Lục Trường Minh cũng đã chú ý tới điểm đó, nhưng ông không vì vậy mà chán nản, ngược lại có chút vui mừng. Bởi vì Thiên Lang Thập Tam kiếm nổi danh nhờ biến chiêu. Nó cầu linh hoạt vận dụng, đệ tử phải tự mình đem ý nghĩ dung nhập vào trong kiếm chiêu, làm cho Lục Trường Minh rất cao hứng. đồng thời ông cũng ra một quyết định khiến kẻ khác ngạc nhiên, chính là phàm là kiếm tông đệ tử đều phải tự tay làm ra một thanh kiếm thuộc về mình. Vì vậy, kiếm tông bắt đầu hưng thịnh, sau mấy trăm năm mất nhuệ khí, kiếm tông lần đầu tiên đã được võ lâm các phái chú ý tới. Binh khí của các đệ tử kiếm tông thiên kì bách quái, từ kiếm đến không phải kiếm, có dài có ngắn, có thể luôn luôn phối hợp với lý giải kiếm chiêu của bản thân để phát huy uy lực lớn nhất. mặc dù cùng với Thiên Lang Thập Tam kiếm có chút lệch lạc. Nhưng Lục Trường Minh cũng không ngại, ngược lại cấp cho Thiên Lang Thập Tam kiếm mà chúng đệ tử tự mình lý giải ra một cái tên, gọi là Thiên Lang biến.
Có thể nói, đệ tử kiếm tông bây giờ sử dụng Thiên Lang Thập Tam kiếm đều lấy cơ sở là thập tam kiếm rồi tự mình nghĩ ra Thiên Lang Biến. Mỗi đời kiếm tông khi truyền dạy đệ tử thì đều dạy Thiên Lang Thập Tam kiếm chính thông nhất, lại do bọn họ đối với việc tự lý giải kiếm chiêu mà lựa chọn cho mình kiếm hciêu thích hợp nhất để chuyên chú tu luyện, sau cùng ngộ ra Thiên Lang biến hợp với bản thân mình, cái này chính là một trong tam đại kiếm chiêu, Thiên Lang Thập Tam kiếm.
Lục Trường Minh sở dĩ làm như vậy là bởi vì kiếm tông ra ngoài đều học những lộ số võ công của các phái riêng biệt, hắn hy vọng hậu nhân kiếm tông có khả năng dũng tư tiến thủ, lại sáng tạo ra một công phu thuộc về Kiếm tông. Ông trời không phụ lòng người, đến khi Lục Trường Minh lúc về già lại sáng tạo ra Ngự Kiếm quyết, không bao lâu sau Kiếm tông lại xuất hiện một đời kì tài, đó là sư phụ của Mười Một, Lục Dương.
Lục Dương mê võ điên cuồng, vì võ, cuộc đời ông đã để lại rất nhiều điều tiếc nuối. Nhưng không ai phủ nhận công tích của hắn, bởi vì Lục Dương chính là người thứ hai kế Lục Trường Minh sáng tạo ra tuyệt học của kiếm tông. Đó cũng là một trong tam đại tuyệt học của kiếm tông, Phá Kiếm quyết.
Ấn tượng của Mười Một đối với Lục Dương vẫn là niềm thương cảm với lão đầu vô lực, lúc đầu nhìn thấy hắn thì hắn bị Mardy giam tại mật thất, cũng khi đó Mười Một lần đầu tiên biết tới võ học chánh thức của Long quốc. Lục Dương tay không đánh ra một chưởng như vậy làm cho Mười Một đến nay vẫn khắc sâu không thể nào quên. Bất quá theo cao Thủ Long Hồn tiếp xúc ngày càng nhiều, hắn từ từ phát hiện cũng không có lợi hại như trong tưởng tượng, có lẽ điều này cùng với một thân công lực bị phế của Lục Dương có liên quan. Cũng có lẽ hắn từng đánh ra một chưởng rồi sau đó không hề động thủ trước mặt Mười Một có liên quan. Dù sao trong tiềm thức Mười Một cũng hiểu được trong Long Hồn có rất nhiều người công phu so với Lục Dương thì lợi hại hơn rất nhiều.
Nhưng một người nhìn bình phàm như người thường, lại có một quá khứ huy hoàng như thế. Mười Một phát hiện mình đối với Lục Dương càng nhiều lại càng nhìn không rõ con người này.
Lục Dương, rốt cuộc từng có thành tựu cùng cố sự như thế nào?
Trong lúc Mười Một đang suy tư, giữa sân trường kiếm mềm mại đang vũ động như gió nhẹ mưa phùn thì Lục Huyền bỗng dưng hét lớn một tiếng, kiếm chiêu cũng theo đó mà biến đổi. Một cỗ sát khí lăng lệ ào ào phát ra.
Hai mắt Mười Một nhất thời sáng lên, hắn nhìn thấy kiếm thế lúc trước của Lục Huyền mềm mại như mưa phùn, giờ phút này kiếm chiêu lại như cuồng phong bạo vũ liên miên bất tuyệt. Hắn thầm nghĩ nếu đặt mình tại vị trí đối thủ của Lục Huyền, nhưng lại kinh ngạc phát giác mình cũng không đỡ được công kích cuồng bạo của Lục Huyền trong giờ phút này.
