Sáng tinh mơ tại Hoàng Gia học viện mọi việc vẫn diễn ra bình thường, dường như trận chiến tối hôm qua không hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của người dân nơi đây ngoại trừ bên cạnh trạch viện có thêm một đống đổ nát. Bên trong trạch viện có vẻ rất sạch sẽ, đêm qua Alex đã thu xếp tất cả mọi việc hậu chiến.
Nhưng trong trạch viện lại im ắn lạ thường, tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng Elena, trong phòng Franz đang đứng bên cạnh giường, vẻ mặt tiu nghỉu, trên giường Elena ôm Leona khóc nức nở. Vừa tỉnh dậy Elena đã thấy mình không mặc gì, bên cạnh là một người thanh niên, trên giường lại có một đóa hoa máu. Giờ có ngu ngốc thì cô cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Elena, ta xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Franz lí nhí nói. Trong lòng hắn thầm kêu khổ, đúng là một phút sa cơ hại cả đời người mà, không phải ta cũng đã giao sự trong trắng giữ ghìn hai mươi mấy năm cho nàng ta sao. Nào ngờ Elena lại càng khóc nhiều hơn. Leona khẽ trừng Franz một cái nhưng Franz lại thấy trong ánh mắt đó như nói: “Tiểu tử, ngươi làm khá lắm.”. Leona quát lên.
“Ngươi cút ra ngoài, còn cá ngươi nữa, đi chỗ khác chơi hết cho ta.”
Tất cả mọi người kể cả Franz đều nhanh chóng chạy ra ngoài. Ai mà không biết nữ bạo long Leona chứ, nếu ngươi không muốn bầm dập thì đừng cãi lời cô.
“Elena, mọi chuyện đã rồi, em cũng hiểu Franz cũng chỉ muốn cứu em, em chưa thấy vẻ mặt của hắn tối qua đâu, đến ta cũng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy.”
Leona khẽ nói với Elena. Đúng là tối qua cô rất sợ hãi, giờ vẻ mặt và ánh mắt như ác quỷ đó vẫn còn mới như vừa xảy ra trong tâm trí cô, không hiểu sao nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu như máu đó cô lại thấy lạnh cả người.
“Em biết, nhưng em phải làm sao, làm sao ăn nói với cha mẹ em đây.”
Elena thút thít nói, thực ra trong lòng cô cũng không oán trách Franz quá nhiều, chỉ là trong nội tâm hơi tức giận và xấu hổ, hơn nữa với Franz cô cũng có chút tình cảm đặc biệt.
“Tên tiểu quỷ đó đúng là đáng chết mà, nhưng hắn có thể chịu trách nhiệm mà, ta cam đoan hắn nhất định phải cưới em, không phải em cũng có tình cảm với hắn sao?”
Leona khuyên nhủ nói, trong mắt cô Elena đã trở thành em dâu từ lâu rồi. Như Elena thoát khỏi lòng cô khẽ nói.
“Chị Leona, em muốn về học viện, em muốn suy nghĩ thêm.”
Leona thở dài nói.
“Được rồi, chị không ép em, nhưng em đi liền ngay bây giờ sao?”
“Dạ”
“Được rồi, chị đưa em về.”
--------------------------------Phân cách--------------------------
Tại gia tộc Boanaparte Heter và Duss đang ngồi bàn bạc gì đó, chỉ thấy Duss thỉnh thoảng nhíu mày lại, dường như có việc gì đó không hài lòng. Tin tức Franz đánh cho một vị thiếu gia nhà Carlos bị tâm thần đã truyền về. Ngay lập tức gia tộc Carlos dẫn người đến gia tộc Bonaparte khiếu nại, thậm chí kiện lên đến Nikolai đại đế để đòi công đạo.
“Bọn hắn muốn gì?”
Heter hừ lạnh nói. Duss thở dài.
“Bọn hắn muốn chúng ta giao ra Franz, vốn dĩ là chuyện nhỏ nhưng Franz đánh ai không đánh, lại đánh trúng cháu của một trưởng lão gia tộc Carlos, còn gửi cả xác mấy tên đó về cho gia tộc Carlos nên bọn hắn xem đây là một hành động khiêu khích.”
Heter hơi trầm ngâm nói.
“Trưởng lão đoàn thì như thế nào?”
“Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tỏ vẻ không đồng ý, còn những trưởng lão khác đều đang đợi phản ứng của Đại trưởng lão.”
