Liễu Nha Nhi thấy cha cho mình mặt mũi như thế, lập tức ngồi ngay ngắn lại, ho nhẹ mấy cái, sau đó mới nói: "Chưởng quầy bá bá thành tâm như thế, ta cũng nói với chưởng quầy lời thật.
Trong thiên hạ này cách làm nước tương chỉ có người Liễu gia biết.
Cho dù có vài chục năm người khác cũng sợ là không dễ dàng học được.
Gía trị của nước tương như thế nào, hôm nay chưởng quầy đã thử rồi đương nhiên biết được.
Tuy nói gần hai năm có thể ủ được không nhiều, nhưng người đi tới chỗ cao, lửa ở chỗ thấp, không chừng một ngày nào đó ta có thể mở cửa hàng nước tương, đưa nước tương đến nơi khác.
Chuyện chưởng quầy có muốn lũng đoạn nước tương chỉ sợ không được.
Chỉ là ta có thể bảo đảm, nước tương sang năm chỉ bán cho một mình nhà ngài.
Nếu sau này nhà ta bắt đầu buôn bán nước tương cũng sẽ ưu tiên cung cấp cho Bách Vị Lâu.
Ngài nói xem có được không?"
Liễu Nha Nhi nói một hồi khiến chưởng quầy bắt đầu nghi ngờ trước mắt rốt cuộc là một người trưởng thành hay một đứa trẻ.
Suy nghĩ rõ ràng, tâm tư kín đáo, tầm mắt biết nhìn xa.
Ngay cả hắn cũng tự thấy không bằng.
"Được, vậy làm theo nhà đầu ngươi đi." Nha đầu Liễu gia đã nói rõ như vậy, nếu hắn còn cưỡng cầu thì đúng là không biết tốt xấu."
Chẳng qua nàng nói cũng đúng, dựa vào mức độ quý giá của nước tương đúng là mối làm ăn tốt, chỉ đứa ngốc mới có thể chắp tay nhường cho người ta.
Là do hắn phiến diện, chỉ muốn nước tương Liễu gia đưa cho mình Bách Vị Lâu.
Sau một hồi trao đổi, giá nước tương tính năm mươi văn một cân.
Liễu gia đưa tới tổng cộng là bốn mươi bảy cân hai lượng, Liễu Nha Nhi bỏ qua số lẻ, tính bốn mươi bảy cân, cộng lại là hai ngàn ba trăm năm mươi đồng.
Tục ngữ nói, trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt.
Trong tay lại có thêm mấy lượng bạc, Liễu Nha Nhi đi đường dưới chân đều như sinh ra gió.
Nửa năm trước Liễu gia dựa vào bản lĩnh của Liễu Nha Nhi, dùng xong vẫn còn tích góp được năm mươi lượng, cha Liễu cảm thấy thật sự không thể tin được chỉ môt bình nước tương có thể bán hai lượng, tuy cha Liễu biết nữ nhi có năng lực nhưng vẫn bị bất ngờ một hồi.
Phải biết có không biết bao nhiêu nhà phải làm cả đời cũng không kiếm được mấy chục lượng bạc.
"Có thể không sao? Người ta đều nói hổ phụ vô khuyển nữ, cha con là tú tài công ngọc thụ lâm phong.
Con là nữ nhi của tú tài công có thể không lợi hại sao?"
Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm bóng hình nho nhỏ đó chính là đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Làm sao có thể nghĩ đến trong thân thể kia là linh hồn hơn hai mươi tuổi.
Liễu Nha Nhi nghiêng người, nghiêng đầu cười: "Cha, người đang khen con đúng không?"
"Con không mệt!" Liễu Nha Nhi vui vẻ chạy nhảy lên trước, bày ra dáng vẻ mình rất khỏe.
"Vật lấy ít làm quý, huống hồ đây còn là đồ tốt.
Khắp thiên hạ này chỉ nhà ta có thứ này, muốn bán giá như thế nào không phải đều do chúng ta định đoạt hay sao? Nói cách khác huyện Hoài Dương chúng ta quá nhỏ, nếu ở kinh thành bán mười lượng có lẽ vẫn có vô số đại quan quý nhân tranh đoạt đó."
