"Tần Mộc, Hổ Tử, các ngươi cẩn thận một chút!" Liễu Đông Thanh ngẩng cổ hét to đến chỗ hai người trên cao/
Lúc này Liễu Nha Nhi mới phản ứng lại.
Nàng suýt chút nữa đã quên mất đây là nông thôn, mấy đứa trẻ trèo cây đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Qủa hồng vàng vẫn còn cứng, cũng không sợ hái xuống không đúng lúc sẽ lãng phí.
Hái được hồng sẽ bỏ vào giỏ trên eo, đợi đầy giỏ lại dùng dậy thừng buộc chặt vào từ từ thả xuống.
Huynh muội Liễu Nha Nhi đứng dưới gốc cây, phụ trách lấy quả hồng trong giỏ ra.
Hổ Tử và Tân Mộc lại kéo giỏ lên, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Chờ đến khi hai đòn gánh đều đầy, Hổ Tử và Tần Mộc mới trèo xuống.
"Ai nha!"
"Cái này sao lại nặng như vậy?"
Liễu Đông Thanh và Tần Mộc mỗi người một đầu đòn gánh, dùng hết sức nâng lên lại phát hiện đòn gánh vẫn không nhúc nhích.
Nhưng bây giờ không thể làm được.
"Hổ Tử ca, ngươi mang về dựa theo cách làm ta dạy cho ngươi bịt kín quả và ngâm hồng giòn.
Bánh quả hồng này chờ ta làm xong sẽ đưa cho ngươi." Liễu Nha Nhi đưa một giỏ hồng cho Hổ Tử.
Chọn quả có màu hơi đậm một chút, chôn trong hùng trấu.
Chờ chôn bảy tám ngày, quả hồng từ màu da cam chuyển thành màu đỏ, thịt quả nhũn ra, cắn thử một miếng, khắp miệng đều tràn ngập vị ngọt, đã sớm không còn vị chát.
Một gánh hồng còn lại, Liễu Nha Nhi lấy toàn bộ làm bánh quả hồng (chính là hồng treo gió mình hay ăn).
Bánh quả không không giống với vị của hồng giòn hay hồng chín mà thích hợp nhất để làm đồ ăn vặt.
Liễu Nha Nhi còn muốn đi theo cha Liễu lên núi, nhưng bị cha Liễu cản lại nói nàng ở nhà nghỉ ngơi, một mình hắn đi là được rồi.
Đúng là không thể ăn nhiều quả hồng, ăn nhiều dễ dàng bị sỏi thận, còn gây ra bệnh tắc ruột.
Thời cổ đại y học chưa phát triển loại bệnh này vô cùng nguy hiểm.
Thật sự không thể vì tham ăn mà mất nửa cái mạng.
"Một cái thúng đựng này ít nhất cũng phải một trăm cân.
Nha Nhi, muội quay về gọi cha mang hai cái giỏ tới đây.
Hổ Tử nhận lấy, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Ta biết rồi! Ngày mai ta lại tới đây gọi các ngươi đi hái nữa có được không?"
Liễu Nha Nhi chạy vội, bây giờ thật sự rất mệt, đành ngoan ngoãn nghe lời ở lại.
Chờ đến khi cha Liễu nâng đòn gánh trở về, Liễu Nha Nhi mới chạy tới đỡ.
"Được!" Liễu Nha Nhi gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng xuống núi, thiếu chút nữa không cẩn thận trượt ngã.
Liễu Nha Nhi lại chọn hai mươi quả có màu hơi xanh làm hồng giòn.
Cái gọi là hồng giòn chính là ngâm vào nước vôi bốn năm ngày.
Đến khi ăn chỉ cần gọt vỏ, cắn một miếng thịt quả giòn ngọt giống như ăn táo.
Vừa rửa hồng xong, trời cũng đã tối.
Trời đã đến mùa thu, ban ngày đều rất ngắn.
Nếu ở thời hiện đại giai đoạn chờ hồng ăn được ngắn hơn nhiều.
Dùng rượu trắng lau vỏ một lần, bỏ cùng mấy quả táo trong túi che kín lại chỉ mất ba ngày là quả đã chín mềm.
Trong nhà bếp tối tăm, Liễu Nha Nhi bỏ củi vào trong bếp lửa, ánh lửa lập lòe chiếu sáng khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Liễu Nha Nhi.
"Không cần! Phần này đã đủ chúng ta ăn rồi, không nên ăn nhiều quả hồng, hại dạ dày.
