Tiệc dọn nhà hôm nay trời mới vừa sáng, mấy nhà có quan hệ tốt với Liễu gia ở trong thôn lục tới tới giúp đỡ.
Có người đỡ hái rau rửa rau, có người giúp mượn bàn ghế chén đũa, thậm chí còn có người bổ củi giúp.
Mấy bà tử tức phụ hái rau ngồi cùng nhau, miệng sao có thể ngồi yên.
Mấy người ngồi quanh thành một vòng nói chuyện.
"Lão tỷ tỷ nhiều năm không gặp, thân thể còn rất dẻo dai."
Người nói chuyện là vợ thôn trưởng mà người bà ấy chào chính là đại tỷ của Tiền thị.
Hôm kia cha Liễu vào huyện chờ ở cửa thành nửa ngày gặp người đánh xe lẫn trước nhờ đưa cả nhà Đại Tiền thị tới đây.
Đại Tiền thị bây giờ so với lần trước Liễu Nha Nhi gặp, tinh thần khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Đại Tiền thị khẽ cười nói, cười xong lại than nhẹ một tiếng nói: "Cũng xem như khỏe mạnh, không biết còn có thể sống thêm được mấy năm, cũng không biết có thể nhìn con ta thành gia hay không nữa."
"Sao vậy, tiểu nhi tử nhà ngươi vẫn chưa đón dâu sao?"
Chu Hồng cũng hát đệm thêm, vỗ đùi nói: "Cô nương đó ta đã từng gặp rồi, dáng vẻ rất được, việc trong nhà ngoài ngõ đều có thể đảm đương hết, là một người có năng lực.
Theo ta thấy cô nương kia trước đây không thành với hai nhà kia nhất định là do không có duyên.
Bây giờ ta nghe nương nhắc tới, ta cảm thấy số mệnh của cô nương này chính là chờ tiểu nhi tử nhà bà cô."
Bát tự còn chưa trao đổi, nhưng mấy người bọn họ lại nói như ngày mai hai người có thể lập tức thành hôn động phòng.
"Phi phi phi, cái gì có chết hay không! Bà cô đừng nói như vậy."
Liễu Nha Nhi ở bên cạnh nghe mấy nãi nãi đại thẩm nói chuyện ngươi một câu ta một câu trực tiếp bị làm cho choáng váng.
"Nhà cô nương kia thật ra cũng từng tới nhà trai nháo một trận, nói lão nhân kia thân thể không tốt lại đổ hết tội lên đầu tiểu cô nương.
Nhưng nhà trai mặc kệ cô nương này như thế nào thà bồi thường một lượng bạc cũng muốn lui cửa hôn sự này.
Cô nương bị lui hôn có thể tìm được người trong sạch gì.
Mấy năm trước lại có bà nương giới thiệu cho một người góa vợ.
Trùng hợp như thế nào mấy ngày trước khi thành hôn, người góa vợ kia lên núi đi săn lại bị ngã gãy chân.
Cái danh sao chổi của cô nương đó lại truyền ra ngoài, người góa vợ kia sống chết muốn lui hôn.
Cứ như vậy cô nương đã ở nhà đến tận bây giờ.
Lão tỷ tỷ, nếu ngươi không sợ, ta có thể làm mối chuyện này."
Tránh cho đến úc đó nếu thật sự có tuyết rơi, ăn tiếc mà người lại cảm lạnh.
"Ai, không sợ đại muội tử ngươi chê cười, tiểu nhi tử nhà ta đã hơn ba mươi vẫn còn một mình.
Không còn cách nào, thật sự là vì trong nhà quá nghèo không có cô nương nào nguyện ý gả qua cả."
Bên này còn đang nhặt rau, trong sân lại vang lên tiếng lách cách là tiếng người mượn bàn ghế chén đũa trở lại.
"Không sợ, ta sợ gì cứ? Nửa người ta đã chôn xuống đất, nếu nàng thật sự có mệnh khắc người thân, vậy khắc ta là được.
Ta có chết thì chết nhưng ít nhất con ta cũng có hậu." Đại Tiền thị chỉ nghĩ đến chuyện tiểu nhi tử nhà mình có thể cưới thê tử, mặc kệ số mệnh sao chổi gì đó.
Vợ thôn trưởng lập tức đảo mắt, như nghĩ tới gì đó, nói nhỏ: "Ta nói chuyện này, lão tỷ tỷ nghe xong cũng đừng nóng giận.
Nhà mẹ đẻ có một cô nương năm nay đã hai mươi tám, còn chưa gả cho người ta.
Thật ra trước đây nhà nàng từng định hôn sự cho nàng một mối hối sự, nhưng chưa hết tiểu định, cha đối phương lại đột nhiên bệnh không dậy nổi, không được mấy ngày liền qua đời.
