Ở Tống Quốc,Thiên Tôn Giáo hoạt động càng ngày càng mạnh bạo, ngay cả một số nhà quan viên triều đình cũng bị sát hại dã man, thế cục ngày một hỗn loạn. Tĩnh Hoàng dứt khoát phái An Quốc chỉ huy 2 vạn đại quân đi thanh trừng Thiên Tôn Giáo, lập tức xuất phát, bình ổn nhân tâm. Nghe được tin này, người dân Tống Quốc như được uống một viên thuốc an thần, bớt đi hoang mang, lo sợ! Đã có Chiến Thần ra tay thì bọn ma đầu kia sớm muộn cũng bị diệt trừ sạch sẽ!!!
Mặt khác, một sự kiện làm mọi người chú ý không kém song song diễn ra. Đó là ngày giỗ của Mẫn Tâm hoàng hậu. Mẫn Tâm hoàng hậu là nữ tử thanh mai chúc mã cùng lớn lên với Tĩnh Hoàng, sau khi vào cung liền được Tĩnh Hoàng liên tiếp độc sủng trong suốt 9 năm, khiến cho nhiều quý nữ , cung phi đỏ mắt vì ganh tỵ, âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng "Hồng nhan thường bạc mệnh" Năm Hoàng hậu hạ sinh Ngân Bình công chúa, vì thân thể quá yếu ớt liên tục rong huyết mà thăng tệ. Tĩnh Hoàng bi thương quá độ, lại nghi ngờ có người hãm hại mặc cho chúng thần cầu tình, khuyên nhủ thẳng tay phế bỏ hậu cung, tống tất cả phi tần vào am ni viện để sớm hôm tụng kinh, niệm phật cầu nguyện cho hoàng hậu.
Hoàng hậu thăng tệ, Tĩnh Hoàng đã hạ lệnh Quốc tang lên tục một tháng,cấm ăn mặn, thực hiện các loại tiệc tùng, nhà nhà đeo vải trắng xóa,vì thế cả nước Tống như bị nhấn chìm trong không khí tang thương, ảm đạm mất đi sức sống. Ngọc thể hoàng hậu cũng được trang trọng an táng trong hoàng lăng, nơi an nghĩ cùa nhiều đời hoàng tộc Tống Quốc.Sự kiện này đã được các sử quan viết lại trong"Một đoạn Sử Ký Tống Quốc", các thế hệ sau đọc được cũng phải liên tục hít hà cảm thái về tình yêu khó có được của bậc vua chúa như Tĩnh Hoàng cũng như vị vua đầu tiên trong lịch sử có thể bỏ cả cung phi lục viện, một mình cô độc từ khi hoàng hậu thăng tệ đến giờ đạ tròn 13 năm.Mặc dù vậy, nhưng dưới gối Tĩnh Hoàng đã có hai vị hoàng tử, một công chúa cho nên người dân và các quan văn võ cũng không phản ứng quá gay gắt với chuyện này, họ điều hiểu được một khi hoàng thượng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được tâm ý của người.
Theo thông tục hàng năm, vào ngày giỗ của hoàng hậu, Tĩnh Hoàng, hai vĩ hoàng tử và công chúa cùng văn võ bá quan đều mặc quần áo trắng di giá đến hoàng lăng tham dự lễ tế.
--- ------ ------ ------ ----
Bảo Đện Thiên Tôn Giáo...
Mã Hắc Sơn vẻ mặt vô biểu tình nghe thuộc hạ báo cáo.
"Hồi giáo chủ, quả nhiên Tĩnh Hoàng đã phái An Tướng quân đem 2 vạn đại quân dự định bao vây, triệt hạ chúng ta. Thuộc hạ đã theo kế hoạch dứt khoát rút lui, không có tổn thất".Một người quỳ xuống đất bẩm báo.
"Tốt lắm, cứ tiến hành theo dự tính. Còn kế hoạch tối nay tập trung tiêu diệt Lăng Hạo thống lĩnh cấm vệ quân cho ta!" Mã Hắc Sơn cười lạnh, nói xong ra lệnh cho thuộc hạ lập tực phân công nhau hành động, tiếng gió vun vút vang lên không ngừng.
" Giáo chủ, chủ nhân ra lệnh cho chúng ta tập trung hạ sát Tĩnh Hoàng nếu phân tâm đối phó thống lĩnh Lăng Hạo..." Một gã thuộc hạ chần chờ ,biểu tình có chút rối rắm, lo âu, nếu lần này hành sự thất bại..Đến lúc đó chủ nhân truy cứu xuống thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết ...Nghĩ đến đây gã đánh cái rùng mình, ánh mắt sợ sệt nhìn giáo chủ.