Duss trầm tĩnh nói, đối với hội đồng trưởng lão ông đã quá hiểu, gần mười năm làm gia chủ, hội đồng trưởng lão và ông đã đối chọi không biết bao nhiêu lần. Căn phòng lâm vào trầm mặc, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện.
“Gia chủ.”
Duss nhìn bóng đen ngạc nhiên nói.
“Ảnh hả, à không giờ phải gọi ngươi là Emon rồi, có chuyện gì vậy?”
Bóng đen đó đúng là Emon, người đã làm việc trong “Ảnh” từ khi còn nhỏ, nhưng hiện giờ hắn đã được lệnh rời tổ chức và theo Franz. Emon cầm một cuộn giấy đưa cho Duss nói.
“Có tin của tiểu thư từ Hoàng gia học viện.”
Duss ồ một tiếng cầm cuộn giấy đọc, lát sau ông khẽ cười nói.
“Cha, xem ra cha sắp có cháu dâu rồi.”
Heter ngạc nhiên nhìn xem cuộn giấy, lão cũng cười nói.
“Tên tiểu tử này có vài phần phong phạm của ta năm xưa. Được lắm, vậy mới đúng là nam nhân nhà Bonaparte chứ.”
Đột nhiên một bóng đen khác lại hiện ra, trang phục nhìn qua có vẻ là của “Ảnh”
“Gia chủ, Nikolai đại đế cho mời ngài vào hoàng cung. Đồng thời gia chủ gia tộc Carlos cũng vừa rời khỏi hoàng cung.”
Heter khẽ cười nói.
“Xem ra việc này lại động đến Nikolai đại đế rồi, đi, ta sẽ cùng ngươi vào cung xem đại đế sẽ nói thế nào.”
-----------------------------------Phân cách-------------------------
Kinh thành Muchen cực kỳ to lớn và hùng vĩ, ở trung tâm kinh thành có một tòa kiến trúc to lớn và cao nhất đế đô, nói chính xác hơn thì đó là một tòa thành nằm trong thành Muchen. Thậm chí có kiên cố hơn cả thành Muchen, nói chính xác thì nó chính là một pháp đài. Tường thành cao gần ba mươi mét xây bằng đá xanh, mặt thành rộng hơn mười mét, có các đường giao thông bằng đá rộng hơn năm mét trên không để kỵ binh có thể dễ dàng di chuyển trên mặt thành, cứ mười mét lại có một tòa tiễn lâu, hai mươi mét có một tòa tháp canh. Bên trên thành là Ngự lâm quân mặc áo bào màu đỏ, giáp trụ chỉnh tề đứng gác. Ngự lâm quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc và nhân số cũng ít nhất. Đồng phục của Ngự lâm quân là giáp trụ màu vàng, áo bào màu đỏ, mũ cũng có đính một lông chim màu đỏ, tay trái là khiên chắn, tay phải là trường thương, bên hông còn có một thập tự kiếm. Cứ một tiểu đội mười người lại có một cung tiễn thủ. Phải nói Ngự lâm quân chính là trang bị đến tận răng. Chi phí cho ngự Lâm quân đủ trang bị cho cả ba quân đoàn. Chính vì thế mà Ngự Lâm quân được giao nhiệm vụ bảo vệ kinh thành và chỉ chịu sự điều động của Nikolai đại đế.
Đứng trước cổng hoàng cung đã có một đội Ngự lâm quân đứng đợi đoàn xe của gia tộc Bonaparte. Đội trưởng đội Ngự lâm khẽ cúi chào Duss nói.
“Mời Bonaparte Bá tước vào triều, đại đế đang chờ ngài.”
Duss gật đầu nói.
“Vậy thì phiền trưởng quan Ngự lâm dẫn đường.”
