Franz cung kính nhận lấy thánh chỉ. Đối với một đại gia tộc như gia tộc Bonaparte mà nói phần thưởng chỉ là hình thức mà thôi, cái quan trọng chính là tước vị, điều này cũng cho thấy sự coi trọng của hoàng thất đối với gia tộc. Đây cũng là một chiêu bài chính trị mà hoàng thất hay dùng để trấn an các vây cánh của mình. Hơn ai hết, Nikolai đại đế hiểu là một người đứng đầu một đại đế quốc cần nhất chính là tạo ra sự cân bằng thế lực giữa các đại gia tộc trong triều đình, phải làm sao cho bọn họ đối đầu lẫn nhau, suy yếu lẫn nhau mà không cảm thấy hoàng tộc xa lánh họ. Nên không phải tự nhiên mà ở đế đô gia tộc Carlos luôn đối đầu với gia tộc Bonaparte.
Nhưng đối với Franz thì đạo thánh chỉ này chính là miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống. Không những tiền thưởng 10 vạn đồng vàng là một số tài chính không nhỏ mà quan trọng hơn chính là tước vị. Theo quy định của pháp luật thì chỉ có quý tộc mới có quyền tổ kiến tư binh, nếu ai bí mật nuôi dưỡng tư binh sẽ bị xếp vào tội phản quốc. Franz đang muốn huấn luyện bọn Gilliam thành thế lực của mình, thân phận tư binh chính là không thể hợp hơn được. Theo quy định, tử tước có quyền nuôi dưỡng hai trăm tư binh. Nghĩa là Franz vẫn còn một trăm chín mươi hai danh nghạch.
Franz vội vàng tạ ơn sau đó xin cáo lui. Hắn biết tiếp theo là màn “thảo luận” quốc gia đại sự mà hắn không thể tham gia đấy. Trở về phòng của mình Franz bỗng thấy Emon đứng trước cửa, mặt mày tái mét không dám tiến vào.
“Emon, sao ngươi lại lấm la lấm lét thế kia? Có phải mới rình coi cô bé nào tắm phải không?”
Franz vẻ mặt hèn mọn nói. Trong lòng hắn cũng phiền muộn, dáng vẻ này của hắn thì làm sao có thể là thần bí cao thủ, đúng là nghĩ nhiều rồi. Emon lắc đầu lia lịa chỉ vào phòng run rẩy.
“Thiếu…gia trong phòng có…có ma.”
Franz ngạc nhiên, mặc dù dị giới tôn sùng thần linh như với kiếp trước là người của thế kỷ 21 hắn vẫn không hề tin trên thế giới này có ma đấy.
“Ứ…ứ…”
Bước vào phòng Franz đã nghe thấy tiếng rên nhỏ. Emon tái xanh mặt vội chạy ra ôm lấy cánh cửa chỉ tay vào phòng.
“Đấy đấy, thiếu gia, ma kìa.”
Franz thận trọng tiến đến theo hướng âm thanh phát ra. Cuối cùng hắn nhận ra nơi phát ra tiếng rên chính là hộp quà mà Geoffey đã tặng cho hắn. Cái hộp không to lắm, đã thế tên này còn để màu hồng…ặc. Phía dưới hộp giờ còn có thứ nước gì đó chảy ra. Sao lại có mùi khai thế này.
“Ồ”
“Ẳng, ẳng”
Thì ra trong hộp chính là một chú chó con mới chỉ mười mấy ngày tuổi, lưng đen, bụng trắng, hai tai dựng thẳng, mặt rất giống chó sói, trên trán có một vệt lông trắng trên nền đen. Đôi mắt xanh sũng nước ngước nhìn Franz trông dễ thương vô cùng. Bên trong hộp còn có một mảnh giấy đính kèm, trên đó là chữ viết của Geoffey.
