Lúc ăn cơm chiều, Tần Mộc cũng không nhắc đến chuyện học nghề ban ngày cùng Nha Nhi.
Hắn sợ Liễu thúc không đồng ý, dứt khoát ngậm miệng không nói gì, tránh cho nói ra lại khiến Liễu thúc không vui.
Cuối cùng ăn cơm xong vẫn là Liễu Nha Nhi kéo cha Liễu đến một góc, nói tới chuyện Tần Mộc muốn đi học nghệ: "Cha, con biết người thương Tần Mộc ca, xem hắn như con trai ruột của mình.
Nhưng có thân thì hắn cũng họ Tần, người họ Liễu.
Một năm ở đây đã có thể nhìn ra Tần Mộc là người tốt, hiểu chuyện biết nhớ ơn.
Bây giờ trong lòng hắn có suy nghĩ riêng, cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu, cảm thấy hắn đang liên lụy nhà chúng ta.
"Hắn muốn học nghề, người cứ để hắn đi là được.
Người chỉ cần nói với hắn, nếu học không vui không muốn học nữa có thể trở về nhà.
Nhà chúng ta nuội hắn.
Để hắn biết hắn không liên lụy đến nhà chúng ta, chúng ta cũng tôn trọng suy nghĩ của hắn.
Không cần rụt rè sợ hãi xem bản thân mình là người ngoài."
"Nha Nhi nói có lý, là do ta xem nhẹ tâm tư của hắn, ta sẽ đi nói với Mộc Nhi." Cha Liễu cũng không đợi nữ nhi đáp lại đã gọi Tần Mộc tới.
Ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu cành liêu, cha Liễu gọi Tần Mộc tới hậu viện, hỏi hắn biết vị trí cụ thể của lão thợ săn kua không, để ngày mai cha Liễu dậy sớm một chút dẫn hắn đi bái sư.
Cuối cùng lại nói: "Nếu học không vui, không muốn học thì về nhà.
Nhà chúng ta không thiếu một miệng ăn của ngươi có hiểu không?"
Tần Mộc vừa kích động vừa hổ thẹn, đợi hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ mím môi rơi nước mắt.
"Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì! Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, việc này tạm thời đừng nói cho Đông Thanh biết, ta sợ hắn ồn ào muốn đi cùng ngươi.
Tính cách đó của hắn không hợp đi săn." Cha Liễu vỗ vai Tần Mộc, ý bảo hắn không cần nghĩ nhiều nhanh về nghỉ ngơi.
Một đêm mất ngủ, người mất ngủ cũng là Tần Mộc.
Tần Mộc chỉ nghe nói lão thợ săn nhưng chưa từng tới nhà ông ấy.
Đi vào trong thôn, cha Liễu hỏi thăm được nhà thợ săn.
Rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng cũng tìm được nơi ở dưới chân núi của lão thợ săn.
Trước tiên cha Liễu đưa thịt và rượu tới, nói rõ ý đồ của mình tới đây.
Cuối cùng lại nói đứa nhỏ này họ Tần, là con trai cũng Tần Ngũ.
Ăn cơm sáng xong, cha Liễu lấy cớ để Liễu Đông Thanh ra ngoài mới dẫn Tần Mộc đi.
"Tìm ai?" Lão thợ săn vừa ra nói, trung khí mười phần, không hổ là người thường xuyên đi lại trên núi.
Sáng sớm ngày thứ hai, quanh mặt Tần Mộc cơ hơi xanh, đầu tiên là quét dọn trong viện, bổ củi xong mới đi rửa mặt.
Lão thợ săn vội vàng đỡ người dậy, cười nói: "Được, đứa trẻ ngoan, mau đứng lên! Đi, Liễu tướng công chúng ta vào trong nhà ngồi.
Nhà nhỏ của ta đã lâu rồi không có người tới.
Đúng lúc mấy ngày trước ta săn được một con hươu có để lại chân sau, lúc này lấy ra nhắm rượu.
Hôm nay Liễu tướng công nhất định phải uống cùng ta vài chén."
Hắn biết Nha Nhi đã nhớ rõ lời hắn nói trong lòng lại nói cho Liễu thúc nghe.
Nếu dựa vào tính tình của Liễu thúc nhất định sẽ không cho hắn đi học nghề.
Nhất định là do Nha Nhi thuyết phục Liễu thúc, Liễu thúc nghe lời Nha Nhi nhất.