Hoàng cung của Ala đế quốc là một công trình to lớn và xa hoa, trên mỗi mái điện đều có dát vàng, khắp nơi được chiếu sáng bằng ma tinh thạch, cảnh vật phong phú. Nơi thiết triều là một gian phòng rộng lớn hơn năm trăm mét vuông được chống đỡ bởi hàng chục cây trụ đá, trần nhà hình mái vòng bên trên có vẽ bức tranh thần thánh. Bên trên ngai vàng đang ngỗi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc áo bào màu đen có in những đồ án màu vàng, râu tóc của Nikolai V đại đế đã hơi điểm bạc, nếp nhăn đã nhiều hơn, bên má còn có một vết sẹo dài từ mắt xuống miệng. Cả người tuy ẩn dật nhưng lại tỏa ra một sự uy nghiêm của đế vương, đôi mắt điềm tĩnh và sáng như vì sao vậy. Đứng bên cạnh Nikolai đại đế là hai thanh niên tóc vàng, một người chính là Nhị hoàng tử Pecival, còn người kia chính là Đại hoàng tử Luscar. Cả hai đều có một đôi mắt sáng giống như đại đế nhưng trong mắt của Pecival là sự điềm tĩnh còn Luscar thì là sự âm trầm.
“Kính chào đại đế”
Heter và Duss hơi khom người cúi chào Nikolai V. Đại đế nhìn Heter nói.
“Ồ, còn có cả lão Công tước, mời Công tước ngồi.”
Heter vốn là lão thần hai triều, cũng là người bạn từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng với tiên đế nên Nikolai V đại đế đối diện với lão cũng phải nể trọng ba phần. Thị vệ nhanh chóng mang ra hai chiếc ghế nhưng Heter khoát tay nói,
“Không cần đâu đại đế, lão thần hôm nay đến đây là muốn thỉnh tội với đại đế.”
Nikolai V thầm hô một tiếng không ổn rồi, nhưng vẫn điềm tĩnh nói.
“Không biết lão Công tước muốn nói đến chuyện gì?”
Heter hơi khom người xuống nói.
“Là lão thần dạy cháu không nghiêm, thấy đệ tử nhà Carlos giở trò cưỡng hiếp con gái của một vị Huân tước nên lỡ tay đánh hắn đến mức bị thần kinh, mong đại đế giáng tội”
Nikolai V đại đế thầm nói quả nhiên. Gia tộc Carlos tố cáo Franz tấn công đệ tử của gia tộc Carlos nay Heter nói đó chỉ là hành động lỡ tay “ra tay vì nghĩa”, nay lại cố ý đến thỉnh tội, xem lại mặt mũi liệu Nikolai đại đế có thể trị tội được hay không? Nếu trị tội đánh người của Franz thì phải trị luôn gia tộc Carlos vì tội ý đồ cưỡng hiếp không thành, đặc biệt nạn nhân ở đây lại là con gái của một quý tộc, nếu đại đế không xử phạt thì nhân tâm của quý tộc đế quốc sẽ nguội lạnh. Quả là đau đầu mà. Nikolai V thầm kêu khổ. Mỗi lần hai gia tộc này đánh nhau là đại đế hắn lại phải đau khổ chịu đựng. Ý định của Nikolai V là trách phạt Franz một chút gọi là cảnh cáo, nhiều lắm thì chỉ hạ hắn xuống thành Huân tước mà thôi. Nhưng nay Heter đã ra mặt nói vậy thì hắn phải xem xét lại. Nikolai V cười khổ nói.
“Được rồi Công tước, chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra kỹ càng, sau đó sẽ đưa ra phán xét đích đáng.”
“Tạ ơn đại đế.”
Heter và Duss khẽ khom người nói. Dường như có Heter thì Duss không có chỗ lên tiếng vậy. Heter đánh mắt với Duss một cái Duss liền nói.
“Thưa đại đế, hôm nay thần còn có một việc mong đại đế chấp thuận.”
Nikolai ngạc nhiên.
“Bonaparte bá tước cứ việc nói.”
Duss chắp tay hơi khom người nói.
“Thần xin đại đế có thể làm chủ hôn cho con trai thần là Franz Bonaparte và con gái của Huân tước Vladislavovna thành Bayer là Elena Vladislavovna.”
Nikolai hơi ngạc nhiên quay sang Đại hoàng tử nói gì đó. Đại hoàng tử lật sổ sách một chút rồi nói khẽ.
“Gia tộc Vladislavovna là một tiểu gia tộc của thành Bayer thưa đại đế, lúc tiên đế còn trị vì Nam tước Vladislavovna đã từng lập một công lao trong chiến tranh nên được tiên đế phong hào Huân tước.”
Nikolai gật đầu cười nói với Duss.