"Yên tâm đi, giết thêm một tên thống lĩnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch. Huống chi, chúng ta đẽ an bày chu đáo, một giọt nước cũng không rỉ thì cần gì phải sợ hãi. Đi, không còn thời gian!" Mã Hắc Sơn lạnh giọng hối thúc.
Người kia vâng lệnh đi theo Mã Hắc Sơn cùng với đám thuộc hạ khác biến mất trong đêm tối mịt mùng.
Một nữ tì ẩn núp trong bóng tối nhíu mày nhìn một màn vừa phát sinh, đợi đám người Mã Hắc Sơn biến mất khỏi bảo điện, người này dừng một chút, mới xoay người cẩn thận ly khai.
Bên trong gian phòng, một thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua chỉ mới 13, 14 tuổi,một đôi mắt to trong suốt cùng với một thân trang phục lụa trắng nhìn vô cùng thanh thuần, thanh khiết lúc này đang lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, nữ tì phe phẩy cây phạt một bên, nữ tử khoát khoát tay:
"Khí trời thay đổi!"
Một nữ tì đi tới, nhìn ra đây là nữ tì ẩn núp lúc nãy, cười nói:
"Lại thay đổi cũng đều ở trong tay thánh nữ" Thiếu nữ thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nghe nữ tì nói tiếp:
"Giáo chủ dẫn theo đệ tử Thiên Tôn Giáo cùng với một số thuộc hạ vừa xuất phát! Nô tì nghe nói giáo chủ lần này còn đặc biệt ra lệnh phải dốc toàn lực diệt trừ một người tên là Lăng Hạo là thông lĩnh của cấm vệ quân ạ!!!"
"Theo tính cách của Mã Hắc Sơn thì đây chắc chắn có liên quan đến người chúng ta đang tìm !" Thiếu nữ nhíu mày nói, cẩn thận nghiền ngẫm lại cong môi cười:
"Xem ra trò chơi này càng ngày chơi càng vui. Xả Nhi chúng ta cũng tham gia cho thêm náo nhiệt !"
Nói xong thong thả đứng dậy , nữ tì Xả Nhi thấy vậy cũng mỉm cười tuân lệnh:
"Vâng ạ!" rồi nhanh nhẹn theo sau thiếu nữ.
Ở Tống Quốc,Thiên Tôn Giáo hoạt động càng ngày càng mạnh bạo, ngay cả một số nhà quan viên triều đình cũng bị sát hại dã man, thế cục ngày một hỗn loạn. Tĩnh Hoàng dứt khoát phái An Quốc chỉ huy vạn đại quân đi thanh trừng Thiên Tôn Giáo, lập tức xuất phát, bình ổn nhân tâm. Nghe được tin này, người dân Tống Quốc như được uống một viên thuốc an thần, bớt đi hoang mang, lo sợ! Đã có Chiến Thần ra tay thì bọn ma đầu kia sớm muộn cũng bị diệt trừ sạch sẽ!!!
Mặt khác, một sự kiện làm mọi người chú ý không kém song song diễn ra. Đó là ngày giỗ của Mẫn Tâm hoàng hậu. Mẫn Tâm hoàng hậu là nữ tử thanh mai chúc mã cùng lớn lên với Tĩnh Hoàng, sau khi vào cung liền được Tĩnh Hoàng liên tiếp độc sủng trong suốt năm, khiến cho nhiều quý nữ , cung phi đỏ mắt vì ganh tỵ, âm thầm ngưỡng mộ. Nhưng "Hồng nhan thường bạc mệnh" Năm Hoàng hậu hạ sinh Ngân Bình công chúa, vì thân thể quá yếu ớt liên tục rong huyết mà thăng tệ. Tĩnh Hoàng bi thương quá độ, lại nghi ngờ có người hãm hại mặc cho chúng thần cầu tình, khuyên nhủ thẳng tay phế bỏ hậu cung, tống tất cả phi tần vào am ni viện để sớm hôm tụng kinh, niệm phật cầu nguyện cho hoàng hậu.
