Một chiếc xe màu bạc dừng tại cửa thứ ba của bệnh viện, Phì Áp mở cửa xe từ chỗ ngồi bước xuống, cũng đẩy hàng ghế trước gập xuống. Chiếc xe này chỉ có hai cánh cửa, từ phía sau muốn đi ra chỉ có thể trước tiên đi qua hàng ghế trước mới được.
Nguyễn Thanh Ngữ đang muốn chạy ra ngoài, Mười Một đột nhiên nói: "Ngươi cứ như vậy đi vào sao?"
Nguyễn Thanh Ngữ dừng lại, cúi đầu nhìn qua thân hình mình một chút, thật không có mặc đồ nội y gì bên trong, chỉ cần có những động tác hơi mạnh mẽ một chút là có thể lộ hết phần cơ thể bên trong, xuân quang phát tiết hết ra bên ngoài. Lại nhìn xuyên qua cửa sổ bệnh viện một chút, trên mặt lộ vẻ phức tạp. Cuối cùng, nàng vẫn cắn răng quyết tâm muốn chạy ra ngoài.
Mười Một đưa tay ngăn nàng, Nguyễn Thanh Ngữ nhìn hắn liếc mắt một cái, tràn đầy vẻ cầu xin nói: "Để cho ta đi thăm mẫu thân ta chứ?"
Mười Một chuyển sang Phì Áp đang ở bên ngoài xe nói: "Phì Áp, tiền ta đưa cho ngươi đâu?"
Phì Áp vỗ vỗ túi tiền nói: "Đều ở đây, còn có rất nhiều."
"Dùng tiền làm thủ tục chuyển viện, để cho bọn họ lập tức dùng chuyên xa đưa nàng đến bệnh viện cao cấp nhất ở kinh thành!"
"Được." Phì Áp lên tiếng trả lời rồi liền chạy đến bệnh viện.
"Chờ một chút!" Nguyễn Thanh Ngữ ngăn cản nói: "Phì Áp, không nên đi."
Phì Áp dừng lại, nhìn qua sắc mặt Nguyễn Thanh Ngữ, rồi lại nhìn về vẻ mặt không chút thay đổi của Mười Một.
Mười Một quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh Ngữ.
Nguyễn Thanh Ngữ cắn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: "Ta... ta không thể nhận tiền của ngươi!"
"Coi như là giúp ngươi!"
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu thấp giọng nói: "Không được, chúng ta thiếu rất nhiều tiền rồi, ta còn không có tiền trả nợ nữa."
"Không muốn thấy mẫu thân ngươi sao?"
Nguyễn Thanh Ngữ quay đầu nhìn phía bệnh viện, lại cúi đầu. Nhà nàng bị đốt cháy sạch, ngay cả quần áo bên trong cũng bị thiêu rụi, còn có cả cây đàn guitar đã đi theo nàng nhiều năm nữa. Có thể nói bây giờ trừ cái thân thể này, nàng không có cái gì cả, thậm chí ngay đến quần áo hiện nay nàng đang mặc trên người cũng không thuộc về nàng. Với cái bộ dạng này mà đi vào bệnh viện được sao? Là một người luôn luôn giữ gìn bản thân mình trong sạch, Nguyễn Thanh Ngữ không thể làm thế được, cho nên nàng vừa rồi rất đắn đo do dự. Nhưng tóm lại nàng vẫn muốn gặp mẫu thân. Nhưng nàng bây giờ ngay cả quần áo trên thân cũng không có mặc đủ, như thế nào mà đi vào? Âý là còn chưa nói đến tiền viện phí và phí tổn y liệu cho mẫu thân nằm viện đã mấy ngày nay.
Rốt cục, nàng khẽ thở dài nói: "Cho ta vay ít tiền mua quần áo được không?"
"Mua rồi làm gì? Vết thương trên người ngươi thì thế nào?"
Nguyễn Thanh Ngữ cắn răng, không lên tiếng.
Mười Một nhìn về phía Phì Áp, Phì Áp biết ý gật đầu, tiếp tục hướng bệnh viện chạy đi.
