Khi Trương Linh Linh từ phòng tắm ra thì Mười Một đã ăn như gió cuốn đến hơn phân nửa lượng thức ăn. Đây chính là thức nhắm dùng chung với rượu. Trương Linh Linh chỉ mua mua vài chai bia không mua cơm, Mười Một cũng đành phải chén mồi nhắm thay cơm.
Gương mặt của Trương Linh Linh sau khi tẩy bỏ đồ trang sức đã bớt đi vẻ lẳng lơ, thay vào đó là khuôn mặt ngây thơ trong sáng. Thực ra trông nàng cũng rất không tồi, cũng có phần đáng yêu, cũng có chút dáng vẻ của thiếu nữ. Nhưng môt tiểu cô nương mới mười lăm, mười sáu tuổi, trang điểm đậm đà, không chỉ làm mất sự ngây thơ trong sáng vốn có, lại còn không có phong vận của một nữ nhân thành thục, mà trở thành lố bịch như kiểu Đông Thi bắt chước Tây Thi nhăn mặt.
Trương Linh Linh mặc một bộ quần áo ngủ đi ra, bên trên thêu một chú thỏ hoạt họa đáng yêu, giờ phút này nàng mới thật sự là một thiếu nữ tuổi hoa, chứ không phải là một tiểu thái muội.
"Uống không?" Trương Linh Linh mở một chai bia hướng về Mười Một lắc lắc, hỏi.
Mười Một liếc nhìn nàng, thản nhiên trả lời: "Ta không uống rượu bia."
"À." Trương Linh Linh cười lơ đễnh nói: "Quên mất ngươi bị thương."
Trương Linh Linh ngồi xuống phía đối diện Mười Một, một mình uống bia. Bất quá, tửu lượng của nàng không thật sự cao, mới có nửa bình mà mặt đã phớt hồng.
"Ê, có thể nói cho ta biết, ngươi tên gì không?"
Mười Một vẫn cúi đầu ăn hoa quả, ngay cả nhìn nàng cũng thèm nhìn.
Trương Linh Linh cất giọng có chút ủy khuất: "Được rồi, không nói thì không nói. Vậy sau này em gọi anh là đại ca có được không?"
"Tùy."
Trương Linh Linh cười hì hì, cất giọng ngọt ngào kêu lên một tiếng: "Đại ca."
Mười Một dùng tốc độ nhanh nhất quét sạch hơn phân nữa thức ăn trên bàn, chỉ để lại một chút cho Trương Linh Linh nhắm rượu, buông đũa đứng dậy nói: "Ta đi tắm."
Trương Linh Linh trề chiếc môi nhỏ nhắn, nhìn Mười Một đi vào phòng tắm, vì hơi men bốc lên nên khuôn mặt giờ đã nhuốm hồng, thở dài một hơi rồi lại tiếp tục uống rượu.
Mười Một mặc dù đang tắm rửa, nhưng sự chú ý của hắn đều đặt ở bên ngoài, chỉ cần Trương Linh Linh có chút động tĩnh, hắn sẽ biết ngay lập tức. May là tiểu cô nương này chỉ một mực uống rượu, không có cử động nào khác. Nếu không Mười Một đã không ngần ngại giết chết nàng.
Đến khi Mười Một đi ra thì Trương Linh Linh đã uống hết hai chai bia, có chút bộ dáng như say rượu. Nàng nhìn Mười Một, lộ ra vẻ quyến rũ, khẽ cười nói: "Tối nay ngủ thế nào đây?"
Mười Một xoay lưng, trực tiếp đi vào phòng ngủ, nằm lên giường, sau đó nhắm mắt ngủ. Trương Linh Linh bĩu môi, thật sự là một nam nhân chán ngắt.
Cũng không thu thập tàn tích trên bàn, Trương Linh Linh sau khi súc miệng cũng đi vào phòng ngủ, mở TV rồi chui vào giường, chuyển qua lại mấy kênh nhàm chán. Bởi vì chiếc giường đơn quá nhỏ, hai người cùng nằm thì rất chật, nhưng mà Mười Một hình như là ngủ rất say. Đối với con mồi bên cạnh, tuyệt không để trong lòng. Trương Linh Linh nhìn nam nhân đang ngủ bên cạnh một cách hứng thú, nếu đổi là nam nhân khác, hắn đã sớm nằm đè lên người nàng rồi, nhưng con người này lại ngược lại, dưới loại tình huống có mỹ nhân đầy xuân sắc làm bạn bên cạnh lại có thể ngủ được, thật không biết có phải là nam nhân hay không nữa.
Trương Linh Linh đã có thói quen mỗi ngày đến khi trời sắp hừng sáng thì mới ngủ. Mới ăn xong đã lên giường ngủ, đó là chuyện nàng rất lâu rồi không làm, trong lúc nhất thời, có chút không thích ứng được.
