Trong thành phố hiện này có rất nhiều con đường công lộ có tên là gì gì đó sơn, chẳng hạn như Quách Công Sơn, Thương Hải Sơn… Rõ ràng tên gọi là sơn mà lại là một con đường bằng phẳng, xung quanh đến một quả đồi nhỏ cũng không nhìn thấy. Nguyên nhân cũng chẳng phải cái gì khác, "sơn" ở nơi này đều sớm đã bị san thành bình địa, biến thành những con đường công lộ hay cao ốc cả rồi.
Núi Ngọc Phủ cũng là như vậy, nó từng là nơi để những người già tập luyện buổi sáng, nơi để những cặp tình nhân bí mật hẹn hò. Bây giờ cũng biến thành chỉ còn có nửa thân núi tàn tạ cùng với một bãi xử lý rác thải có đống rác còn cao hơn núi ở bên cạnh. Chẳng thể nào nhìn thấy lại được nguyên mạo của một quả núi xanh tốt ở nơi này, cũng chẳng thể nhìn thấy một mảnh rừng xanh biếc, cái còn lại chỉ là những bóng ruồi muỗi hôi thối kinh tởm bay đầy trời.
Núi Ngọc Phủ vốn là một ngọn đồi không cao nhưng diện tích to lớn, chính phủ vốn dự tính san phẳng núi Ngọc Phủ, kiến thiết phát triển một thành thị ở trên mảnh đất trống này. Nhưng sau khi núi Ngọc Phủ bị cho nổ quá nửa thân núi, kế hoạch này vì một vài nguyên nhân gì đó mà bị gác lại. Sau này vì không có người quản lý, mỗi ngày đều có người đem một lượng lớn rác thải của khu công nghiệp gần đó và rác sinh hoạt trong thành phố vận chuyển đến đổ ở đây, theo thời gian nó càng ngày càng nhiều lên, hiện giờ đống rác đã cao hơn cả ngọn núi rồi. Cho nên nơi này đã không thể gọi là bãi rác được nữa rồi, phải gọi nó là núi rác, người đi đường trên con đường bên cạnh đều phải bịt mũi mà đi, bởi lẽ nơi này thực sự là quá thối.
Những người ở gần đó lại không chú ý tới, chính tại bãi rãi mùi hôi thôi ngập trời, bình thường mọi người đều sợ hãi né tránh còn không kịp này, mấy ngày nay không ngờ lại có người nguyện ý ở tại đây. Thời tiết đã vào hạ, mỗi khi màn đêm buông xuống, cả vùng này liền trở thành nơi cho bọn ruồi muỗi biểu diễn kỹ thuật bay lượn trên không và tìm kiếm thức ăn. Tuy hiện giờ mới vừa vào đêm, nhưng bọn ruồi muỗi vốn tránh nẻ cả ngày đều sớm đã ra khỏi hang ổ của chúng. Chỉ cần ngẩng đầu lên, lúc nào cũng đều có thể nhìn thấy một đám muỗi bay vù vù trên đỉnh đầu.
Trên sườn núi của ngọn núi đổ nát đó còn có mấy gian nhà trống sớm đã không còn người ở, mấy ngày này, ánh đèn trong một gian nhà rách nát tại đó vẫn luôn tỏa ra, nhưng chẳng có ai chú ý đến, bởi lẽ mùi thối ngập trời tại ngọn núi đổ nát này sớm đã khiến cho chẳng còn người nào muốn đi lên nữa rồi.
