Lúa mạch đã gặt xong, cây cải dầu cũng đến lúc mang đi phơi khô.
Một mẫu đất cải dầu thu được một trăm hai mươi cân hạt.
Sản lượng này đúng là không bằng một phần ba sản lượng so với thời hiện đại.
Chẳng qua Liễu Nha Nhi và cha Liễu đều không nản chí.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trồng cây vì mục đích lấy dầu, sau này thông qua chọn giống, bón phân, tưới tiêu nhất định có thể tăng lên.
Trước mắt mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một chút nữa.
Tất cả mọi việc cần làm cần làm đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ Trương Toàn từ nhà mẹ vợ về sẽ bắt đầu ép dầu.
Trương Toàn trở lại Tiểu Vương Trang đã là ba ngày sau, vừa về đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước đã đi thẳng đến Liễu gia.
Tiền thị rót đầy bình nước, lại tới nhà bếp nấu mấy quả trứng lòng đào.
Nghe nói việc ép dầu này tốn rất nhiều sức, phải ăn no mới có thể làm việc.
Trần Đại Tráng, Trương Toàn, Hồ Lão Tam ăn uống no đủ, cởi áo trên nóng lòng muốn thử.
Trong lòng bọn họ cũng ngập tràn chờ mong, muốn nhìn xem cây cải dầu mình hay ăn thật sự có thể ép ra dầu hay không?
Được cha Liễu chỉ dẫn, đầu tiên mấy người rang hạt trên nồi lớn, lửa rang hạt phải không chế thật tốt, rang cho hạt cải thơm không được để cháy.
Rang xong lại mang đi nghiền nát, Đại Tráng kéo cối đá đẩy về sau, nghiền nát hạt cải dầu thành bột phấn.
Tiền thị và Liễu Nha Nhi không phải xay hạt mang nồi lớn vừa rang hạt đi rửa sạch, nấu một nồi nước lớn đặt cái lồng hấp có trải tấm vải lên trên.
Đổ hạt cải đã nghiền nát lên tấm vải trong lồng hấp, không cần hấp quá lâu chỉ cần hai phút là được.
Nhưng các thôn dân vây xem ở đây miệng thì nói được nhưng dưới chân lại không bước đi nửa nước.
Bọn họ đã ném hết việc chạy tới đây muốn thật sự nhìn xem đã bày ra trận thế lớn như vậy, hạt cây cải dầu kia rốt cuộc có thể ép dầu được hay không.
Cây cải dầu này thật sự có thể ép dầu, hơn nữa lượng dầu còn rất khả quan, mùi vị lại rất thơm.
"Lão tẩu tử, ép xong dầu rồi sao? Thơm quá!" Vợ thôn trưởng thấy Tiền thị đi ra vội vàng chạy tới hỏi.
Vừa rồi bà ấy đứng ở đầu thôn đã ngửi thấy mùi thơm, nên nhanh chóng chạy tới đây.
Một canh giờ sau, cha Liễu mang một thùng dầu hạt cả vàng óng đầy tràn ra cửa, các thôn dân đều kinh ngạc mở to miệng.
Làm xong phôi bánh sẽ đến công đoạn ép.
Chờ đến khi năm mươi phôi bánh hoàn toàn ép vào trong, Tiền thị dẫn mấy người Liễu Nha Nhi rời khỏi xưởng ép dầu.
Nói mấy thứ kia nặng ít nhất cũng năm sáu mươi cân, bà sợ mấy đứa trẻ không cẩn thận chạy loạn linh tinh không may đụng phải.
Bình thường bọn họ chỉ ăn mỡ heo, mua một phần mỡ heo về nấu lên bỏ đầy bình gốm nhỏ, mỗi lần ăn chỉ cần lấy đũa múc một ít.
Cứ như vậy ăn được nửa năm.
Hạt cải đã chưng xong bỏ trong khuôn sắt tròn có lót rơm rạ bên dưới, làm thành phôi bánh.
Tiền thị đẩy mọi người ra mang cái cân tới.
Một thùng nhỏ và một thùng lớn, tổng cộng được ba mươi bảy cân.
Tiền thị mới vừa ra khỏi xưởng dầu, đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người.
Già trẻ Liễu gia cùng nhau ra trận, mất hơn một canh giờ làm ra năm mươi phối bánh.
Một lần chờ này là suốt một canh giờ.
"Sang năm, ta cũng trồng hai mẫu cải dầu.
Một mẫu để ăn, mẫu còn lại để ép dầu đi bán.
:"
"Vẫn còn sớm! Bây giờ mới ép dầu, đi đi đi, tới phía trước." Tiền thị vừa nói xong đã dẫn đám người đi về phía trước.
Nhiều người vây ở cửa chỉ sợ sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng.
"Nha, lúc trước không phải ngươi mắng tú tài công nhiều nhất sao? Nói cái gì, tú tài công đọc sách nhiều đến choáng váng, lấy một mẫu đất đi trồng cải dầu, bây giờ lại muốn học theo." Chu Hồng không quen nhìn loại người gió chiều nào hướng chiều đó, không nhịn được trào phúng mấy câu.
