Không thể phủ nhận điều Mười Một nói là sự thực, chẳng có một quốc gia nào lại để một tổ chức vũ trang mà mình không thể khống chế xuất hiện trong biên giới quốc gia. Đương nhiên Ma Quỷ là ngoại lệ vì nó ngay từ sớm đã xâm nhập vào chính phủ Ưng quốc và Môi quốc, có thể nói về cơ bản thì là cá mè một lứa, huống chi Ma Quỷ quả thực cũng đã đem lại cho hai nước này một lợi ích to lớn, do đó tạm thời chính phủ hai nước không động đến chúng. Cái khác chưa nói tới, chỉ riêng kế hoạch bồi dưỡi ra Cơ Nhân chiến sĩ đã khiến hai nước lớn này chẳng thể cự tuyệt rồi. Có thể nói nếu có một ngày giá trị lợi ích của Ma Quỷ được dùng hết rồi, đó chính là lúc nó bị hai quốc gia kia tiêu diệt. Nhưng ma quỷ có thể đứng vững nhiều năm như thế cũng không phải là dựa vào may mắn, bọn chúng đương nhiên cũng hiểu rõ cái đạo lý này, cho nên đã phát triển ra đỏ các loại tổ nghiên cứu, không ngừng cải tiến và sáng tạo các thứ vũ trang, còn hai quốc gia kia cũng không ngừng được hưởng lợi ích. Cho nên giữa Ưng quốc, Môi Quốc và Ma Quỷ lúc này vẫn đang là thời kỳ ngọt ngào, hơn nữa tình thế còn là đang càng ngày càng thân mật hơn.
Đường thúc cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, không cần biết chuyện này có đúng là do bọn họ làm hay không, bọn họ cũng chẳng thể thoát khỏi có liên đới. Nếu thực sự đến ngày đó, Long Hồn sẽ chẳng quan tâm đến chuyện có đủ chứng cứ hay không, chắc chắn họ sẽ một lòng muốn tiêu diệt Đại Quyển, hơn nữa chính phủ không chỉ nhắm mắt làm ngơ mà sẽ còn vỗ tay kêu hay nữa ấy chứ. Hiện giờ cơ hội duy nhất chính là phải cứu cao thủ Phượng tổ bị Huyết Mân Côi bắt cóc kia ra trước khi Long Hồn đối phó với họ. Sau đó lão phải ra mặt để làm rõ hiểu lầm này. Chỉ cần không có cái cớ này để xuất binh, cho dù Long Hồn có đầy đủ lý do hơn nữa cũng chẳng thể bỏ mặc tất cả mọi chuyện không quan tâm để tiêu diệt Đại Quyển.
Thực ra Đại Quyển chẳng phải là thực sự sợ Long Hồn đến tiêu diệt, thực sự quyết tâm muốn đánh, bọn họ cũng chẳng thực sự sợ ai. Nhưng bọn họ không cam tâm khi tự dưng lại bị kẻ khác coi như bia đỡ đạn, phải gánh chịu cái tội lỗi này thay cho Huyết Mân Côi. Nếu không báo cái thù này, bọn họ cũng chẳng thể nuốt được cục tức xuống.
Đây chính là nhân tính a. Kẻ khác giết người, vứt lại một thứ vật phẩm có dấu vân tay của bạn ở hiện trường, phía cảnh sát căn cứ theo manh mối này mà coi bạn là hung thu giết người rồi bắt đi, thậm chí còn có thể bị xử bắn. Đổi lại là bất kỳ ai, có thể nuốt được cục tức này xuống sao?
Mười Một chính là dựa vào điểm này, buộc chặt Đại Quyển và mình vào chung một con thuyền, hơn nữa còn không cho bọn họ thời gian suy nghĩ. Dù sao hắn cũng cần có thời gian, Đại Quyển phải cứu được vị cao thủ Long Hồn thực ra không tồn tại kia từ trong tay Huyết Mân Côi trước khi Long Hồn tìm đến cửa báo thù, khi đó thì bản thân hắn mới có một cơ hội để chứng minh mình trong sạch.
Cho nên đúng như Lục Đạo đã nói, Đại Quyển rơi vào bẫy rồi, một cái bẫy mà Mười Một đã sớm bày ra từ nửa năm trước. Bây giờ chiếc bình nước kia rốt cuộc là do Huyết Mân Côi để lại hay là bản thân Mười Một cố ý làm ra đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là Đại Quyển đã bị kéo xuống nước cùng hắn.
Điều đáng nhắc tới là chuyện nửa năm trước Long Hồn có đúng là đã có người mất tích hay không? Đại Quyển và Vu bụng phệ cũng đã lưu ý đi điều tra, nhưng về phương diện này Long Hồn giấu diếm rất tốt, bọn họ chẳng thể tìm được bất kỳ manh mối gì, cuối cùng chỉ biết được đại khái, Phượng tổ của Long Hồn dường như có một hai người mất tích từ nửa năm trước, đến giờ vẫn không biết tung tích. Cứ như vậy, Đại Quyển và Vu bụng phệ lại càng thêm khẳng định tính chân thực của những điều Mười Một nói. Thực ra bọn họ làm sao mà biết được người mất tích trong Long Hồn lại là Thiết Tướng và Mân Côi chứ. Hơn nữa cho dù Thiết Tướng và Mân Côi không mất tích bọn Đường thúc và Vu béo cũng chẳng tra ra được cái gì, bí mật của Long Hồn chẳng phải là dễ dàng tra xét như thế. Về điểm này Mười Một rất có tự tin.