Lúc này, cửa của gian nhà cũ nát thấp thoáng ánh đèn kia được mở ra từ bên trong, một người trẻ tuổi tóc nhuộm vàng chóe điểm mấy sợi đỏ từ bên trong vội vã chạy ra. Xua tay đuổi đám muỗi đang bay vo ve trên đầu không chịu rời đi kia. Chạy đến bên một đống đá hỗn loạn kéo khóa quần ra, rào rào rào xả nước, trong miệng còn khẽ rên rỉ hát: "Ta là một con sói đến từ phương nam, đi vào trong một đám mỹ nhân, a ha! Khắp trời đều là những sơ chiêng bay lượn, khắp đất đều là những tiếng rên rỉ gợi tình ta. Ta chỉ biết cắn răng mà run rẩy, rên lên hai tiếng thật dài đáp lại. A ha, chẳng phải là vì cái gì khác, chỉ bởi tại ta quên mất đeo cái bao cao su chết tiệt. Ôi da…"
"Huynh đệ, ca từ gốc hình như không phải hát như thế này đâu nhỉ?" Bên cạnh gã tóc vàng đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Éo mịa, ngươi thì hiểu cái gì." Gã tóc vàng bĩu môi khinh thường: "Tự biên tự hát bây giờ đang lưu hành đó… ý…"
"Đi con mẹ ngươi đi." Khi gã tóc vàng vừa định phản ứng vì tại sao lại có người ngoài, nhưng người kia đột nhiên đã tức giận mắng một tiếng, sau đó một nắm đấm mạnh mẽ táng thẳng vào bên má gã kia. Tên tóc vàng đáng thương, đến cả người đánh mình là ai còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị ăn một cú đấm khiến đầu choáng mắt hoa, sau đó sống mũi lại nhói lên, còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thì chỗ gáy lại dính một đòn nặng nề nữa, sau đó thì nằm thẳng cẳng ra đó hôn mê đi luôn.
Lãnh Dạ vung quyền ra xong liền phì một tiếng: "Mẹ kiếp, bị một đống nữ nhân câu dẫn rồi còn muốn đeo bao cao su. Ta nhổ vào, cũng không chịu xem lại đức tính của mình đi, có câu dẫn thì đám đó cũng phải câu dẫn ta trước."
Hai người Walter và Hỏa Điểu không hẹn mà đồng thời lau trán, sau đó phẩy ra một tay toàn mồ hôi lạnh. Thì ra vừa rồi Lãnh Dạ ra tay nặng như thế là vì "ăn dấm chua" bởi bài hát này sao?
Mười Một đi đến bên cạnh Lạnh Dạ, vẻ mặt vẫn lạnh băng băng lườm hắn một cái, ngữ khí đồng dạng cũng chẳng có chút cảm tình nào: "Một quyền đấm vào mặt, một quyền đấm vào mũi, chẳng có đòn nào vào nơi yếu hại cả. Nếu để hắn phát ra tiếng động khiến đồng bọn hắn chạy trốn, việc đầu tiên ta làm là sẽ giết ngươi."
"Éo mịa." Lãnh Dạ trề môi, vẻ mặt như chẳng hề để ý nói: "Người ta muốn đánh, cho dù có đánh hắn chết tươi, ta bảo đám hắn ta cũng chẳng thể phát ra được một tiếng kêu nào, ngươi có tin không?"
Mười Một thu hồi ánh mắt lại, ngồi xổm xuống lần mò trên người gã tóc vàng. Sau đó rút ra một khẩu súng ngắn từ eo gã, liếc nhìn một chút rồi đưa cho Diệp Kiếm, sau đó đứng dậy âm thầm lặng lẽ đi về phía ngôi nhà cũ nát phát ra những tia sáng yếu ớt cách đó không xa. Hỏa Điểu và Walter theo sát ngay sau Mười Một, sau đó là Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi. Khi hai thiếu nữ xinh đẹp này đi qua bên cạnh Lãnh Dạ, Băng Một lườm hắn một cái, nhỏ giọng lầm bầm: "Ngu si."
Lãnh Dạ hắc hắc cười nói: "Tiểu Mộng nhi nàng yên tâm, sau này khi nàng câu dẫn ta, ta nhất định sẽ không quên đeo bao."