Nghe người tới nhắc đến đồ đề đoản mệnh chết sớm của mình, lão thợ săn không nhịn được thương cảm: "Đứa trẻ Tiểu Ngũ kia thật đúng là đáng tiếc.
Sau này ngươi cứ đi theo ta học nghệ.
Cha ngươi gọi ta một tiếng sư phó, vậy ngươi gọi ta là sư gia đi, đừng làm loạn bối phận."
Tiền thị biết chuyện Tần Mộc muốn đi bái sư học nghệ, liền lấy miếng thịt khô cuối cùng treo trên xà nhà xuống, lại lấy ít tiền đưa cho cha Liễu nói ở trên đường mua một bình rượu ngon.
Thanh danh của lão thợ săn đó bà từng nghe qua, cái khác không thích chỉ thích uống rượu.
Chờ đến khi hắn săn được đồ bán lấy tiền, nhất định sẽ mua hoa cài đầu màu hồng nhạt cho Nha Nhi.
Lúc trước từ trong huyện, hắn đã nhìn thấy các cô nương khác mang một lần.
Nếu để Nha Nhi đeo chắc chắn sẽ đẹp hơn các nàng.
Nhà đất vàng, ngoài sân có hơi hỗn độn.
Cha Liễu gọi vài tiếng mới có một lão giả từ bên trong đi ra.
Khắp làng trên xóm dưới chỉ có một mình Liễu tướng công là tú tài, nhân phẩm không có gì để nói, tiểu tử Tần gia ở lại Liễu gia, ông ấy cũng có thể yên tâm.
Dù sao so với chuyện đi theo ông ấy chạy trên núi vẫn tốt hơn rất nhiều.
Nguy hiểm không nói tới nhưng ông ấy đã đến tuổi này cũng không biết ngày nào mình sẽ ra đi.
Đến lúc đó đứa nhỏ này lại không biết phải đi đâu.
Thôn Quan Kiều cách Tiểu Bương Trang không xa cũng chỉ có ba dặm đường.
Nếu đi bộ cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Rượu quá ba tuần, lão thợ săn đỏ bừng mặt, say khướt nói: "Liễu tướng công là người tốt, Tiểu Mộc có thể được ngươi thu nhận là phúc của hắn.
Đồ đệ kia của ta ở nơi chín suối cũng có thể yên tâm.
Tiểu Mộc cứ về cùng ngươi trước.
Bây giờ chuẩn bị cấy lúa mạch, ngoài ruộng có rất nhiều chuyện, Tiểu Mộc cũng có thể phụ giúp một chút.
Chờ đến khi nào rảnh rỗi Tiểu Mộc lại đến đây, ta sẽ dẫn hắn vào núi.
Người ta đều nói sư phó dẫn vào cửa, tu hành xem bản thân.
Nhưng thứ ta biết sẽ dạy hết cho hắn nhưng học được bao nhiêu lại phải dựa vào bản lĩnh của hắn."
"Sư gia!" Tần cũng là người nhanh nhạy, lập tức quỳ xuống thành thật dập đầu gọi một tiếng sư gia.
Năm trước chuyện thê tử Tần Ngũ bị nhà sập đè chết ông ấy cũng có nghe nói, khi đó còn nghĩ tới chuyện thu nhận tiểu tử Tần gia, lại nghe thấy Liễu tướng công cùng thôn với Tần Ngũ đan nhận người rồi.
"Vãn bối còn phải cảm ơn Trần thúc đã dạy nghề cho Mộc Nhi, sau này làm phiền ngài quan tâm một chút.
Tuổi hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, có rất nhiều chuyện suy xét chưa chu toàn.
Đến lúc đó phải làm phiền ngài để ý đến hắn." Cha Liễu đưa một ly nước ấm cho lão thợ săn, không dám để ông ấy tiếp tục uống rượu.
Rót nước cho lão thợ săn, cha Liễu lại cẩn thận đỡ người lên giường nằm, thu dọn xong chén đũa, chào hỏi xong mới xoay người rời đi.
"Vậy vãn bối cảm tạ Trần thúc tại đây!"
Lão thợ săn lảo đảo vẫy tay, vui vẻ nói: "Ta thấy tiểu tử này, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, ổn trọng hoan cha hắn! Liễu tướng công yên tâm, ở chỗ này của ta nhất định sẽ không để hắn bị bắt nạt!"