Quay về nói cho người cho thôn biết ai muốn đi ai hái thì hái một ít, ta sẽ nói cho bọn họ cách làm quả hồng."
Chôn quả hồng trong đống trấu cũng đã ngâm xong hồng vào nước vôi.
Nhân dịp trời còn chưa tối, cả nhà vây quanh giếng rửa sạch số quả hồng còn dư lại.
Chờ đến khi ngày mai lại gọt vỏ treo lên làm bánh quả hồng.
Tiền thị cười đáp, nghĩ thầm trên đời này có lẽ không có đứa trẻ nhà ai hiểu chuyện, hiếu thuận lại tài giỏi như Nha Nhi nhà mình.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh sau này phải gả cháu gái cho người ta, trở thành người thân của người khác, hốc mắt Tiền thị lại không nhịn được đỏ lên.
"Nãi nãi chờ đến khi bánh quả hồng phơi không được một nửa, chúng ta gói một ít nhờ gia gia đưa vải mang tới nhà bà cô.
Bánh quả hồng phơi khô đã mềm, rất dễ ăn." Hiện tại trong đầu Liễu Nha Nhi đều ngập tràn quả hồng.
Nói xong lại cảm thấy không đúng, tiếp tục nói: "Chờ tích cóp thêm tiền, chúng ta sẽ xây nhà mới! Đến lúc đó làm thêm mấy gian nhà ở.
Chờ ca ca cưới tức phụ, sinh con, chúng ta đều sống trong nhà này."
Tiền thị đương nhiên hiểu ý của bà tử kia, nhưng bà lại cố tình xem như không hiểm lấy chuyện khác qua loa lấy lệ bỏ qua.
"Nãi nãi, người không tin cháu sao?" Liễu Nha Nhi dẩu miệng nhỏ, tủi thân.
Tiền thị đang nấu ăn nhìn thấy dáng vẻ này của cháu gái, không nhịn được thương cảm.
Lúc chiều có bà tử trong thôn đến đây thăm dò Tiền thị.
Lời trong lời ngoài nói nhà mẹ đẻ bà ta có một người cháu gái, dung mạo tốt, tay chân cần mẫn lại hiếu thuận gì đó.
Trong nhà bếp một căn nhà đó có một đôi tổ tôn vui vẻ cười nói.
Khói bếp lượn lờ, từ từ tan biến trong đêm tối.
"Sao ta có thể không tin Nha Nhi được? Ta chỉ đang vui vẻ.
Ta chờ Nha Nhi để ta được làm lão thái thái!"
Nghĩ đến chuyện buổi chiều, bà lại nghĩ đến Nha Nhi nhà mình.
Tuy nói Nha Nhi chỉ mới chín tuổi nhưng thời gian trôi qua rất nhanh chỉ nháy mắt đã lướt qua.
Còn không đến mấy năm nữa, Nha Nhi nhà bà cũng đến tuổi làm mai.
Không biết đến lúc đó có thể tìm được người như thế nào.
"Ngươi nghĩ thật xa! Đều nói sinh con dưỡng già, người ta già đi sẽ hưởng phúc của con cháu.
Nhưng ta, có lẽ sau này có lẽ sẽ được hưởng phúc của cháu gái."
"Được, nãi nãi người chờ hưởng phúc của cháu đi.
Đến lúc đó cháu sẽ mua lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu cho ngươi, lại mua thêm mấy nha hoàn bà tử hầu hạ người.
Cháu xem thoại bản viết những lão thái thái nhà giàu đều làm như thế.
Đến lúc đó cháu cũng để nãi nãi làm lão thái thái." Liễu Nha Nhi nói sinh động như thật, phảng phất như những lăng la tơ lụa, nha hoàn bà tử đó, nàng đều chính mắt nhìn thấy.
Nghe cháu gái nói chuyện một hồi, Tiền thị cười ra nước mắt.
Nha Nhi nhà bà sao có thể hiểu biết được nhiều như vậy chứ.
"Được, được, nghe theo Nha Nhi.
Nha Nhi nhà chúng ta thật hiếu thuận, còn nhớ tới bà cô."
Liễu Nha Nhi tin là thật, nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta tích cóp thêm ít tiền, sẽ xây lại bếp mới."
Tiền thị lau khóe mắt, cười nói: "Bệ bếp bị nứt ra khói bốc lên mới cay mắt chút thôi."
"Nãi nãi, sao vậy? Người không khỏe chỗ nào sao?"