Băng Mộng cười lạnh một cái, chẳng thèm để ý đến tên háo sắc này nữa, kéo tay Tuyết Linh Nhi đuổi theo sau lưng bọn Mười Một. Nhưng nàng không để ý đến người ta chẳng đại biểu rằng người ta cũng sẽ chủ động bỏ qua cơ hội hiếm có này. Lãnh Dạ dọc đường cứ theo đuôi hai thiếu nữ, cười mỉa nói: "Tiểu Mộng nhi, đừng đi nhanh như vậy chứ. Bây giờ trăng thanh gió mát, đêm dài chầm chậm qua, tịch mịch buồn tẻ, không bằng chúng ta tìm một gian nhà đề tâm sự với nhau về vấn đề thân thể người đi nhé? Không nói chuyện ư? Vậy tiểu Tuyết nhi, chúng ta nói chuyện nhé. Hai nàng có thành kiến với ta sao? Thực ra con người ta đây rất quân tử đó, trước nay chưa từng bị mỹ sắc dụ hoặc, ta nói thực đó mà…"
Trêu chọc chung quy vẫn chỉ là trêu chọc, Lãnh Dạ còn chưa bị nữ sắc làm cho đầu óc hôn mê, tuy vẫn đang không ngừng líu lo câu dẫn hai thiếu nữ, nhưng giọng nói của hắn so với muỗi kêu còn bé hơn. Những tiếng muỗi kêu vo ve đầy trời ở đây rất nhanh đã che lấp hết giọng nói của những người ở đây.
"Ừng ực!" Diệp Kiếm rơi lại sau cùng nuốt một ngụm nước bọt xuống, tuy từ rất lâu trước đây hắn đã nghe nói rằng Lãnh Dạ là một gã háo sắc, nhưng đến hôm nay mới có thể tính là thực sự trải nghiệm. Quả đúng là, trong khu rừng lớn thì chim loại gì cũng có.
"Kiếm ca." Cừu Tử Liệt đi đến bên cạnh Diệp Kiếm, ép thấp giọng nói xuống hỏi: "Chúng ta không tiến vào sao?"
"Chắc là không cần, chúng ta cứ ở đây đợi thôi." Diệp Kiếm khua khua khẩu súng lục mà Mười Một lấy ra từ người gã tóc vàng, cười khổ nói: "Bọn họ có bản sự, loại chuyện nguy hiểm này giao cho họ là được rồi. Chẳng may mà đánh nhau, đạn không có mắt, ta vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa."
Diệp Kiếm lại chỉ vào gã tóc vàng đã hôn mê nói: "Hãy trói thằng khỉ này vào trước đã, đừng để cho hắn chạy mất. Ồ đúng rồi, Sở Nguyên nói chiếc xe đó không thể chạy lên núi, chắc chắn là được giấu ở nơi nào đó gần đây, kêu các huynh đệ đi tìm kiếm xung quanh đây đi."
Cừu Tử Liệt đáp lại một tiếng, đích thân xuống tay trói gã tóc vàng kia lại thật chặt, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không chắc chắn, liền kêu một vị huynh đệ tháo tất ra nhét vào mồm gã tóc vàng đó.
Mấy người bọn Mười Một vô cùng cẩn thận đi về phía gian nhà kia, khi chỉ còn cách chừng mười mét thì dừng lại, quay về phía sau lặng lẽ dùng tay ra hiệu. Đây là ám ngữ bằng tay thông dụng trong giới lính đánh thuê, hàm ý là "phân tán", "bao vây tất cả cửa sổ". Không cần hắn dặn dò, bọn Hỏa Điểu, Băng Mộng và Tuyết Linh Nhi đều đã mỗi người chiếm cứ một bức tường, chỉ còn cánh cửa chính lưu lại cho Mười Một.
Lúc này, Lãnh Dạ sớm đã câm miệng lại không nói mấy lời linh tinh trêu chọc nữa, hắn là một kẻ già đời rất có kinh nghiệm, hiểu được lúc nào thì có thể thoải mái vui đùa, lúc nào thì nên thận trọng, một hơi thở thừa cũng không được phụt ra. Nếu hắn đến bây giờ mà vẫn cứ líu lo không dứt, e rằng Mười Một thực sự đã cho hắn một súng rồi.
Lãnh Dạ và Walter canh chừng hai bên cửa chính, mỗi người đều tự móc ra một khẩu súng lục giảm thanh, để đề phòng chẳng mai xảy ra đấu súng thì cũng khỏi làm kinh động đến phía cảnh sát. Lần này những người lên núi đã thống nhất chỉ mang theo súng lục giảm thanh, đối với những người như bọn họ mà nói, súng lục là đã đủ rồi.