Liễu gia làm nhà mới cần phải phá nhà cũ, phòng cũng không ở được.
Thời gian chờ xây xong nhà mới, người Liễu gia chỉ có thể ở trong lều.
"Cha, hiện tại chúng ta đã có tiền, không bằng đi tìm thợ mộc làm một ít đồ dùng đi.
Bàn ghế, tủ quần áo làm mấy cái.
Cái bàn nhỏ trong phòng con còn thiếu mất một chân đó."
Lúc cha con hai người về đến nhà, đồ trong nhà Liễu gia dọn ra đặt dưới một cái lều đơn giản.
Từ Tứ cùng Liễu Đông Thanh và Tần Mộc bận trước bận sau.
"Tinh quái!"
Cha Liễu nắm túi tiền thật chặt: " Vậy cứ làm theo Nha Nhi nói, cha đi làm một ít đồ dùng.
Chỉ là cha thật sự không nghĩ tới, nước tương này lại đáng giá như vậy."
"Ngươi đúng là chỉ biết nói ngọt thôi, có mệt không? Nếu mệt để cha cõng ngươi." Cha Liễu được như nhi khen ngợi có hơi ngại vội vàng đổi chủ đề."
Từ Tứ sợ thê đệ và nhạc mẫu không lo liệu hết việc, trở về báo với ở trong nhà một tiếng ở lại Liễu gia giúp đỡ.
Cha Liễu bị dáng vẻ của con gái chọc cười, dịu dàng cười nói: "Đúng đúng đúng, khen ngươi đó! Nha Nhi nhà chúng ta là tiểu tinh quái, có bản lĩnh."
"Nếu không để Nha Nhi tới nhà ta ở mấy này đi! Đồ đạc trong nhà đều chuyện ra ngoài, đến lúc đó chỉ sợ Nha Nhi không cẩn thận đụng phải." Từ Tứ dọn đồ dùng và nông cụ ra ngoài.
Cha Liễu đưa bạc cho Tiền Thị cũng đi theo giúp thu dọn.
Cách ngày hai sáu đã tính không còn mấy ngày, trước sân nhà Liễu gia đã dọn hết đồ trong phòng ra ngoài.
"Đã dựng lều xong hết rồi sao?" Người ở lò gạch kéo xe gạch thứ hai tới đây.
Liễu cha nghẹn cười, làm bộ nghiêm túc nói: "Vậy ở lại trong nhà đi, có thể giúp đỡ làm chút việc."
"Cha, người còn không hiểu con sao? Con cũng không phải người vụng về, sao có thể dễ bị đụng phải như vậy được? Chờ đến khi bắt đầu mọi người đều bận rộn, một nhóm người ăn đều chỉ dựa vào một mình nãi nãi làm, nhất định sẽ khiến nãi nãi vô cùng mệt mỏi.
Con ở lại nhà cũng có thể giúp nãi nãi làm việc." Liễu Nha Nhi liều mạng nháy mắt với cha, ý bảo cha đồng ý để cha đồng ý cho mình ở lại nhà.
"Nha Nhi, nếu không tới nhà đại cô ở mấy ngày đi?"
"Nha Nhi thật hiểu chuyện, nói tới nhà ta chơi cũng không đi, nhất định phải ở lại trong nhà giúp đỡ làm việc.
Nữ nhi nhà mình tốt như vậy, sau này không biết để tiểu tử nhà ai hưởng lợi." Hiện tại Từ Tứ nhìn Liễu Nha Nhi càng đỏ mắt, hận không thể cướp người về làm con gái nhà mình.
Cha Liễu cảm thấy tỷ phu nói rất có lý, Nha Nhi nhà hắn còn nhỏ, xây nhà đồ đạc hỗn loạn.
Đến lúc đó nếu không cẩn thận để Nha Nhi đụng vào bị thương thì không hay.
Cha Liễu thả đồ gỗ trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới đẩy xe cùng, nói: "Ngày hai mươi sáu bắt đầu khởi công, cũng không còn mấy ngày nữa. Dọn đồ ra ngoài trước, tránh cho đến lúc đó vướng tay vướng chân."