“Em trai, nhận lấy món quà của ta thấy bất ngờ lắm phải không? Ta không biết đây là loại ma thú gì. Trông rất giống sói nhưng ta chưa từng gặp loài sói nào như thế cả. Điều ta bất ngờ đó là khi ta gặp nó thì nó cũng chỉ có vài ngày tuổi nhưng có thể tồn tại được sự giá lạnh của phương bắc. Ta cảm thấy con vật này không tầm thường. Nhưng trong quân doanh ta không có thời gian nuôi nó được. Nhìn ngươi cũng rảnh rỗi quá ta sợ sẽ phát sinh nông nổi nên tặng ngươi con vật này cho ngươi bận rộn đi ha. Đừng có mà ngược đãi nó đó. À, có thích hộp quà của ta không hả? Màu hồng đó. Ta thấy rất hợp với ngươi. Há há. Nhớ viết thư cho ta. Anh trai thân yêu của ngươi. Geoffey.”
Emon tự nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống. Hắn thấy mặt của thiếu gia đen lại, vai run run. Chợt Franz gầm lên.
“Tên Geoffey chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi.”
Ở Hổ Gầm quân đoàn Geoffey chợt ắc xì một cái, lẩm bẩm.
“Ai dám mắng chửi ta, chắc không đâu, ta tốt thế này mà. Ây da, chắc lạnh quá rồi.”
“Gâu, gâu”
Tiếng sủa non nớt làm Franz tỉnh lại. Chó con đang nhìn hắn, chân trước cào cào với lên thành hộp, cái đuôi xù cuộn tròn trên lưng vẫy vẫy. Franz thầm kỳ quái, con chó nhỏ này rất giống giống chó Alaska kiếp trước của hắn. Franz liền phóng cho nó một cái dò xét thuật.
Tên: Chó Alaska
Đẳng cấp: ???
Tình trạng: Suy yếu
Skill: ???
…
Lần này Franz cứng người rồi. Đa số các thông số đều là dấu ???, tên lại đúng là chó Alaska, Geoffey lại nói là chưa gặp bao giờ. Franz nhấc bổng con chó lên.
“Chẳng lẽ ngươi cũng xuyên việt giống ta?”
Chó con ve vẩy cái đuôi, liếm láp vào mặt hắn.
“Emon, tìm chút đồ ăn cho nó.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lúc này Emon mới hoàn hồn vội chạy đi, trong lòng xấu hổ. Không ngờ lại bị một con chó con hù muốn chết. Trong phòng Franz bế chó con lên, trong lòng yêu thích. Thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn đã từng nói: “Trong nhà phải nuôi ba con vật: con chó trung thành, “con có thể chê cha mẹ khó chứ chó không bao giờ chê chủ nghèo”. Con chim thì nhảy hoài. Nó tiêu biểu cho sự bận rộn làm việc suốt ngày, không làm biếng. Còn con cá thì dạy sự khôn ngoan, im lặng, không nói nhiều mà suy tư.”
Kiếp trước Franz luôn yêu thích có một con chó Alaska nhưng khi đó giống chó này đang là phong trào thời thượng nên giá của một con chó Alaska thuần chủng bị đẩy lên cao chót vót mà hắn không thể nào với tới được. Giống chó Alaska không có họ hàng gì với chó sói, khá thân thiện với con người, thông minh và có tính bảo vệ chủ nhân rất mạnh. Franz thầm thì với nó.
“Nếu ngươi đã đến cùng một nơi với ta thì hãy cùng đồng hành với ta đứng trên đỉnh của thế giới nhé. Từ nay ngươi sẽ tên là Lucky được chứ?”
“Gâu, gâu”
Lucky sủa hai tiếng rồi vui vẻ liếm lên mặt của hắn như đồng ý vậy.
-------------------Phân cách------------------
“Chạy…nhanh…nhanh.”
Trong ma thú sâm lâm, một toán lính đánh thuê hoảng hốt chạy trốn trong rừng. Trên người ai cũng đầy thương tích nhưng không ai dám dừng chân. Bọn hắn biết chỉ cần đôi chân dừng lại “Tử thần” sẽ đến láy tính mạng bọn hắn đi.
