"Bụp!" Một viên đạn bắn sượt qua chỗ Lãnh Dạ, khiến bức tường bằng xi măng vững chắc bị vỡ mất một mảng lớn. Lãnh Dạ thầm lau mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn kịp né tránh thì viên đạn đó chắc chắn đã cho cái sương sọ hắn bay mất rồi.
Gã bắn tỉa đáng chết đó động tác rất nhanh, độ chuẩn xác cũng rất cao. Còn cả khẩu súng bắn tỉa đáng chết kia nữa, thời gian thay đạn không ngờ chỉ cần dùng có sáu giây, hơn nữa sức phá hoại còn mạnh đến đáng sợ. Uy lực của khẩu súng bắn tỉa đó tuyệt đối mạnh hơn khẩu F-R32 trong tay Lãnh Dạ không chỉ một bậc.
Lãnh Dạ vừa chửi thầm vừa giương súng lên phản kích. Từ lúc hắn giơ súng lên ngắm bắn tới tục nổ súng chỉ trong chừng ba nhịp thở, thời gian tổng cộng chỉ có một giây, nhưng đối phương rõ ràng đã nằm đúng giữa chữ thập trên ống ngắm, vậy mà khi viên đạn bay ra thì hắn sớm đã chạy đi rồi.
Lãnh Dạ cắn chặt răng, chẳng hề do dự chạy ngay về phía sau. Khẩu bắn tỉa của đối phương chỉ cần sáu giây là có thể nổ súng một lần, nhưng hắn lại cần tới hơn bảy giây mới được, tuy chỉ khác nhau có một giây ngắn ngủi, nhưng trên chiến trường, một giây đủ để lấy mạng người ta rồi. Huống chi hai bên đều là cao thủ bắn tỉa, giết một người có lẽ còn chẳng dùng hết một giây.
Đang mau chóng chạy sang một bên để lên đạn, Lãnh Dạ đột nhiên nhảy lui về phía sau, đồng thời lúc này, một viên đạn đã bắn ngay vào chỗ hắn vừa đứng, lập tức mặt đất bị lủng một lộ. Đối phương bắn cũng rất chuẩn, nếu Lãnh Dạ không cảm giác được nguy hiểm mà tiếp tục tiến nữa thì lúc này có lẽ hắn đã chết rồi.
Lãnh Dạ sau khi lùi về phía sau bèn lập tức nâng khẩu súng lên và xoay nửa vòng, lần này hắn bắn luôn mà chẳng thèm nhìn qua ống ngắm, đáng tiếc là đối phương đã tránh đi rồi. Sau khi viên đạn bắn đi Lãnh Dạ liền mau chóng nấp về phía sau.
Trong lúc Lãnh Dạ và tên bắn tỉa kia đang giao chiến. Phía bên này hỏa lực của Hầu Tử có thể gọi là điên cuồng, đáng tiếc cho dù hỏa lực có mạnh hơn nữa cũng cần có thời gian để thay đạn. Tên sát thủ của "Ma Quỷ" thì vẫn luôn né tránh những loạt đạn Hầu Tử bắn tới một cách rất linh hoạt, sau đó thì lặng lẽ chờ đợi ba mươi viên đạn của Hầu Tử hoàn toàn bắn hết đi thì nổ súng về phía hắn, tuy đó chỉ là súng lục, nhưng dưới khoảng cách gần như thế này thì vẫn có một lực sát thương nhất định. Trong ba cuộc chiến thì cuộc chiến nữa Hầu Tử và nữ sát thủ kia có thể tính là ác liệt nhất, vừa mới khai chiến chưa bao lâu, cả hai đều đã bị thương. Nhưng hai người hoàn toàn chẳng hề để ý tới thương thế mà vẫn lợi dụng những tạp vật và chướng ngại trong phòng mà không ngừng chiến đấu.
