Tiết học buổi sáng cứ như vậy mà kết thúc, trong một buổi sáng đó, tất cả học sinh trong lớp đều nhận ra đươc sự "bá đạo" của Mười Một.
Hắn nửa bước cũng không rời Katy, nàng ở chỗ nào, khẳng định Mười Một ở chỗ đó. Cho dù Katy muốn đi tollet thì Mười Một cũng sẽ chờ ở bên ngoài, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người.
Hơn nữa Mười Một tuyệt đối không cho phép bất kì kẻ nào đến gần Katy, kể cả hai người bạn tốt của nàng cũng phải bảo trì một khoảng cách tối thiểu. Đối với sự bá đạo của Mười Một, không ai dám lên tiếng, đồng thời cũng len lén than thầm cho Katy. Nhưng hình như Katy hoàn toàn không để ý tới, ngược lại Katy tựa như rất thích thú, cả một buổi sáng đều cười tít cả mắt, tỏ ra rất vui vẻ.
Mà lúc này Mười Một không biết rằng, bởi vì hắn đã độc chiếm Katy nên đã dẫn họa vào thân.
Mặc dù Katy không phải là hoa khôi của trường nhưng tuyệt đối người đẹp nhất trong lớp, nhất là sự thanh thuần đáng yêu của nàng càng làm cho mọi người mê mẩn. Có thể nói đa số nam sinh trong lớp đều say mê nàng. Sự xuất hiên của Mười Một làm cho bọn họ vừa tức giận vừa đố kị, chỉ là khi thấy một cước khi hắn đá ngã Palestinian Lu nên chẳng ai dám đến khiêu khích. Buổi sáng nay, Mười Một vẫn trải qua rất nhẹ nhàng.
Tuy là như vậy, nhưng một tràng âm mưu cũng đang được âm thầm nhắm vào Mười Một.
Tiếng chuông tan học cuối cùng đã vang lên, học sinh trong lớp tụm năm tụm ba rời khỏi phòng học. Nhà gần thì đều về nhà ăn cơm, còn những ai nhà khá xa như Katy thì ở lại trường học ăn trưa.
Katy dọn dẹp sách vở lại, hai tay giãn ra cho thoải mái. Không thể không thừa nhận vóc người của Katy thật sự rất đẹp, nếu thêm vài năm nữa khẳng định sẽ vô cùng bốc lửa.
"Mười…. Lưu Dương!" Katy quay đầu nhìn Mười Một nói: "Chúng ta đi ăn cơm nào!"
"Ừ!" Mười Một gật đầu rồi đi theo Katy rời khỏi phòng học. Hắn không phát hiện ra, ánh mắt Palestinian Lu trong phòng học lộ ra một tia âm độc.
Căn tin trường học cách phòng học không quá xa, ở giữa còn có phòng thí nghiệm. Căn tin gồm ba lầu, lầu một là những món ăn rất bình thường, hơn nữa giá tiền đều rất rẻ, là chuẩn bị cho những con cái của gia đình bình thường. Mặc dù nơi này là trường học dành cho quý tộc, nhưng chỉ cần chi trả một số tiền lớn thì ai cũng có thể tới đây. Một số ít cha mẹ vì muốn con cái có thể làm quen nhiều với những người có tiền, bình thường đều tiết kiệm ăn uống chắt chiu từng đồng để cho bọn họ tới nơi này học. Trường học vì chiếu cố tới những học sinh này nên mới có thức ăn bình dân tại lầu một này.
Số người ở lầu một không nhiều lắm, cũng chỉ có hơn mười người mà thôi, dù sao tới nơi này đại đa số đều là con em quý tộc.
Lầu hai và lầu ba đều món ăn cao cấp, giá tiền cao hơn nhiều. Điều khác nhau duy nhất là, lầu hai là đại sảnh còn lầu ba toàn là phòng ăn riêng.
Katy dẫn Mười Một lên thẳng lầu ba, Mười Một đối với nơi này cũng chẳng quan tâm gì, dù sao cũng không phải hắn bỏ tiền, huống chi đây là ngày đầu tiên hắn tới trường học, cũng chẳng biết quy củ của căn tin.
"Katy!" Hai người vừa mới lên lầu ba thì một nữ sinh ở bên kia vẫy tay.