“Tử thần” là một tổ chức sát thủ thần bí mới nổi lên một năm gần đây. Bọn họ chưa bao giờ nhận tiền thuê của ai, chưa bao giờ giết người vô tội. Bọn họ chỉ tiêu diệt những lính đánh thuê tội lỗi, tội phạm bị truy nã, sơn tặc,…Nhưng mỗi lần “Tử thần” ra tay đều rất tàn bạo, không hề chừa một người sống sót nên đến bây giờ cũng chưa ai có thể biết diện mục chân thật của họ. Khi hoàn thành xong nhiệm vụ sát thủ sẽ để lại hai chữ “Tử thần” nên mọi người đều gọi bọn hắn là “Tử thần”. Không ai biết “Tử thần” là một tổ chức hay chỉ là một người. Tất cả chỉ biết qua lời truyền miệng của lính đánh thuê.
“Các ngươi chạy đủ chưa hả?”
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện âm thanh chặn đám lính đánh thuê lại.
“Tử…tử thần”
Trên cây đang nằm vắt vẻo một thanh niên mang mặt nạ hình con gấu, trên người mặc bộ đồ đen, giáp ngoài màu xám có hai túi trước ngực, trên lưng là một thanh ninjato màu đen. Nếu ai đã từng xem Naruto thì chắc chắn sẽ biết đây chính là bộ đồng phục của Ám bộ ANBU.
“Ây, lại để anh chặn trước rồi”
Phía sau xuất hiện thêm một thanh niên đồng phục cũng giống như vậy, chỉ là mặt nạ hình con chó mà thôi.
“Có đến…hai tử thần”
Bọn lính đánh thuê hoảng sợ. Một người đã đuổi bọn hắn thừa sống thiếu chết, giờ lại thêm một tử thần nữa, bọn chúng sẽ sống sao?
Tử thần mang mặt nạ gấu khẽ duỗi chân tay một cái, giọng điệu lạnh nhạt.
“Vậy xem thử chúng ta ai giết được nhiều hơn.”
“Được”
Tuy đối diện là vài chục lính đánh thuê nhưng hai tử thần không có vẻ gì là lo lắng. Tử thần mặt gấu nhào vào giữa đám lính đánh thuê, màu xanh chakra hiện lên hai bàn tay vung vẩy như canh bướm bay lượn giữa đám người. Hắn khẽ quát
“Bát quái bách nhị thập bát chưởng” (một trăm hai mươi tám chưởng)
“Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng…”
Bành, bành, bành,…
Liên tiếp là tiếng kêu thảm. Mỗi chưởng lực mang theo chakra đập vào người những tên lính đánh thuê đánh nát nội tạng của những tên lính đánh thuê từ bên trong. Những lính đánh thuê trúng chưởng đều lập tức bỏ mình. Đúng là cách giết người không thấy máu mà. Một tên lính đánh thuê gầm lên.
“Anh em liều mạng, xông vào giết hắn.”
Bọn lính đánh thuê lấy tinh thần vung vẩy đấu khí chém về phía Tử thần. Chỉ nghe Tử thần mặt gấu hừ lạnh một tiếng quát.
“Chỉ bằng các ngươi thì chưa đủ. Bác quái hồi thiên chi phân”
Ngay lập tức Tử thần xoay vòng với tốc độ chóng mặt, chakra tạo thành một lồng xoáy bảo hộ tử thần bên trong, những lính đánh thuê va đập vào lồng chắn lập tức bị bắn ra xa tuyệt khí bỏ mình. Nếu Franz ở đây chắc chắn sẽ thầm hô Bạch nhãn biến thái. Hồi thiên chi phân tạo ra một lồng chắn chakra bảo vệ nhẫn giả bên trong đồng thời phản hồi lại lực tấn công từ bên ngoài về nơi nó phát ra. Tuy nhiên chỉ có người sở hữu Bạch nhãn mới dùng được nhẫn thuật này bởi vì tốc độ xoay của nó quá nhanh sẽ làm người dùng nhẫn thuật chóng mặt, đến Tả luân nhãn cũng không bắt kịp tốc độ của nó chứ đừng nói đến người thường. Bởi vậy mới biết Bạch nhãn biến thái như thế nào.