Lúc này, cuộc chiến giữa Mười Một và Cuồng Đao đã dần nóng lên. Cũng không biết thanh chủy thủ của Cuồng Đao được làm từ cái gì, không ngờ có thể chém đứt thanh chủy thủ vô cùng cứng rắn của Mười Một, mà lúc này thế đao của Cuồng Đao vẫn không ngừng lại, vẵn chém thẳng tới mặt Mười Một.
Mười Một đứng rất ổn định bằng một chân, phần eo ngả về phía sau, một đao đó lướt sát qua trên mũi hắn, tiện đó còn hớt mất vài sợi tóc xuống nữa. Đồng thời lúc này, Mười Một đứng bằng một chân, phần eo dụng lực xoay một ái, chân phải đá thẳng ra. Tư thế của Mười Một lúc này hệt như một chiếc bàn chỉ có một chân vậy, cả thân thể ngả bằng ra, chỉ có duy nhất chân trái chống đỡ trọng lượng toàn thân.
Cánh tay trái của Cuồng Đao vung ra, chặn chân phải của Mười Một lại, thanh chủy thủ trong tay phải hắn thừa thế mà đam mạnh tới cẳng chân Mười Một. Mười Một mau chóng thu hồi chân phải, đồng thời thân thể xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ. Chân phải đá thẳng tới mặt Cuồng Đao.
Lúc này, cuộc chiến phía bên Mười Một vẫn đang diễn ra vô cùng kịch liệt, phía Lãnh Dạ cũng đang đến hồi kịch tính. Hai khẩu súng bắn tỉa băng đạn đều có mười viên. Bởi lè tốc độ thay đạn của tên sát thủ nhanh hơn một chút, cho nên, nói một cách tương đối, tốc độ tiêu thoát đạn cũng nhanh hơn. Lúc này, tên sát thủ kia vừa mới bắt hết băng đạn, lúc này trong khẩu súng của Lãnh Dạ vẫn còn hai viên. Sau khi né tránh viên đạn, Lãnh Dạ mau chóng bắn trả một viên, nhưng đã bị tên sát thủ đó né được. Tên sát thủ lăn một vòng trên đất, đồng thời rút một băng đạn mới ra thay vào. Khi hắn thay xong băng đạn và đứng lên thì đã chẳng tìm thấy thân ảnh của Lãnh Dạ nữa rồi.
Tên sát thủ cũng không nổi giận, hắn mau chóng tìm lấy một chỗ nấp, sau đó thì yên lặng ngồi yên ở nơi đó, khẩu súng giương lên mà nhìn quanh bốn phía. Hắn không chú ý tới, có một họng súng từ bên ngoài ban công bái trái đang chậm rãi thò ra. Lúc Lãnh Dạ nổ súng, tên sát thủ kia kinh hãi vô cùng mà vội vã nhảy về phía sau. Nhưng lần này Lãnh Dạ đã tính toán ngắm chuẩn vào vị trí phía sau hắn, khi tên sát thủ nhảy lui về sau, viên đạn cũng bắn ngay vào tay trái hắn, tiếp đó xuyên suốt dọc cánh tay ra tận phía sau mà bay ra.
Một người khi nhắm vào mục tiêu mà nổ súng thì không tránh khỏi sẽ lộ ra ít nhiều sát khí, chỉ cần đối phương là cao thủ có kinh nghiệm thực chiến phong phí thì có thể bằng vào điểm này để chuẩn bị trước. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định, vởi vì hắn chỉ biết ngươi đang hướng về phía hắn mà chuẩn bị nổ súng, nhưng vĩnh viễn cũng chẳng thể biết được chuẩn xác ngươi sẽ nổ súng về đâu, là đầu? Phía sau? Phía trước? Mỗi một người chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân mà né tránh, nhưng thực tế cũng chỉ là dựa vào vận khí mà thôi. Chẳng may đối phương nhắm vào phía trước ngươi mà ngươi lại lao vào đó thì coi như là chết chắc rồi. Nhưng trong tình huống bình thường thì thân thể cũng chỉ bị bắn vào một ví trí yếu hại nào đó mà thôi, bởi vì người chẳng biết đối phương tránh về phía sau hay phía trước? Lần này Lãnh Dạ có thể bắn trúng cũng là nhờ vào một phần may mắn rất lớn trong đó rồi.
