Màn đêm buông xuống, trăng sáng mê người!
Ánh trăng cuối ngày, mông lung huyền ảo!
Ánh trăng dường như cũng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, không đành lòng nhìn thấy thảm kịch diễn ra, cho nên lẩn trốn phía sau những đám mây, không thể nhìn thấy được.
Nhưng dường như nó vẫn rất hiếu kỳ, trong đó có xảy ra biến cố gì hay không? Nó liền gạt mây mù sang một bên, chỉ để lộ thân hình mờ ảo, chờ đợi sự tình tiến triển.
Ánh trăng huyền ảo, không thể nhìn thấy rõ diện mạo.
Cũng giống như tâm của con người, không thể nhìn rõ được.
Bên dưới ánh trăng, bộ Tổng tư lệnh của quân đoàn số ba.
Lúc này đã hơn mười một giờ khuya, Âu Dương Bác một mình ngồi trong thư phòng, chúi đầu vào một đống công văn trên bàn. Trong tay cầm một cây bút máy, mỗi khi xem xong vài đoạn văn tự lại nhân tiện viết lên giấy vài nét bút. Ông ta giống như đang phê duyệt văn kiện, nhưng tâm thần lại dường như có điểm bất an, thỉnh thoảng lại nhìn lên đồng hồ trên cổ tay. Cuối cùng, ông ta thả cây bút trong tay xuống, xếp lại đống công văn, sau đó mở ngăn kéo ra. Từ bên trong ngăn kéo lấy ra một viên băng tử đạn trong suốt óng ánh, đặt trong lòng bàn tay đảo qua đảo lại.
Viên băng tử đạn phát tán ra hàn khí lạnh như băng. Chỉ cần đặt ở trong lòng bàn tay nắm lâu một chút, liền có cảm giác như cả tay đều đông cứng lại, hoàn toàn mất hết cảm giác. Nhưng kỳ quái chính là, cho dù viên băng tử đạn này có được đặt trong nhiệt độ như thế nào, nó cũng không tan chảy ra, thậm chí đến bây giờ còn chưa từng có một giọt nước.
Nhìn viên băng tử đạn một lúc lâu, Âu Dương Bác khẽ lẩm bẩm: "Huyết Mân Côi, các ngươi cuối cùng đã không thể đợi được rồi phải không? Ta cũng không thể chờ đợi được nữa. Cùng các ngươi chơi đùa hơn mười năm, cũng đã đến lúc lật bài rồi!"
- Báo cáo!
Ngay lúc này, một thanh âm vang lên bên ngoài cửa.
Âu Dương Bác đem viên băng tử đạn cất lại vào ngăn kéo, sửa sang lại thắt lưng cho thẳng, sau đó mới lên tiếng:
- Vào đi!
Một quân nhân trên người mặc quân phục, thẳng người đẩy cửa bước vào, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó nói lớn:
- Báo cáo thủ trưởng! Ngài tìm tôi phải không?
Trên vai của sĩ quan này là quân hàm bốn sao hai gạch, hiển nhiên là một sĩ quan cấp bậc đại tá.
Âu Dương Bác gật gật đầu lên tiếng hỏi:
- Trường Thanh bên kia có tin tức gì không?
Viên sĩ quan lúng túng, thanh âm dè dặt nói:
- Không có, chúng ta vẫn không liên lạc được với hắn!
Âu Dương Bác thở dài:
- Xem ra, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi!
- Thủ trưởng, chúng ta có nên ……
Âu Dương Bác khẽ lắc đầu:
- Thanh sơn xử xử mai trung cốt, hà tu mã cách khỏa thi hoàn*. Ta tin tưởng, hắn nhất định sẽ không hy vọng chúng ta làm như vậy. Tiểu Hoàng, liên lạc với các huynh đệ bên kia, nhanh lên một chút bí mật đem người nhà của hắn đi, không thể để cho bọn họ lại bị thương tổn!
Dịch ý: Núi xanh nơi nơi chôn xương trắng, việc gì cứ phải da ngựa bọc thây trở về.
Một câu thơ hay từ gì đó, rất nổi tiếng nhưng mình chẳng biết của ai!
- Việc này ……
Viên sĩ quan mang tên Tiểu Hoàng sắc mặt rất khó coi, ấp úng cả nửa ngày vẫn chưa thốt ra được một chữ nào.
Âu Dương Bác sắc mặt trầm xuống, cảm thấy có một dự cảm không tốt, liền quát lên:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Hoàng cắn răng, nhưng vẫn lên tiếng:
- Là Chiêm thiếu tướng lúc gần tối truyền về tin tức. Hôm nay sau khi ông ta nhận được tin liền lập tức phái người đến gặp người nhà của đại tá. Nhưng mà …… nhưng mà bọn họ đã chậm một bước, mẫu thân của Liễu đại tá đã mất tích rồi!
Âu Dương Bác đột nhiên từ trên ghế đứng lên, giận dữ trừng mắt nhìn hắn, lên tiếng trách mắng:
- Chuyện quan trọng như vậy tại sao đến bây giờ mới nói cho ta biết?!
- Là do tôi phân phó, tạm thời không thể để cho ngài biết!