Giữa sân, chỉ thấy Lục Huyền kiếm sau lại nhanh hơn kiếm trước, mỗi kiếm đều là theo những chỗ không dễ dàng phòng thủ mà đâm ra, kết hợp với chuôi tế trường kiếm này thì thật không dễ dàng mà phát hiện ra, quả thật rất khó phòng thủ trước công kích như vậy. Mười Một mơ hồ hiểu được, dạng kiếm chiêu như thế, hẳn là một trong tam đại tuyệt học của kiếm tông.
Quả nhiên, Lục Huyền vừa múa kiếm vừa quát: "Thiên Lang Thập Tam kiếm, chủ công mười ba chiêu, ẩn trong đó là thiên biến vạn hóa,mỗi chiêu mỗi thức ẩn chứa vô vàn biến hóa, có thể nói là kiếm chiêu biến ảo vô cùng."
Kiếm chiêu của Lục Huyền đột nhiên biến đổi, mũi kiếm phách về phương xa, một cỗ sát khí mạnh mẽ không thể đỡ phát ra. Kiếm phong làm tóc Mười Một tung bay như nghênh phong phiêu vũ.
Lục Huyền lại tiếp tục nói: "Kiếm công kích bằng cách đâm, cắt là chính. Thân kiếm được thiết kế không to bản để đỡ gạt như đao. Nhưng kiếm lại có ưu thế của kiếm, phòng ngự của kiếm chính là mượn sức!"
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm của Lục Huyền đâm về phía trước, bộ dạng như có người dùng lực bổ một đao về phía hắn, mà hắn lại nhờ ưu thế về thân kiếm linh xảo mà làm tan mất lực đạo của đối thủ, đồng thời trong lúc phòng thủ vẫn bảo trì thế tiến công.
Mười Một nhìn thấy thế cũng có chút động dung, hắn quan sát Lục Huyền và Lục Dao Dao luyện kiếm thì cho tới bây giờ vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không có một chút rung động, nhưng trong thời khắc này, hắn đã động chân tâm rồi.
Không vì cái gì khác, nếu làm cho kiếm chiêu này thành cận thân công kích thì quả thật rất khó phòng bị, nếu vận dụng tốt điều đó, khẳng định có thể tạo thành hiệu quả một kích tất sát. Nếu… nếu đổi thành công kích bằng chủy thủ, hiệu quả sẽ như thế nào? Kiếm tuy tốt nhưng lại dài quá, đừng nói không thích hợp mang đi, khi hành động ngược lại còn trở thành gánh nặng. Trong các loại binh khí lạnh, Mười Một thích nhất chính là chủy thủ, bởi vì chưa nói chủy thủ dễ dàng giấu diếm, thường có khả năng tại lúc bất ngờ nhất đột nhiên xuất thủ, một kích có khả năng đem lại cho đối thủ uy hiếp cực lớn, cho nên hắn tự hỏi mình thì cũng lấy chủy thủ làm chính. Mặt khác Lục Huyền trừ tay phải cầm kiếm không ngừng đánh ra ngoài, tay trái đều là không làm gì cả, nếu hắn đổi lại cả hai tay cầm chủy thủ thì sao?
Trong khi Mười Một một bên ghi nhớ mỗi động tác của Lục Huyền, một bên suy nghĩ xem cải biến kiếm chiêu như thế nảo để thích hợp cho mình sử dụng chủy thủ thì Lục Huyền đột nhiên trở tay, mũi kiếm đột nhiên hướng về Mười Một.
Mười Một cả kinh, ngay lúc một kiếm của Lục Huyền chỉ tới, hắn nhận thấy một cổ sát khí khôn cùng hướng về mình, làm cho hắn sinh ra cảm giác không thể né tránh, đây còn không phải là sát chiêu của Thiên Lang Thập Tam kiếm hay sao? Nếu vừa rồi Lục Huyền thật sự dùng một kiếm này đánh về phía mình, hắn có thể tránh được hay sao?
Lần đầu tiên, Mười Một lần đầu tiên phát hiện nguyên lai võ học chân chánh của Long quốc tịnh không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.
Sau khi thu trường kiếm lại, Lục Huyền nói: "Võ công của Kiếm tông giảng lấy nhanh đánh mạnh, dùng xảo phá lực. Nhất là Thiên Lang Thập Tam kiếm, càng là chiêu chiêu ám tàng sát khí. Đáng tiếc, nội lực ngươi lấy cương mãnh làm chủ, lại không thích hợp với kiếm chiêu lấy nhanh và nhu làm chủ. Cho nên Ngự Kiếm quyết và Phá Kiếm quết đều không thích hợp với ngươi, chỉ còn có Thiên Lang Thập Tam kiếm, phải coi ngươi có thể tự mình ngộ ra bao nhiêu để tiếp thu thôi."
Sau khi Lục Huyền về phòng, Mười Một ngoài mặt trầm tư. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩn đầu lên, nhìn thoáng qua về hướng cửa phòng một cái, sau đó chuyển thân đi về hướng lò đúc kiếm.