Rất lạnh, Mười Một cảm thấy toàn thân bị như đóng băng thành một khối, không thể cử động được, hô hấp khó khăn, băng giá ở bốn phía như đè nặng về phía hắn.
Thế giới vẫn một mảnh hắc ắm như trước, không một tia sáng xuất hiện, xung quanh chỉ có không gian hắc ám lạnh như băng.
"Ta đã chết?" Ý thức đầu tiên của Mười Một nhớ được là bị Lãnh Dạ bắn một viên từ đạn xuyên thấu nơi ngực, mặc dù không thương tổn đến trái tim, nhưng cũng xẹt qua làm bên trong xuất huyết rất nhiều. Sau đó hắn không còn biết gì nữa.
Tại sao Lãnh Dạ lại giết hắn? Hắn cũng không muốn biết. Chỉ là cảm giác được chết so với sống còn thoải mái hơn một chút. Bất quá nơi này quá tối và lạnh.
Không biết tại sao, Mười Một đột nhiên có một hoài niệm về sự "ấm áp" lúc xưa, ngẫm lại thì không thấy nữa, chỉ là rất muốn "nó" lại xuất hiện, cấp cho hắn một phần cảm giác ấm áp. Đáng tiếc, thủy chung "nó" cũng không xuất hiện.
Trong bóng tối, đưa tay ra cũng không thấy ngón...
Mười Một rất muốn cử động một chút cho thân thể ấm áp, nhưng căn bản hắn không động đậy được. Ngay cả khẽ nhích một ngón tay cũng không thể.
Cả không gian tuyệt đối tĩnh lặng, không nghe thấy chút âm thanh nào.
Đột nhiên một dòng điện cường đại xuất hiện, trong nháy mắt lan tỏa toàn thân làm hắn bất giác run rẩy. Sau đó, tựa hồ tất cả khí lực đều được tập trung trên mí mắt, Mười Một đem hết sức lực mở ra, dường như có cái gì đó rất lạnh lẽo kích thích con ngươi làm hắn chợt ý thức nhắm mắt lại.
Rất nhanh sau đó, Mười Một lại mở mắt và phát hiện mình dường như đang ở trong "nước", xung quanh là khối chất lỏng trong suốt màu bạc đang lưu động.
Hắn cảm giác được trên người mình hình như cắm đầy những chiếc ống. Xuyên qua chất lỏng, Mười Một nhìn thấy phía trước có một đám người lạ mặc đồ trắng đang chạy lăng xăng, trong đó có vài người nhìn về phía hắn chỉ trỏ nhưn đang thảo luận cái gì đó.
Nhìn quanh bốn phía, Mười Một rốt cuộc cũng biết mình đang ở địa phương nào.
Hắn chính là đang ở trong một vòng tròn thủy tinh, bên trong vòng tròn đó tràn ngập chất lỏng màu bạc. Hắn đang nằm trong chất lỏng màu bạc đó.
Chất lỏng màu bạc rất lạnh, lạnh như băng, không ngừng đè nặng lên từng lỗ chân lông trên toàn thân, dường như nó xuyên qua lỗ chân lông mà thẩm thấu vào cơ thể hắn.
Thấy hắn mở mắt, những người lạ mặc đồ trắng này dường như rất bối rối, lập tức thao tác trên một thiết bị lớn. Một cỗ dòng điện cường đại lại lan khắp toàn thân Mười Một, Mười Một ngay cả rên "hừ" lên một tiếng cũng không kịp, trước mắt liền tối sầm, sau đó không biết gì nữa...
Khi Mười Một tỉnh lại, đập vào mắt chính là một gian phòng toàn màu trắng, toàn thân hắn trần truồng (xích lõa) nằm trên giường. Bên giường có rất nhiều thiết bị, trên những thiết bị đó có rất nhiều những dây nhỏ cắm chằng chịt vào cơ thể hắn.
Mười Một nhìn bốn phía không thấy một người. Hắn định há mồm kêu gọi nhưng yết hầu dường như không thể phát ra âm thanh. Ngay cả ngón tay hắn cũng không thể động đậy. Mười Một cảm giác vô lực, bản thân giống như chuột bạch đang chờ người giải phẫu.
Lúc này cửa phòng chợt mở, một trung niên nữ tử khoảng hơn bốn mươi tuổi mặc áo khoác trắng cầm một ống tiêm đi vào. Cô ta thấy Mười Một đang mở to mắt liền mừng rỡ đặt kim tiêm một bên rồi chạy đến bên giường nói:
- Mười Một, ngươi tỉnh rồi.
Mười Một nhớ ra người phụ nữa trung niên này, lúc hắn đang ở trong vòng tròn thủy tinh chứa chất lỏng màu bạc đã từng mở mắt, lúc ấy người phụ nữa này đang cùng một đám người thảo luận, tựa hồ còn có một lão nhân đầu đầy tóc bạc nữa.