Hoàng hậu thăng tệ, Tĩnh Hoàng đã hạ lệnh Quốc tang lên tục một tháng,cấm ăn mặn, thực hiện các loại tiệc tùng, nhà nhà đeo vải trắng xóa,vì thế cả nước Tống như bị nhấn chìm trong không khí tang thương, ảm đạm mất đi sức sống. Ngọc thể hoàng hậu cũng được trang trọng an táng trong hoàng lăng, nơi an nghĩ cùa nhiều đời hoàng tộc Tống Quốc.Sự kiện này đã được các sử quan viết lại trong"Một đoạn Sử Ký Tống Quốc", các thế hệ sau đọc được cũng phải liên tục hít hà cảm thái về tình yêu khó có được của bậc vua chúa như Tĩnh Hoàng cũng như vị vua đầu tiên trong lịch sử có thể bỏ cả cung phi lục viện, một mình cô độc từ khi hoàng hậu thăng tệ đến giờ đạ tròn năm.Mặc dù vậy, nhưng dưới gối Tĩnh Hoàng đã có hai vị hoàng tử, một công chúa cho nên người dân và các quan văn võ cũng không phản ứng quá gay gắt với chuyện này, họ điều hiểu được một khi hoàng thượng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được tâm ý của người.
Theo thông tục hàng năm, vào ngày giỗ của hoàng hậu, Tĩnh Hoàng, hai vĩ hoàng tử và công chúa cùng văn võ bá quan đều mặc quần áo trắng di giá đến hoàng lăng tham dự lễ tế.
--- ------ ------ ------ ----
Bảo Đện Thiên Tôn Giáo...
Mã Hắc Sơn vẻ mặt vô biểu tình nghe thuộc hạ báo cáo.
"Hồi giáo chủ, quả nhiên Tĩnh Hoàng đã phái An Tướng quân đem vạn đại quân dự định bao vây, triệt hạ chúng ta. Thuộc hạ đã theo kế hoạch dứt khoát rút lui, không có tổn thất".Một người quỳ xuống đất bẩm báo.
"Tốt lắm, cứ tiến hành theo dự tính. Còn kế hoạch tối nay tập trung tiêu diệt Lăng Hạo thống lĩnh cấm vệ quân cho ta!" Mã Hắc Sơn cười lạnh, nói xong ra lệnh cho thuộc hạ lập tực phân công nhau hành động, tiếng gió vun vút vang lên không ngừng.
" Giáo chủ, chủ nhân ra lệnh cho chúng ta tập trung hạ sát Tĩnh Hoàng nếu phân tâm đối phó thống lĩnh Lăng Hạo..." Một gã thuộc hạ chần chờ ,biểu tình có chút rối rắm, lo âu, nếu lần này hành sự thất bại..Đến lúc đó chủ nhân truy cứu xuống thì hậu quả không cần nghĩ cũng biết ...Nghĩ đến đây gã đánh cái rùng mình, ánh mắt sợ sệt nhìn giáo chủ.
"Yên tâm đi, giết thêm một tên thống lĩnh cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch. Huống chi, chúng ta đẽ an bày chu đáo, một giọt nước cũng không rỉ thì cần gì phải sợ hãi. Đi, không còn thời gian!" Mã Hắc Sơn lạnh giọng hối thúc.
Người kia vâng lệnh đi theo Mã Hắc Sơn cùng với đám thuộc hạ khác biến mất trong đêm tối mịt mùng.
Một nữ tì ẩn núp trong bóng tối nhíu mày nhìn một màn vừa phát sinh, đợi đám người Mã Hắc Sơn biến mất khỏi bảo điện, người này dừng một chút, mới xoay người cẩn thận ly khai.
Bên trong gian phòng, một thiếu nữ xinh đẹp nhìn qua chỉ mới , tuổi,một đôi mắt to trong suốt cùng với một thân trang phục lụa trắng nhìn vô cùng thanh thuần, thanh khiết lúc này đang lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, nữ tì phe phẩy cây phạt một bên, nữ tử khoát khoát tay:
"Khí trời thay đổi!"
Một nữ tì đi tới, nhìn ra đây là nữ tì ẩn núp lúc nãy, cười nói:
"Lại thay đổi cũng đều ở trong tay thánh nữ" Thiếu nữ thu hồi ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nghe nữ tì nói tiếp:
"Giáo chủ dẫn theo đệ tử Thiên Tôn Giáo cùng với một số thuộc hạ vừa xuất phát! Nô tì nghe nói giáo chủ lần này còn đặc biệt ra lệnh phải dốc toàn lực diệt trừ một người tên là Lăng Hạo là thông lĩnh của cấm vệ quân ạ!!!"
"Theo tính cách của Mã Hắc Sơn thì đây chắc chắn có liên quan đến người chúng ta đang tìm !" Thiếu nữ nhíu mày nói, cẩn thận nghiền ngẫm lại cong môi cười:
"Xem ra trò chơi này càng ngày chơi càng vui. Xả Nhi chúng ta cũng tham gia cho thêm náo nhiệt !"
Nói xong thong thả đứng dậy , nữ tì Xả Nhi thấy vậy cũng mỉm cười tuân lệnh:
"Vâng ạ!" rồi nhanh nhẹn theo sau thiếu nữ.