Đêm yên lặng.
Con đường lạnh lẽo, người đi đường cô độc ……
Sở Nguyên một mạch đi thủng thẳng giữa đêm khuya, cho đến lúc tất cả các cửa hàng đều đã tắt đèn, người hắn chờ đợi vẫn không xuất hiện. Chẳng lẽ là hắn đã đoán sai? Đối phương tìm được hắn chỉ là việc ngoài ý muốn, không phải là loại thần thông quảng đại chỉ cần hắn vừa xuất hiện là có thể phát hiện ra hành tung của hắn?
Mắt thấy trời càng ngày càng tối đen, Sở Nguyên biết hôm nay không có tin tức gì rồi, liền quay đầu lại đi về con đường Thanh Thủy. Vừa trở lại bên cạnh xe hơi móc ra cái chìa khóa vạn năng tùy thân chuẩn bị mở cửa xe thì đột nhiên dừng lại, sau đó lại đút chìa khóa vạn năng vào túi.
Lúc này, cửa xe bị người nào đó ở bên trong mở ra lộ ra gương mặt của Thủy Nhu. Thủy Nhu mái tóc mềm mại để chạy theo bả vai, khuôn mặt trắng trẻo mang theo thần sắc hơi u oán nhìn hắn, sau đó hướng hắn nhè nhẹ cười cười, nói: "Lên xe đi."
Bên trong xe ngoại trừ Thủy Nhu còn có Bách Biến cũng đang ngồi, Sở Nguyên cũng không hỏi bọn họ làm sao tìm được được mình. Từ hồi tối đồng hồ đã phát ra tin tức, hỏi Bách Biến đang tìm tìm kiếm hành tung của mình, rồi hỏi hắn xem có cho biết hành tung của hắn không, sau đó bị Sở Nguyên cự tuyệt, hắn biết Bách Biến và Thủy Nhu khẳng định sẽ thông qua hệ thống truy tung từ vệ tinh để tìm được địa điểm chiếc xe này.
Ánh mắt lãnh đạm của Sở Nguyên lần lượt nhìn vào hai người một lát, lạnh nhạt nói: " Xuống xe."
Bách Biến và Thủy Nhu nhìn nhau liếc mắt, Thủy Nhu nhè nhẹ cắn cắn, đang chuẩn bị từ bên trong xe chui ra ngoài thì Bách Biến đã sầm mặt xuống: "Xuống xe cái gì? Chiếc xe này là của chúng ta. Ngươi muốn đi thì lên xe ……"
Thủy Nhu lập tức lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Bách Biến."
Bách Biến muốn phát tiết một bụng oán khí gào lên bất mãn: " Ta đã chịu đủ rồi đó, trước giờ chưa thấy qua một người nào giống như hắn. Ngươi tưởng rằng mình là ai? Đừng quên thân phận của mình, chúng ta thuộc loại người của quốc gia, không phải muốn đi thì đi, muốn đến thì đến đâu. Cho dù ngươi không có việc gì làm, ta với Thủy Nhu còn có một đống việc chờ ở nhà, cũng không có rảnh rỗi mà mỗi ngày nơi nơi đi tìm ngươi. Còn muốn lên xe không thì bảo."
Sở Nguyên ngoái đầu nhìn hắn lạnh lùng nói: " Tìm ta? Ngươi tìm ta làm cái gì?"
Bách Biến tức giận đẩy cửa xe, từ bên trong nhảy xuống, nổi giận mắng: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn tìm ngươi sao? Nếu không phải tổ trưởng……"
Bên trong xe Thủy Nhu kêu lên ngăn lại: "Bách Biến!"
Bách Biến hừ một tiếng nặng nhọc, nói: "Ta không muốn nhiều lời với ngươi, ngươi lập tức theo chúng ta trở về. Ta muốn đề nghị với tổ trưởng đổi tổ cho ta. Người lộn xộn như ngươi chúng ta không cần cũng được."
Sở Nguyên liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng, không nói thêm một câu nào xoay người bước đi.
Bách Biến bước lên phía trước một bước, chụp vào vai hắn gầm lên: "Ta không cho phép ngươi đi!"