Mười Một khom người lặng lẽ đi đến bên cửa, bởi lẽ tên tóc vàng vừa rồi đi ra ngoài giải quyết, cánh cửa chỉ khép hờ, khẽ đẩy một chút là liền có thể mở ra. Nhưng Mười Một không đẩy cánh cửa ấy mà áp sát tai vào nghe lén âm thanh bên trong. Trong phòng truyền ra mấy âm thanh tạp loạn, phần lớn là mấy câu kêu la kiểu như "đánh nhanh một chút", "ba con lục" "đánh bỏ mẹ mày bây giờ", có khả năng là bọn chúng đang đánh bài.
Mười Một hướng về phía Lãnh Dạ và Walter xòe một bàn tay ra, ý rằng trong căn nhà này có năm người. Bốn người đang đánh bài, còn có một người nằm trên giường, hình như là đang ngủ. Sauk hi dùng tay ra hiệu, Mười Một vẫn không lập tức hành động mà vẫn tiếp tục lặng lẽ quan sát qua khe cửa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Hai tay Walter cầm lấy khẩu súng lục, rất muốn xua tay đuổi đám muỗi đi, những con muỗi bay đầy khắp trời đó không ngừng đốt trên mặt hắn, khiến hắn quả thực rất khó chịu. Nhưng hắn lại không dám động đậy vì sợ Mười Một sẽ trách cứ, thực ra Walter cảm thấy Mười Một có chút như đang quan trọng hóa vấn đề lên rồi, chẳng phải chỉ là mấy tên lưu manh nho nhỏ thôi sao? Cần gì mà phải làm như điệp viên 007 thế nhỉ? Trực tiếp vung tay, cho người của Thanh bang xông vào bắt cả ổ chúng không phải là ổn sao?
Trong lúc Walter suy nghĩ linh tinh, trong phòng có một giọng nam vang lên: "Mẹ kiếp, Tiểu Tam có phải là đi ỉa không mà sao lâu như thế nhỉ?"
Một âm thanh khác nói: "Ngươi quan tâm đến nó làm gì, người ta có đi ỉa hay không mà ngươi cũng muốn quản hay sao? Hắn không tới thì càng hay, như thế ta cũng chẳng cần nhường chỗ rồi, để hắn đợi ván sau đi nhé."
Nam nhân nằm trên giường đột nhiên đứng dậy, ánh mắt lấp lóe nói: "Tiểu Liêu, đi xem thử xem."
Người bị điểm danh sửng sốt nói: "Khôn Ca…"
Khôn Ca hướng về phía hắn đưa mắt ra hiệu một cái, Tiểu Liêu chẳng còn cách nào đành gật gật đầu, đặt bài trong tay xuống, vẻ mặt khônh tình nguyện đi về phía cửa.
Đúng vào lúc Tiểu Liêu vừa đi tới bên cửa chuẩn bị kéo cửa ra, bỗng dưng "bình" một tiếng nặng nề vang lên. Cánh cửa gỗ vốn đã lung lay sắp đổ bị người ở bên ngoài một cước đá bay, cả cánh cửa đập vào mũi Tiểu Liêu, nhất thời khiến hắn bị va cho choáng váng, chẳng thể phân biệt được rõ đông tây nam bắc nữa.
Cùng lúc cánh cửa lớn bị Mười Một đá bay, người đầu tiên có phản ứng không ngờ lại là Khôn Ca. Một nửa thân thể của Mười Một vừa mới xuất hiện bên ngoài cửa, trong tay Khôn Ca không biết đã có thêm một khẩu súng lục từ lúc nào, hướng về phía ngoài cửa "bùm" "bùm" liên tiếp hai nhát.
Mười Một còn chưa bước chân vào thì đã cảm giác được sự nguy hiểm, lập tức nhảy lui về phía sau, tránh khỏi hai viên đạn bay sạt qua đầu. Cùng lúc ấy, Lãnh Dạ khom người mau chóng chui vào trong cửa, chẳng hề nhìn ngắm gì liền đã trực tiếp đưa khẩu súng lúc lên bắn liên tiếp hai nhát về phía chiếc giường, nhưng hai nhát súng này đều bắn vào chỗ trống, bởi lẽ khi Khôn Ca nổ súng thì đã từ trên giường nhảy xuống rồi.