Mười Một nhận ra nàng là một trong hai người bạn tốt của Katy lúc sáng, một tên Hazel còn người còn lại là Luna.
Katy nhìn thấy Hazel liền mỉm cười đi tới chỗ nàng. Nhưng Hazel vừa nhìn thấy Mười Một vẫn đi theo Katy thì không khỏi sửng sốt.
Katy lắc đầu nói: "Cùng ăn nào!"
"Ồ!" Hazel quái dị liếc nhìn Mười Một, tiếp đó xoay người dẫn theo Katy cùng Mười Một vào một phòng ăn riêng.
Đây là một gian phòng loại vừa, có thể chứa năm đến sáu người. Khi Mười Một tiến vào thì phát hiện bên trong đã có năm người rồi. Bốn nam một nữ, hiển nhiên nữ là bạn tốt của Katy, Luna. Còn nam, Mười Một chỉ nhận ra hai người trong lớp, còn hai người kia thì chưa thấy qua.
Hai người nam sinh mà Mười Một không nhận ra thấy Katy liền lập tức mỉm cười, nhưng khi thấy Mười Một đi theo Katy vào thì đều không khỏi lộ ra vẻ sửng sốt.
Một trong hai nam sinh đó nhìn chằm chằm vào Mười Một, vẻ mặt rất âm trầm.
"Howard, anh cũng ở tại đây à." Katy kéo tay Mười Một và giới thiệu: "Mười….. Lưu Dương, tôi giới thiệu cho anh một chút nhé, đây là Howard, anh trai của Hazel, học sinh năm thứ ba. Người kia là bạn học của Howard, tên là Bobby. Hai người kia chắc anh đã biết rồi chứ? Kenvil và Johnny, bạn học của chúng ta. Mọi người, anh ấy là bạn trai của tôi, Lưu Dương!" Katy mỉm cười ngọt ngào và ôm chặt cánh tay Mười Một.
"Lưu Dương?" Howard mỉm cười và đưa tay ra nói: "Xin chào, lần đầu gặp mặt!"
Mười Một nhìu mày một chút nhưng vẫn bắt tay với Howard.
Howard là thành viên của hội cử tạ, khí lực có thể nói là rất lớn. Hắn cố ý làm khó Mười Một, hai tay nắm chặt lấy tay Mười Một, dùng sức bóp mạnh. Nhưng rất nhanh hắn đã giật mình, hắn có cảm giác như cái mình đang bóp không phải là một cánh tay mà là một khối thép nguội, cho dù dùng sức thế nào cũng đều không biến dạng. Howard liếc mắt nhìn Mười Một, vẻ mặt của Mười Một vẫn vô cùng ung dung, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh bỉ, tựa hồ không dùng chút sức lực nào.
Howard biết mình đụng phải đối thủ rồi, hắn yên lặng buông tay ra và cười nói: "Thật xấu hổ, không ngờ lại có thêm một người. Xem ra chỗ này không đủ rồi, Katy, hay là chúng ta thay phòng lớn?"
"Đồng ý!" Katy gật đầu, nàng căn bản không biết Howard và Mười Một vừa âm thầm đấu với nhau.
Tổng cộng tám người đổi sang một gian phòng ăn riêng lớn, Howard đưa thực đơn trước mặt Mười Một nói: "Anh chọn đi!"
Mười Một lắc đầu và đẩy thực đơn đẩy trở lại.
Sắc mặt của mọi người lập tức trở nên khó nhìn. Nam nhân nước Anh rất chú ý đến phong độ, khi người khác đưa thực đơn cho bạn chọn thức ăn, cho dù bạn không muốn cũng phải tùy ý chọn vài món. Mười Một làm như vậy là xem thường bọn họ. Đương nhiên, khi ở tại "Ma Quỷ" huấn luyện doanh, Mười Một cũng có học qua lễ nghi của xã hội thượng lưu các nước, hắn biết quy củ này của nước Anh. Chỉ là hắn cảm thấy bây giờ mình là vệ sĩ, không phải là đặc công hay gián điệp, với đám tiểu tử này chẳng cần phải có phong độ gì cả. Tuy bản thân hắn cũng chỉ có mười bảy tuổi mà thôi, bất quá đã trải qua rất nhiều đứng trên lằn ranh sinh tử, tâm tính hắn sớm đã trưởng thành.