"Chờ một chút." Nguyễn Thanh Ngữ lại một lần nữa kêu lên: "Ta …… có thể không cần chuyển viện không?"
Mười Một lạnh nhạt nói: "Tiếp tục ở lại chỗ này rất nguy hiểm, nếu không muốn mẫu thân ngươi phải bị liên lụy xảy ra hậu quả thì bắt buộc phải đi kinh thành."
Nguyễn Thanh Ngữ biết Mười Một nói đúng. Sự việc này đã có một lần sẽ có lần thứ hai, huống chi nàng đắc tội chính là hắc bang lớn nhất ở Hải Diêm, chuyện này nếu không hoàn toàn giải quyết, sau này không cần làm ăn sinh sống ở Hải Diêm nữa. Nhưng nếu đi như vậy, việc học hành của nàng sẽ như thế nào? Còn có mẫu thân nàng phải rất vất vả mất công mới tìm được việc làm? Nàng không muốn làm cho mẫu thân thất vọng, cho nên dù có phải chịu khổ cực đến mấy thì cũng phải học xong đại học.
Mười Một lại một lần nữa trừng mắt ra hiệu cho Phì Áp, lần này Nguyễn Thanh Ngữ không lên tiếng ngăn cản nữa, nhưng vẻ mặt của nàng rất phức tạp. Mười Một đưa mắt dõi theo Phì Áp chạy vào bệnh viện rồi mới nói tiếp: "Ta giúp ngươi chuyển học!" Dừng một chút rồi lại bổ sung thêm một câu: "Cuộc sống của các ngươi sau này đều giao cho ta."
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ một tiếng nói: "Tính toán cái gì đây? Ngươi muốn bao bọc nuôi dưỡng ta sao?"
Bấy giờ nữ sinh đại học được người giàu có bao bọc cặp kè là chuyện không quá là hiếm có. Nguyễn Thanh Ngữ cũng thường xuyên có nghe nói qua. Nhưng là nàng sẽ không làm như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải bán rẻ thân xác chính mình. Nàng là nữ hài tử rất kiên cường, thà rằng chấp nhận cuộc sống khổ cực một chút, mệt mỏi một chút, nhưng cũng cương quyết không bán thân thể mình. Đây là điểm tính cách của nàng mà Mười Một rất thích. Nàng đích thực có nhân cách và nghị lực kiên cường.
"Nếu ngươi đã nghĩ như vậy... nhưng ta không để tâm đâu."
"Nhưng là ta ngại." Nguyễn Thanh Ngữ kéo kéo cái mũi, cố nén nước mắt sắp chảy xuống, nói: "Ta không muốn phụ thuộc vào nam nhân để sống."
Mười Một vươn tay vuốt mái tóc nàng, Nguyễn Thanh Ngữ không có cự tuyệt, cũng không có né tránh, chỉ là cúi đầu, nhìn không thấy biểu tình gì. Mười Một bình thản nói: "Phải kiên cường lên!"
Đây là lần thứ hai hắn nói với nàng cùng một câu nói, nhưng là hai lần ý nghĩa bất đồng.
Nguyễn Thanh Ngữ ngẩng đầu nhìn Mười Một. Trong ánh mắt ngấn lệ, nàng vuốt kéo cái mũi một chút rồi nở ra một nụ cười khổ sở, nói: "Ta sau mỗi một ngày tỉnh dậy thì điều đầu tiên là không ngừng tự nhắc nhở với chính mình: Nguyễn Thanh Ngữ, ngươi phải kiên cường lên! Cho nên dù khổ cực mệt mỏi đến đâu ta cũng đều cắn răng vượt qua, ta phải cố gắng, cho mẫu thân ta, cũng như cho chính ta. Sở Nguyên, không nên đối tốt với ta như vậy được không? Ta sợ ta sẽ khóc, ta thật sự chịu đựng rất khổ cực rồi."
Mười Một thu tay lại, thản nhiên nói: "Viện phí và phí chuyển học ta cấp, sau này buôn bán được nhiều tiền thì hãy trả lại cho ta."