Sở Nguyên đột nhiên quay phắt lại, chụp vào tay hắn. Thuận thế năm ngón tay chụp thẳng vào yết hầu Bách Biến. Bách Biến chấn động, không ngờ tới Sở Nguyên lại ra tay với hắn, muốn lui về phía sau. Nhưng Bách Biến thủy chung chỉ là người dị năng thuộc phụ trợ hệ, mặc dù thân thủ của hắn so với người thường mà nói có thể xem như một cao thủ, nhưng đối mặt với Sở Nguyên thân kinh bách chiến, là cao thủ thuộc chiến đấu hệ thì căn bản là giống như một tiểu hài tử không đủ lực trói gà, tùy ý hắn muốn giết là giết. Bách Biến nhất thời vừa tức vừa vội nhưng không thể tránh thoát. Chỉ có thể gồng mặt, hai tay liều mạng gỡ tay Sở Nguyên đang nắm yết hầu hắn.
Bên trong xe, Thủy Nhu cả kinh kêu lên: "Băng, không nên ……" Nàng vội vàngg từ bên trong xe chui ra, gấp giọng kêu lên: "Băng, mau buông Bách Biến ra. Chúng ta là đồng bạn mà……"
"Ta không có đồng bạn." Sở Nguyên đẩy Bách Biến ra. Lưng của Bách Biến nhất thời nện mạnh vào cửa xe phát ra một tiếng va chạm rất mạnh. Hắn đỏ bừng mặt, dùng sức xoa cổ, yết hầu rồi liên tục phát ra tiếng ho khan.
Thủy Nhu đỡ lấy Bách Biến, lộ ra vẻ khẩn cấp, khóc nói với Sở Nguyên: "Băng……"
"Phiền ta một lần nữa, ta sẽ giết các ngươi." Sở Nguyên nói xong những lời này xoay người bước đi, thân ảnh rất nhanh bị bóng đêm nuốt chửng.
Vẻ mặt Thủy Nhu rất ai oán nhìn theo thân ảnh Sở Nguyên biến mất khỏi tầm mắt, sau đó mới quay về Bách Biến hỏi: " Ngươi không có việc gì chứ?"
Bách Biến hít lấy hít để mấy ngụm không khí, trừng mắt nhìn theo Sở Nguyên vừa rời đi, cắn răng nói: "Vương bát đản này!"
Thủy Nhu thở dài nói: " Ngươi cũng biết rõ tính tình của hắn cổ quái. Làm sao lại gây chuyện với hắn."
Bách Biến hừ mạnh một tiếng nói: "Quỷ mới biết được hắn là người điên."
Thủy Nhu quay đầu lại nhìn vào màn đêm, nơi đó đã không có thân ảnh của Sở Nguyên nữa, nhẹ giọng hỏi: " Bây giờ làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa?" Bách Biến giọng căm hận nói: " Trở về nói thật với tổ trưởng, ta chết cũng sẽ không đi chung với tên điên này "
Thủy Nhu sắc mặt như đưa đám nói: " Nhưng ông nội ……"
"Đi!" Bách Biến an ủi nói: " Ta sẽ giải thích với tổ trưởng, cam đoan lão sẽ không trách ngươi đâu."
Thủy Nhu trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ gật đầu lặng lẽ.
ooo
Sở Nguyên một mình đi trên đường không có mục đích, hắn có thể đi đâu đây? Hắn không rành đường ở đây lắm. Nơi duy nhất hắn biết là dị năng tổ. Nhưng bây giờ hắn không muốn trở về. Cũng không phải sợ Bách Biến đi tố cáo hắn, cho dù Liệt Hỏa có trách tội hắn, hắn cũng không sợ. Nếu không được thì rời khỏi Long Hồn, hắn trước giờ không xem mình là người của tổ chức này, những người ở đó cũng không phải là đồng bạn của hắn. Từ đồng bạn này, đối với Sở Nguyên mà nói tựa hồ thật xa vời, rồi mơ hồ.
Hắn không muốn trở về bởi vì còn có rất nhiều việc chờ hắn đi làm, ví dụ, Cửu Vĩ Hồ.
Sở Nguyên nhìn nhìn đồng hồ xem thời gian. Lúc này đã sắp đến mười hai giờ sáng rồi, xem ra cũng sắp đến giờ rồi. Hắn đi đến ven đường, tùy tiện tìm một cái xe đậu ở ven đường, dùng chìa khóa vạn năng mở cửa xe, khởi động xong trực tiếp đi đến Thiên Độ Trấn. Hắn biết, Cửu Vĩ Hồ phải chờ đêm khuya mới xuất hiện hoạt động. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thiên Độ Trấn, đèn đuốc khắp nơi. Cảnh vật an tĩnh tuyệt đối, mọi người đã sớm chìm vào giấc ngủ, những cửa hàng truyenfull.vn cả ngày đêm đều kinh doanh cũng sớm tắt đèn. Cả trấn vô cùng im lặng, chỉ có xa xa ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa, có vẻ hơi lạc lõng.
