“Thiếu gia tỉnh rồi.”
Vừa tỉnh lại Franz đã thấy ngay gương mặt hãm tài của Emon, mắt hắn đỏ hoe, nước mũi tèm lèm. Franz nhìn xung quanh. Đây là phòng hắn, không phải là ma thú sâm lâm sao. Đúng rồi… Emon. Hắn gượng dậy nói.
“Emon, là ngươi đưa ta về sao?”
Emon lắc đầu nói.
“Không phải thiếu gia, là một đội lính đánh thuê đưa ngài về.”
Franz nghi hoặc nhìn Emon, hắn nhớ bóng hình che chắn trước người hắn rất quen thuộc, đúng, rõ ràng là Emon. Nhưng Emon lại nói là một đội lính đánh thuê đưa mình trở về, thế là sao?
“Dò xét thuật”
Tính danh: Emon ???
Đẳng cấp: 4 ???
Tình trạng: mạnh khỏe
Skill: Không có ???
….
Franz nhíu mày, tại mổi mục đều có dấu hỏi là thế nào. Nhưng nếu so những thông tin này với Emon hiện tại thì hình như cũng không có sai biệt. Nhưng rõ ràng người cứu hắn trong ma thú sâm lâm chính là Emon.
“Thiếu gia…ặc”
Rầm một cái Emon bị trúng một cước của Franz ngã lăn ra đất, hắn vội quỳ xuống khóc mếu máo.
“Thiếu gia, tôi đã làm sai gì sao?”
“Oạch, không phải đâu, tại ta thấy có con muỗi định đốt ngươi nên giúp ngươi tránh nó đó mà. Giờ ngươi lui đi, ta cần nghỉ ngơi.”
Franz xấu hổ, mặt không đổi sắc hùng hồn nói. Emon vội lui xuống, trong lòng cảm động vô cùng. Nhưng hắn nghi hoặc: “Trong phòng thiếu gia có muỗi sao?”
Nhìn bóng lưng Emon khuất dần, Franz nhíu chặt chân mày lại. Cú đá khi nãy là hắn thử Emon. Emon có thể giả vờ hắn không biết đấu khí nhưng ánh mắt hắn lúc đó rất chân thật, quả là hắn không biết đấu khí. Vậy người cứu Franz là ai.
“Thôi bỏ, hồi phục thương thế trước đã.”
Franz tặc lưỡi uống một bình sơ cấp thuốc chữa thương. Lần này chiến đấu hắn thu được lợi ích không nhỏ, nhất là kinh nghiệm thực chiến. Nhưng tên sát thủ số 1 cũng quá ác đi. Rõ ràng tung một cước làm hắn gãy cả 4 cây xương sườn, mặc dù dùng sơ cấp thuốc chữa thương nhưng cũng phải cần một ngày để phục hồi.
Ngoài ra Franz cũng nghĩ nên thêm độc dược vào trong dao găm khi chiến đấu. Mặc dù đấu pháp của hắn là nhất kích tất sát nhưng khi gặp đối thủ mạnh độc dược lại chính là yếu tố tạo nên chiến thắng. Lạc Vân có hai thanh như vậy là có thể dùng 4 loại độc dược khác nhau. Trong nhẫn giả hệ thống cũng có rất nhiều loại độc dược nhưng hầu hết đều không thể phụ gia trên vũ khí, nên Franz chỉ chọn một loại độc dược mà Sasori từng dùng trên con rối. Loại độc dược này khi trúng phải sẽ làm cho địch nhân khó khăn trong việc vận dùng đấu khí, thậm chí là chặn luôn con đường vận chuyển đấu khí của họ, ngoài ra còn có thêm hiệu ứng gây choáng, mệt mỏi. Nhưng giá cả cũng chát vô cùng, đến 2000 bạc một lọ, sử dụng được 4 lần. Franz cắn răng mua xuống, ba loại độc còn lại đành phải nhờ đến dị giới thôi.
Lại nói đến độc dược của dị giới thuộc về hắc ám hệ. Người chế tạo độc dược được gọi là hắc ám dược sư, các hắc ám pháp sư cũng nổi tiếng với những loại ma pháp nguyền rủa, gây độc, choáng,… nên người ta xếp chung độc dược vào hắc ám hệ. Độc dược ở dị giới phát triển vô cùng với hàng ngàn loại độc, hàng vạn hiệu ứng khác nhau đa số được nghề nghiệp đạo tặc ưa dùng.
------------------------------Phân cách-----------------------------
Hôm sau vừa tỉnh dậy Franz đã được gọi đi gặp cha hắn. Vẫn ở trong phòng sách, Duss vẫn như vậy, một bộ dáng uy nghiêm của một gia chủ đại gia tộc. Nhìn thấy Franz tiến vào Duss cười hiền lành.
“Franz, tiến vào ăn sáng cùng ta.”