Hiện giờ Đại Quyển chỉ có thể hi vọng Huyết Mân Côi còn chưa giết vị cao thủ Long Hồn chúng bắt được đi, nếu không thực sự là cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội, đến lúc ấy mối oan này bọn họ phải gánh là cái chắc rồi. Còn về chuyện đến cuối cùng nếu thực sự cứu được hai cao thủ Phượng tổ của Long Hồn ra, tại sao lại một biến thành hai, sau khi sự tình bại lộ liệu có đắc tội với Đại Quyển, đây đã chẳng phải là điều mà Mười Một quan tâm rồi, dù sao đắc tội với Đại Quyển còn tốt hơn đắc tội với Long Hồn nhiều chứ nhỉ.
Đường thúc dù sao cũng là Đường thúc, người đã từng trải luôn khá là trầm ổn, sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi liền khôi phục lại vẻ bình thường, cất tiếng nói: "Chuyện này đúng là liên quan to lớn, một mình ta chẳng thể quyết định được. Thế này đi, các ngươi hãy đợi thêm vài ngày nữa, sau khi ta có được thông báo của cấp trên thì mới cùng các ngươi thảo luận xem tiếp theo nên hợp tác thế nào?"
"Không thành vấn đề." Mười Một gật đầu đồng ý.
Đường thúc vẫn luôn nhìn vào Mười Một, người trẻ tuổi nhìn có vẻ nhã nhặn lịch sự kia, nhưng thủy chung vẫn chẳng có cách nào từ người trẻ tuổi này với đệ nhất sát thủ vương bài của phương Tây. Nhìn một hồi lâu Đường thúc mới hỏi: "Nếu sự tình đều là thật, có phải là ngươi muốn hợp tác cùng chúng ta công kích Huyết Mân Côi?"
"Còn có Mệnh Vận, ba thế lực chúng ta sẽ liên thủ với nhau. Đối phương chỉ là Huyết Mân Côi và Phong Dã tổ, ngoài ra cũng cần suy nghĩ đến chuyện Long Hồn sẽ không để mình ngoài chuyện này."
"Ô? Mệnh Vận?" Đường thúc sửng sốt, quay đầu lại nhìn Vu béo hỏi: "Liên quan gì tới Mệnh Vận thế?"
Vu bụng phệ cười khan hai tiếng, hiển nhiên sớm đã biết chuyện của Mệnh Vận và Mười Ba, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì mà còn chưa nói với Đại Quyển.
Mười Một nhàn hạ nói: "Bọn họ vì nguyên nhân gì thì ta không rõ, ta chỉ biết Mệnh Vận cũng cần công kích Huyết Mân Côi, cho lên trước khi gặp mặt các ông, ta đã liên lạc với bọn họ rồi."
"Binh đoàn Mệnh Vận sớm đã bặt vô âm tín từ mấy chục năm trước rồi, sao đột nhiên lại nhảy ra, chui vào vũng nước đục này thế?"
"Đây là chuyện của bọn họ, chẳng liên quan gì tới ta, ta chỉ biết kẻ địch của kẻ địch chính là bạn."
Đường thúc nhếch miệng cười lên, dường như cười rất vui vẻ, không nén nổi gật đầu nói: "Mười Một, Sở Nguyên, sát thủ Băng, ta đã coi thường ngươi rồi. Không ngờ lại có thể lôi cả binh đoàn Mệnh Vận vào, chắc rằng thần thoại truyền kỳ trong cuộc chiến năm đó – Mệnh Vận Mười Ba cũng sẽ không đứng ngoài chuyện này chứ nhỉ?"
Mười Một gật gật đầu ngầm thừa nhận.
Đường thúc hít vào một hơi nói: "Nếu Mệnh Vận cũng cho một chân vào, chúng ta sẽ càng nắm chắc rồi. Hiện giờ chỉ thiết tin tình báo liên quan tới Huyết Mân Côi, cứ điểm của bọn chúng ở đâu? Có bao nhiêu người? Lực công kích lớn mạnh thế nào?"
"Đây cũng là nguyên nhân mà ta tìm các ông, Mệnh Vận vẫn luôn phát triển ở phương Tây, không đứng vững chân được ở phương Đông, Bọn ta thì còn bị Long Hồn đuổi bắt, không có sức mà tìm manh mối. Cho nên những manh mối về Huyết Mân Côi chỉ có thể dựa vào các ông đi thu thập thôi." Khi Mười Một nói, đồng thời liếc nhìn Vu béo. Rất rõ ràng, tiểu hồ ly lại bắt đầu đánh động sự chú ý của lão hồ ly rồi. Có tổ chức tình báo to lớn như Thanh bang, bỏ không dùng đến chẳng phải là lãng phí sao?
Vu béo quay đầu đi coi như chẳng nhìn thấy gì, ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào chén trà trướ mặt Đường thúc bằng cái vẻ không hề sạch sẽ.