Ba mươi bảy cân! Đối với một nhà nông bình thường mà nói chính là con số không tưởng.
Nhưng bây giờ, một mẫu đất cây cải dầu không ngờ lại ép ra được ba mươi bảy cân.
Ba mươi bảy cân tính ra có thể ăn được mấy năm.
Nếu trồng thêm cây cải dầu vậy sau này không cần phải suy nghĩ đến chuyện dầu ăn nữa.
Người bị trào phúng tức giận đến mức mặt già đỏ bừng, vừa muốn phản bác lại nghe thấy thôn trưởng lạnh lùng nói: "Càn quấy! Vốn dĩ lúc trước tú tài công đã muốn để các ngươi trồng cùng với mình.
Bằng không cũng không cần làm xưởng ép dầu.
Xưởng dầu này chính là để tiện cho sau này mọi người cùng làm.
Mặt khác, ta vẫn nói câu nói đó, nếu ai dám nói nửa chữ ra ngoài, đừng trách ta không khách khí.
Đặc biệt là nói cho mẹ đẻ các người.
Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Trước khi nhớ thương nhà mẹ đẻ, thì trước hết phải nghĩ đến trượng phu đến con của các ngươi."
"Trên đời không có gió nào không lọt khỏi tường.
Nhưng trước khi gió lùa, các ngươi phải che kín cho ta.
Không chỉ Tiểu Vương Trang chúng ta dựa vào cái này kiếm tiền mà còn là cơ hội xoay người của các ngươi.
Liễu tướng công nói chỉ cần các ngươi tập trung trồng cây, ép dầu, Liễu tướng công sẽ làm cầu nối bán hàng giúp các ngươi, cũng không để các ngươi bị đám ruồi nhặng kia chèn ép.
Chờ mấy năm nữa Tiểu Vương Trang chúng ta kiếm được tiền, hầu bao đã phồng lên mới có thể nói cho bằng hữu thân thích.
Các ngươi cũng đừng trách ta ích kỷ, mấy năm nay ai cũng đói khổ, các ngươi có người đói đến chết, cũng không thấy ai cho các ngươi chút gạo chút muối chút dầu.
Ta làm thôn trưởng đương nhiên vô cùng hy vọng người ở Tiểu Vương Trang đều được giàu có.
Lời tốt hay xấu ta đều đã nói, các ngươi cứ nghĩ lại cho cẩn thận có nên làm tiếp hay không." Thôn trưởng nói xong liền quay đi nói chuyện với cha Liễu.
Một mẫu đất cải dầu thu được một trăm hai mươi cân hạt.
Sản lượng này đúng là không bằng một phần ba sản lượng so với thời hiện đại.
Chẳng qua Liễu Nha Nhi và cha Liễu đều không nản chí.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trồng cây vì mục đích lấy dầu, sau này thông qua chọn giống, bón phân, tưới tiêu nhất định có thể tăng lên.
Trước mắt mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một chút nữa.
Tất cả mọi việc cần làm cần làm đều đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ chờ Trương Toàn từ nhà mẹ vợ về sẽ bắt đầu ép dầu.
Trương Toàn trở lại Tiểu Vương Trang đã là ba ngày sau, vừa về đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước đã đi thẳng đến Liễu gia.
Tiền thị rót đầy bình nước, lại tới nhà bếp nấu mấy quả trứng lòng đào.
Nghe nói việc ép dầu này tốn rất nhiều sức, phải ăn no mới có thể làm việc.
Trần Đại Tráng, Trương Toàn, Hồ Lão Tam ăn uống no đủ, cởi áo trên nóng lòng muốn thử.
Trong lòng bọn họ cũng ngập tràn chờ mong, muốn nhìn xem cây cải dầu mình hay ăn thật sự có thể ép ra dầu hay không?
Được cha Liễu chỉ dẫn, đầu tiên mấy người rang hạt trên nồi lớn, lửa rang hạt phải không chế thật tốt, rang cho hạt cải thơm không được để cháy.
Rang xong lại mang đi nghiền nát, Đại Tráng kéo cối đá đẩy về sau, nghiền nát hạt cải dầu thành bột phấn.
Tiền thị và Liễu Nha Nhi không phải xay hạt mang nồi lớn vừa rang hạt đi rửa sạch, nấu một nồi nước lớn đặt cái lồng hấp có trải tấm vải lên trên.
Đổ hạt cải đã nghiền nát lên tấm vải trong lồng hấp, không cần hấp quá lâu chỉ cần hai phút là được.
Nhưng các thôn dân vây xem ở đây miệng thì nói được nhưng dưới chân lại không bước đi nửa nước.
Bọn họ đã ném hết việc chạy tới đây muốn thật sự nhìn xem đã bày ra trận thế lớn như vậy, hạt cây cải dầu kia rốt cuộc có thể ép dầu được hay không.
Cây cải dầu này thật sự có thể ép dầu, hơn nữa lượng dầu còn rất khả quan, mùi vị lại rất thơm.
