"Rầm!" Cánh cửa toilet bị đẩy ra, một cô gái mặc áo nhung trắng, phía dưới là chiếc quần ngắn màu đen, khuôn mặt đỏ bừng chạy ra. Khi nàng thấy một đám người đứng ngoài mà cười quái lạ thì sửng sốt một hồi, sau đó lập tức xoay người nhìn thoáng qua dấu hiệu trên cửa toilet, sau đó lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn mọi người và bỏ chạy đi.
Lúc này bọn Howard đã cười không nổi nữa, bởi vì khi nữ sinh kia chạy ra, bọn họ đều nhận ra, nàng là hoa khôi của trường, Văn Vi ở lớp số sáu, năm thứ hai.
Văn Vi là con lai, cha là người Trung Quốc, mẹ là người nước Anh. Thời trẻ, cha nàng đi tới nước Anh, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong mười năm ngắn ngửi đã lập ra một mảnh thiên hạ, tạo nên Uy Hải tập đoàn ngày nay.
Văn Vi kế thừa ưu điểm của cha mẹ, có nét xinh đẹp, đoan trang của phương đông, lại có sự ưu nhã cao quý của phương tây. Tại trường học được công nhận là đệ nhất hoa khôi, cũng được rất nhiều con em quý tộc chọn làm đối tượng theo đuổi. Bất quá Văn Vi từ nhỏ sống ở nước Anh, nhưng vẫn chịu sự giáo dục nghiêm khắc của cha, không tùy tiện như con gái phương tây. Nàng luôn luôn giữ mình cẩn thận, rất ít tiếp xúc với người khác giới, càng chưa từng nghe đồn nàng cùng người khác giới tiếp xúc qua. Hơi một chút đã bị nàng cự tuyệt, các con em quý tộc trong lòng mang hận liền bịa đặt, nói nàng là người đồng tính luyến ái, tai tiếng của Văn Vi từ đó truyền ra khắp nơi. Văn Vi từ đó tới giờ vẫn không giải thích lời nào, vẫn cứ như cũ, chuyện ta ta làm.
Văn Vi tựa hồ như một đóa hoa xinh đẹp nhưng lại băng lãnh cao ngạo, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể đến gần.
Không chỉ có Howard và Bobby, ngay cả Kenvil cùng Johnny đều là người theo đuổi Văn Vi. Khi bọn họ nhìn thấy người từ trong phòng toilet chạy ra là Văn Vi thì phản ứng đầu tiên chính là thầm than toi rồi, tiếp đó thì cảm thấy ghen ghét, tên Lưu Dương đáng chết này, tự nhiên lại được gặp Văn Vi trong toilet. Hình như bọn chúng đã quên, tất cả đều là do chúng làm ra.
Lúc này, cánh cửa toilet lại bị đẩy ra, đi ra chính là Mười Một.
Mười Một chẳng hề lộ ra vẻ kinh hoảng, hắn vẫn rất bình thản, tựa hồ như mọi chuyện vừa nãy chưa hề phát sinh. Liếc nhìn mọi người một cái, phẩy phẩy bàn tay vừa rửa xong, ánh mắt hướng về người phục vụ đang trợn mắt há mồm và chỉ vào cánh cửa bình thản nói: "Bảng hiệu của các người để sai rồi, đây là toilet nữ." Dứt lời liền tiến lên kéo tay Katy nói: "Đi thôi!"
Dưới vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hai người cứ thế mà rời đi.
Cả một hồi lâu, Howard mới có phản ứng, hỏi: "Hắn… hắn rốt cục là ai vậy?"
Hazel nhún vai nói: "Không biết, em chỉ biết hắn đi theo Katy, là một rất đáng ghét. Cho nên mới kêu các anh giúp em dạy hắn một bài học."
Howard cười khổ nói: "Em gái ơi, em làm hại anh rồi."