Hắn sợ Liễu thúc không đồng ý, dứt khoát ngậm miệng không nói gì, tránh cho nói ra lại khiến Liễu thúc không vui.
Cuối cùng ăn cơm xong vẫn là Liễu Nha Nhi kéo cha Liễu đến một góc, nói tới chuyện Tần Mộc muốn đi học nghệ: "Cha, con biết người thương Tần Mộc ca, xem hắn như con trai ruột của mình.
Nhưng có thân thì hắn cũng họ Tần, người họ Liễu.
Một năm ở đây đã có thể nhìn ra Tần Mộc là người tốt, hiểu chuyện biết nhớ ơn.
Bây giờ trong lòng hắn có suy nghĩ riêng, cảm thấy bản thân ăn nhờ ở đậu, cảm thấy hắn đang liên lụy nhà chúng ta.
"Hắn muốn học nghề, người cứ để hắn đi là được.
Người chỉ cần nói với hắn, nếu học không vui không muốn học nữa có thể trở về nhà.
Nhà chúng ta nuội hắn.
Để hắn biết hắn không liên lụy đến nhà chúng ta, chúng ta cũng tôn trọng suy nghĩ của hắn.
Không cần rụt rè sợ hãi xem bản thân mình là người ngoài."
"Nha Nhi nói có lý, là do ta xem nhẹ tâm tư của hắn, ta sẽ đi nói với Mộc Nhi." Cha Liễu cũng không đợi nữ nhi đáp lại đã gọi Tần Mộc tới.
Ánh trăng lặng lẽ treo trên đầu cành liêu, cha Liễu gọi Tần Mộc tới hậu viện, hỏi hắn biết vị trí cụ thể của lão thợ săn kua không, để ngày mai cha Liễu dậy sớm một chút dẫn hắn đi bái sư.
Cuối cùng lại nói: "Nếu học không vui, không muốn học thì về nhà.
Nhà chúng ta không thiếu một miệng ăn của ngươi có hiểu không?"
Tần Mộc vừa kích động vừa hổ thẹn, đợi hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ mím môi rơi nước mắt.
"Được rồi, nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì! Nhanh trở về nghỉ ngơi đi, việc này tạm thời đừng nói cho Đông Thanh biết, ta sợ hắn ồn ào muốn đi cùng ngươi.
Tính cách đó của hắn không hợp đi săn." Cha Liễu vỗ vai Tần Mộc, ý bảo hắn không cần nghĩ nhiều nhanh về nghỉ ngơi.
Một đêm mất ngủ, người mất ngủ cũng là Tần Mộc.
Tần Mộc chỉ nghe nói lão thợ săn nhưng chưa từng tới nhà ông ấy.
Đi vào trong thôn, cha Liễu hỏi thăm được nhà thợ săn.
Rẽ trái rẽ phải một hồi cuối cùng cũng tìm được nơi ở dưới chân núi của lão thợ săn.
Trước tiên cha Liễu đưa thịt và rượu tới, nói rõ ý đồ của mình tới đây.
Cuối cùng lại nói đứa nhỏ này họ Tần, là con trai cũng Tần Ngũ.
Ăn cơm sáng xong, cha Liễu lấy cớ để Liễu Đông Thanh ra ngoài mới dẫn Tần Mộc đi.
"Tìm ai?" Lão thợ săn vừa ra nói, trung khí mười phần, không hổ là người thường xuyên đi lại trên núi.
Sáng sớm ngày thứ hai, quanh mặt Tần Mộc cơ hơi xanh, đầu tiên là quét dọn trong viện, bổ củi xong mới đi rửa mặt.
Lão thợ săn vội vàng đỡ người dậy, cười nói: "Được, đứa trẻ ngoan, mau đứng lên! Đi, Liễu tướng công chúng ta vào trong nhà ngồi.
Nhà nhỏ của ta đã lâu rồi không có người tới.
Đúng lúc mấy ngày trước ta săn được một con hươu có để lại chân sau, lúc này lấy ra nhắm rượu.
Hôm nay Liễu tướng công nhất định phải uống cùng ta vài chén."
Hắn biết Nha Nhi đã nhớ rõ lời hắn nói trong lòng lại nói cho Liễu thúc nghe.
Nếu dựa vào tính tình của Liễu thúc nhất định sẽ không cho hắn đi học nghề.
Nhất định là do Nha Nhi thuyết phục Liễu thúc, Liễu thúc nghe lời Nha Nhi nhất.