Nguyễn Thanh Ngữ lắc đầu nói: "Ta không thể trả nổi ……"
"Phải tự tin chứ!"
Nguyễn Thanh Ngữ cười khổ một chút, không nói nữa. Nàng quả thật còn chưa thể đáp trả được, cũng không phải là tiền bạc, mà là ân tình này. Lúc nàng gặp nguy hiểm nhất, Mười Một đã không một chút đắn đo chính mình tới cứu nàng. Lúc nàng gặp khó khăn nhất, giúp nàng cũng là Mười Một. Ân tình này nàng thật sự không nhận nổi, nếu trước mặt Sở Nguyên chỉ là một người bình thường khác, nàng có lẽ không có nhiều cố kỵ đến như vậy. Nhưng hắn không phải người bình thường, mà là sát thủ giết người không nháy mắt. Thế giới hai người bất đồng, như thế nào có thể đến với nhau? Nếu không thể, nàng còn cái gì? Thân thể sao? Tuyệt không có khả năng. Ngoài thân thể trong sạch, nàng không có bất cứ cái gì.
Cho nên, nàng không tiếp nhận nổi. Nàng mắc nợ Mười Một, cả đời này đều không thể trả lại. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Hai người đều rơi vào trầm mặc, hai người cũng không nói gì, Mười Một thì không muốn nói, Nguyễn Thanh Ngữ là không dám nói.
Một lúc lâu sau, từ trong bộ đàm Mười Một đột nhiên truyền ra thanh âm Cuồng Triều: "Sở Nguyên?"
Mười Một nhàn nhạt nói: "Chuyện gì?"
Nguyễn Thanh Ngữ ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, thấy hắn không ngoảnh mặt nhìn mình, mới nghĩ đến Mười Một khẳng định là nói chuyện với thần bí nhân như lời Phì Áp nói.
"Hắc Tước tìm ngươi."
Mười Một có chút nhíu mày hỏi: "Hắn như thế nào tìm ra được?"
"Là thông qua quan hệ khách hàng trực tiếp tìm được ta bên này."
"Ừm, tiếp nối đến đây đi." Trong bộ đàm truyền ra một tiếng "Đích" khe khẽ, Mười Một lành lạnh nói: "Chuyện gì?"
"Khỏe chứ?" Thanh âm Hắc Tước từ trong bộ đàm truyền ra: "Ta đang tìm ngươi khắp nơi, nghe nói ngươi bị thủ hạ của lão Nhị vây công hả?"
"Ân... "
"Thế nào, không có việc gì chứ?"
Mười Một nghiêng đầu nhìn phía ngoài, nhạt giọng nói: "Có việc ngươi cần đến ta sao?"
Hắc Tước cười nói: "Cũng đúng a, xem ra ta thật ngu ngốc, người của Hắc Ám Thập Tự làm sao dễ dàng gặp chuyện không may chứ."
"Tìm ta chuyện gì?"
"Ừm, là như thế này. Ta nghĩ, muốn lại cùng với ngươi làm một sinh ý mới."
"Là cái gì?"
"Giúp ta giết chết một người."
Mười Một giơ lên cánh tay trái nhìn một chút, hỏi: "Khủng Long?"
Khủng Long chính là tên hiệu của Sa Bang Tổng Bả Tử, năm đó Hắc Tước và Tiếu Diện Hổ cũng đều đi theo Khủng Long xuất đạo, cho đến khi mọi người cùng hợp lực đánh hạ một mảnh giang sơn, ba người quan hệ mới càng ngày càng cách xa.
Hắc Tước "hắc hắc" cười hai tiếng, nói: "Đúng vậy!"
"Tiếp nhận sinh ý, ngươi cần bàn với người liên lạc."
"Người liên lạc là ai? Hay đó chính là tiếp tuyến viên?"
