Đương Mười Một mở cửa, thấy Vịt Mập lộ ra bộ dáng kiệt sức nằm dài trên mặt đất thở hổn hển, hắn từ đầu đến chân như là mới từ trong nước ngoi lên, toàn thân cao thấp không có chỗ nào không ướt. Khi Mười Một tiến đến thì hắn cũng không còn khí lực ngẩng đầu lên liếc mắt.
Mười Một đi đến máy nước, rót đầy nước vào hai cái chén thủy tinh, sau đó đi đến trước mặt Vịt Mập, ngồi xổm xuống bỏ một ly nước lại, rồi đứng lên uống nước và về phòng mình. Thấy bộ dáng của Vịt Mập, có thể đến động một ngón tay cũng không có khí lực, làm sao uống nổi chén nước này, chắc gã phải đợi trong chốc lát.
Mười Một trở lại trong phòng mình mở màn hình máy vi tính, máy hoạt động 24 giờ, bình thường không cần dùng thì chỉ tắt màn hình thôi. Như vậy bảo trì trạng thái hoạt động, cho dù hắn không có ở nhà, máy chủ cũng sẽ tự động lưu lại những hình ảnh từ camera, cho đến 48 giờ sau mới xóa hết tư liệu. Máy vi tính này không hề nối mạng, vì hắn nối cả camera vào phòng Nguyễn Thanh Ngữ bên kia, nếu nối mạng sẽ làm lộ đời từ của Nguyễn Thanh Ngữ, đặc biệt là với Cuồng Triều, việc này Mười Một không bây giờ muốn xảy ra.
Mười Một nhập vào một đoạn mật mã rồi mở phần mềm giám thị, màn hình LCD nhảy ra vài mục lục, hắn án vào nút "Camera ", trên màn hình LCD lập tức chia ra thành sáu khối. Một khối trong đó là một khu vực đen thui, tỏ vẻ không gắn camera, năm khối khác, có hai khối gắn vào cửa của hắn và của Nguyễn Thanh Ngữ, ba cái cuối cùng gắn vào phòng khách, thư phòng và trong phòng ngủ của Nguyễn Thanh Ngữ. Nguyễn Thanh Ngữ là một hiếu nữ, buổi chiều khi đến xem phòng nàng muốn nhường phòng bên phải nơi có phòng vệ sinh bên trong cho mẹ, do đó Mười Một biết phòng của nàng là phòng không có gian vệ sinh bên trong.
Lúc này Nguyễn Thanh Ngữ đang ngồi ở thư phòng trước máy vi tính, Mười Một thử dùng tiêu điểm click vào khu vực này phóng đại ra, màn hình LCD xuất hiện cả một thư phòng và hình ảnh Nguyễn Thanh Ngữ. Nguyễn Thanh Ngữ đang ngồi trước máy vi tính, hai tay đặt bàn phím nhưng không có động tác đánh máy, mà là kinh ngạc nhìn màn hình LCD của máy vi tính. Bởi vì nàng quay lưng về camera kim, do đó không nhìn thấy vẻ mặt nàng như thế nào. Trong chốc lát, Nguyễn Thanh Ngữ mới tắt máy vi tính, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Mười Một lập tức thu màn hình LCD nhỏ lại. Một lần nữa trở về lại sáu khối khu vực khác nhau. Thấy Nguyễn Thanh Ngữ trở lại trong phòng mình, mở tủ quần áo từ bên trong lấy ra vài món quần áo lót, cầm trong tay ngẩn người ra.
Lúc này trong phòng khách truyền ra vài tiếng vang, Mười Một lập tức tắt hiển thị màn hình LCD sau đó trở lại phòng khách.