Sở Nguyên lái xe chạy đến ngoài trấn thì dừng lại, sau đó một đường đi bộ vào. Trong xe hắn cảm thấy hắn sẽ bị thủy tinh và kim loại ngăn cản, rất khó phát hiện các dị động chung quanh. Do đó đơn giản nhất là đi bộ vào, nếu Cửu Vĩ Hồ thật đang có ở xung quanh, có lẽ hắn sẽ kịp thời phát hiện.
Ngã tư đường lạnh lẽo, chỉ có một thân ảnh cô độc bước chầm chậm trong bóng đêm. Làm bạn với hắn chỉ có bóng đêm tối đen, và ánh trăng ảm đạm mông lung.
Thiên Độ Trấn nói lớn cũng không phải, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, Sở Nguyên không biết Cửu Vĩ Hồ sẽ chỗ nào. Địa điểm xuất hiện ở đâu. Do đó hắn đi đến nơi ban ngày phát hiện án mạng.
Trên đường lúc này rất thanh tĩnh, vừa đến đầu đường đã thấy một hỏa bồn. Bên trong đang đốt lửa cháy rất lớn. Sở Nguyên cũng không biết đây là kiệt tác của Bách Biến, lúc trước Bách Biến đã dạy cho dân ở đây phương pháp này thì hắn đã vào nhà rồi. Sau đó khi Bách Biến và Quỷ Hỏa, Kim Cương ba người nói đùa với nhau thì Sở Nguyên lại một mình đi lên lầu ba. Do đó hắn không biết hỏa bồn này để làm gì. Hắn đoán có thể là khu quỷ tị tà.
Sở Nguyên thẳng một mạch từ đầu đường chầm chậm bước xuống cuối đường, nhưng không phát hiện gì. Khi hắn chuẩn bị đi đến con đường bên cạnh thì phía trước đột nhiên có hai ngọn đèn pha ở đầu xe nháy nháy hai cái. Rồi lập tức tắt đi. Sở Nguyên quay đầu nhìn lại, phía trước đang có một chiếc xe màu đen, rất rõ ràng hai cái nháy đèn vừa rồi là dùng để chào hỏi hắn.
Có thể là người bên trong xe thấy Sở Nguyên không có ý dựng lại, nên hạ cửa sổ xe lộ ra một cái đầu, ngoắc hắn. Người này đương nhiên chính là Thiết Tương, hơn nữa Mân Côi cũng đang ngồi ở bên cạnh hắn.
Sở Nguyên ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng cũng đi tới đó.
Đợi khi Sở Nguyên đến gần, Thiết Tương cười nói: "Ngươi cũng tới đây hả?" Hắn lại nhìn phía sau Sở Nguyên, hỏi: "Bách Biến và Thủy Nhu không đi theo ngươi sao?"
Sở Nguyên không đáp hỏi lại: "Các ngươi làm sao ở chỗ này?"
"À! Ta và Mân Côi cảm thấy con Cửu Vĩ Hồ đó đều xuất hiện gây án vào buổi tối, mới quyết định buổi tối hôm nay gác đêm ở chỗ này, xem có thể gặp được nó hay không. Ngươi thì sao?"
Sở Nguyên nhè nhẹ "Ồ!" Một tiếng nói: " Các ngươi ở tại đây, ta đi địa phương khác tìm kiếm." Nói xong cũng không đợi Thiết Tương đáp lời, trực tiếp đi về phía trước.
Thiết Tương và Mân Côi nở nụ cười khổ. Một lần nữa đóng cửa sổ xe. Bọn họ cũng không biết Sở Nguyên có bản lĩnh khác hẳn với người thường. Có thể phát hiện địch nhân rất sớm. Còn bọn họ thì không có bổn sự như vậy, do đó chỉ có thể dựa vào vận khí từ từ chờ đợi.
Sở Nguyên một mạch từ một con đường đi đến đường thứ hai. Lại đi hết con đường thứ ba, thứ tư. Đừng nói là Cửu Vĩ Hồ, đến cả một cây lông hồ ly cũng chưa nhìn thấy. Mặc dù chờ đợi là chuyện rất nhàm chán, nhưng Sở Nguyên là một người rất kiên nhẫn, không bao giờ hắn bỏ cuộc. Do đó vẫn một mình đi khắp nơi chung quanh như thế.