Tên sát thủ kia cúi đầu xuống, nhìn vào thân thể mình với vẻ khó mà tin nổi, cuối cùng trên mặt hắn lộ ra thần sắc bất cam mà đổ sang bên cạnh.
Lãnh Dạ từ trong chỗ nấp chậm rãi đi ra, hắn đã thay xong băng đạn mới, ngắm chuẩn vào đầu tên sát thủ kia bắn thêm phát nữa, sau khi trên đầu tiên sát thủ kia có thêm một cái lỗ to đùng hắn mới đi đến gần xem xét. Sau đó nhặt lấy khẩu súng bắn tỉa của tên sát thủ, nhãn quang tựa như đang thưởng thức mà nhìn một hồi, tiếp đó đeo khẩu súng ấy vào sau lưng, khom người lấy tất cả các băng đạn trên người tên lính bắn tỉa đó rồi rời đi.
Đây là khẩu súng bắn tỉa MG10 do khoa nghiên cứu vũ khí đặc chế, tầm sát thương là 1200 mét, so với khẩu F-R32 có tầm sát thương 950 mét trong tay hắn thì xa hơn rất nhiều, hơn nữa trong cự li gần, uy lực của nó cũng lớn hơn không ít. Khẩu bắn tỉa MG10 này chẳng thể mua được trên thị trường quốc tế, bởi vì những khẩu súng hệ MG là súng chuyên dụng trong nội bộ Ma Quỷ, không bán ra bên ngoài. Người có thể có được những khẩu súng hệ MG đều là những thành viên tinh anh trong "Ma Quỷ", hoặc là cướp đoạt được từ trong tay bọn chúng, nếu không chẳng còn biện pháp thứ ba nào cả. Bời vì "Ma Quỷ" đối với súng hệ MG quản lí rất nghiêm, hệ súng MG trong "Ma Quỷ" cũng có thể xem là hệ vũ khí tinh anh.
Lãnh Dạ sau khi cướp lấy khẩu bắn tỉa MG10, đầu tiên liếc nhìn vào căn phòng mà Trương Trị Quốc an bài cho ba người bọn họ trước đây, người vừa lôi hai cỗ thi thể vào vừa rồi rất có thể đã nghe thấy tiếng súng rồi nấp vào bên trong không dám đi ra nữa. Sau đó Lãnh Dạ nâng khẩu F-R32 lên rồi vô cùng cẩn thận mà đi về hướng gian phòng của Sâm Tá rồi nấp vào đó.
Cuộc chiến phía bên Hầu Tử chỉ có thể dùng hai chữ khốc liệt để hình dung, trên thân thể hắn và nữ sát thủ kia đều đã có rất nhiều lỗ hổng, còn may là đều không ở những vị trí yếu hại.
Lúc này nữ sát thủ kia đang nấp phía sau ghế sofa, một loạt đạn từ phía bên Hầu Tử bắn tới, lọa đạn xuyên qua ghế sofa và cắm xuống mặt đất, cũng không biết là đã bắn trúng nữ sát thủ kia hay chưa.
Băng đạn của Hầu Tử đã dùng hết, hắn lập tức nhảy sang bên cạnh. Cùng lúc này, phía sau ghế so fa có hai bàn tay đầy máu cầm theo hai khẩu súng lục thò ra, hai khẩu súng lục đó hướng về phía Hầu Tử mà điên cuồng xả đạn, tựa hồ như phát tiết sự phẫn nộ khi vừa rồi bị Hầu Tử áp chế. Lúc Hầu Tử nhày lên, đồng thời cũng rút băng đạn trống ra rồi mau chóng thay băng mới vào. Bởi vì khi thân thể ở trên không trung chẳng thể né tránh nên đã có hai viên đạn bắn trúng vào vai trái và bụng hắn, nhưng Hầu Tử vẫn coi như hoàn toàn chẳng có chuyện gì, hai chân hắn vừa chạm đất đã liền lập tức phát động công kích, nữ sát thủ kia bất lợi về vũ khí nên chỉ đành nấp trở lại.