“Việc tốt thế này làm sao ta không thể đồng ý. Người đâu, soạn chiếu chỉ, sắc phong Huân tước Vladislavovna thành Tử tước, ban con gái ông ta là Elena Vladislavovna phong hào Nam tước đồng thời ban hôn cho Elena Vladislavovna và Vũ Huy Tử tước Franz Bonaparte.”
“Tạ ơn đại đế.”
Duss liền tỏ vẻ tạ ơn nhưng trong lòng thừa biết kết quả như vậy. Một đại gia tộc như gia tộc Bonaparte nếu kết hôn với một gia tộc càng nhỏ, càng không có vị thế thì sẽ càng có lợi cho hoàng tộc. Giả sử như hai trong bốn đại gia tộc có ý kết thông gia với nhau chắc chắn Nikolai đại đế sẽ làm mọi cách để ngăn cản và phá hoại. Đó chính là cách cân bằng quyền lực giữa hoàng tộc và các đại gia tộc với nhau.
-------------------------------------------Phân cách------------------------
Đưa hai lão hồ ly rời đi Nikolai V đại đế thở dài nói.
“Mau gọi Phillip Công tước vào gặp ta.”
Phillip công tước chính là gia chủ của gia tộc Phillip, ông là lão thần ba triều rất trung thành và tận tụy rất được đại đế tin tưởng, là thầy của Nhị hoàng tử Pecival, chính nhờ ông mà Phillip gia tộc có thể tồn tại đến ngày nay. Tuy ít lên triều nhưng mỗi khi có việc khó khăn đại đế luôn tìm tới ông.
Phillip công tước nhanh chóng vào hoàng cung. Nikolai đại đế mời ông ngồi xuống bắt đầu kể về việc của hai gia tộc. Nikolai thở dài.
“Chuyện là vậy đó, hai lão hồ ly khiến ta đau cả đầu, không biết Công tước có thể giúp ta không?”
Phillip công tước nghe xong hơi suy nghĩ một chút rồi bật cười nói.
“Đại đế đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Hai gia tộc này tuy hùng hổ với nhau nhưng vấn đề họ muốn chỉ là mặt mũi, chẳng ai muốn sống mái với gia tộc kia cả, mà dù có quyết chiến với nhau chẳng phải người có lợi nhất là ngài sao đại đế.”
Nikolai V cũng nở nụ cười nói.
“Công tước nói đúng, ta tại sao lại không nghĩ đến nhỉ. Nhưng hiện tại hai gia tộc sống mái với nhau không có lợi ích gì cho đế quốc, hơn nữa cả hai đều có mấy con lão hồ ly nên rất khó để đánh nhau sống chết.”
Phillip công tước đủng đỉnh vuốt chòm râu bạc nói.
“Đúng vậy, nên đại đế chỉ cần đền bù một chút cho gia tộc Carlos, phong thưởng cho gia tộc Vladislavovna coi như là đã đền bù thiệt hại. Còn về tên nhóc Franz thì cứ đưa đến nơi nào đó làm thành chủ một thời gian. Khi đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có không phải sao?”
“Ha ha, Công tước quả nhiên là cao kiến. Chỉ chốc lát đã giải quyết được ưu sầu của ta.”
Nikolai V bật cười nói. Phllip công tước đứng lên khom người.
“Đại đế quá khen, được chia sẻ muộn phiền với đại đế là vinh hạnh của thần.”
Nghĩ một chút Nikolai V lại hỏi.
“Không biết tên nhóc Franz đó là người như thế nào mà lại gây sóng gió đến như vậy?”
Lần này Pecival mới lên tiếng.
“Thưa đại đế, Franz có thể nói là một thiếu niên thiên tài của gia tộc Bonaparte, cơ trí, linh hoạt nhưng có đôi lúc làm việc theo cảm tình.”
Trải qua hai năm tiếp xúc giao tình của Pecival và Franz cũng không tệ, Pecival biết Franz là người sống rất tình cảm, có tình có nghĩa. Nikolai V lại nghĩ thêm một chút rồi thâm ý nhìn Pecival.
“Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lệnh của ta sắc phong Vũ Huy Tử tước làm thành chủ thành Bridge, đảm nhiệm toàn bộ công việc từ hành chính đến quân sự nơi đó. Tháng sau thành hôn lập tức khởi hành”
Sáng tinh mơ tại Hoàng Gia học viện mọi việc vẫn diễn ra bình thường, dường như trận chiến tối hôm qua không hề ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của người dân nơi đây ngoại trừ bên cạnh trạch viện có thêm một đống đổ nát. Bên trong trạch viện có vẻ rất sạch sẽ, đêm qua Alex đã thu xếp tất cả mọi việc hậu chiến.