Franz vâng lời ngồi xuống đối diện với cha. Đối với ông trong lòng hắn luôn giữ một lòng tôn kính hết mực.
“Ở đây chỉ có hai cha con ta, không cần câu nệ như vậy.”
Duss trở thành người cha hiền từ nhẹ nhàng nói. Đối với tốc độ khôi phục biến thái của Franz ông cũng không thể nói gì rồi. Lần trước bị Geoffey đánh thảm như vậy mà hắn hồi phục cũng chỉ trong một ngày thôi. Suốt bữa ăn hai người cũng không nói gì nhiều. Chủ yếu là Duss hỏi thăm, nhắc nhở Franz cẩn thận, tự lo cho mình khi ở ma thú sâm lâm. Ăn xong bữa Franz mới nói.
“Cha, lần này con bị ám sát cha có biết là ai đứng đằng sau không?”
Franz nhìn Duss với ánh mắt đầy thâm ý như muốn nói ta đoán ra rồi chỉ cần ngươi xác nhận thôi. Duss cười khẽ, không biết từ khi bị Desmond đánh nặng quá nên thất khiếu đều thông hay không mà con trai ông trở nên mạnh mẽ, còn thông minh hơn nhiều. Ông cười nói.
“Cái này ngươi không cần biết, chỉ biết là người đó đã đền bù đầy đủ cho ngươi. Không cần tìm người đó gây phiền toái nữa. Từ nay hắn sẽ không gây phiền phức cho ngươi.”
Duss cũng thâm ý nhìn Franz ý là ngươi biết thì thôi, người ta đã đền bù rồi không cần trả thù nữa. Franz cười hì hì cầu tài.
“Dù sao ta là nạn nhân, đền bù cũng phải cho ta một ít phải không?”
Ý nói ngươi ăn cái cũng phải cho ta húp nước chứ không là không xong đâu. Franz bật cười vứt ra một tấm thẻ nói.
“Người đó bồi thường cho ngươi 300 vạn đồng vàng, ta đưa cho ngươi 100 vạn đồng, còn lại coi như là phí ta đàm phán đi, ngoài ra ngươi muốn trang bị thì cũng có thể đến khí giới đường để nhận, không cần sự đồng ý của các trưởng lão.”
Franz nhận ra tấm thẻ này chính là thẻ ma pháp tác dụng như thẻ tín dụng ở Trái Đất. 100 vạn, trời ạ, đây là một món tiền không nhỏ a. Mới chỉ vài tháng hắn đã trở thành triệu phú rồi. Kìm nén sự hưng phấn Franz bĩu môi nói.
“Đàm phán thôi mà phí đến 200 vạn, cũng quá đen đi. Còn khí giới đường con mới không cần ấy.”
Duss rõ ràng ý nghĩ trong đầu hắn nên mỉm cười bí hiểm.
“Khí giới đường sau này tác dụng ngươi sẽ biết, người khác cầu còn chưa được đây này. Còn 100 vạn ngươi không cần thì thôi.”
“Ấy ấy, ai nói không cần, 100 vạn thì 100 vạn.”
Franz vội chụp lấy thẻ ma pháp như sợ Duss lấy mất vậy. Nhìn thấy điệu bộ của hắn Duss cười thoải mái. Đã lâu lắm rồi kể từ ngày vợ ông mất hôm nay là ngày ông cười nhiều nhất. Đây mới là gia đình a.
Cầm lấy 100 vạn ra khỏi phủ, trong lòng Franz suy tính cần phải sử dụng số tiền này cho thỏa đáng. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, tạo cho mình một thế lực đủ để không ai dám đụng chạm đến hắn, cưới vợ sinh con, sống hết quãng đời còn lại. Ước mơ của một trạch nam cũng chỉ đơn giản là như thế thôi.
“Đứng lại, đứng lại.”
Đột nhiên phía trước hắn xuất hiện một cảnh tượng hai tên thanh niên dáng người cao to, tay cầm kiếm đuổi theo một bé gái tầm 9 tuổi ăn mặc rách rưới. Bởi vì đường đi đông người nên hai thanh niên khó khăn để đổi theo, ngược lại cô bé lại dễ dàng luồng lách giữa dòng người đi đường để trốn thoát, nhưng dường như thể lực của thân thể gầy yếu sắp không thể chèo chống cho cô bé thêm được nữa.
“Chú ơi, xin chú hãy cứu con.”
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô bé lại chạy đến nấp đằng sau Franz, đôi nay bé nhỏ nắm chặt lấy áo của hắn không chịu buông ra. Franz thì tâm tình phiền muộn, ta chỉ mới 15 tuổi thôi, già đến mức phải gọi bằng chú sao.