Tiếp tuyến viên? Còn thật sự là lần đầu tiên có người bảo Cuồng Triều làm tiếp tuyến viên, thật không biết Cuồng Triều đang ở bên kia cũng nghe nội dung câu chuyện thì giờ phút này vẻ mặt sẽ là cái dạng gì.
"Không sai biệt lắm, cứ như vậy đi" Mười Một vừa nói xong, kênh liên lạc lập tức bị Cuồng Triều dời đi.
Mười Một tựa nhẹ lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại.
Nguyễn Thanh Ngữ ngồi ở phía sau nhìn hắn dò xét, khẽ hỏi: "Ngươi …… thật là sát thủ sao?"
"Ừm!"
Sau khi Mười Một trả lời khẳng định, Nguyễn Thanh Ngữ mới cúi đầu không nói nữa.
"Tại sao lại hỏi cái này?"
"Không." Nguyễn Thanh Ngữ nói: "Chỉ là tùy tiện hỏi thôi."
"Ừm." Mười Một lên tiếng sau đó cũng không nói nữa.
Một lát sau, Nguyễn Thanh Ngữ lại hỏi: "Sở Nguyên có phải là tên của ngươi không?"
"Ân."
"Tên thật chứ?"
Mười Một nhẹ mở mắt, rồi lại lần nữa nhắm lại, nói: "Xem như vậy đi."
"Ngươi …… cha mẹ ngươi đâu?"
"Ta không có cha mẹ." Khi nói những lời này, Mười Một rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm cho người ta có chút sợ hãi. Mười Một tựa hồ không muốn nghĩ ngợi dây dưa đến chuyện này, lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn đi học trường gì?"
"Ta ……" Nguyễn Thanh Ngữ há mồm cả nửa ngày, chính là vẫn còn không phun ra một chữ. Nàng thật sự muốn cự tuyệt hảo ý của Mười Một, nhưng là vừa nghĩ đến mẫu thân tuổi tuy không lớn lắm nhưng cũng có chút già nua rồi, cuối cùng lời định nói ra đành rút trở về.
Có lẽ. Sau này nàng thật sự có phương pháp gì để bồi hoàn lại đây?
Lúc này, thanh âm Cuồng Triều lại một lần vang lên bên tai Mười Một: "Sở Nguyên! Ngươi là tên hỗn đản." Cuồng Triều thanh âm trầm thấp, khàn khàn lại có chút bình thản, như không có một tia mùi vị ý tứ gì khi mắng chửi người ta.
Mười Một thản nhiên nói: "Làm tiếp tuyến viên cũng không sao."
"Đi tìm chết đi!"
Mười Một vẫn nhắm mắt như cũ, hỏi: "Lời nói của ta, ngươi không nghe thấy sao?"
Cuồng Triều không tức giận nói: "Nhận được rồi, yên tâm đi, chỗ ở và trường học của nàng ta đã an bài rồi."
"Đừng quên hộ khẩu."
"Yên tâm, sẽ không lưu lại đầu mối." Dừng một chút, Cuồng Triều còn nói tiếp: "Sở Nguyên, ngươi sao lại tốt với nàng ta như vậy?"
Mười Một thản nhiên nói: "Ta thích thế!"
"Càng lún càng sâu."
Mười Một khóe miệng mỉm cười. Nói ra là mỉm cười, tuy nhiên chỉ là cơ miệng hơi trễ ra giống dáng vẻ một nụ cười mỉm thôi.
"Quên đi." Cuồng Triều nói: "Ta biết bộ dạng này của ngươi, khuyên ngươi cũng vô dụng, với Âu Dương Nguyệt Nhi đã như thế kia rồi, thì với Nguyễn Thanh Ngữ này cũng là như thế thôi, ngươi tự mình cẩn thận đi nha!"
"Ừm!"
"Ta treo máy đây. Có việc lại liên lạc."
"Ừm!"
Cuồng Triều vừa đóng bộ đàm, Phì Áp từ bệnh viện chạy đến, hắn còn chưa tới kịp ngồi trên xe, Nguyễn Thanh Ngữ đã sốt ruột hỏi dồn: "Mẫu thân ta thế nào rồi?"