Bên kia tử thần mặt chó cũng không kém, nhưng hắn không hề lao vào đám lính đánh thuê mà tàn sát như Tử thần mặt gấu. Chỉ thấy hắn phóng về phía bọn lính đánh thuê một miếng Shuriken, bàn tay dùng tốc độ cực cao kết ấn hắn khẽ quát
“Vạn trùng phân thân Shuriken”
Xoẹt, xoẹt, xoẹt,…
Từ một miếng Shuriken trong phút chốc biến thành hàng vạn miếng phóng về phía bọn lính đánh thuê.
“Á, mắt của ta…”
“Tay, chân của ta đều trúng rồi.”
“Cứu ta với…”
Tuy shuriken không chuẩn xác lắm nhưng mật độ quá dày đặc, không cho phép bọn hắn tránh thoát, chỉ còn cách đón đỡ. Nếu như đội lính đánh thuê này có trọng giáp chiến sĩ thì có lẽ đã khác. Nhưng cuộc đời không hề có chữ nếu a. Tử thần mặt chó khẽ cười nhạt
“Chưa hết đâu mấy cưng.”
Hắn nhảy lên cao, tay không ngừng kết ấn, hít vào một hơi thật sâu, ngực của hắn căng phồng lên.
“Hỏa độn, bụi thiêu thân”
Một làn tro bụi phủ xuống đám lính đánh thuê làm chúng ho sặc sụa.
Cạch.
Tử thần cắn răng lại kêu lên một tiếng đám tro đột nhiên nổ tan tành, biến cả mặt đất thành biển lửa. Những lính đánh thuê nào chưa chết liền hét thảm, bị biến thành một cây đuốc sống, tràng diện thảm thiết vô cùng.
“Chú lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy Kasuo”
Tử thần mặt nạ gấu viết lên thân cây hai chữ “tử thần” bằng máu tiến lại nói.
“A, hai người ở đây sao?”
Từ phía xa lại xuất hiện thêm 6 tử thần nữa, trên mặt đều mang mặt nạ hình các con vật. Tử thần mặt nạ gauus bỏ mặt nạ ra. Đây là một thanh niên tuấn tú, nhưng sắc mặt hơi nhợt, đặc biệt đôi mắt hắn không hề có tròng đen. Đúng vậy, đây chính là Gilliam của hai năm sau. Còn “Tử thần” chính là đám trẻ mà Franz đã thu nhận lúc trước.
Tử thần mặt nạ khổng tước cũng bỏ mặt nạ xuống lộ ra gương mặt thiên thần cùng với đối bạch nhãn sáng ngời. Hai năm, Natasha tuy chỉ mới 11 tuổi nhưng vì luyện tập cực khổ cô bé đã phát dục rất nhiều, trở thành một thiếu nữ xinh xắn. Những tử thần khác cũng bỏ mặt nạ ra, tổng cộng “Tử thần” có ba nữ, năm nam. Người dẫn đầu Tử thần chính là thanh niên lớn tuổi nhất Salah. Bây giờ hắn cũng đã là một thanh niên cao lớn trưởng thành. Còn có hai thiếu niên khác chỉ mới 14 và 15 tuổi lần lượt tên là Rhuk và Klein. Tử thần mặt chó là Kasuo 16 tuổi. Ba nữ lớn nhất là Karla năm nay 17 tuổi và nhỏ nhất là Natasha và Rose đều 11 tuổi. Hai năm qua Franz đã cho bọn hắn một chương trình huấn luyện gian khổ, đến nay tất cả đều đã đến Trung nhẫn những thanh niên như Salah, Gilliam và Karla cũng một bước tiến vào Thượng nhẫn. Để đổi lấy thành tựu như ngày nay bọn hắn đã phải đi trên một con đường đầy máu và nước mắt. Ngay những ngày đầu vừa mới bước vào hạ nhẫn đã được lệnh đi tiêu diệt sơn tặc. Một người cũng không được để sống sót. Franz từng nói với bọn hắn, con đường đi lên cường giả là con đường của máu. Chỉ có chém giết và huyết tinh mới chính là cách nhanh nhất để bọn hắn trưởng thành. Nếu có người nói Franz làm như vậy là vô nhân tính thì Franz sẽ nói: “Ở thế giới này kẻ mạnh mới là kẻ có nhân tính.”