Tiểu Hoàng ngẩng đầu, ánh mắt thành khẩn nhìn thẳng vào Âu Dương Bác, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Chuyện của ngài bên này vẫn còn chưa giải quyết xong, tôi không dám để cho ngài phải phân tâm vì chuyện khác!
Nhìn thấy Âu Dương Bác muốn trách mắng, Tiểu Hoàng vội vàng nói thêm:
- Thủ trưởng, chuyện này là do tôi biết mà không báo. Cho dù ngài muốn xử phạt thế nào, tôi cũng sẽ không hề oán trách. Nhưng ngài chính là người mà chúng tôi tin tưởng nhất, nếu như ngài xảy ra chuyện gì, chúng tôi khổ tâm bố trí lâu như vậy xem như là xong hết rồi!
Âu Dương Bác trừng mắt nhìn Tiểu Hoàng. Một lúc lâu sau, ông ta mới nhắm mắt lại, thở dài một hơi, ngữ khí hòa hoãn nói:
- Ta biết rồi, ngươi hãy về trước đi!
- Thủ trưởng ……
- Yên tâm đi, ta không có chuyện gì đâu. Ta rất hiểu phải lấy đại cục làm trọng mà!
Tiểu Hoàng lui ra phía sau một bước, cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó liền xoay người mở cửa phòng, nhẹ bước đi ra ngoài.
Sau khi cửa phòng một lần nữa được đóng lại, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của Âu Dương Bác lộ ra vẻ mệt mỏi, thở dài nói: "Trường thanh, ta thật xin lỗi ngươi!"
- Báo cáo!
Chưa được bao lâu, bên ngoài lại có người đến gõ cửa.
Âu Dương Bác lập tức khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, lên tiếng:
- Vào đi!
Sau khi cánh cửa bị đẩy ra, một viên sĩ quan cấp úy tiến vào, cung kính chào, sau đó mới lên tiếng:
- Báo cáo thủ trưởng, Ninh tiểu thư đã trở về, còn làm ầm ĩ lên muốn gặp ngài. Ngài có muốn tôi dẫn cô ấy đến hay không?
Âu Dương Bác ngẩn người:
- Tiểu Ninh? Nó chạy về đây làm gì?
Ông ta nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười một giờ hai mươi phút. Theo lý mà nói vào lúc này trường học sớm đóng cửa, cấm không giáo sinh ra ngoài, Âu Dương Ninh làm cách nào lại ra được?
- Nó bây giờ đang ở đâu?
- Ở bên ngoài. Bởi vì ngài phân phó, không có mệnh lệnh của ngài không ai được phép đến quấy rầy, cho nên chúng tôi đã ngăn lại không để cho cô ấy vào. Nhưng mà ……
Nhưng mà cái gì? Cũng không cần viên sĩ quan này nói tiếng nữa. Dựa vào tính tình đại tiểu thư của Âu Dương Ninh, có ai có thể quản lý được nàng? Có thể ngăn nàng lại đã là cực hạn mà mấy sĩ quan binh lính này có thể làm được rồi.
Suy nghĩ một lát, Âu Dương Bác gật đầu nói:
- Dẫn nó vào đi!
Viên sĩ quan rời đi không bao lâu, liền dẫn theo Âu Dương Ninh trở lại. Lúc này hắn vẫn còn chưa kịp gõ cửa, Âu Dương liền bước lên đẩy cửa xông vào, đồng thời kêu lên:
- Cha, người không sao chứ?
- Ta có chuyện gì?
Âu Dương Bác liếc mắt ra hiệu cho thủ hạ đóng cửa phòng lại, trừng mắt nhìn Âu Dương Ninh, vẻ mặt nghiêm túc đích hỏi:
- Còn ngươi, không an phận ở trường học cho ta, muộn như vậy còn chạy về đây làm gì?
Nhìn thấy cha mình tức giận, Âu Dương Ninh vội vàng giải thích:
- Là anh trai đó, anh ấy gọi điện thoại cho con, nói người đang bệnh rất nặng, cho nên con mới lo lắng chạy về đây!
Nói xong, nàng liền nhìn cha mình từ trên xuống dưới. Vẫn là một vẻ mặt hồng hào tràn đầy sinh lực, sao lại không hề có vẻ nghiêm trọng giống như trong điện thoại nói? Nàng nhịn không được liền lên tiếng hỏi:
- Cha, người thật sự không có chuyện gì chứ?
Âu Dương Bác nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, trong ánh mắt toát ra vẻ dữ tợn, khiến cho nữ nhi thân sinh cũng phải phát lạnh.
- Người đâu!
Âu Dương Bác đột nhiên hét lớn, khiến cho Âu Dương Ninh sợ đến nhảy dựng lên. Nàng kinh ngạc nhìn cha mình, không hiểu vì sao hôm nay ông lại khác hẳn ngày thường như vậy.
Hai gã binh lính thủ vệ lập tức đẩy cửa bước vào. Âu Dương Bác quát lớn:
- Đưa Âu Dương Lâm đến gặp ta! Ngay lập tức!
- Tuân lệnh!
Hai gã binh lính cung kính chào, sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Không bao lâu sau đã dẫn theo Âu Dương Lâm vẻ mặt nghi hoặc trở lại.