Lúc này Liễu Nha Nhi mới phản ứng lại.
Nàng suýt chút nữa đã quên mất đây là nông thôn, mấy đứa trẻ trèo cây đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Qủa hồng vàng vẫn còn cứng, cũng không sợ hái xuống không đúng lúc sẽ lãng phí.
Hái được hồng sẽ bỏ vào giỏ trên eo, đợi đầy giỏ lại dùng dậy thừng buộc chặt vào từ từ thả xuống.
Huynh muội Liễu Nha Nhi đứng dưới gốc cây, phụ trách lấy quả hồng trong giỏ ra.
Hổ Tử và Tân Mộc lại kéo giỏ lên, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Chờ đến khi hai đòn gánh đều đầy, Hổ Tử và Tần Mộc mới trèo xuống.
"Ai nha!"
"Cái này sao lại nặng như vậy?"
Liễu Đông Thanh và Tần Mộc mỗi người một đầu đòn gánh, dùng hết sức nâng lên lại phát hiện đòn gánh vẫn không nhúc nhích.
Nhưng bây giờ không thể làm được.
"Hổ Tử ca, ngươi mang về dựa theo cách làm ta dạy cho ngươi bịt kín quả và ngâm hồng giòn.
Bánh quả hồng này chờ ta làm xong sẽ đưa cho ngươi." Liễu Nha Nhi đưa một giỏ hồng cho Hổ Tử.
Chọn quả có màu hơi đậm một chút, chôn trong hùng trấu.
Chờ chôn bảy tám ngày, quả hồng từ màu da cam chuyển thành màu đỏ, thịt quả nhũn ra, cắn thử một miếng, khắp miệng đều tràn ngập vị ngọt, đã sớm không còn vị chát.
Một gánh hồng còn lại, Liễu Nha Nhi lấy toàn bộ làm bánh quả hồng (chính là hồng treo gió mình hay ăn).
Bánh quả không không giống với vị của hồng giòn hay hồng chín mà thích hợp nhất để làm đồ ăn vặt.
Liễu Nha Nhi còn muốn đi theo cha Liễu lên núi, nhưng bị cha Liễu cản lại nói nàng ở nhà nghỉ ngơi, một mình hắn đi là được rồi.
Đúng là không thể ăn nhiều quả hồng, ăn nhiều dễ dàng bị sỏi thận, còn gây ra bệnh tắc ruột.
Thời cổ đại y học chưa phát triển loại bệnh này vô cùng nguy hiểm.
Thật sự không thể vì tham ăn mà mất nửa cái mạng.
"Một cái thúng đựng này ít nhất cũng phải một trăm cân.
Nha Nhi, muội quay về gọi cha mang hai cái giỏ tới đây.
Hổ Tử nhận lấy, cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nói: "Ta biết rồi! Ngày mai ta lại tới đây gọi các ngươi đi hái nữa có được không?"
Liễu Nha Nhi chạy vội, bây giờ thật sự rất mệt, đành ngoan ngoãn nghe lời ở lại.
Chờ đến khi cha Liễu nâng đòn gánh trở về, Liễu Nha Nhi mới chạy tới đỡ.
"Được!" Liễu Nha Nhi gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng xuống núi, thiếu chút nữa không cẩn thận trượt ngã.
Liễu Nha Nhi lại chọn hai mươi quả có màu hơi xanh làm hồng giòn.
Cái gọi là hồng giòn chính là ngâm vào nước vôi bốn năm ngày.
Đến khi ăn chỉ cần gọt vỏ, cắn một miếng thịt quả giòn ngọt giống như ăn táo.
Vừa rửa hồng xong, trời cũng đã tối.
Trời đã đến mùa thu, ban ngày đều rất ngắn.
Nếu ở thời hiện đại giai đoạn chờ hồng ăn được ngắn hơn nhiều.
Dùng rượu trắng lau vỏ một lần, bỏ cùng mấy quả táo trong túi che kín lại chỉ mất ba ngày là quả đã chín mềm.
Trong nhà bếp tối tăm, Liễu Nha Nhi bỏ củi vào trong bếp lửa, ánh lửa lập lòe chiếu sáng khuôn mặt nhỏ đỏ rực của Liễu Nha Nhi.
"Không cần! Phần này đã đủ chúng ta ăn rồi, không nên ăn nhiều quả hồng, hại dạ dày.
