Thật ra không chỉ có Liễu Đông Thanh mà ngay cả Liễu Nha Nhi cũng thấy thèm, vì thế ăn nhịp với nhau tính toán ngày mai đi bắt ốc.
"Đúng rồi, ca đi hỏi xem ngày mai Siêu ca có đi cùng chúng ta hay không? Nếu đi, vậy ngày mai chúng ta vừa đi sẽ gọi hắn đi cùng."
"Được, ta sẽ đi ngay!"
Liễu Đông Thanh còn chưa xoay người, đã nghe thấy giọng Ngô Siêu vang lên: "Các ngươi tìm ta sao? Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi xem ngày mai ngươi có muốn cùng chúng ta đi bắt ốc hay không? Ngươi tại sao lại... a, con thỏ này từ đâu ra?" Liễu Đông Thanh còn chưa nói hết lời đã thấy trong tay Ngô Siêu xách một con thỏ hoang đã chết.
Ngô Siêu cầm con thỏ đưa cho Tiền thị: "Vừa rồi nương cháu tới đống cỏ khô ôm củi về, con thỏ này lại đột nhiên nhảy ra, có lẽ con thỏ này vừa giật mình trời lại tối nên đụng đầu vào gốc cây."
"Trời ạ, vận khí của nương ngươi đúng là tốt thật, không cần làm gì cũng bắt được một con thỏ.
Đúng lúc các ngươi có thể nấu một món... ai- không phải, ngươi đưa thỏ cho ta làm gì." Tiền thị vội vàng lui về phía sau.
"Nương nói thời gian này được Tiền nãi nãi và Liễu thúc quan tâm rất nhiều.
Bằng không mẫu tử chúng ta cũng không biết lưu lạc nơi đâu.
Nương cháu đã nói, đại ân đại đức, ngày sau lại báo.
Nhưng hôm nay người nhất định phải nhận lấy con thỏ này."
Không đến nửa ngày đã bắt được đầy một hùng ốc.
Ngoài ốc còn có thêm mấy con trai sông, và cua đá.
Chặt thịt thỏ thành miếng nhỏ, chờ dầu trong nồi sôi lên bỏ thêm gừng tỏi và hoa tiêu rừng xào cho thơm rồi bỏ thịt thỏ vào đảo cùng.
Trong lúc nấu thịt thỏ, bỏ thêm nước tương cho đậm màu.
Cuối cùng bỏ thêm một ít nước vào hầm với lửa lớn.
Ngày hôm sau mấy đứa trẻ theo đúng lời hẹn xách thùng gỗ tới bờ sông, cũng không để ý đến chuyện thời tiết hay nước sông vẫn còn hơi lạnh, cả đám cuốn ống quần thật cao, đi xuống chỗ nước cạn sờ ốc.
Mấy người Liễu Nha Nhi đi ra ngoài bắt ốc, cha Liễu ở nhà làm thịt thỏ lột da.
Nghe Tiền thị nói, da thỏ lột xuống đã đưa cho Ngô nương tử da đó ít nhiều cũng có thể bán được chút tiền.
Tiền thị không còn cách nào chỉ có thể thở dài nhận lấy.
Nấu đồ ăn xong đặt trên bàn bếp, Liễu Nha Nhi rửa tay chuẩn bị tới cửa thôn chờ Tiền thị.
Còn chưa bước qua cửa nhà được một nước, Tiền tị đã cầm giỏ đi vào.
"Đứa nhỏ ngốc, mang về đi! Nhà ta không thiếu ăn, nhưng cuộc sống của mẫu tử các ngươi lại khoog dễ dàng gì.
Mang con thỏ này về đi, ngươi nói với nương ngươi, tâm ý của nàng ta nhận.
Chờ sau này dư dả chỉ cần đưa một ít đồ ăn cho ta là được, ta nhất định sẽ không khách sáo với các ngươi.
Ngoan, mang về đi."Tiền thị nhìn Ngô Siêu lại không nhịn được đau lòng, vừa nhìn đã thấy là đứa trẻ trong thành, cuối cùng lại rơi vào cảnh lưu lạc đến cơm cũng ăn không đủ no.
May mắn thỏ hoang này khá béo, chia một nửa vẫn còn được một đĩa.
Để Liễu Thanh đưa đĩa thịt qua chó Ngô nương tử, Liễu Nha Nhi lại xào củ cải sợi.