Nhưng trong trạch viện lại im ắn lạ thường, tất cả mọi người đều tập trung trước cửa phòng Elena, trong phòng Franz đang đứng bên cạnh giường, vẻ mặt tiu nghỉu, trên giường Elena ôm Leona khóc nức nở. Vừa tỉnh dậy Elena đã thấy mình không mặc gì, bên cạnh là một người thanh niên, trên giường lại có một đóa hoa máu. Giờ có ngu ngốc thì cô cũng hiểu là chuyện gì xảy ra.
“Elena, ta xin lỗi, ta sẽ chịu trách nhiệm mà.”
Franz lí nhí nói. Trong lòng hắn thầm kêu khổ, đúng là một phút sa cơ hại cả đời người mà, không phải ta cũng đã giao sự trong trắng giữ ghìn hai mươi mấy năm cho nàng ta sao. Nào ngờ Elena lại càng khóc nhiều hơn. Leona khẽ trừng Franz một cái nhưng Franz lại thấy trong ánh mắt đó như nói: “Tiểu tử, ngươi làm khá lắm.”. Leona quát lên.
“Ngươi cút ra ngoài, còn cá ngươi nữa, đi chỗ khác chơi hết cho ta.”
Tất cả mọi người kể cả Franz đều nhanh chóng chạy ra ngoài. Ai mà không biết nữ bạo long Leona chứ, nếu ngươi không muốn bầm dập thì đừng cãi lời cô.
“Elena, mọi chuyện đã rồi, em cũng hiểu Franz cũng chỉ muốn cứu em, em chưa thấy vẻ mặt của hắn tối qua đâu, đến ta cũng chưa bao giờ thấy hắn tức giận như vậy.”
Leona khẽ nói với Elena. Đúng là tối qua cô rất sợ hãi, giờ vẻ mặt và ánh mắt như ác quỷ đó vẫn còn mới như vừa xảy ra trong tâm trí cô, không hiểu sao nhìn vào ánh mắt đỏ ngầu như máu đó cô lại thấy lạnh cả người.
“Em biết, nhưng em phải làm sao, làm sao ăn nói với cha mẹ em đây.”
Elena thút thít nói, thực ra trong lòng cô cũng không oán trách Franz quá nhiều, chỉ là trong nội tâm hơi tức giận và xấu hổ, hơn nữa với Franz cô cũng có chút tình cảm đặc biệt.
“Tên tiểu quỷ đó đúng là đáng chết mà, nhưng hắn có thể chịu trách nhiệm mà, ta cam đoan hắn nhất định phải cưới em, không phải em cũng có tình cảm với hắn sao?”
Leona khuyên nhủ nói, trong mắt cô Elena đã trở thành em dâu từ lâu rồi. Như Elena thoát khỏi lòng cô khẽ nói.
“Chị Leona, em muốn về học viện, em muốn suy nghĩ thêm.”
Leona thở dài nói.
“Được rồi, chị không ép em, nhưng em đi liền ngay bây giờ sao?”
“Dạ”
“Được rồi, chị đưa em về.”
--------------------------------Phân cách--------------------------
Tại gia tộc Boanaparte Heter và Duss đang ngồi bàn bạc gì đó, chỉ thấy Duss thỉnh thoảng nhíu mày lại, dường như có việc gì đó không hài lòng. Tin tức Franz đánh cho một vị thiếu gia nhà Carlos bị tâm thần đã truyền về. Ngay lập tức gia tộc Carlos dẫn người đến gia tộc Bonaparte khiếu nại, thậm chí kiện lên đến Nikolai đại đế để đòi công đạo.
“Bọn hắn muốn gì?”
Heter hừ lạnh nói. Duss thở dài.
“Bọn hắn muốn chúng ta giao ra Franz, vốn dĩ là chuyện nhỏ nhưng Franz đánh ai không đánh, lại đánh trúng cháu của một trưởng lão gia tộc Carlos, còn gửi cả xác mấy tên đó về cho gia tộc Carlos nên bọn hắn xem đây là một hành động khiêu khích.”
Heter hơi trầm ngâm nói.
“Trưởng lão đoàn thì như thế nào?”
“Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão tỏ vẻ không đồng ý, còn những trưởng lão khác đều đang đợi phản ứng của Đại trưởng lão.”
Duss trầm tĩnh nói, đối với hội đồng trưởng lão ông đã quá hiểu, gần mười năm làm gia chủ, hội đồng trưởng lão và ông đã đối chọi không biết bao nhiêu lần. Căn phòng lâm vào trầm mặc, bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện.
“Gia chủ.”
Duss nhìn bóng đen ngạc nhiên nói.
“Ảnh hả, à không giờ phải gọi ngươi là Emon rồi, có chuyện gì vậy?”
Bóng đen đó đúng là Emon, người đã làm việc trong “Ảnh” từ khi còn nhỏ, nhưng hiện giờ hắn đã được lệnh rời tổ chức và theo Franz. Emon cầm một cuộn giấy đưa cho Duss nói.
“Có tin của tiểu thư từ Hoàng gia học viện.”
Duss ồ một tiếng cầm cuộn giấy đọc, lát sau ông khẽ cười nói.
“Cha, xem ra cha sắp có cháu dâu rồi.”
Heter ngạc nhiên nhìn xem cuộn giấy, lão cũng cười nói.
“Tên tiểu tử này có vài phần phong phạm của ta năm xưa. Được lắm, vậy mới đúng là nam nhân nhà Bonaparte chứ.”
Đột nhiên một bóng đen khác lại hiện ra, trang phục nhìn qua có vẻ là của “Ảnh”
“Gia chủ, Nikolai đại đế cho mời ngài vào hoàng cung. Đồng thời gia chủ gia tộc Carlos cũng vừa rời khỏi hoàng cung.”
Heter khẽ cười nói.
“Xem ra việc này lại động đến Nikolai đại đế rồi, đi, ta sẽ cùng ngươi vào cung xem đại đế sẽ nói thế nào.”
-----------------------------------Phân cách-------------------------
Kinh thành Muchen cực kỳ to lớn và hùng vĩ, ở trung tâm kinh thành có một tòa kiến trúc to lớn và cao nhất đế đô, nói chính xác hơn thì đó là một tòa thành nằm trong thành Muchen. Thậm chí có kiên cố hơn cả thành Muchen, nói chính xác thì nó chính là một pháp đài. Tường thành cao gần ba mươi mét xây bằng đá xanh, mặt thành rộng hơn mười mét, có các đường giao thông bằng đá rộng hơn năm mét trên không để kỵ binh có thể dễ dàng di chuyển trên mặt thành, cứ mười mét lại có một tòa tiễn lâu, hai mươi mét có một tòa tháp canh. Bên trên thành là Ngự lâm quân mặc áo bào màu đỏ, giáp trụ chỉnh tề đứng gác. Ngự lâm quân chính là quân đội tinh nhuệ nhất của đế quốc và nhân số cũng ít nhất. Đồng phục của Ngự lâm quân là giáp trụ màu vàng, áo bào màu đỏ, mũ cũng có đính một lông chim màu đỏ, tay trái là khiên chắn, tay phải là trường thương, bên hông còn có một thập tự kiếm. Cứ một tiểu đội mười người lại có một cung tiễn thủ. Phải nói Ngự lâm quân chính là trang bị đến tận răng. Chi phí cho ngự Lâm quân đủ trang bị cho cả ba quân đoàn. Chính vì thế mà Ngự Lâm quân được giao nhiệm vụ bảo vệ kinh thành và chỉ chịu sự điều động của Nikolai đại đế.
Đứng trước cổng hoàng cung đã có một đội Ngự lâm quân đứng đợi đoàn xe của gia tộc Bonaparte. Đội trưởng đội Ngự lâm khẽ cúi chào Duss nói.
“Mời Bonaparte Bá tước vào triều, đại đế đang chờ ngài.”
Duss gật đầu nói.
“Vậy thì phiền trưởng quan Ngự lâm dẫn đường.”