Quay về nói cho người cho thôn biết ai muốn đi ai hái thì hái một ít, ta sẽ nói cho bọn họ cách làm quả hồng."
Chôn quả hồng trong đống trấu cũng đã ngâm xong hồng vào nước vôi.
Nhân dịp trời còn chưa tối, cả nhà vây quanh giếng rửa sạch số quả hồng còn dư lại.
Chờ đến khi ngày mai lại gọt vỏ treo lên làm bánh quả hồng.
Tiền thị cười đáp, nghĩ thầm trên đời này có lẽ không có đứa trẻ nhà ai hiểu chuyện, hiếu thuận lại tài giỏi như Nha Nhi nhà mình.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh sau này phải gả cháu gái cho người ta, trở thành người thân của người khác, hốc mắt Tiền thị lại không nhịn được đỏ lên.
"Nãi nãi chờ đến khi bánh quả hồng phơi không được một nửa, chúng ta gói một ít nhờ gia gia đưa vải mang tới nhà bà cô.
Bánh quả hồng phơi khô đã mềm, rất dễ ăn." Hiện tại trong đầu Liễu Nha Nhi đều ngập tràn quả hồng.
Nói xong lại cảm thấy không đúng, tiếp tục nói: "Chờ tích cóp thêm tiền, chúng ta sẽ xây nhà mới! Đến lúc đó làm thêm mấy gian nhà ở.
Chờ ca ca cưới tức phụ, sinh con, chúng ta đều sống trong nhà này."
Tiền thị đương nhiên hiểu ý của bà tử kia, nhưng bà lại cố tình xem như không hiểm lấy chuyện khác qua loa lấy lệ bỏ qua.
"Nãi nãi, người không tin cháu sao?" Liễu Nha Nhi dẩu miệng nhỏ, tủi thân.
Tiền thị đang nấu ăn nhìn thấy dáng vẻ này của cháu gái, không nhịn được thương cảm.
Lúc chiều có bà tử trong thôn đến đây thăm dò Tiền thị.
Lời trong lời ngoài nói nhà mẹ đẻ bà ta có một người cháu gái, dung mạo tốt, tay chân cần mẫn lại hiếu thuận gì đó.
Trong nhà bếp một căn nhà đó có một đôi tổ tôn vui vẻ cười nói.
Khói bếp lượn lờ, từ từ tan biến trong đêm tối.
"Sao ta có thể không tin Nha Nhi được? Ta chỉ đang vui vẻ.
Ta chờ Nha Nhi để ta được làm lão thái thái!"
Nghĩ đến chuyện buổi chiều, bà lại nghĩ đến Nha Nhi nhà mình.
Tuy nói Nha Nhi chỉ mới chín tuổi nhưng thời gian trôi qua rất nhanh chỉ nháy mắt đã lướt qua.
Còn không đến mấy năm nữa, Nha Nhi nhà bà cũng đến tuổi làm mai.
Không biết đến lúc đó có thể tìm được người như thế nào.
"Ngươi nghĩ thật xa! Đều nói sinh con dưỡng già, người ta già đi sẽ hưởng phúc của con cháu.
Nhưng ta, có lẽ sau này có lẽ sẽ được hưởng phúc của cháu gái."
"Được, nãi nãi người chờ hưởng phúc của cháu đi.
Đến lúc đó cháu sẽ mua lăng la tơ lụa, vàng bạc châu báu cho ngươi, lại mua thêm mấy nha hoàn bà tử hầu hạ người.
Cháu xem thoại bản viết những lão thái thái nhà giàu đều làm như thế.
Đến lúc đó cháu cũng để nãi nãi làm lão thái thái." Liễu Nha Nhi nói sinh động như thật, phảng phất như những lăng la tơ lụa, nha hoàn bà tử đó, nàng đều chính mắt nhìn thấy.
Nghe cháu gái nói chuyện một hồi, Tiền thị cười ra nước mắt.
Nha Nhi nhà bà sao có thể hiểu biết được nhiều như vậy chứ.
"Được, được, nghe theo Nha Nhi.
Nha Nhi nhà chúng ta thật hiếu thuận, còn nhớ tới bà cô."
Liễu Nha Nhi tin là thật, nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta tích cóp thêm ít tiền, sẽ xây lại bếp mới."
Tiền thị lau khóe mắt, cười nói: "Bệ bếp bị nứt ra khói bốc lên mới cay mắt chút thôi."
"Nãi nãi, sao vậy? Người không khỏe chỗ nào sao?"