Nhà trai bên kia nói cô nương này là sao chổi, bây giờ chỉ mới tiểu định còn chưa qua cửa đã khắc chết cha chồng tương lai.
Cứ như vậy, cô nương này bị lui hôn."
Đại Tiền thị vừa nghe mấy lời này vô cùng vui vẻ, cười ha ha nghĩ cuối cùng tiểu nhi tử cũng có thể cưới tức phụ rồi.
Tiền thị từ chối lễ vật của mọi người, nói cuộc sống nhà ai cũng rất khó khăn, cơm no còn không ăn được mấy ngày, hơn nữa một tháng nữa lại đến tết cho nên tiền lễ này bà không nhận.
Nương Hạ Mai đang cắt lá rau cần, nói: " Theo ta thấy là do lão nhân nhà trai có bệnh trước đó, thân thể không tốt mới qua đời.
Chuyện đi săn rất hay có người bị thương, người góa vợ kia không cẩn thận bị ngã gãy chân còn đổ hết tội lên đầu cô nương nhà người ta.
Cô nương đó nếu thật sự có mệnh sao chổi sao cha mẹ nàng còn có thể sống tốt như vậy? Một cô nương đang yên đang lạnh lại bị mấy người khua môi múa mép làm hỏng thanh danh.
Để hai ba năm nữa sẽ chẳng còn ai tới cầu hôn."
Mọi người sao có thể đồng ý, mồm năm miệng mười nói không có lý nào lại ăn không trả tiền.
Tiền thị nhìn trời, âm u có lẽ sẽ có tuyết rơi, để cha Liễu dọn bàn vào nhà.
Nhà chính có thể đặt vừa bốn bàn, còn hai cái chia ra đặt trong phòng Liễu Đông Thanh và cha Liễu.
Nhà bếp Liễu gia phủ phủ khói bếp, người tới uống rượu cũng lần lượt đi vào sân.
Người tới ngoại trừ tặng một phần tiền lễ còn có một ít đồ ăn.
Cha Liễu từ đầu đến cuối bận rộn tiếp khách lúc này cũng nói không nhận lễ, nếu nhà nào băn khoăn sau này nếu Liễu gia cần giúp đỡ chỉ cần giúp một phần sức là được.
Lúc này mọi người mới yên tâm, nói sau này nếu bọn họ có việc gì cần giúp cứ việc nói, nếu bọn họ có thể giúp nhất định không chối từ.
Có người đỡ hái rau rửa rau, có người giúp mượn bàn ghế chén đũa, thậm chí còn có người bổ củi giúp.
Mấy bà tử tức phụ hái rau ngồi cùng nhau, miệng sao có thể ngồi yên.
Mấy người ngồi quanh thành một vòng nói chuyện.
"Lão tỷ tỷ nhiều năm không gặp, thân thể còn rất dẻo dai."
Người nói chuyện là vợ thôn trưởng mà người bà ấy chào chính là đại tỷ của Tiền thị.
Hôm kia cha Liễu vào huyện chờ ở cửa thành nửa ngày gặp người đánh xe lẫn trước nhờ đưa cả nhà Đại Tiền thị tới đây.
Đại Tiền thị bây giờ so với lần trước Liễu Nha Nhi gặp, tinh thần khí sắc đã tốt hơn rất nhiều.
Đại Tiền thị khẽ cười nói, cười xong lại than nhẹ một tiếng nói: "Cũng xem như khỏe mạnh, không biết còn có thể sống thêm được mấy năm, cũng không biết có thể nhìn con ta thành gia hay không nữa."
"Sao vậy, tiểu nhi tử nhà ngươi vẫn chưa đón dâu sao?"
Chu Hồng cũng hát đệm thêm, vỗ đùi nói: "Cô nương đó ta đã từng gặp rồi, dáng vẻ rất được, việc trong nhà ngoài ngõ đều có thể đảm đương hết, là một người có năng lực.
Theo ta thấy cô nương kia trước đây không thành với hai nhà kia nhất định là do không có duyên.
Bây giờ ta nghe nương nhắc tới, ta cảm thấy số mệnh của cô nương này chính là chờ tiểu nhi tử nhà bà cô."
Bát tự còn chưa trao đổi, nhưng mấy người bọn họ lại nói như ngày mai hai người có thể lập tức thành hôn động phòng.
"Phi phi phi, cái gì có chết hay không! Bà cô đừng nói như vậy."
Liễu Nha Nhi ở bên cạnh nghe mấy nãi nãi đại thẩm nói chuyện ngươi một câu ta một câu trực tiếp bị làm cho choáng váng.
"Nhà cô nương kia thật ra cũng từng tới nhà trai nháo một trận, nói lão nhân kia thân thể không tốt lại đổ hết tội lên đầu tiểu cô nương.