Nghe người tới nhắc đến đồ đề đoản mệnh chết sớm của mình, lão thợ săn không nhịn được thương cảm: "Đứa trẻ Tiểu Ngũ kia thật đúng là đáng tiếc.
Sau này ngươi cứ đi theo ta học nghệ.
Cha ngươi gọi ta một tiếng sư phó, vậy ngươi gọi ta là sư gia đi, đừng làm loạn bối phận."
Tiền thị biết chuyện Tần Mộc muốn đi bái sư học nghệ, liền lấy miếng thịt khô cuối cùng treo trên xà nhà xuống, lại lấy ít tiền đưa cho cha Liễu nói ở trên đường mua một bình rượu ngon.
Thanh danh của lão thợ săn đó bà từng nghe qua, cái khác không thích chỉ thích uống rượu.
Chờ đến khi hắn săn được đồ bán lấy tiền, nhất định sẽ mua hoa cài đầu màu hồng nhạt cho Nha Nhi.
Lúc trước từ trong huyện, hắn đã nhìn thấy các cô nương khác mang một lần.
Nếu để Nha Nhi đeo chắc chắn sẽ đẹp hơn các nàng.
Nhà đất vàng, ngoài sân có hơi hỗn độn.
Cha Liễu gọi vài tiếng mới có một lão giả từ bên trong đi ra.
Khắp làng trên xóm dưới chỉ có một mình Liễu tướng công là tú tài, nhân phẩm không có gì để nói, tiểu tử Tần gia ở lại Liễu gia, ông ấy cũng có thể yên tâm.
Dù sao so với chuyện đi theo ông ấy chạy trên núi vẫn tốt hơn rất nhiều.
Nguy hiểm không nói tới nhưng ông ấy đã đến tuổi này cũng không biết ngày nào mình sẽ ra đi.
Đến lúc đó đứa nhỏ này lại không biết phải đi đâu.
Thôn Quan Kiều cách Tiểu Bương Trang không xa cũng chỉ có ba dặm đường.
Nếu đi bộ cũng chỉ mất nửa canh giờ.
Rượu quá ba tuần, lão thợ săn đỏ bừng mặt, say khướt nói: "Liễu tướng công là người tốt, Tiểu Mộc có thể được ngươi thu nhận là phúc của hắn.
Đồ đệ kia của ta ở nơi chín suối cũng có thể yên tâm.
Tiểu Mộc cứ về cùng ngươi trước.
Bây giờ chuẩn bị cấy lúa mạch, ngoài ruộng có rất nhiều chuyện, Tiểu Mộc cũng có thể phụ giúp một chút.
Chờ đến khi nào rảnh rỗi Tiểu Mộc lại đến đây, ta sẽ dẫn hắn vào núi.
Người ta đều nói sư phó dẫn vào cửa, tu hành xem bản thân.
Nhưng thứ ta biết sẽ dạy hết cho hắn nhưng học được bao nhiêu lại phải dựa vào bản lĩnh của hắn."
"Sư gia!" Tần cũng là người nhanh nhạy, lập tức quỳ xuống thành thật dập đầu gọi một tiếng sư gia.
Năm trước chuyện thê tử Tần Ngũ bị nhà sập đè chết ông ấy cũng có nghe nói, khi đó còn nghĩ tới chuyện thu nhận tiểu tử Tần gia, lại nghe thấy Liễu tướng công cùng thôn với Tần Ngũ đan nhận người rồi.
"Vãn bối còn phải cảm ơn Trần thúc đã dạy nghề cho Mộc Nhi, sau này làm phiền ngài quan tâm một chút.
Tuổi hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện, có rất nhiều chuyện suy xét chưa chu toàn.
Đến lúc đó phải làm phiền ngài để ý đến hắn." Cha Liễu đưa một ly nước ấm cho lão thợ săn, không dám để ông ấy tiếp tục uống rượu.
Rót nước cho lão thợ săn, cha Liễu lại cẩn thận đỡ người lên giường nằm, thu dọn xong chén đũa, chào hỏi xong mới xoay người rời đi.
"Vậy vãn bối cảm tạ Trần thúc tại đây!"
Lão thợ săn lảo đảo vẫy tay, vui vẻ nói: "Ta thấy tiểu tử này, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, ổn trọng hoan cha hắn! Liễu tướng công yên tâm, ở chỗ này của ta nhất định sẽ không để hắn bị bắt nạt!"