Chờ Ngô Siêu rời đi, Tiền thị mới nói thỏ này không bán, chờ ngày mai nấu lên sẽ đưa cho Ngô nương tử một nửa.
Dù sao đây cũng là thỏ của nàng.
Ngô Siêu cũng là người cứng đầu, bất kể Tiền thị nói gì hắn vẫn nhất định bắt Tiền thị nhận lấy con thỏ.
Nếu không hắn vẫn cứ đứng đó không về.
Ốc bắt về bỏ vào chậu gỗ lớn, thêm nước vào lại bỏ thêm mấy giọt dầu.
Mỗi ngày đổi nước một lần, nuôi ba bốn ngày, bùn đất trong ốc đã có thể nhả ra sạch sẽ.
Tiền thị vừa vào cửa, lấy cái áo phủ trên giỏ ra.
Hai mươi con gà con màu vàng không ngừng kêu.
Tiền thị bắt gà bỏ xuống đất, kết quả trong đó có một con bị bầy gà dẫm đang thở thoi thóp.
Mấy đứa nhỏ không cảm thấy lạnh chút nào, bắt một hồi lại chơi đua.
Thỉnh thoảng còn có người lớn đi qua dặn dò cẩn thận một chút đừng đi vào chỗ nước sâu.
Tiền thị vội vàng lấy nước, cùng mấy hạt cơm thổi cho nguội đút cho gà ăn.
Lại lấy rơm rặt làm thành ổ nhỏ đặt dưới mái hiên, đặt con gà đang thoi thóp kia lên trên.
Một đĩa thịt thỏ kho tàu, một đĩa củ cải sợi chính là đồ ăn trưa nay.
Năm trước Liễu Nha Nhi nuôi gà rất tốt, năm nay thời tiết lại tốt có lẽ sẽ thu được nhiều lương thực hơn một chút.
Mấy nhà trong thôn đều dự định nuôi gà, sáng sớm đã gọi Tiền thị tới Đào Hoa thôn bắt gà.
Những chuyện có thể làm đều đã làm, sống hay chết chỉ có thể dựa vào số mệnh nó mà thôi.
Chỉ là trời còn chưa tối, con gà kia vẫn chết.
"Đúng rồi, ca đi hỏi xem ngày mai Siêu ca có đi cùng chúng ta hay không? Nếu đi, vậy ngày mai chúng ta vừa đi sẽ gọi hắn đi cùng."
"Được, ta sẽ đi ngay!"
Liễu Đông Thanh còn chưa xoay người, đã nghe thấy giọng Ngô Siêu vang lên: "Các ngươi tìm ta sao? Có chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì lớn, chỉ muốn hỏi xem ngày mai ngươi có muốn cùng chúng ta đi bắt ốc hay không? Ngươi tại sao lại... a, con thỏ này từ đâu ra?" Liễu Đông Thanh còn chưa nói hết lời đã thấy trong tay Ngô Siêu xách một con thỏ hoang đã chết.
Ngô Siêu cầm con thỏ đưa cho Tiền thị: "Vừa rồi nương cháu tới đống cỏ khô ôm củi về, con thỏ này lại đột nhiên nhảy ra, có lẽ con thỏ này vừa giật mình trời lại tối nên đụng đầu vào gốc cây."
"Trời ạ, vận khí của nương ngươi đúng là tốt thật, không cần làm gì cũng bắt được một con thỏ.
Đúng lúc các ngươi có thể nấu một món... ai- không phải, ngươi đưa thỏ cho ta làm gì." Tiền thị vội vàng lui về phía sau.
"Nương nói thời gian này được Tiền nãi nãi và Liễu thúc quan tâm rất nhiều.
Bằng không mẫu tử chúng ta cũng không biết lưu lạc nơi đâu.
Nương cháu đã nói, đại ân đại đức, ngày sau lại báo.
Nhưng hôm nay người nhất định phải nhận lấy con thỏ này."
Không đến nửa ngày đã bắt được đầy một hùng ốc.
Ngoài ốc còn có thêm mấy con trai sông, và cua đá.
Chặt thịt thỏ thành miếng nhỏ, chờ dầu trong nồi sôi lên bỏ thêm gừng tỏi và hoa tiêu rừng xào cho thơm rồi bỏ thịt thỏ vào đảo cùng.