Môi Mười Một có chút giật giật nhưng không nó lên lời.
Người phụ nữ trung niên nói:
- Đừng nóng vội, cơ thể ngươi còn chưa hoàn toàn hồi phục. Truyện được copy tại
Nói xong liền lấy một cây kim trên bàn, sau khi tiêm cho Mười Một liền nói:
- Đây là BRS mới nghiên cứu được, đối với sự khôi phục của cơ thể ngươi rất có lợi.
Cô ta đặt ống tiêm một bên, sau đó chăm chú nhìn Mười Một, Mười Một cũng vẫn đang nhìn cô ta, chỉ là không thể nói chuyện. Trong lúc nhất thời, hai người mắt to nhỏ nhìn nhau, không khí rất khác thường.
Cuối cùng, cô ta tựa hồ ý thức được cái gì đó, cười cười nói:
- Được rồi, ta quên giới thiệu một chút! Ta gọi là Sở Hải Lan, người Trung Quốc, ngươi có thể gọi ta là bác sĩ Sở. ta là người nghiên cứu vũ khí sinh hóa cho Ma Quỷ.
Tổ nghiên cứu khoa học của Ma Quỷ? Đồng tử của Mười Một chợt co lại, toàn thế giới đều biết Ma Quỷ có một tổ nghiên cứu khoa học chuyên phụ trách nghiên cứu những vũ khí mới cổ quái cho Ma Quỷ, không nghĩ tới người phụ nữ ôn hòa trước mặt lại là người thuộc tổ nghiên cứu khoa học thần bí nhất của Ma Quỷ.
Như biết Mười Một đang suy nghĩ điều gì, Sở Hải Lan giải thích:
- Tổ nghiên cứu khoa học không đơn giản như ngươi tưởng, toàn bộ tổ nghiên cứu khoa học của Ma Quỷ phân rất nhiều ngành, chúng ta chỉ là nhóm nghiên cứu vũ khí sinh hóa.
Dừng một chút, cô ta nói:
- Không phải vũ khí sinh học gây bệnh (nguyên văn là bệnh độc vũ khí, theo tớ hiểu là loại vũ khí sinh học gây chết người hàng loạt – như virus ấy – vandai79), chúng ta sẽ không nghiên cứu cái này. Cái chúng ta nghiên cứu chính là…
- Két!
Âm tahnh từ phía cửa truyền đến.
Mười Một thấy lão nhân tóc bạc đang đứng ở cửa, Sở Hải Lan nhì thấy lão lập tức nói:
- Bác sĩ Tần, người mới tới.
Bác sĩ Tần trừng mắt liếc Sở Hải Lan, trực tiếp đi đến bên giường của Mười Một giúp hắn kiểm tra một lúc rồi nói:
- Cũng không tệ lắm.
Sau đó hướng về phía Sở Hải Lan nói:
- Bác sĩ Sở, theo ta ra ngoài một chút.
- Vâng!
Sở Hải Lan cung kính theo bác sĩ Tần ra ngoài.
Mười Một cảm thấy rât kỳ quái, bác sĩ Tần rốt cuộc là ai? Tại sao Sở Hải Lan đối với hắn cung kính đến vậy? Còn nữa, Sở Hải Lan còn nói vũ khí sinh hóa vừa rồi là cái gì? Bác sĩ Tần tại sao lại muốn ngăn cản cô ta nói ra?
Không đợi lâu, cửa phòng một lần nữa lại mở ra, bất quá lần này đến chỉ có một mình bác sĩ Tần.
Bác sĩ Tần đi đến bên giường của Mười Một, lấy ra một cái ghế đẩu và ngồi xuống nói:
- Cảm giác thế nào?
Mười Một không nói gì, cho dù hắn muốn nói cũng không được.
Bác sĩ Tần lơ đễnh tiếp tục nói:
- Tổ nghiên cứu khoa học của Ma Quỷ rất bí mật, tạm thời ngươi không thể biết, đặc biệt là nhóm nghiên cứu sinh hóa của chúng ta là ngành nghiên cứu trọng điểm của Ma Quỷ, ở nơi này ngươi biết càng ít càng tốt, có hiểu không?
Mười Một nháy nháy mắt mắt nhưng không nói.
Bác sĩ Tần hài lòng gật đầu, lấy ra một ống tiêm từ bên cạnh tiêm cho Mười Một rồi nói:
- Ngươi ngủ một giấc trước, khi tỉnh lại sẽ hoàn toàn hồi phục.
Nói xong cũng không hề ngó tới Mười Một, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Mười Một một thân một mình, hắn có rất nhiều nghi vấn nhưng không thể tự trả lời.
Rất chậm rãi, mí mắt càng ngày càng nặng, hắn cố không cho phép mình ngủ nhưng vô lực ngăn cản, cuối cùng trước mắt tối sầm…