Hắn quay đầu lại nhìn bé gái định khuyên bảo vài câu nhưng hắn chợt giật mình. Cô bé này có một đầu tóc tím xanh để ngang vai, ngũ quan thanh tú, dáng người nhỏ nhắn dễ thương nhưng điều thu hút Franz chính là đôi mắt. Đúng vậy, đôi mắt cô bé con ngươi hoàn toàn màu trắng tương tự như bị đục thủy tinh thể vậy. Nhưng hắn biết đây không phải là căn bệnh mà đây chính là…Bạch nhãn.
Kiếp trước xem Naruto Franz cũng biết đến Bạch nhãn. Đây vốn là một huyết kế giới hạn của dòng họ Hyuga. Người sở hữu Bạch nhãn cơ hồ không có đồng tử, cả con ngươi đều là một màu trắng sữa. Người có Bạch nhãn sở hữu tầm nhìn rộng 360 độ, ngoại trừ một điểm mù nhỏ ở phía sau cổ ở trênđốt sống ngực thứ 3. Người dùng Bạch Nhãn có thể phát hiện ra mọi thứ ở xung quanh họ trong một bán kính nhỏ. Kĩ năng của người dùng Bạch Nhãn càng cao, bán kính này càng lớn, điều đó khiến họ trở thành chuyên gia cận chiến. Bạch Nhãn còn khiến người dùng có khả năng nhìn xuyên qua hầu như mọi vật chất từ một khoảng cách rất xa. Ở đây cũng có một chút góc độ về mặt kính thiên văn, vì người dùng Bạch Nhãn có thể tập trung vào một vật thể từ bất kỳ điểm nào ở một khoảng cách xa. Ngoài ra điều làm nên tên tuổi của Bạch nhãn chính là khả năng nhìn thấy dòng dịch chuyển chakra trong cơ thể của nhẫn giả. Chính vì vậy mà họ đã tạo ra Nhu quyền. Một loại quyền pháp không làm tổn thương bên ngoài mà gây sát thương trực tiếp bên trong cơ thể đối thủ.
“Xem ra lần này không thể không cứu rồi.”
Franz tặc lưỡi. Hắn muốn tạo ra một thế lực cho mình, dùng chính nhẫn giả hệ thống để huấn luyện thuộc hạ cho mình. Không thể nghi ngờ Bạch nhãn chính là món bánh ngọt từ trên trời rơi xuống nha.
Lúc này hai tên thanh niên cũng đuổi tới nhìn thấy bé gái sau lưng hắn liền hung ác nói.
“Nhóc con, mau trả con nhóc đó cho bọn ta, người của Thiết Huyết minh làm việc, khôn hồn thì cút đi.”
Thân hình bé gái run lên nhè nhẹ, đôi bàn tay càng nắm chặt áo hắn hơn. Franz tỏ vẻ kinh ngạc.
“Các ngươi là người của Thiết Huyết minh?”
“Nghe qua rồi sao, vậy còn không mau cút.”
Nhìn vẻ mặt của Franz hai tên thanh niên tỏ ra kiêu ngạo. Nào ngờ Franz lắc đầu nói.
“Chưa từng nghe qua, không biết Thiết Huyết minh là cái vật gì vậy?”
“Ngươi dám trêu chọc bọn ta, ngươi chán sống rồi.”
Hai tên thanh niên tức muốn ói máu liền xông lên. Người đi đường thấy có đánh nhau vội tản ra không dám can thiệp. Con người là vậy, rất sợ phiền phức.
Hai tên thanh niên cầm kiếm chém về phía Franz. Hắn chỉ cười nhẹ. Chỉ thấy tay hắn vung lên 2 miếng shuriken chuẩn xác đâm vào tay cầm kiếm của bọn hắn, trong chốc lát phế đi chiến lực của bọn chúng. Hai tên thanh niên buông kiếm ôm tay lăn lộn trên mặt đất như Chí Phèo ăn vạ vậy. Franz đến đại đấu sư còn có thể chiến một trận, huống chi hai tên này mới chỉ là đấu sĩ. Nếu để bọn chúng chém trúng không phải là bị Geoffey cười đến rụng răng hay sao.
“Dừng tay lại, giữa kinh thành mà dám đánh nhau sao?”
Lúc này một đội binh sĩ giáp trụ chỉnh tề, tay cầm trường thương xông đến làm Franz chợt nhớ đến phim cảnh sát hình sự kiếp trước, lúc nào cũng đến khi vụ việc đã giải quyết xong.
“Người đâu, bắt hết bọn chúng giải về nhà lao.”
Tên tiểu đội trưởng quát muốn bắt cả 4 người về. Franz cười nhạt lấy ra một tấm kim loại đưa về phía binh lính.
“Ta xem ai dám bắt ta.”
“Ngươi tưởng ngươi là…a…Xin lỗi thiếu gia, là tiểu nhân có mắt như mù, mong thiếu gia tha tội.”
Tên đội trưởng định mắng chửi vội vàng cúi đầu xuống xin lỗi. Nói giỡn sao, bên trên miếng kim loại đó chính là hình của Hoàng Kim sư tử a.