Hoàng cung của Ala đế quốc là một công trình to lớn và xa hoa, trên mỗi mái điện đều có dát vàng, khắp nơi được chiếu sáng bằng ma tinh thạch, cảnh vật phong phú. Nơi thiết triều là một gian phòng rộng lớn hơn năm trăm mét vuông được chống đỡ bởi hàng chục cây trụ đá, trần nhà hình mái vòng bên trên có vẽ bức tranh thần thánh. Bên trên ngai vàng đang ngỗi một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mặc áo bào màu đen có in những đồ án màu vàng, râu tóc của Nikolai V đại đế đã hơi điểm bạc, nếp nhăn đã nhiều hơn, bên má còn có một vết sẹo dài từ mắt xuống miệng. Cả người tuy ẩn dật nhưng lại tỏa ra một sự uy nghiêm của đế vương, đôi mắt điềm tĩnh và sáng như vì sao vậy. Đứng bên cạnh Nikolai đại đế là hai thanh niên tóc vàng, một người chính là Nhị hoàng tử Pecival, còn người kia chính là Đại hoàng tử Luscar. Cả hai đều có một đôi mắt sáng giống như đại đế nhưng trong mắt của Pecival là sự điềm tĩnh còn Luscar thì là sự âm trầm.
“Kính chào đại đế”
Heter và Duss hơi khom người cúi chào Nikolai V. Đại đế nhìn Heter nói.
“Ồ, còn có cả lão Công tước, mời Công tước ngồi.”
Heter vốn là lão thần hai triều, cũng là người bạn từng kề vai sát cánh chiến đấu cùng với tiên đế nên Nikolai V đại đế đối diện với lão cũng phải nể trọng ba phần. Thị vệ nhanh chóng mang ra hai chiếc ghế nhưng Heter khoát tay nói,
“Không cần đâu đại đế, lão thần hôm nay đến đây là muốn thỉnh tội với đại đế.”
Nikolai V thầm hô một tiếng không ổn rồi, nhưng vẫn điềm tĩnh nói.
“Không biết lão Công tước muốn nói đến chuyện gì?”
Heter hơi khom người xuống nói.
“Là lão thần dạy cháu không nghiêm, thấy đệ tử nhà Carlos giở trò cưỡng hiếp con gái của một vị Huân tước nên lỡ tay đánh hắn đến mức bị thần kinh, mong đại đế giáng tội”
Nikolai V đại đế thầm nói quả nhiên. Gia tộc Carlos tố cáo Franz tấn công đệ tử của gia tộc Carlos nay Heter nói đó chỉ là hành động lỡ tay “ra tay vì nghĩa”, nay lại cố ý đến thỉnh tội, xem lại mặt mũi liệu Nikolai đại đế có thể trị tội được hay không? Nếu trị tội đánh người của Franz thì phải trị luôn gia tộc Carlos vì tội ý đồ cưỡng hiếp không thành, đặc biệt nạn nhân ở đây lại là con gái của một quý tộc, nếu đại đế không xử phạt thì nhân tâm của quý tộc đế quốc sẽ nguội lạnh. Quả là đau đầu mà. Nikolai V thầm kêu khổ. Mỗi lần hai gia tộc này đánh nhau là đại đế hắn lại phải đau khổ chịu đựng. Ý định của Nikolai V là trách phạt Franz một chút gọi là cảnh cáo, nhiều lắm thì chỉ hạ hắn xuống thành Huân tước mà thôi. Nhưng nay Heter đã ra mặt nói vậy thì hắn phải xem xét lại. Nikolai V cười khổ nói.
“Được rồi Công tước, chuyện này ta sẽ cho người đi điều tra kỹ càng, sau đó sẽ đưa ra phán xét đích đáng.”
“Tạ ơn đại đế.”
Heter và Duss khẽ khom người nói. Dường như có Heter thì Duss không có chỗ lên tiếng vậy. Heter đánh mắt với Duss một cái Duss liền nói.
“Thưa đại đế, hôm nay thần còn có một việc mong đại đế chấp thuận.”
Nikolai ngạc nhiên.
“Bonaparte bá tước cứ việc nói.”
Duss chắp tay hơi khom người nói.
“Thần xin đại đế có thể làm chủ hôn cho con trai thần là Franz Bonaparte và con gái của Huân tước Vladislavovna thành Bayer là Elena Vladislavovna.”
Nikolai hơi ngạc nhiên quay sang Đại hoàng tử nói gì đó. Đại hoàng tử lật sổ sách một chút rồi nói khẽ.
“Gia tộc Vladislavovna là một tiểu gia tộc của thành Bayer thưa đại đế, lúc tiên đế còn trị vì Nam tước Vladislavovna đã từng lập một công lao trong chiến tranh nên được tiên đế phong hào Huân tước.”
Nikolai gật đầu cười nói với Duss.