Đại sảnh. Vịt Mập đã ngồi lên, lưng tựa vào thiết bị huấn luyện. Hắn vẫn còn đang thở phì phò, chỉ là đỡ hơn lúc trước rất nhiều. Chén nước trên mặt đất trước mặt hắn đã cạn đáy, chỉ là quần áo và cả người Vịt Mập đều ướt mem, không biết là mồ hôi, hay là bởi vì tay cái chén không vững mà đổ sạch
Thấy Mười Một đi ra. Vịt Mập cố cựa quậy vài cái, sau đó giật giật môi nhưng không thể phát ra âm thanh. Bất quá Mười Một với thính lực siêu nhân nhất đẳng có thể nghe ra Vịt Mập đang cố nói gì đó, mặc dù rất nhỏ. Hơn nữa cũng không biết hắn muốn nói cái gì.
Mười Một đi đến trước mặt hắn, thanh âm lãnh đạm nói: " Đi tắm đi, ngày mai tiếp tục luyện." Bạn đang đọc chuyện tại
Vịt Mập không trả lời, bởi vì hắn thật sự không còn khí lực dư thừa để nói chuyện. Mười Một cũng không thèm quan tâm nữa, tiến vào huấn luyện tay, bắt đầu tập.
Một lát sau, Vịt Mập mới cảm giác mình khôi phục được một chút khí lực, quay đầu nhìn về phía Mười Một, lúc này Mười Một còn đang làm động tác co tay, nhưng Vịt Mập nhìn đến há hốc mồm. Lúc trước hắn làm động tác này thì đem hết khí lực mà cũng không kéo lên được một nửa, còn Mười Một chỉ dùng một chút sức đã kéo đều đều. Mỗi một lần kéo rốt cuộc rất nhanh. Hơn nữa từ khi Mười Một bắt đầu dùng thiết bị huấn luyện đến bây giờ chừng hơn mười phút, mà trên người hắn không thể ngờ không có đến một giọt mồ hôi.
Vịt Mập lắc lắc đầu bất lực. Lão Đại quả nhiên là lão Đại. Hắn cố sức đứng lên, lắc la lắc lư đi vào gian vệ sinh.
Qua một giờ sau, Mười Một đã tập xong, quay quay hai tay, cảm giác còn chưa tới đạt tới cực hạn. Hắn quay đầu nhìn về phía gian vệ sinh, Vịt Mập từ khi đi vào đó đến giờ đã hơn một giờ rồi, làm sao chưa ra? Hắn đi qua gian vệ sinh, đẩy cửa ra, thấy Vịt Mập đến quần áo cũng chưa cởi ra, cứ như vậy nằm nằm dài ở bồn tắm, cũng may hắn còn chưa mở nước, nếu không khẳng định từ dìm chết mà không biết.
Mười Một nhè nhẹ đóng cửa phòng tắm, trở lại phòng mình, một lần nữa mở màn hình LCD. Từ sáu khối trên màn hình LCD hắn thấy Nguyễn Thanh Ngữ đang trong phòng ngủ của mình, Mười Một trực tiếp click vào khu vực này phóng đại ra. Nguyễn Thanh Ngữ đang ngồi trên giường, trên người trùm chăn, si ngốc nhìn vách tường đối diện, không biết nàng đang suy nghĩ gì.
Mười Một nhìn trong chốc lát, tắt phần mềm quan sát, sau đó mở phần được máy ghi lại khi hắn không có ở nhà, lướt qua trong chốc lát đến khi xác nhận trong khi hắn vắng mặt thì không có ai đi vào rồi mới một lần nữa tắt đi. Tiếp theo lại mở máy báo động hồng ngoại đã trang bị trước hai căn hộ, rồi trên giường tắt đèn.
Mười Một cũng không có ý định rình coi, hắn gắn camera vào phòng Nguyễn Thanh Ngữ cũng không phải để rình coi, nếu không hắn gắn camera vào gian vệ sinh chẳng phải tốt hơn sao. Hắn làm như vậy là vì muốn bảo vệ Nguyễn Thanh Ngữ, hắn không biết mình vì sao lại có ý nghĩ này, có thể là sự kiên cường của Nguyễn Thanh Ngữ làm hắn xúc động rất lớn, tóm lại hắn muốn bảo vệ cô gái nhu nhược mà lại kiên cường này, không để nàng phải chịu thương tổn nữa, chỉ có thế mà thôi.