Franz cung kính nhận lấy thánh chỉ. Đối với một đại gia tộc như gia tộc Bonaparte mà nói phần thưởng chỉ là hình thức mà thôi, cái quan trọng chính là tước vị, điều này cũng cho thấy sự coi trọng của hoàng thất đối với gia tộc. Đây cũng là một chiêu bài chính trị mà hoàng thất hay dùng để trấn an các vây cánh của mình. Hơn ai hết, Nikolai đại đế hiểu là một người đứng đầu một đại đế quốc cần nhất chính là tạo ra sự cân bằng thế lực giữa các đại gia tộc trong triều đình, phải làm sao cho bọn họ đối đầu lẫn nhau, suy yếu lẫn nhau mà không cảm thấy hoàng tộc xa lánh họ. Nên không phải tự nhiên mà ở đế đô gia tộc Carlos luôn đối đầu với gia tộc Bonaparte.
Nhưng đối với Franz thì đạo thánh chỉ này chính là miếng bánh ngọt trên trời rơi xuống. Không những tiền thưởng vạn đồng vàng là một số tài chính không nhỏ mà quan trọng hơn chính là tước vị. Theo quy định của pháp luật thì chỉ có quý tộc mới có quyền tổ kiến tư binh, nếu ai bí mật nuôi dưỡng tư binh sẽ bị xếp vào tội phản quốc. Franz đang muốn huấn luyện bọn Gilliam thành thế lực của mình, thân phận tư binh chính là không thể hợp hơn được. Theo quy định, tử tước có quyền nuôi dưỡng hai trăm tư binh. Nghĩa là Franz vẫn còn một trăm chín mươi hai danh nghạch.
Franz vội vàng tạ ơn sau đó xin cáo lui. Hắn biết tiếp theo là màn “thảo luận” quốc gia đại sự mà hắn không thể tham gia đấy. Trở về phòng của mình Franz bỗng thấy Emon đứng trước cửa, mặt mày tái mét không dám tiến vào.
“Emon, sao ngươi lại lấm la lấm lét thế kia? Có phải mới rình coi cô bé nào tắm phải không?”
Franz vẻ mặt hèn mọn nói. Trong lòng hắn cũng phiền muộn, dáng vẻ này của hắn thì làm sao có thể là thần bí cao thủ, đúng là nghĩ nhiều rồi. Emon lắc đầu lia lịa chỉ vào phòng run rẩy.
“Thiếu…gia trong phòng có…có ma.”
Franz ngạc nhiên, mặc dù dị giới tôn sùng thần linh như với kiếp trước là người của thế kỷ hắn vẫn không hề tin trên thế giới này có ma đấy.
“Ứ…ứ…”
Bước vào phòng Franz đã nghe thấy tiếng rên nhỏ. Emon tái xanh mặt vội chạy ra ôm lấy cánh cửa chỉ tay vào phòng.
“Đấy đấy, thiếu gia, ma kìa.”
Franz thận trọng tiến đến theo hướng âm thanh phát ra. Cuối cùng hắn nhận ra nơi phát ra tiếng rên chính là hộp quà mà Geoffey đã tặng cho hắn. Cái hộp không to lắm, đã thế tên này còn để màu hồng…ặc. Phía dưới hộp giờ còn có thứ nước gì đó chảy ra. Sao lại có mùi khai thế này.
“Ồ”
“Ẳng, ẳng”
Thì ra trong hộp chính là một chú chó con mới chỉ mười mấy ngày tuổi, lưng đen, bụng trắng, hai tai dựng thẳng, mặt rất giống chó sói, trên trán có một vệt lông trắng trên nền đen. Đôi mắt xanh sũng nước ngước nhìn Franz trông dễ thương vô cùng. Bên trong hộp còn có một mảnh giấy đính kèm, trên đó là chữ viết của Geoffey.