Hazel lắc đầu hừ lạnh một tiếng: "Không phải là để cho Văn Vi thấy các anh làm chuyện xấu hay sao, thế này thì đã là gì. Dù sao cũng có thể khẳng định các anh chẳng có hi vọng đâu, trước giờ chưa nghe nói cô ấy có thiện cảm với nam nhân nào cả cả."
Howard lắc lắc đầu không nói lời nào, Bobby cũng thở dài. Tất cả mọi người đều chẳng có tâm tình trở lại ăn cơm, trả tiền xong liền rời khỏi căn tin.
"Mười Một, anh không cần tức giận, bọn Howard chỉ là đùa một chút thôi." Katy ôm tay Mười Một, đi dạo trên đường.
"Ừ!" Vẻ mặt của Mười Một rất bình thản, chẳng thể nhìn ra là đang vui hay đang tức giận.
Katy sợ hắn không vui, không dám nói gì thêm nữa liền thay đổi chủ đề hỏi: "Mười Một, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Mười Một không có thói quen để người khác tới gần mình, nhất là giống như Katy, cả thân thể đều kề sát vào. Hắn cố nén xúc động muốn đẩy Katy té ngoài, nói: "Sao cũng được!"
"Hay là tôi dẫn anh tới phòng thí nghiệm dạo chơi được không?"
"Ừ!" Mười Một ngoài miệng đáp lời, nhưng mắt vẫn chú ý đến bốn phía xung quanh.
Phòng thí nghiệm là nơi học sinh làm thí nghiệm, cả tòa nhà có rất nhiều phòng, phòng hóa học, phòng sinh vật, phòng thí nghiệm vật lý và nhiều phòng khác nữa, bên trong phòng chứa các loại dụng cụ đủ đáp ứng nhu cầu.
Mỗi cánh cửa phòng đều có khóa, Katy chỉ có thể dẫn Mười Một nhìn xuyên qua cửa sổ để xem đám dụng cụ bên trong.
Vốn dĩ Katy muốn đi bộ với Mười Một, bởi vì trường học không chẳng có nơi nào để đi nữa nên mới tới đây dạo chơi. Nhưng ý nghĩ của Mười Một lại hoàn toàn không giống với nàng, mỗi khi tới cánh cửa của một phòng thí nghiệm nào đó, đầu tiên hắn luôn xem có vật gì nguy hiểm gì tồn tại hay không.
Đặc biệt là loại Na2Co3 (tên thông thường là Sô đa), axit Sunfuric (H2SO4), axit Sunfuror (H2SO3), Glyxerin(CH2OHCHOHCH2OH). Mấy loại hóa chất này nếu rơi vào trong tay Mười Một, có thể chế tạo ra thuốc nổ TNT hoặc loại thuốc nổ dẻo C4 có uy lực cực mạnh.
Katy không biết Mười Một đang nghĩ gì, thấy hắn nhìn chăm chăm vào phòng hóa học thì không nhịn được hỏi: "Mười Một, anh thích hóa học lắm phải không?"
"Ồ!" Mười Một sửng sốt một chút rồi đáp: "Bình thường"
Katy còn muốn hỏi tiếp, lúc này đột nhiên Mười Một quay đầu lại, nhìn về phía cuối hàng lang. Katy tò mò quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy bóng người nào. Nhưng Mười Một đã lập tức lao lên chắn trước mặt nàng, tay phải đặt bên hông, lúc nào cũng có thể rút thanh chủy thủ bên hông ra.
Dần dần, cuối hành lang truyền đến những tiếng nói cười rất nhỏ, tựa hồ như có người đang nói chuyện gì đó. Hơn nữa nghe âm thanh có lẽ là của ba nữ sinh.
Rất nhanh, ba nữ sinh quẹo ra hành lang, vừa khéo lại đối mặt với Katy và Mười Một.
Nữ sinh ở giữa vừa nhìn thấy Mười Một liền lập tức dừng chân, tiếp đó cả khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng cúi đầu xuống. Hai nữ sinh bên cạnh thấy vậy thì nhìn về phía Mười Một, thần sắc lộ vẻ rất hiếu kì.