Khẩu súng của Hầu Tử tiếp tục bắn ra, nữ sát thủ kia toàn thân đầy máu từ sau ghế so fa lao về phía sau, vừa chạy vào trong đại sảnh vừa bắn tới Hầu Tử. Hai người vừa mau chóng di chuyển vừa xả đạn về phía đối phương, sau nháy mắt, trên thân thể mỗi người đều đã có thêm mấy cái lỗ đạn. May mà cả hai đều là cau thủ, đối với những vị trí yếu hại thì luôn có cảm giác được mà né tránh.
Động tác của nữ sát thủ kia cực kì nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt đã chạy được từ sau ghế so fa đến một ngã rẽ sau hành lang. Lúc này, một viên đạn của Hầu Tử không biết là cố ý hay vô ý mà đã bắn trung hay vào cái cẳng chân lộ ra bên ngoài của cô ta. Nữ sát thủ loạng choạng đổ về phía trước, Hầu Tử lập tức bồi thêm một loạt đạn vào cái khúc chân chưa kịp rút đi kia, cho đến khi cả cái chân đã bị bắn nát mới dừng lại.
Nữ sát thủ kia cũng là người có tâm chí kiên cường đến kinh nhân, cô ta cố nhịn không phát ra một tiếng, cố gắng lê cái đoạn chân đã bị bắn nát vào theo. Hầu Tử đổi sang băng đạn mới xong liền bắn thẳng vào góc tường, lợi dụng loạt đoạn yểm hộ mà vừa bắn vừa tiến tới gần. Nếu lúc này đổi lại là một người hơi bình thường nào khác, y tuyệt đối sẽ không tiến đến gần dưới tình huống không biết đối phương đang thế nào như hiện nay, nhưng Hầu Tử thì lại chẳng phải là một người bình thường. Khi hắn rẽ qua ngã rẽ thì đột nhiên cảm thấy sững sờ. Bởi vì hắn nhìn thấy nữ sát thủ kia trong tay cầm một quả lựu đạn đã giật chốt bảo hiểm. Hầu Tử vội vã giương súng nhắm bắn thẳng vào trán cô ta, đồng thời cả thân hình lao ra bên ngoài.
"Oành!" Quả lựu đạn nổ tung. Bởi vì Hầu Tử đã nhảy ra bên ngoài, nơi quả lựu đạn nổ đã bị ngăn cách bởi một bức tường, cho nên chẳng thể nổ tới hắn. Có điều bức tưởng và trần nhà bị vụ nổ làm cho chấn động, cát bụi rơi đầy xuống mặt.
"Khục!" Hầu Tử ngẩng đầu lên nhỏ ra một miệng nước đen xì, sau đó hắn khẽ nhếch miệng lên vài lần, tựa như đang lẩm bẩm cái gì đó, có vẻ như đang mắng chửi, lại có vẻ như đang tự nói một mình.
Khi quả lựu đạn nổ, Mười Một và Cuồng Đao vẫn đang chiến đấu cận thân bằng kinh nghiệm tại nơi đưa bàn tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Tiếng nổ cực lớn đó bọn họ đều nghe được, có điều tiếng động này chẳng ảnh hưởng gì được tới hộ, nổ bên ngoài là ở bên ngoài, chuyện đánh bên trong thì vẫn tiếp tục ở bên trong.
Hai người tranh đấu hồi lâu, trong bóng đen chỉ có thể nghe thấy những tiếng gió "vù vù" vang lên.