“Em trai, nhận lấy món quà của ta thấy bất ngờ lắm phải không? Ta không biết đây là loại ma thú gì. Trông rất giống sói nhưng ta chưa từng gặp loài sói nào như thế cả. Điều ta bất ngờ đó là khi ta gặp nó thì nó cũng chỉ có vài ngày tuổi nhưng có thể tồn tại được sự giá lạnh của phương bắc. Ta cảm thấy con vật này không tầm thường. Nhưng trong quân doanh ta không có thời gian nuôi nó được. Nhìn ngươi cũng rảnh rỗi quá ta sợ sẽ phát sinh nông nổi nên tặng ngươi con vật này cho ngươi bận rộn đi ha. Đừng có mà ngược đãi nó đó. À, có thích hộp quà của ta không hả? Màu hồng đó. Ta thấy rất hợp với ngươi. Há há. Nhớ viết thư cho ta. Anh trai thân yêu của ngươi. Geoffey.”
Emon tự nhiên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hạ xuống. Hắn thấy mặt của thiếu gia đen lại, vai run run. Chợt Franz gầm lên.
“Tên Geoffey chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi.”
Ở Hổ Gầm quân đoàn Geoffey chợt ắc xì một cái, lẩm bẩm.
“Ai dám mắng chửi ta, chắc không đâu, ta tốt thế này mà. Ây da, chắc lạnh quá rồi.”
“Gâu, gâu”
Tiếng sủa non nớt làm Franz tỉnh lại. Chó con đang nhìn hắn, chân trước cào cào với lên thành hộp, cái đuôi xù cuộn tròn trên lưng vẫy vẫy. Franz thầm kỳ quái, con chó nhỏ này rất giống giống chó Alaska kiếp trước của hắn. Franz liền phóng cho nó một cái dò xét thuật.
Tên: Chó Alaska
Đẳng cấp: ???
Tình trạng: Suy yếu
Skill: ???
…
Lần này Franz cứng người rồi. Đa số các thông số đều là dấu ???, tên lại đúng là chó Alaska, Geoffey lại nói là chưa gặp bao giờ. Franz nhấc bổng con chó lên.
“Chẳng lẽ ngươi cũng xuyên việt giống ta?”
Chó con ve vẩy cái đuôi, liếm láp vào mặt hắn.
“Emon, tìm chút đồ ăn cho nó.”
“Vâng, thiếu gia.”
Lúc này Emon mới hoàn hồn vội chạy đi, trong lòng xấu hổ. Không ngờ lại bị một con chó con hù muốn chết. Trong phòng Franz bế chó con lên, trong lòng yêu thích. Thiếu tướng tình báo Phạm Xuân Ẩn đã từng nói: “Trong nhà phải nuôi ba con vật: con chó trung thành, “con có thể chê cha mẹ khó chứ chó không bao giờ chê chủ nghèo”. Con chim thì nhảy hoài. Nó tiêu biểu cho sự bận rộn làm việc suốt ngày, không làm biếng. Còn con cá thì dạy sự khôn ngoan, im lặng, không nói nhiều mà suy tư.”
Kiếp trước Franz luôn yêu thích có một con chó Alaska nhưng khi đó giống chó này đang là phong trào thời thượng nên giá của một con chó Alaska thuần chủng bị đẩy lên cao chót vót mà hắn không thể nào với tới được. Giống chó Alaska không có họ hàng gì với chó sói, khá thân thiện với con người, thông minh và có tính bảo vệ chủ nhân rất mạnh. Franz thầm thì với nó.
“Nếu ngươi đã đến cùng một nơi với ta thì hãy cùng đồng hành với ta đứng trên đỉnh của thế giới nhé. Từ nay ngươi sẽ tên là Lucky được chứ?”
“Gâu, gâu”
Lucky sủa hai tiếng rồi vui vẻ liếm lên mặt của hắn như đồng ý vậy.
-------------------Phân cách------------------
“Chạy…nhanh…nhanh.”
Trong ma thú sâm lâm, một toán lính đánh thuê hoảng hốt chạy trốn trong rừng. Trên người ai cũng đầy thương tích nhưng không ai dám dừng chân. Bọn hắn biết chỉ cần đôi chân dừng lại “Tử thần” sẽ đến láy tính mạng bọn hắn đi.