Đây là không phải là cảm tình theo như lời Sở Hải Lan sao? Nếu là cảm tình thì vừa là một loại cảm tình gì? Không phải tình yêu, cũng không phải thân tình hoặc hữu tình. Là thông cảm và bảo vệ người yếu? Hoặc là thương xót ?
Mười Một không biết, cũng không muốn biết. Có lẽ ngày mai một khi tỉnh lại, Mười Một vẫn là Mười Một như cũ, còn Nguyễn Thanh Ngữ cũng chỉ là một lữ khách được được hắn từng giơ tay giúp đỡ, đơn giản như vậy.
Mười Một nhắm mắt, vẫn tư thế cố định ngồi ở trên giường tu luyện long gia tâm pháp mà Lục Dương dạy hắn ……
Khi Mười Một mở mắt ra thì sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, hắn bị những tiếng kêu quái quỉ từ trong gian vệ sinh truyền ra đánh thức. Mười Một bò xuống giường, đi đến gian vệ sinh, bên trong truyền ra những tiếng rên rỉ "Ối chà, ối chà" Của Vịt Mập. Hắn mở cửa, thấy Vịt Mập đang cố đứng lên.
Vịt Mập cũng thấy Mười Một, vẻ mặt đau khổ nói: " Lão Đại …… ối chà."
"Rất đau hả ?"
Vịt Mập khẽ gật đầu, hắn vì vận động quá độ, bây giờ toàn thân trên dưới không có một chỗ nào không tê dại đau đớn. Hắn vốn ngủ gục trong bồn tắm, có thể là bồn tắm quá lạnh hay quá cứng, cũng có thể là hắn ngủ không đúng tư thế. Vừa lúc đụng vào chỗ đau, nên mới tỉnh lại.
"Ngày mai làm thêm một lần huấn luyện nữa sẽ đỡ hơn."
Vịt Mập hỏi nửa ngờ nửa tin: " Thật không đó ?"
"Tin hay không tùy ngươi." Mười Một quăng lại một câu lạnh lùng rồi liền xoay người trở lại phòng mình. Bị Vịt Mập quấy rầy làm hắn hoàn toàn tỉnh ngủ. Trở về phòng một lần nữa mở máy vi tính. Trong phòng Nguyễn Thanh Ngữ lúc này tối đen. Từ ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, còn có thể mơ hồ nhìn thấy nàng đang nằm trằn trọc trên giường. Mười Một đóng cửa màn hình, một lần nữa trở trên giường ngồi xuống. Từ khi không gặp Lục Dương, hắn một mạch chiến đấu với Tiểu Trùng Quốc, chẳng còn thời gian nào dừng lại để nghỉ ngơi. Cho tới bây giờ hắn không bao giờ gián đoạn việc tu luyện Long gia tâm pháp. Nhưng Long gia tâm pháp dường như không giúp hắn được gì, giống như băng dị năng, luôn luôn chỉ có một cảm giác yếu ớt. Sự thật Mười Một căn bản không biết, hai loại năng lượng này từng có những trợ giúp lớn lao, nếu không có hai loại năng lực này, hắn căn bản không có khả năng có được cánh tay trái ngày hôm nay. Hơn nữa làm sao còn sống được khi bị con nhện ở Tiểu Trùng Quốc bắt đi. Nếu không có hai loại năng lực này, hắn cũng sớm trở thành nơi con nhện đẻ trứng rồi, cho đến con nhện con nở ra thì hắn cũng coi như một mạng ô hô ai tai.
Chuyện trên đời quả là kỳ quái như vậy. Ngươi cảm thấy không hữu dụng thì thường thường một lúc nào đó bỗng biến thành không có tác dụng hoặc tự nhiên biến mất.
Mặc dù cảm giác rất yếu, nhưng Mười Một cũng vẫn kiên trì tiếp tục. Có lẽ đây là nguyên nhân hắn luôn luôn muốn giúp Nguyễn Thanh Ngữ, cảm giác nàng rất giống mình, đều kiên cường và quật cường như vậy, không cần ai thương xót và cảm thông, dựa vào một đôi tay của mình cố gắng sống sót. Điểm bất đồng duy nhất chính là, Nguyễn Thanh Ngữ còn có thân nhân và bằng hữu quan tâm, nhưng Mười Một, chỉ có một thân một mình.