Bỗng dưng... Đồng hồ Sở Nguyên đột nhiên chấn động vài cái. Hắn giơ cổ tay lên, bấm vào cái nút trên đó. Đồng hồ lập tức truyền ra một âm thanh phụ nữ, ngữ khí rất khô cứng, nhưng thanh âm lại rất ngọt: "Băng, dị năng tổ tổ trưởng Liệt Hỏa yêu cầu nói chuyện với ngươi, có nhận hay không?"
Sở Nguyên không thèm suy nghĩ đáp luôn: "Cự tuyệt."
"Ngài cự tuyệt nói chuyên với bên kia, việc phục vụ đến đây chấm dứt."
Sở Nguyên buông tay tiếp tục đi phía trước. Đi không tới hai bước, đồng hồ một lần nữa phát ra chấn động. Hắn bấm nút, vẫn thanh âm phụ nữ như trước nói: "Liệt Hỏa dùng quyền hạn tổ trưởng. Vì bên kia có quyền hạn cao hơn ngài, hiện nay đã mở trạng thái cưỡng chế thông thoại."
Đồng hồ "Tích" một tiếng, rồi lập tức truyền ra tiếng Liệt Hỏa: "Ngươi ở đâu?"
Sở Nguyên nói lạnh lùng: "Làm việc."
"Ta hỏi ngươi ở đâu, không có hỏi ngươi làm cái gì."
Sở Nguyên không đáp hỏi lại: " Có ai nói cho ngươi chưa, ngươi rất phiền toái?"
"Ngươi ……" Đồng hồ nhất thời không có tiếng nào nữa, chỉ có thể nghe thấy vài tiếng thở rất mạnh. Một lát sau, Liệt Hỏa mới cố nén tức giận nói: " Mặc kệ ngươi ở đâu, làm cái gì, lập tức trở về đây cho ta."
"Ta cự tuyệt."
"Băng!" Liệt Hỏa phẫn nộ quát: "Long Hồn là một ngành có kỷ luật, không cho phép ngươi chống lệnh. Ta bây giờ phát hạ thông điệp cuối cùng cho ngươi, lập tức trở về cho ta!"
"Ồ!" Sở Nguyên nói lạnh lùng: "Ta đây thoái xuất là được."
"Phanh!" Trong đồng hồ truyền ra một thanh âm rất lớn, hẳn là Liệt Hỏa giận quá đập bàn, hắn quát: " Ngươi tưởng rằng Long Hồn là nơi nào? Ngươi nói đến thì đến, nói đi là đi sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi từ khi gia nhập Long Hồn, đã không có hai chữ thoái xuất này nữa rồi."
Sở Nguyên tiếp tục bước chân đi phía trước. Hai mắt nhìn chung quanh, miệng nói: " Ta gia nhập Long Hồn chỉ vì quá buồn, muốn tìm việc giết thời gian. Không phải nghe mệnh lệnh của các ngươi."
"Băng ……"
"Tại sao không gọi ta là Mười Một?"
Liệt Hỏa lửa giận nhất thời biến mất hơn phân nửa, kinh ngạc nói: " Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ngươi sớm biết thân phận của ta rồi, đúng không? Cho nên mới phái Bách Biến và Thủy Nhu giám thị ta."
Ngữ khí Liệt Hỏa lại một lần nữa trở nên bình tĩnh, hỏi: " Ngươi biết khi nào?"
"Nói như vậy. Ta thật đúng là Mười Một?"
Liệt Hỏa thế mới biết Sở Nguyên cũng không dám chắc thân phận của mình, lời nói vừa rồi chỉ thử hắn thôi, không khỏi hừ mạnh một tiếng.
"Liệt Hỏa!" Sở Nguyên nói: "Ta không vi phạm quy định của Long Hồn, do đó, ta muốn đi đâu, muốn làm như thế nào đều có tự do. Đừng có làm phiền ta nữa."
Liệt Hỏa giọng căm hận nói: " Công kích đồng đội của mình cũng là tuân thủ quy định sao?"
"Hắn không phải là đồng đội của ta, cũng không phải bằng hữu của ta. Không phải bằng hữu, thì sẽ là địch nhân của ta. Ta ra tay với địch nhân không xem là vi phạm quy định?"
Liệt Hỏa cắn răng nghiến răng nói: " Ngươi …… cưỡng từ đoạt lý!"
"Tùy tiện ngươi nói như thế nào cũng được. Do đó, tốt nhất đừng có làm phiền ta nữa. Sự tình làm xong, ta sẽ trở về." Nói xong Sở Nguyên cũng không đợi Liệt Hỏa nói thêm, trực tiếp tắt luôn đồng hồ.