“Tử thần” là một tổ chức sát thủ thần bí mới nổi lên một năm gần đây. Bọn họ chưa bao giờ nhận tiền thuê của ai, chưa bao giờ giết người vô tội. Bọn họ chỉ tiêu diệt những lính đánh thuê tội lỗi, tội phạm bị truy nã, sơn tặc,…Nhưng mỗi lần “Tử thần” ra tay đều rất tàn bạo, không hề chừa một người sống sót nên đến bây giờ cũng chưa ai có thể biết diện mục chân thật của họ. Khi hoàn thành xong nhiệm vụ sát thủ sẽ để lại hai chữ “Tử thần” nên mọi người đều gọi bọn hắn là “Tử thần”. Không ai biết “Tử thần” là một tổ chức hay chỉ là một người. Tất cả chỉ biết qua lời truyền miệng của lính đánh thuê.
“Các ngươi chạy đủ chưa hả?”
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện âm thanh chặn đám lính đánh thuê lại.
“Tử…tử thần”
Trên cây đang nằm vắt vẻo một thanh niên mang mặt nạ hình con gấu, trên người mặc bộ đồ đen, giáp ngoài màu xám có hai túi trước ngực, trên lưng là một thanh ninjato màu đen. Nếu ai đã từng xem Naruto thì chắc chắn sẽ biết đây chính là bộ đồng phục của Ám bộ ANBU.
“Ây, lại để anh chặn trước rồi”
Phía sau xuất hiện thêm một thanh niên đồng phục cũng giống như vậy, chỉ là mặt nạ hình con chó mà thôi.
“Có đến…hai tử thần”
Bọn lính đánh thuê hoảng sợ. Một người đã đuổi bọn hắn thừa sống thiếu chết, giờ lại thêm một tử thần nữa, bọn chúng sẽ sống sao?
Tử thần mang mặt nạ gấu khẽ duỗi chân tay một cái, giọng điệu lạnh nhạt.
“Vậy xem thử chúng ta ai giết được nhiều hơn.”
“Được”
Tuy đối diện là vài chục lính đánh thuê nhưng hai tử thần không có vẻ gì là lo lắng. Tử thần mặt gấu nhào vào giữa đám lính đánh thuê, màu xanh chakra hiện lên hai bàn tay vung vẩy như canh bướm bay lượn giữa đám người. Hắn khẽ quát
“Bát quái bách nhị thập bát chưởng” (một trăm hai mươi tám chưởng)
“Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng…”
Bành, bành, bành,…
Liên tiếp là tiếng kêu thảm. Mỗi chưởng lực mang theo chakra đập vào người những tên lính đánh thuê đánh nát nội tạng của những tên lính đánh thuê từ bên trong. Những lính đánh thuê trúng chưởng đều lập tức bỏ mình. Đúng là cách giết người không thấy máu mà. Một tên lính đánh thuê gầm lên.
“Anh em liều mạng, xông vào giết hắn.”
Bọn lính đánh thuê lấy tinh thần vung vẩy đấu khí chém về phía Tử thần. Chỉ nghe Tử thần mặt gấu hừ lạnh một tiếng quát.
“Chỉ bằng các ngươi thì chưa đủ. Bác quái hồi thiên chi phân”
Ngay lập tức Tử thần xoay vòng với tốc độ chóng mặt, chakra tạo thành một lồng xoáy bảo hộ tử thần bên trong, những lính đánh thuê va đập vào lồng chắn lập tức bị bắn ra xa tuyệt khí bỏ mình. Nếu Franz ở đây chắc chắn sẽ thầm hô Bạch nhãn biến thái. Hồi thiên chi phân tạo ra một lồng chắn chakra bảo vệ nhẫn giả bên trong đồng thời phản hồi lại lực tấn công từ bên ngoài về nơi nó phát ra. Tuy nhiên chỉ có người sở hữu Bạch nhãn mới dùng được nhẫn thuật này bởi vì tốc độ xoay của nó quá nhanh sẽ làm người dùng nhẫn thuật chóng mặt, đến Tả luân nhãn cũng không bắt kịp tốc độ của nó chứ đừng nói đến người thường. Bởi vậy mới biết Bạch nhãn biến thái như thế nào.