Katy đã nhận ra nữ sinh ở giữa chính đúng là người chạy ra từ toilet vừa rồi - Văn Vi.
Văn Vi nhìn thấy Mười Một thì xấu hổ mà không dám ngẩng đầu lên, nàng thấp giọng nói vài câu với hai nữ sinh kia, ba người liền rẽ sang một hành lang khác. Lúc rời đi, hai người kia thỉnh thoảng còn quay đầu lại mà nhìn Mười Một với ánh mắt tò mò.
Sau khi ba bóng người biến mất, Mười Một mới trầm tĩnh nói: "Đi thôi!"
Katy đuổi theo Mười Một hỏi: "Mười Một, anh quen cô gái vừa rồi sao?"
Mười Một cũng không quay đầu lại, nói: "Đã gặp qua."
Katy bĩu môi nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Gặp ở chỗ nào vậy?"
"Trong toilet!"
"……Ừm….Mười Một, sao cô ấy vừa thấy anh thì liền đỏ mặt?"
"Không biết!"
"Có phải anh đã…. Có phải anh đã…..đã nhìn thấy…."
Mười Một dừng chân, quay đầu lại nhìn nàng.
Katy thè lưỡi nói: "Thôi thôi, tôi không hỏi nữa là được chứ gì."
Mười Một lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
"Ừ!" Katy nhu thuận gật đầu như một con mèo nhỏ. Nếu cảnh này mà để bạn học cùng lớp thấy được, khẳng định là sẽ rất kinh hãi, Katy nổi danh trong lớp là hoạt bát hiếu động, trước nay chưa ai từng thấy nàng nhu thuận như vậy bao giờ.
Phía bên kia phòng thí nghiệm, Văn Vi cúi đầu đi rất nhanh.
"Văn Vi, chờ bọn mình với!" Một nữ sinh kêu lên: "Cậu đi nhanh vậy làm gì?"
Văn Vi lúc này mới tỉnh ra, tự trách mình lơ đãng. Nàng áy náy nhìn hai người bạn nói: "Xin lỗi, Lisi, Mã Liên!"
Lisi mỉm cười hỏi: "Nam nhân vừa rồi là ai thế Sao cậu vừa thấy anh ta đã bỏ chạy rồi?"
Mã Liên liền nói đùa: "Sẽ không làm mỹ nhân băng giá của chúng ta động xuân tâm chứ?"
Văn Vi vội nói: "Đừng có nói bừa! … Anh ta, anh ta chỉ là…"
Mã Liên liền hỏi tới: "Chỉ là cái gì ?"
Văn Vi lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là một người bạn mà thôi."
"Bạn?" Ánh mắt hai người đều thập phần quái dị.
Văn Vi tức giận nói: "Không phải như các cậu nghĩ đâu!"
"Bọn mình nghĩ như thế nào?" Lisi tỏ vẻ kinh ngạc hỏi.
Mã Liên liền phối hợp: "Đúng vậy, bọn mình có nghĩ gì đâu nào, đều là do Văn Vi tự nói ra nha."
"Cái này gọi là…… bên Trung Quốc thì nói như thế nào nhỉ, hình như cái gì mà lạy ông rồi hình như là bụi này gì đó..
Mã Liên tiếp lời nói: "Còn nữa, ở đây không có ba trăm lượng bạc (1)."
" Ha ha…." Hai nữ sinh cười ầm lên.
Văn Vi tức giận nhìn hai người bạn đang trêu đùa, ánh mắt nhìn về phía hành lang bên kia và khẽ nhíu mày.
(1): Trong dân gian có một câu chuyện, có người muốn đem bạc đi giấu. Sợ lộ, sau khi chôn xong, anh ta liền cắm cái bảng ở trên ghi: "Ở đây không có ba trăm lượng bạc". Anh hàng xóm tên là Lý Tứ thấy tấm bảng này, bèn đào số bạc đó lên rồi viết lên mặt kia của tấm bảng "Lý Tứ ở nhà đối diện không hề ăn trộm".