Trong thiên hạ này cách làm nước tương chỉ có người Liễu gia biết.
Cho dù có vài chục năm người khác cũng sợ là không dễ dàng học được.
Gía trị của nước tương như thế nào, hôm nay chưởng quầy đã thử rồi đương nhiên biết được.
Tuy nói gần hai năm có thể ủ được không nhiều, nhưng người đi tới chỗ cao, lửa ở chỗ thấp, không chừng một ngày nào đó ta có thể mở cửa hàng nước tương, đưa nước tương đến nơi khác.
Chuyện chưởng quầy có muốn lũng đoạn nước tương chỉ sợ không được.
Chỉ là ta có thể bảo đảm, nước tương sang năm chỉ bán cho một mình nhà ngài.
Nếu sau này nhà ta bắt đầu buôn bán nước tương cũng sẽ ưu tiên cung cấp cho Bách Vị Lâu.
Ngài nói xem có được không?"
Liễu Nha Nhi nói một hồi khiến chưởng quầy bắt đầu nghi ngờ trước mắt rốt cuộc là một người trưởng thành hay một đứa trẻ.
Suy nghĩ rõ ràng, tâm tư kín đáo, tầm mắt biết nhìn xa.
Ngay cả hắn cũng tự thấy không bằng.
"Được, vậy làm theo nhà đầu ngươi đi." Nha đầu Liễu gia đã nói rõ như vậy, nếu hắn còn cưỡng cầu thì đúng là không biết tốt xấu."
Chẳng qua nàng nói cũng đúng, dựa vào mức độ quý giá của nước tương đúng là mối làm ăn tốt, chỉ đứa ngốc mới có thể chắp tay nhường cho người ta.
Là do hắn phiến diện, chỉ muốn nước tương Liễu gia đưa cho mình Bách Vị Lâu.
Sau một hồi trao đổi, giá nước tương tính năm mươi văn một cân.
Liễu gia đưa tới tổng cộng là bốn mươi bảy cân hai lượng, Liễu Nha Nhi bỏ qua số lẻ, tính bốn mươi bảy cân, cộng lại là hai ngàn ba trăm năm mươi đồng.
Tục ngữ nói, trong tay có tiền, trong lòng không hoảng hốt.
Trong tay lại có thêm mấy lượng bạc, Liễu Nha Nhi đi đường dưới chân đều như sinh ra gió.
Nửa năm trước Liễu gia dựa vào bản lĩnh của Liễu Nha Nhi, dùng xong vẫn còn tích góp được năm mươi lượng, cha Liễu cảm thấy thật sự không thể tin được chỉ môt bình nước tương có thể bán hai lượng, tuy cha Liễu biết nữ nhi có năng lực nhưng vẫn bị bất ngờ một hồi.
Phải biết có không biết bao nhiêu nhà phải làm cả đời cũng không kiếm được mấy chục lượng bạc.
"Có thể không sao? Người ta đều nói hổ phụ vô khuyển nữ, cha con là tú tài công ngọc thụ lâm phong.
Con là nữ nhi của tú tài công có thể không lợi hại sao?"
Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm bóng hình nho nhỏ đó chính là đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Làm sao có thể nghĩ đến trong thân thể kia là linh hồn hơn hai mươi tuổi.
Liễu Nha Nhi nghiêng người, nghiêng đầu cười: "Cha, người đang khen con đúng không?"
"Con không mệt!" Liễu Nha Nhi vui vẻ chạy nhảy lên trước, bày ra dáng vẻ mình rất khỏe.
"Vật lấy ít làm quý, huống hồ đây còn là đồ tốt.
Khắp thiên hạ này chỉ nhà ta có thứ này, muốn bán giá như thế nào không phải đều do chúng ta định đoạt hay sao? Nói cách khác huyện Hoài Dương chúng ta quá nhỏ, nếu ở kinh thành bán mười lượng có lẽ vẫn có vô số đại quan quý nhân tranh đoạt đó."
Liễu gia làm nhà mới cần phải phá nhà cũ, phòng cũng không ở được.