Bên kia tử thần mặt chó cũng không kém, nhưng hắn không hề lao vào đám lính đánh thuê mà tàn sát như Tử thần mặt gấu. Chỉ thấy hắn phóng về phía bọn lính đánh thuê một miếng Shuriken, bàn tay dùng tốc độ cực cao kết ấn hắn khẽ quát
“Vạn trùng phân thân Shuriken”
Xoẹt, xoẹt, xoẹt,…
Từ một miếng Shuriken trong phút chốc biến thành hàng vạn miếng phóng về phía bọn lính đánh thuê.
“Á, mắt của ta…”
“Tay, chân của ta đều trúng rồi.”
“Cứu ta với…”
Tuy shuriken không chuẩn xác lắm nhưng mật độ quá dày đặc, không cho phép bọn hắn tránh thoát, chỉ còn cách đón đỡ. Nếu như đội lính đánh thuê này có trọng giáp chiến sĩ thì có lẽ đã khác. Nhưng cuộc đời không hề có chữ nếu a. Tử thần mặt chó khẽ cười nhạt
“Chưa hết đâu mấy cưng.”
Hắn nhảy lên cao, tay không ngừng kết ấn, hít vào một hơi thật sâu, ngực của hắn căng phồng lên.
“Hỏa độn, bụi thiêu thân”
Một làn tro bụi phủ xuống đám lính đánh thuê làm chúng ho sặc sụa.
Cạch.
Tử thần cắn răng lại kêu lên một tiếng đám tro đột nhiên nổ tan tành, biến cả mặt đất thành biển lửa. Những lính đánh thuê nào chưa chết liền hét thảm, bị biến thành một cây đuốc sống, tràng diện thảm thiết vô cùng.
“Chú lúc nào cũng tàn nhẫn như vậy Kasuo”
Tử thần mặt nạ gấu viết lên thân cây hai chữ “tử thần” bằng máu tiến lại nói.
“A, hai người ở đây sao?”
Từ phía xa lại xuất hiện thêm tử thần nữa, trên mặt đều mang mặt nạ hình các con vật. Tử thần mặt nạ gauus bỏ mặt nạ ra. Đây là một thanh niên tuấn tú, nhưng sắc mặt hơi nhợt, đặc biệt đôi mắt hắn không hề có tròng đen. Đúng vậy, đây chính là Gilliam của hai năm sau. Còn “Tử thần” chính là đám trẻ mà Franz đã thu nhận lúc trước.
Tử thần mặt nạ khổng tước cũng bỏ mặt nạ xuống lộ ra gương mặt thiên thần cùng với đối bạch nhãn sáng ngời. Hai năm, Natasha tuy chỉ mới tuổi nhưng vì luyện tập cực khổ cô bé đã phát dục rất nhiều, trở thành một thiếu nữ xinh xắn. Những tử thần khác cũng bỏ mặt nạ ra, tổng cộng “Tử thần” có ba nữ, năm nam. Người dẫn đầu Tử thần chính là thanh niên lớn tuổi nhất Salah. Bây giờ hắn cũng đã là một thanh niên cao lớn trưởng thành. Còn có hai thiếu niên khác chỉ mới và tuổi lần lượt tên là Rhuk và Klein. Tử thần mặt chó là Kasuo tuổi. Ba nữ lớn nhất là Karla năm nay tuổi và nhỏ nhất là Natasha và Rose đều tuổi. Hai năm qua Franz đã cho bọn hắn một chương trình huấn luyện gian khổ, đến nay tất cả đều đã đến Trung nhẫn những thanh niên như Salah, Gilliam và Karla cũng một bước tiến vào Thượng nhẫn. Để đổi lấy thành tựu như ngày nay bọn hắn đã phải đi trên một con đường đầy máu và nước mắt. Ngay những ngày đầu vừa mới bước vào hạ nhẫn đã được lệnh đi tiêu diệt sơn tặc. Một người cũng không được để sống sót. Franz từng nói với bọn hắn, con đường đi lên cường giả là con đường của máu. Chỉ có chém giết và huyết tinh mới chính là cách nhanh nhất để bọn hắn trưởng thành. Nếu có người nói Franz làm như vậy là vô nhân tính thì Franz sẽ nói: “Ở thế giới này kẻ mạnh mới là kẻ có nhân tính.”