"Thật xấu hổ!" Katy có chút áy náy giải thích: "Lưu Dương là từ Trung Quốc tới, nơi đó bọn họ có chút không giống chúng ta lắm!"
"Ồ!" Howard làm bộ chợt hiểu ra mà cười cười nói: "Không có gì!" Dứt lời liền thu lại thực đơn và tự chọn lấy món ăn.
Nhà bếp nơi này làm thức ăn rất nhanh, loáng một cái đã đem món ăn ra.
Một đám người chậm rãi ăn uống, vừa ăn vừa tán chuyện. Chỉ có Mười Một cắm đầu ăn nghiến ngấu, chẳng nói một câu nào, ánh mắt của mọi người nhìn hắn càng trở nên quái dị. Tại nước Anh, ăn cũng là môn học vấn. Người nước Anh rất chú trọng lễ nghi, nhất là phụ nữ, nhất định phải ăn từng miếng từng miếng một, hơn nữa phải nhai hết miếng này rồi mới được ăn tiếp miếng kia, không thể ăn liên tục được.
Mười Một rất chán ghét loại quy củ này, đối với hắn mà nói, thời gian chính là tính mạng. Có thời gian cũng chẳng việc gì phải ăn chậm, cứ ăn cho nhanh để có khôi phục lại trạng thái chiến đấu một cách nhanh nhất.
Bất quá, dáng ăn của Mười Một thật sự cũng rất khó coi, kể cả Katy, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Katy đang cầm con dao ăn bên cạnh cũng phải trợn mắt há mồm mà nhìn.
"Ai!" Người khác mới chỉ ăn mới một chút mà Mười Một đã ăn xong rồi. Hắn thở phào một hơi nói: "Katy, tôi muốn đi tollet!"
"Ừm…. a a?" Sau một lát Katy mới phản ứng, sắc mặt lập tức trở nên rất lúng túng. Mục quang của những người khác cũng càng thêm quái dị mà nhìn chăm chăm vào hai người.
Harry trong lòng càng thêm giận dữ, trên bàn ăn nói tới tollet vốn đã là rất thất lễ rồi, nghe ý của Mười Một thì tựa hồ còn muốn Katy cùng đi với hắn nữa. Mặc dù trong lòng vô cùng tức giận, nhưng trên mặt Howard lại lộ ra vẻ tươi cười nói: "Tôi dẫn cậu đi."
Mười Một đứng dậy, kéo cánh tay Katy nói: "Đi thôi!"
Howard vội vàng đánh mắt ra hiệu cho Bobby, Bobby lập tức đứng lên nói: "Chúng ta cùng đi!"
Howard cũng nói: "Ta cũng đang cần, cùng đi nào!"
Mấy người còn lại lập tức đều nói muốn đi tollet.
Bảy tám người cùng tiến tới tollet. Trong lòng Mười Một ngầm để tâm mà dẫn Katy tới trước cửa Tolet.
Tolett có hai ngăn, bên trái là nữ, bên phải là nam.
Khi Katy thấy dấu hiệu của hai cánh cửa thì sửng sốt một hồi, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư. Còn mấy người kia thì đứng yên bên cạnh Katy, ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía Mười Một.
Mười Một nhíu mày một cái, hắn cảm thấy rất quái lạ nhưng lại không biết quái lạ ở chỗ nào. Suy nghĩ một hồi rồi liền quay lại nói với Katy: "Tôi sẽ ra rất nhanh thôi, cô ở đây chờ nhé!"
"Ồ, được rồi!" Katy gật đầu.
Mười Một đẩy cánh cửa bên phải và đi vào. Khi cánh cửa đóng lại, tất cả mọi người lộ ra nụ cười quái dị. Lúc này Katy mới chợt hiểu ra, nàng vội vàng tiến đến gõ cửa, nhưng lại bị Hazel và Luna kéo trở lại.
Lúc này, một người phục vụ tiến đến, cúi đầu nói với Howard: "Howard thiếu gia, việc ngài phân phó tôi đã làm rồi."
Howard vẻ mặt đắc ý lấy ra một tấm chi phiếu.
Mắt người phục vụ sáng lên, không ngừng nói cảm ơn.
"Howard…..!" Katy có chút tức giận nhìn Howard.
Lúc này, Mười Một vừa mới tiến vào, đột nhiên một tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền ra.