Bởi vì sự trì hoãn trong nháy mắt ấy, mấy người trong phòng đều đã kịp phản ứng, lật cái bàn lên mắng lớn một tiếng, đồng thời móc súng lục ra bắn về phía cửa "bùm bùm bùm", không khí trở nên rất là náo nhiệt.
Lãnh Dạ bị ép phải lùi ra ngoài, hắn là một tay bắn tỉa, đấu súng ở cự li ngắn và vừa không phải là sở trường, chiến đấu ở cự li ngắn và vừa chính là vùng trời cho lính yểm hộ và lính đột kích. Mà lúc này, Mười Một, người đầu tiên bị ép ra ngoài sau khi nhảy tránh hai viên đạn kia, chân vừa mới chạm đất, chẳng hề suy nghĩ gì đã liền bắn về phía cánh cửa trước mặt một nhát, viên đạn bắn xuyên quan cánh cửa trúng vào xương bánh chè của Tiểu Liêu, lập tức cả xương bánh chè đều vỡ vụn. Tiểu Liêu đau đớn kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất hai tay ôm chặt lấy đầu gối mà kêu thảm liên hồi: "Khôn Ca cứu em…"
"Bùm!" Khôn Ca quả nhiên mông làm hắn thất vọng, một nhát súng đã kết liễu luôn gã tiểu đệ bị thương không thể chạy nữa. Một lão đại đối với tiểu đệ mà còn hung tàn như vậy, thật khiến người ta nổi giận.
Khôn Ca giết Tiểu Liêu xong liền hướng về phía ba tên huynh đệ đang kháng cự hét lên: "Chia ra mà chạy!"
Lời vừa mới dứt, Khôn Ca vớ lấy một chiếc ghế bên cạnh ném về phía ô cửa sổ gần nhất. "Loảng xoảng" một tiếng vang lên, cửa sổ bị chiếc ghế va vỡ vụn, còn Khôn Ca đã nhảy ra ngoài cùng lúc ném chiếc ghế ra. Nhưng thân thể hắn còn đang ở giữa không trung thì đã cảm giác thấy từ phía bên phải có kí hiệu nguy hiểm truyền tới, chỉ dựa vào trực giác, hắn chẳng kip nhìn ngó gì đã liền đưa khẩu súng lục trong tay lên hướng về phía đó. Nhưng đạn còn chưa bắn ra, cổ tay đã lại truyền đến một cơn đau dữ dội, khẩu súng trong tay chẳng thể nắm chắc bị người ta đá bay xuống đất. Khôn Ca lúc này mới nhìn rõ, người tập kích hắn không ngờ lại là một cô gái tuổi tác không lớn.
Băng Mộng vốn không dự định ra tay giúp đỡ, nhưng vớ vẩn thế nào vừa khéo ô cửa sổ nàng phụ trách lại bị một chiếc ghế ném vỡ, sau đó một bóng người cao lớn theo đó mà nhảy ra. Vốn dĩ nhảy ra thì cũng chẳng có gì, nhưng nam nhân đó không ngờ lại giơ súng nhắm về phía nàng. Gần như là là phản ứng bản năng, Băng Mộng chưa kịp suy nghĩ gì đã liền ra đòn công kich luôn, một chiêu đá xoáy ngược đã đá bay khẩu súng trong tay kẻ kia, ngay sau đó cái chân thứ hai đã liền đá về phía sương sườn kẻ đó.
Phản ứng của Khôn Ca cũng rất nhanh, đưa tay ra túm lấy chiếc chân trần của Băng Mộng, sau đó dùng sức kéo về phía mình. Băng Mộng không trụ vững nổi, hai người quấn lấy nhau mà lăn trên mặt đất. Khôn Ca liền đè lên người Băng Mộng, sau đó một bàn tay lần mò sờ loạn xuống dưới, nắm lấy một mảnh thủy tinh vỡ, cũng chẳng để ý bị nó cắt vào tay, hung hăng đâm mạnh xuống mặt Băng Mộng!