Cuồng Đao khinh thường nói: "Mười Một, bản sự của ngươi chỉ có chút này thôi sao? Băng sát thủ năm xưa mà chỉ thế này thì không phải là quá khoa trương sao? Đến đây, hãy khoa trương nữa đi cho ta xem nào!" Vừa nói, thanh chủy thủ trong tay hắn lại đâm thẳng tới Mười Một.
Mười Một lách người qua tránh khỏi đao đó, đồng thời tay trái thừa cơ nắm lấy cánh tay phải đang đâm tới của Cuồng Đao. Cuồng Đao bỗng dưng chấn động, cả cánh tay phải hắn đột nhiên tê đi, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác, phảng phất như cánh tay đó đã không còn là của hắn nữa vậy. Mười Một phải của Mười Một đưa ra đoạt lấy thanh chủy thủ trong tay Cuồng Đao, tay trái hơi dụng lực vặn một cái, "rắc rắc" một tiếng vang lên, cả cánh tay hắn đã bị gãy như một bức tượng đá vậy.
Lúc này Cuồng Đao vô cùng hoàng hốt mà muốn lùi lại phía sau, nhưng Mười Một lại không cho hắn cơ hội đó, hắn mau chóng lao lên, thanh chủy thủ trong tay đã ép thẳng về phía cổ Cuồng Đao..
Một đạo hàn quang chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó một luồng nhiệt lưu phọt ra. Thân thể Cuồng Đao nặng nề đổ xuống đất, chẳng còn chút sinh khí nào nữa. Truyện được copy tại
"Ngu ngốc." Mười Một thầm mắng một tiếng, đáng tiếc là lúc này Cuồng Đao đã chẳng thể phản bác được nữa rồi. Bàn tay trái của Mười Một sờ lên lưỡi thanh chủy thủ, điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là thanh chủy thủ này hoàn toàn chẳng sứt mẻ gì, đến một vết mẻ bằng hạt gạo cũng chẳng có. Có thể chém đứt một thanh chủy thủ quân dụng mà không hề sứt mẻ gì, đủ thấy chất lượng của thanh chủy thủ này tốt đến mức nào. Nhưng điều khiến Mười Một càng kì quái hơn đó chính là hình dạng có vẻ như rất quen thuộc của con dao này, vuốt ve nó một hồi, Mười Một đột nhiên hiểu ra, đây chẳng phải là thanh chủy thủ mà hắn lấy được từ thi thể bên dưới di tích trong sa mạc đó sao? Mười Một còn nhớ lúc đó khi hắn chạy trốn khỏi Ma Quỷ đã không mang theo nó, không ngờ nó lại rơi vào trong tay Cuồng Đao.
Mười Một vung vung chủy thủ lên vài cái, cánh tay có chút hơi trầm, cũng có chút băng lãnh, không biết là được làm từ vật liệu gì. Chuôi dao hoàn toàn thích hợp với lưỡi dao, chỉ được bọc lại bằng mấy lớp vải. Mười Một rất thích thanh chủy thủ tuy vẻ bên ngoài chẳng ra làm sao nhưng lại vừa sắc bén vừa cứng rắn này. Cái loại cảm giác mất đi rồi lấy lại được này khiến trong lòng hắn dâng lên một cảm giác xúc động rất khó tả.
"Lão đại!" Cánh cửa được đẩy ra, Hầu Tử thò đầu vào kêu lớn một tiếng.
Mười Một nhét thanh chủy thủ vào người, cũng chẳng thèm để ý đến thi thể Cuồng Đao đang nằm trên đất mà xoay người đi ra ngoài luôn. Khi đi ra hắn nhìn thấy Hầu Tử toàn thân đầy máu, hai mắt hắn lạnh nhạt nhìn qua, không nói gì thêm. Lãnh Dạ thì lại không bị làm sao, trên người đến một vết thương cũng không có, ngược lại còn đoạt được một chiến lợi phẩm sau lưng.
Thấy hai người đều không có gì đáng ngại, Mười Một lạnh nhạt nói: "Chỉnh sửa lại một chút, chúng ta rút lui."