Chuyển đi chuyển lại mấy kênh nhàm chán, nhìn cái TV vô vị một hồi, cô gái nổi loạn cuối cùng cũng giận dỗi tắt TV, quay đầu ngủ. Chỉ là cô nàng không biết rằng, trong khoảng thời gian này, Mười Một vẫn đều chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Một đêm tương đối bình an vô sự, ngoại trừ việc Trương Linh Linh ngủ lăn qua lăn lại, không đá chăn mền thì cũng đá người, hoặc là nói mê. Mười Một bị lăn qua lăn lại hoài thật sự không chịu được. Cuối cùng xuống giường, ngồi tu luyện nội công của Long Gia suốt đêm.
Đến sáng, Mười Một bị âm thanh tập thể thao ở gần đó đánh thức. Sống ở khu này phần lớn là người già. Còn lại đều là vì ngại giá thuê phòng trong thành phố quá mắc mới đến thuê ở đây. Thời gian ngủ của người lớn tuổi không dài, trời vừa mới hừng sáng đã rời giường ra khỏi nhà, tụm năm tụm ba ở một chỗ tập thể thao hay tập Thái Cực quyền kiếm chi đó
Mười Một đứng dậy, trước tiên kiểm tra một lần tình trạng thân thể, đã ngồi suốt một đêm, nhưng chân khí của nội công Long gia một chút cũng không cảm giác được, ngay cả năng lượng dị năng cũng yếu ớt, không hề có sắc. Thở dài, hắn đến bên giường quan sát Trương Linh Linh. Cô bê đang ngủ say. Cô bé gái này ngủ rất đáng yêu, ngón cái đặt trong miệng mút mút, cái miệng nhỏ nhắn đang trề ra, còn hơi cau mày. Nàng bây giờ thực sự giống như một cô búp bê thanh thuần.
Mười Một đi đến cửa sổ quan sát động tĩnh bên ngoài, có mười mấy người già đang ở hoa viên xa xa chạy bộ hoặc tập Thái Cực quyền. Mười Một nhìn ra mấy lão nhân ấy chỉ là tập dưỡng sinh, không phải là thứ Thái Cực quyền thực sự.
Về Thái Cực quyền, có hai giả thuyết, một cho là do vị tông sư Trương Tam Phong người sáng lập phái Võ Đang sáng tạo ra, mặt khác có một số người cho là thuật Thái Cực kỳ thật đã có từ trước, Trương Tam Phong chẳng qua chỉ là người phát dương quang đại nó mà thôi. Nhưng về chuyện giả thiết nào là chính xác, Mười Một không muốn nghiên cứu đến, dù sao thì Thái Cực là do Trương Tam Phong mà trở nên nổi tiếng là được rồi.
Thái Cực vốn là một công phu có cảnh giới cực cao, mục đích là lấy tĩnh chế động, lấy nhu thắng cương, cơ sở xuyên suốt hoàn toàn là theo lối nhu công. Chỉ là truyền đến ngày nay, những người thực sự biết đến môn công phu này không còn nhiều lắm, đa số là dùng nó như một môn để dưỡng sinh.
Kỳ thật, võ công Thái Cực và Thái Cực dưỡng sinh là hai loại hoàn toàn khác nhau, tôn chỉ của Thái Cực là từ quen rồi thành thuộc, từ thuộc rồi thành quên. Luyện đến cuối cùng thì ngươi đã quên hết mỗi chiêu mỗi thức, nhắm mắt lại để thân thể tùy ý mà hành động, mỗi chiêu tự nhiên mà đánh ra như nước chảy mây trôi, tới cảnh giới này rồi thì ngươi đã hoàn toàn quên chiêu thức là đánh như thế nào, mà là "khí" thúc đẩy sự vận động của thân thể tứ chi, không cần suy nghĩ đến chiêu thức, theo "khí" hành động mới là đại thừa. Mà không phải giống như bộ dạng bây giờ, dùng động tác của thân thể để thúc đẩy "khí".
Đối với Thái Cực, Mười Một đương nhiên rất rõ ràng, bởi vì tiền bối kiệt xuất nhất của Kiếm Tông chính là xuất thân từ Võ Đang, các đại tuyệt kỹ của Kiếm Tông đều là lấy Thái Cực kiếm pháp làm căn bản mà biến hóa ra. Mười Một lúc sống ở Kiếm Tông, Hoàng Lão nhân cũng đã dạy qua cho hắn Thái Cực công, đó mới chính là tuyệt kỹ Thái Cực chân chính. Bất quá là cho đến bây giờ Mười Một vẫn chưa luyện qua mà thôi.