.
Liễu Đông Thanh cẩn thận ôm cái bình, nhẹ nhắt đắt xuống sân.
Thật ra từ lúc hắn ôm cái bình kia, một mùi thơm rất đặc biệt đã xông thẳng vào mũi hắn.
Hắn có ý muốn hỏi, nhưng lại sợ không cẩn thận làm đổ, hủy hoại tâm huyết của Nha Nhi.
Đương nhiên, nếu phơi lâu hơn một chút, mùi tương sẽ thơm hơn rất nhiều.
"Thơm! Ngon..." Liễu Đông Thanh híp mắt lại dường như vẫn còn lại dư vị nước tương trong miệng.
Mà loại gia vị thần kì này lại do Nha Nhi ủ ra.
Nhưng rõ ràng Nha Nhi chỉ mới chín tuổi, còn chưa lớn bằng hắn.
Liễu Nha Nhi nghe xong, liền đưa ống trúc trong tay đến trước mắt Liễu Đông Thanh.
Nghĩ đến chuyện này, tự tin trong lòng Tần Mộc càng tăng thêm mấy phần.
Tần Mộc ngoan ngoãn, cần thận, đầu lưỡi nếm thử nước tương trên tay Liễu Đông Thanh.
Đây là chữ đầu tiên hắn nghĩ ra.
Hắn không biết trên đời có có một loại gia vị như vậy, hỗn loạn nhiều hương vị ngon, mặn, thơm thậm chí còn xen lẫn một chút vị ngọt khó phát hiện.
Đường núi gập ghềnh phủ đầy lá cây, Liễu Nha Nhi đi trên đất phát ra tiếng vang vỡ vụn.
"Nha Nhi không phải muội muốn mang đòn gánh lúa đi đó chứ? Nhiều như vậy có thể ăn hết sao? Đừng hái xuống nhiều lại lãng phí?"
Cây hồng mọc ngoài tự nhiên rất ca, thân cây vừa trơn vừa thằng, ở dưới thấp lại không có lấy một nhánh cây, quả đều mọc hết trên ngon.
Quả hồng không giống táo, lấy gậy trúc đụng một cái quả táo đã rơi xuống nhắt lại là được rồi.
Độ cao này nếu rơi xuống đất quả rất dễ nát, đến lúc đó không lấy được được hồng còn lãng phí vứt đi.
Lúc trước từng nói chuyện với nhau, Liễu Đông Thanh đã nói cho Hổ Tử biết Nha Nhi nói với mình quả hồng kia có thể ăn được.
Hổ Tử nhớ rõ lời Liễu Đông Thanh từng nói, vừa vào thu, cứ cách mấy ngày lại đi xem một lần.
Liễu Nha Nhi đưa đòn gánh cho Liễu Đông Thanh, nói: "Muội còn đang nghĩ hai đòn gánh này không đủ ăn đó.
Đi, chúng ta đi hái hồng."
Mấy người đứng trong sân đều có tâm tư riêng, lại nhìn thấy Hổ Tử đến tìm Liễu Đông Thanh.
Nói cây hồng trên sườn núi đã chín vàng cả rồi.
Hóa ra nàng đã tới thế giới này nửa năm.
Không biết cha mẹ bây gờ như thế nào, cũng không biết, đời này nàng còn có thể trở về nữa hay không.
"Oa, năm nay có rất nhiều quả hồng."
Liễu Nha Nhi còn đang suy nghĩ đến những chuyện ở kiếp trước, đã bị tiếng kinh ngạc cảm thán của Liễu Đông Thanh kéo về, lúc này mới phát hiện đã đi tới nơi.
Liễu Nha Nhi biết quả hồng đã chín, trực tiếp lấy giỏ đựng ra chuẩn bị đi hái hồng.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu nhìn cây hồng không nhịn được chán nản, nàng vội vàng đi tới đây trong tay không có chút nông cụ, lúc này chỉ sợ phải đi một chuyến tay không về rồi.
Liễu Nha Nhi vừa chuẩn bị nói quay về nhà, đã thấy trên eo Hổ Tử đeo một cái giỏ nhỏ, dùng dây thừng buộc chặt vào eo, linh hoạt như khỉ con trèo lên cây hồng.
Không đợi Liễu Nha Nhi phản ứng lại, Tần Mộc cũng giống như Hổ Tử nhanh chóng trèo lên cây.