Trong lúc nấu thịt thỏ, bỏ thêm nước tương cho đậm màu.
Cuối cùng bỏ thêm một ít nước vào hầm với lửa lớn.
Ngày hôm sau mấy đứa trẻ theo đúng lời hẹn xách thùng gỗ tới bờ sông, cũng không để ý đến chuyện thời tiết hay nước sông vẫn còn hơi lạnh, cả đám cuốn ống quần thật cao, đi xuống chỗ nước cạn sờ ốc.
Mấy người Liễu Nha Nhi đi ra ngoài bắt ốc, cha Liễu ở nhà làm thịt thỏ lột da.
Nghe Tiền thị nói, da thỏ lột xuống đã đưa cho Ngô nương tử da đó ít nhiều cũng có thể bán được chút tiền.
Tiền thị không còn cách nào chỉ có thể thở dài nhận lấy.
Nấu đồ ăn xong đặt trên bàn bếp, Liễu Nha Nhi rửa tay chuẩn bị tới cửa thôn chờ Tiền thị.
Còn chưa bước qua cửa nhà được một nước, Tiền tị đã cầm giỏ đi vào.
"Đứa nhỏ ngốc, mang về đi! Nhà ta không thiếu ăn, nhưng cuộc sống của mẫu tử các ngươi lại khoog dễ dàng gì.
Mang con thỏ này về đi, ngươi nói với nương ngươi, tâm ý của nàng ta nhận.
Chờ sau này dư dả chỉ cần đưa một ít đồ ăn cho ta là được, ta nhất định sẽ không khách sáo với các ngươi.
Ngoan, mang về đi."Tiền thị nhìn Ngô Siêu lại không nhịn được đau lòng, vừa nhìn đã thấy là đứa trẻ trong thành, cuối cùng lại rơi vào cảnh lưu lạc đến cơm cũng ăn không đủ no.
May mắn thỏ hoang này khá béo, chia một nửa vẫn còn được một đĩa.
Để Liễu Thanh đưa đĩa thịt qua chó Ngô nương tử, Liễu Nha Nhi lại xào củ cải sợi.
Chờ Ngô Siêu rời đi, Tiền thị mới nói thỏ này không bán, chờ ngày mai nấu lên sẽ đưa cho Ngô nương tử một nửa.
Dù sao đây cũng là thỏ của nàng.
Ngô Siêu cũng là người cứng đầu, bất kể Tiền thị nói gì hắn vẫn nhất định bắt Tiền thị nhận lấy con thỏ.
Nếu không hắn vẫn cứ đứng đó không về.
Ốc bắt về bỏ vào chậu gỗ lớn, thêm nước vào lại bỏ thêm mấy giọt dầu.
Mỗi ngày đổi nước một lần, nuôi ba bốn ngày, bùn đất trong ốc đã có thể nhả ra sạch sẽ.
Tiền thị vừa vào cửa, lấy cái áo phủ trên giỏ ra.
Hai mươi con gà con màu vàng không ngừng kêu.
Tiền thị bắt gà bỏ xuống đất, kết quả trong đó có một con bị bầy gà dẫm đang thở thoi thóp.
Mấy đứa nhỏ không cảm thấy lạnh chút nào, bắt một hồi lại chơi đua.
Thỉnh thoảng còn có người lớn đi qua dặn dò cẩn thận một chút đừng đi vào chỗ nước sâu.
Tiền thị vội vàng lấy nước, cùng mấy hạt cơm thổi cho nguội đút cho gà ăn.
Lại lấy rơm rặt làm thành ổ nhỏ đặt dưới mái hiên, đặt con gà đang thoi thóp kia lên trên.
Một đĩa thịt thỏ kho tàu, một đĩa củ cải sợi chính là đồ ăn trưa nay.
Năm trước Liễu Nha Nhi nuôi gà rất tốt, năm nay thời tiết lại tốt có lẽ sẽ thu được nhiều lương thực hơn một chút.
Mấy nhà trong thôn đều dự định nuôi gà, sáng sớm đã gọi Tiền thị tới Đào Hoa thôn bắt gà.
Những chuyện có thể làm đều đã làm, sống hay chết chỉ có thể dựa vào số mệnh nó mà thôi.
Chỉ là trời còn chưa tối, con gà kia vẫn chết.