Một đêm qua, Mười Một không còn có thể tĩnh tâm được. Bởi vì bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng rên hừ hừ của Vịt Mập. Thật vất vả mới chờ đến sáng, Mười Một một lần nữa mở máy vi tính. Thấy Nguyễn Thanh Ngữ đã dây, lúc này đang ngồi ở trước máy vi tính trong thư phòng gõ gõ.
Đợi đến khoảng bảy giờ, mấy công nhân mang theo công cụ những vật tư chuyên môn đến. Mười Một giảng giải rồi giao việc này cho Vịt Mập vẫn còn toàn thân đau đớn đứng cũng không đứng vững, rồi đến trước cửa phòng Nguyễn Thanh Ngữ
Gõ cửa không bao lâu, đã thấy Nguyễn Thanh Ngữ mở cửa ra. Nàng vẫn mặc bộ quần áo Mười Một mua ngày hôm qua, tóc chải chỉnh tề, trên mặt không trang điểm, bởi vì nàng trước nay không trang điểm bao giờ. Vẻ đẹp tự nhiên toát ra một sức hút buộc người khác không bỏ qua được, nhưng nếu Nguyễn Thanh Ngữ chỉ cần trang điểm nhẹ, tin rằng còn hấp dẫn hơn.
Thấy Mười Một, Nguyễn Thanh Ngữ nở nụ cười với hai hàm răng trắng tinh nói: "Sở Nguyên, anh dậy trễ."
"Ừm. Đi thôi."
"Ờ." Nguyễn Thanh Ngữ rất khéo léo đi theo Mười Một vào thang máy đi xuống lầu. Nàng không hỏi Mười Một muốn đi đâu, bởi vì nàng tin vào nam nhân bề ngoài lạnh lùng, nhưng kỳ thật nội tâm rất nhiệt tình này.
Mười Một trước tiên đưa Nguyễn Thanh Ngữ đi ra ngoài ăn sáng, sau đó lái xe đưa nàng đi bệnh viện. Nguyễn Thanh Ngữ hàn huyên với mẹ gần một giờ sau, mới lại ngồi vào xe Mười Một đi tới Kinh Thủ Đại Học.
Hiệu suất làm việc của Cuồng Triều quả thật rất cao, mới một ngày ngắn ngủn mà hắn đã làm xong thủ tục chuyển học. Việc này với người thường thì cơ hồ không thể làm được, đã vào tay Cuồng Triều thì dường như rất dễ dàng.
Thông báo Nhập học đan ghi rõ Nguyễn Thanh Ngữ vào tuần tới có thể chánh thức đi học, hôm nay là thứ sáu, hai ngày nữa là nàng trở thành sinh viên của trường đại học danh tiếng này. Trong khi Nguyễn Thanh Ngữ vẫn còn hơi kích động, Mười Một giúp nàng lấy chương trình học và đóng học phí, sau đó hai người lại lái xe đi đến cục Dân Chứng.
"Nguyễn Thanh Ngữ ……" Bên trong Dân chứng cục, một bà trung niên mập mạp tra trong máy vi tính, rồi hỏi: " Hộ khẩu của cô đâu?"
Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ giọng nói: " Bị cháy rồi "
Bà trung niên đó không hỏi gì thêm, đứng lên đi ra phía sau, đợi một chút là một lần nữa thấy quay lại với quyển sổ hộ khẩu trong tay, đưa qua nói: "Này, hộ khẩu đó."
Nguyễn Thanh Ngữ tiếp nhận rồi kiểm tra tên, trong khi nàng mở ra hộ khẩu ra, Mười Một liếc thấy ngày sinh của Nguyễn Thanh Ngữ, hóa ra là trùng ngày với trương Hân Hân, cũng là ngày thứ tư vừa rồi. Nguyên lai ngày đó thật ra là ngày sinh của nàng, nhưng ngày đó cũng là ngày bị bị Hùng Tiên bắt đi.