“Việc tốt thế này làm sao ta không thể đồng ý. Người đâu, soạn chiếu chỉ, sắc phong Huân tước Vladislavovna thành Tử tước, ban con gái ông ta là Elena Vladislavovna phong hào Nam tước đồng thời ban hôn cho Elena Vladislavovna và Vũ Huy Tử tước Franz Bonaparte.”
“Tạ ơn đại đế.”
Duss liền tỏ vẻ tạ ơn nhưng trong lòng thừa biết kết quả như vậy. Một đại gia tộc như gia tộc Bonaparte nếu kết hôn với một gia tộc càng nhỏ, càng không có vị thế thì sẽ càng có lợi cho hoàng tộc. Giả sử như hai trong bốn đại gia tộc có ý kết thông gia với nhau chắc chắn Nikolai đại đế sẽ làm mọi cách để ngăn cản và phá hoại. Đó chính là cách cân bằng quyền lực giữa hoàng tộc và các đại gia tộc với nhau.
-------------------------------------------Phân cách------------------------
Đưa hai lão hồ ly rời đi Nikolai V đại đế thở dài nói.
“Mau gọi Phillip Công tước vào gặp ta.”
Phillip công tước chính là gia chủ của gia tộc Phillip, ông là lão thần ba triều rất trung thành và tận tụy rất được đại đế tin tưởng, là thầy của Nhị hoàng tử Pecival, chính nhờ ông mà Phillip gia tộc có thể tồn tại đến ngày nay. Tuy ít lên triều nhưng mỗi khi có việc khó khăn đại đế luôn tìm tới ông.
Phillip công tước nhanh chóng vào hoàng cung. Nikolai đại đế mời ông ngồi xuống bắt đầu kể về việc của hai gia tộc. Nikolai thở dài.
“Chuyện là vậy đó, hai lão hồ ly khiến ta đau cả đầu, không biết Công tước có thể giúp ta không?”
Phillip công tước nghe xong hơi suy nghĩ một chút rồi bật cười nói.
“Đại đế đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Hai gia tộc này tuy hùng hổ với nhau nhưng vấn đề họ muốn chỉ là mặt mũi, chẳng ai muốn sống mái với gia tộc kia cả, mà dù có quyết chiến với nhau chẳng phải người có lợi nhất là ngài sao đại đế.”
Nikolai V cũng nở nụ cười nói.
“Công tước nói đúng, ta tại sao lại không nghĩ đến nhỉ. Nhưng hiện tại hai gia tộc sống mái với nhau không có lợi ích gì cho đế quốc, hơn nữa cả hai đều có mấy con lão hồ ly nên rất khó để đánh nhau sống chết.”
Phillip công tước đủng đỉnh vuốt chòm râu bạc nói.
“Đúng vậy, nên đại đế chỉ cần đền bù một chút cho gia tộc Carlos, phong thưởng cho gia tộc Vladislavovna coi như là đã đền bù thiệt hại. Còn về tên nhóc Franz thì cứ đưa đến nơi nào đó làm thành chủ một thời gian. Khi đó chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có không phải sao?”
“Ha ha, Công tước quả nhiên là cao kiến. Chỉ chốc lát đã giải quyết được ưu sầu của ta.”
Nikolai V bật cười nói. Phllip công tước đứng lên khom người.
“Đại đế quá khen, được chia sẻ muộn phiền với đại đế là vinh hạnh của thần.”
Nghĩ một chút Nikolai V lại hỏi.
“Không biết tên nhóc Franz đó là người như thế nào mà lại gây sóng gió đến như vậy?”
Lần này Pecival mới lên tiếng.
“Thưa đại đế, Franz có thể nói là một thiếu niên thiên tài của gia tộc Bonaparte, cơ trí, linh hoạt nhưng có đôi lúc làm việc theo cảm tình.”
Trải qua hai năm tiếp xúc giao tình của Pecival và Franz cũng không tệ, Pecival biết Franz là người sống rất tình cảm, có tình có nghĩa. Nikolai V lại nghĩ thêm một chút rồi thâm ý nhìn Pecival.
“Vậy bây giờ ngươi hãy truyền lệnh của ta sắc phong Vũ Huy Tử tước làm thành chủ thành Bridge, đảm nhiệm toàn bộ công việc từ hành chính đến quân sự nơi đó. Tháng sau thành hôn lập tức khởi hành”