Thời gian chờ xây xong nhà mới, người Liễu gia chỉ có thể ở trong lều.
"Cha, hiện tại chúng ta đã có tiền, không bằng đi tìm thợ mộc làm một ít đồ dùng đi.
Bàn ghế, tủ quần áo làm mấy cái.
Cái bàn nhỏ trong phòng con còn thiếu mất một chân đó."
Lúc cha con hai người về đến nhà, đồ trong nhà Liễu gia dọn ra đặt dưới một cái lều đơn giản.
Từ Tứ cùng Liễu Đông Thanh và Tần Mộc bận trước bận sau.
"Tinh quái!"
Cha Liễu nắm túi tiền thật chặt: " Vậy cứ làm theo Nha Nhi nói, cha đi làm một ít đồ dùng.
Chỉ là cha thật sự không nghĩ tới, nước tương này lại đáng giá như vậy."
"Ngươi đúng là chỉ biết nói ngọt thôi, có mệt không? Nếu mệt để cha cõng ngươi." Cha Liễu được như nhi khen ngợi có hơi ngại vội vàng đổi chủ đề."
Từ Tứ sợ thê đệ và nhạc mẫu không lo liệu hết việc, trở về báo với ở trong nhà một tiếng ở lại Liễu gia giúp đỡ.
Cha Liễu bị dáng vẻ của con gái chọc cười, dịu dàng cười nói: "Đúng đúng đúng, khen ngươi đó! Nha Nhi nhà chúng ta là tiểu tinh quái, có bản lĩnh."
"Nếu không để Nha Nhi tới nhà ta ở mấy này đi! Đồ đạc trong nhà đều chuyện ra ngoài, đến lúc đó chỉ sợ Nha Nhi không cẩn thận đụng phải." Từ Tứ dọn đồ dùng và nông cụ ra ngoài.
Cha Liễu đưa bạc cho Tiền Thị cũng đi theo giúp thu dọn.
Cách ngày hai sáu đã tính không còn mấy ngày, trước sân nhà Liễu gia đã dọn hết đồ trong phòng ra ngoài.
"Đã dựng lều xong hết rồi sao?" Người ở lò gạch kéo xe gạch thứ hai tới đây.
Liễu cha nghẹn cười, làm bộ nghiêm túc nói: "Vậy ở lại trong nhà đi, có thể giúp đỡ làm chút việc."
"Cha, người còn không hiểu con sao? Con cũng không phải người vụng về, sao có thể dễ bị đụng phải như vậy được? Chờ đến khi bắt đầu mọi người đều bận rộn, một nhóm người ăn đều chỉ dựa vào một mình nãi nãi làm, nhất định sẽ khiến nãi nãi vô cùng mệt mỏi.
Con ở lại nhà cũng có thể giúp nãi nãi làm việc." Liễu Nha Nhi liều mạng nháy mắt với cha, ý bảo cha đồng ý để cha đồng ý cho mình ở lại nhà.
"Nha Nhi, nếu không tới nhà đại cô ở mấy ngày đi?"
"Nha Nhi thật hiểu chuyện, nói tới nhà ta chơi cũng không đi, nhất định phải ở lại trong nhà giúp đỡ làm việc.
Nữ nhi nhà mình tốt như vậy, sau này không biết để tiểu tử nhà ai hưởng lợi." Hiện tại Từ Tứ nhìn Liễu Nha Nhi càng đỏ mắt, hận không thể cướp người về làm con gái nhà mình.
Cha Liễu cảm thấy tỷ phu nói rất có lý, Nha Nhi nhà hắn còn nhỏ, xây nhà đồ đạc hỗn loạn.
Đến lúc đó nếu không cẩn thận để Nha Nhi đụng vào bị thương thì không hay.
Cha Liễu thả đồ gỗ trong tay xuống, nhanh chóng chạy tới đẩy xe cùng, nói: "Ngày hai mươi sáu bắt đầu khởi công, cũng không còn mấy ngày nữa. Dọn đồ ra ngoài trước, tránh cho đến lúc đó vướng tay vướng chân."