Nguyễn Thanh Ngữ khép hộ khẩu, cười với Mười Một: " Được rồi, đi thôi."
Hai người ra khỏi Dân Chứng Cục, Mười Một lái xe tới sở cảnh sát, lại giúp Nguyễn Thanh Ngữ lấy chứng minh thư. Mấy thứ này Cuồng Triều đã hoàn thành từ ngày hôm qua, chỉ đến tiếp nhận là xong. Sau đó hắn lại lái xe tới cửa hàng bán điện thoại di động.
Nguyễn Thanh Ngữ giật mình nói: " Không phải về bệnh viện sao?"
"Mua đồ." Mười Một nói xong mở cửa xe nhảy xuống.
Nguyễn Thanh Ngữ cũng chỉ có thể xuống xe, đi theo Mười Một tiến vào cửa hàng điện thoại di động
Mười Một tùy tiện tìm quầy hàng, nhìn vào vô số điện thoại di động bày đầy khắp nơi, sau đó chỉ vào một điện thoại di động mới nhập dành cho nữ nói: " Cái này."
Ông chủ đang muốn lấy ra hàng mẫu, Mười Một nói luôn: " Không cần xem, trực tiếp mua luôn."
Ông chủ sướng quá vào kho lấy ra một hộp mới tinh, hỏi: " Cần số không ?"
"Ừm."
Ông chủ lập tức lấy ra mảnh giấy, mặt trước có ghi hàng loạt các số điện thoại di động, hỏi: " Tự lựa số đi."
Mười Một tùy ý lựa đại một số dễ nhớ, ông chủ nói: " Xin cho xem chứng minh thư."
Mười Một nghiêng đầu nhìn phía Nguyễn Thanh Ngữ, nói: " Chứng minh."
"Chứng minh của ta?" Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, Mười Một quả thật là mùa điện thoại di động cho nàng. Thông minh như Nguyễn Thanh Ngữ thì từ khi Mười Một lựa chọn một điện thoại di động cho nữ đã đoán ra hắn có thể là muốn mua điện thoại di động cho nàng, chỉ là nàng bắt buộc mình không nên có ý niệm này trong đầu. Nguyễn Thanh Ngữ cũng đang ở tuổi hoa, đương nhiên hy vọng có thể có một cái điện thoại di động cho riêng mình, nhưng nàng hy vọng có một ngày mình tự mình có năng lực mua lấy một cái điện thoại di động, chứ không phải để người khác mua cho nàng, nhất là nam nhân.
Mặc dù nàng không muốn để một nam nhân giúp nàng mua điện thoại di động, nhưng sau khi trầm mặc một lát nàng cũng là giao ra chứng minh nhân dân. Không biết trong lòng đang nghĩ gì, có thể là vì Mười Một nói bằng một thái độ vô tâm làm cho người ta không thể nghi vấn, luôn làm cho người nghe không thể sinh ra một ý niệm phản kháng nào trong đầu. Cũng có thể là những thứ tình cảm khác mà nàng không biết.
Quả là một nam nhân bá đạo, bá đạo một cách đáng yêu.
Ông chủ làm thủ tục xong, đem cái điện thoại di động giao ra. Mười Một nhận điện thoại di động nhập vào một chuỗi số, không lâu sau điện thoại di động trên người hắn có tín hiệu. Hắn đóng điện thoại lại, đưa nó cho Nguyễn Thanh Ngữ, nói: " Số này là số của ta, có việc tìm ta thì bấm nó."
Nguyễn Thanh Ngữ lặng lẽ nhận điện thoại di động, bóp nhè nhẹ. Nàng cầm rất nhẹ, dường như sợ dùng lực một chút sẽ làm nó bị nát ra.
Mười Một hỏi cũng không hỏi giá, trả tiền, sau đó mang theo Nguyễn Thanh Ngữ đang mơ mộng rời khỏi cửa hàng điện thoại di động