"Lão tẩu tử, ép xong dầu rồi sao? Thơm quá!" Vợ thôn trưởng thấy Tiền thị đi ra vội vàng chạy tới hỏi.
Vừa rồi bà ấy đứng ở đầu thôn đã ngửi thấy mùi thơm, nên nhanh chóng chạy tới đây.
Một canh giờ sau, cha Liễu mang một thùng dầu hạt cả vàng óng đầy tràn ra cửa, các thôn dân đều kinh ngạc mở to miệng.
Làm xong phôi bánh sẽ đến công đoạn ép.
Chờ đến khi năm mươi phôi bánh hoàn toàn ép vào trong, Tiền thị dẫn mấy người Liễu Nha Nhi rời khỏi xưởng ép dầu.
Nói mấy thứ kia nặng ít nhất cũng năm sáu mươi cân, bà sợ mấy đứa trẻ không cẩn thận chạy loạn linh tinh không may đụng phải.
Bình thường bọn họ chỉ ăn mỡ heo, mua một phần mỡ heo về nấu lên bỏ đầy bình gốm nhỏ, mỗi lần ăn chỉ cần lấy đũa múc một ít.
Cứ như vậy ăn được nửa năm.
Hạt cải đã chưng xong bỏ trong khuôn sắt tròn có lót rơm rạ bên dưới, làm thành phôi bánh.
Tiền thị đẩy mọi người ra mang cái cân tới.
Một thùng nhỏ và một thùng lớn, tổng cộng được ba mươi bảy cân.
Tiền thị mới vừa ra khỏi xưởng dầu, đã nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người.
Già trẻ Liễu gia cùng nhau ra trận, mất hơn một canh giờ làm ra năm mươi phối bánh.
Một lần chờ này là suốt một canh giờ.
"Sang năm, ta cũng trồng hai mẫu cải dầu.
Một mẫu để ăn, mẫu còn lại để ép dầu đi bán.
:"
"Vẫn còn sớm! Bây giờ mới ép dầu, đi đi đi, tới phía trước." Tiền thị vừa nói xong đã dẫn đám người đi về phía trước.
Nhiều người vây ở cửa chỉ sợ sẽ làm chậm trễ chuyện quan trọng.
"Nha, lúc trước không phải ngươi mắng tú tài công nhiều nhất sao? Nói cái gì, tú tài công đọc sách nhiều đến choáng váng, lấy một mẫu đất đi trồng cải dầu, bây giờ lại muốn học theo." Chu Hồng không quen nhìn loại người gió chiều nào hướng chiều đó, không nhịn được trào phúng mấy câu.
Ba mươi bảy cân! Đối với một nhà nông bình thường mà nói chính là con số không tưởng.
Nhưng bây giờ, một mẫu đất cây cải dầu không ngờ lại ép ra được ba mươi bảy cân.
Ba mươi bảy cân tính ra có thể ăn được mấy năm.
Nếu trồng thêm cây cải dầu vậy sau này không cần phải suy nghĩ đến chuyện dầu ăn nữa.
Người bị trào phúng tức giận đến mức mặt già đỏ bừng, vừa muốn phản bác lại nghe thấy thôn trưởng lạnh lùng nói: "Càn quấy! Vốn dĩ lúc trước tú tài công đã muốn để các ngươi trồng cùng với mình.
Bằng không cũng không cần làm xưởng ép dầu.
Xưởng dầu này chính là để tiện cho sau này mọi người cùng làm.
Mặt khác, ta vẫn nói câu nói đó, nếu ai dám nói nửa chữ ra ngoài, đừng trách ta không khách khí.
Đặc biệt là nói cho mẹ đẻ các người.
Các ngươi nhớ kỹ cho ta! Trước khi nhớ thương nhà mẹ đẻ, thì trước hết phải nghĩ đến trượng phu đến con của các ngươi."
"Trên đời không có gió nào không lọt khỏi tường.
Nhưng trước khi gió lùa, các ngươi phải che kín cho ta.
Không chỉ Tiểu Vương Trang chúng ta dựa vào cái này kiếm tiền mà còn là cơ hội xoay người của các ngươi.
Liễu tướng công nói chỉ cần các ngươi tập trung trồng cây, ép dầu, Liễu tướng công sẽ làm cầu nối bán hàng giúp các ngươi, cũng không để các ngươi bị đám ruồi nhặng kia chèn ép.
Chờ mấy năm nữa Tiểu Vương Trang chúng ta kiếm được tiền, hầu bao đã phồng lên mới có thể nói cho bằng hữu thân thích.
Các ngươi cũng đừng trách ta ích kỷ, mấy năm nay ai cũng đói khổ, các ngươi có người đói đến chết, cũng không thấy ai cho các ngươi chút gạo chút muối chút dầu.
Ta làm thôn trưởng đương nhiên vô cùng hy vọng người ở Tiểu Vương Trang đều được giàu có.
Lời tốt hay xấu ta đều đã nói, các ngươi cứ nghĩ lại cho cẩn thận có nên làm tiếp hay không." Thôn trưởng nói xong liền quay đi nói chuyện với cha Liễu.