Nhưng nhà trai mặc kệ cô nương này như thế nào thà bồi thường một lượng bạc cũng muốn lui cửa hôn sự này.
Cô nương bị lui hôn có thể tìm được người trong sạch gì.
Mấy năm trước lại có bà nương giới thiệu cho một người góa vợ.
Trùng hợp như thế nào mấy ngày trước khi thành hôn, người góa vợ kia lên núi đi săn lại bị ngã gãy chân.
Cái danh sao chổi của cô nương đó lại truyền ra ngoài, người góa vợ kia sống chết muốn lui hôn.
Cứ như vậy cô nương đã ở nhà đến tận bây giờ.
Lão tỷ tỷ, nếu ngươi không sợ, ta có thể làm mối chuyện này."
Tránh cho đến úc đó nếu thật sự có tuyết rơi, ăn tiếc mà người lại cảm lạnh.
"Ai, không sợ đại muội tử ngươi chê cười, tiểu nhi tử nhà ta đã hơn ba mươi vẫn còn một mình.
Không còn cách nào, thật sự là vì trong nhà quá nghèo không có cô nương nào nguyện ý gả qua cả."
Bên này còn đang nhặt rau, trong sân lại vang lên tiếng lách cách là tiếng người mượn bàn ghế chén đũa trở lại.
"Không sợ, ta sợ gì cứ? Nửa người ta đã chôn xuống đất, nếu nàng thật sự có mệnh khắc người thân, vậy khắc ta là được.
Ta có chết thì chết nhưng ít nhất con ta cũng có hậu." Đại Tiền thị chỉ nghĩ đến chuyện tiểu nhi tử nhà mình có thể cưới thê tử, mặc kệ số mệnh sao chổi gì đó.
Vợ thôn trưởng lập tức đảo mắt, như nghĩ tới gì đó, nói nhỏ: "Ta nói chuyện này, lão tỷ tỷ nghe xong cũng đừng nóng giận.
Nhà mẹ đẻ có một cô nương năm nay đã hai mươi tám, còn chưa gả cho người ta.
Thật ra trước đây nhà nàng từng định hôn sự cho nàng một mối hối sự, nhưng chưa hết tiểu định, cha đối phương lại đột nhiên bệnh không dậy nổi, không được mấy ngày liền qua đời.
Nhà trai bên kia nói cô nương này là sao chổi, bây giờ chỉ mới tiểu định còn chưa qua cửa đã khắc chết cha chồng tương lai.
Cứ như vậy, cô nương này bị lui hôn."
Đại Tiền thị vừa nghe mấy lời này vô cùng vui vẻ, cười ha ha nghĩ cuối cùng tiểu nhi tử cũng có thể cưới tức phụ rồi.
Tiền thị từ chối lễ vật của mọi người, nói cuộc sống nhà ai cũng rất khó khăn, cơm no còn không ăn được mấy ngày, hơn nữa một tháng nữa lại đến tết cho nên tiền lễ này bà không nhận.
Nương Hạ Mai đang cắt lá rau cần, nói: " Theo ta thấy là do lão nhân nhà trai có bệnh trước đó, thân thể không tốt mới qua đời.
Chuyện đi săn rất hay có người bị thương, người góa vợ kia không cẩn thận bị ngã gãy chân còn đổ hết tội lên đầu cô nương nhà người ta.
Cô nương đó nếu thật sự có mệnh sao chổi sao cha mẹ nàng còn có thể sống tốt như vậy? Một cô nương đang yên đang lạnh lại bị mấy người khua môi múa mép làm hỏng thanh danh.
Để hai ba năm nữa sẽ chẳng còn ai tới cầu hôn."
Mọi người sao có thể đồng ý, mồm năm miệng mười nói không có lý nào lại ăn không trả tiền.
Tiền thị nhìn trời, âm u có lẽ sẽ có tuyết rơi, để cha Liễu dọn bàn vào nhà.
Nhà chính có thể đặt vừa bốn bàn, còn hai cái chia ra đặt trong phòng Liễu Đông Thanh và cha Liễu.
Nhà bếp Liễu gia phủ phủ khói bếp, người tới uống rượu cũng lần lượt đi vào sân.
Người tới ngoại trừ tặng một phần tiền lễ còn có một ít đồ ăn.
Cha Liễu từ đầu đến cuối bận rộn tiếp khách lúc này cũng nói không nhận lễ, nếu nhà nào băn khoăn sau này nếu Liễu gia cần giúp đỡ chỉ cần giúp một phần sức là được.
Lúc này mọi người mới yên tâm, nói sau này nếu bọn họ có việc gì cần giúp cứ việc nói, nếu bọn họ có thể giúp nhất định không chối từ.