Ba ngày sau, tại quảng trường Thế Kỷ.
Một thiếu nữ mặc váy trắng, khuôn mặt trong sáng đáng yêu, đang ngồi ngây ngốc một mình trên mặt cỏ của quảng trường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì đó. Những con muỗi đang bay quanh quẩn trên đầu nàng nhưng cũng không có một con nào bay xuống, dường như ngay cả loài muỗi chỉ biết hút máu để sống cũng bị cảnh tượng trước mắt khiến cho cảm động, không muốn đi phá hoại khung cảnh đẹp đẽ này.
Hôm nay Trương Linh Linh không trang điểm, bởi vì hắn đã từng nói, nàng không trang điểm so với lúc trang điểm còn đẹp hơn. Chính vì thế, nàng quyết định cả đời này không trang điểm nữa.
Bóng đêm ngày càng tối, lúc này trên quảng trường người dần giảm bớt, cuối cùng chỉ còn lại có ba đôi tình nhân đang trốn ở góc mà ngọn đèn không chiếu tới được, đều có động tác mập mờ.
Trương Linh Linh nhìn thời gian trên điện thoại di động một chút, lúc này đã là đêm khuya, mười một giờ năm mươi phút. Nàng không nhớ rõ buổi tối hôm nay mình đã nhìn thời gian bao nhiều lần, sợ rằng so với số lần nhìn đồng hồ của cả năm ngoái còn nhiều hơn.
Nàng thật ra đã đến đây từ rất sớm, đợi bốn năm tiếng đồng hồ. Thế nhưng nàng không cảm thấy chờ đợi như thế này là khó chịu, cũng không hề thấy lo lắng, chỉ lẳng lặng chờ người kia mà thôi. Qua vài phút nữa thì sẽ đến sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, Trương Linh Linh đã mơ hồ đóan được tại sao Mười Một bảo nàng mười hai giờ hôm nay ở chỗ này chờ hắn. Không biết hắn sẽ tặng nàng món quà như thế nào? Kỳ thật nàng cũng không quan tâm đến quà tặng mà chỉ nghĩ gặp người anh mà đến nay nàng vẫn chưa biết tên kia.
"Đợi lâu không?" Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau nàng, giọng nói này vĩnh viễn đều lạnh như thế, không mang theo tình cảm nào như thế, nhưng giờ phút này Trương Linh Linh chỉ cảm thấy nó thậm chí so với tiếng ca ngọt ngào của Âu Dương Nguyệt Nhi, thứ được ca tụng là giọng ca động lòng người nhất trên thế giới, còn dễ nghe hơn rất nhiều.
"Anh." Trương Linh Linh nhảy dựng lên, vẻ mặt hạnh phúc nhào vào trong lòng ngực Mười Một.
Trương Linh Linh vui mừng thở phào nhẹ nhõm, hắn rốt cục đã tới. Nàng thật sự rất sợ buổi tối hôm nay hắn không xuất hiện, thất sự rất sợ hắn không nói lời nào mà đã đi. Mặc dù biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến nhưng nàng không muốn nghĩ đến nó.
"Theo ta đi nào." Mười Một dẫn nàng đi vào sâu bên trong quảng trường Thế Kỷ, nơi này không hề có một bóng người, chỉ có một hàng pháo hoa chỉnh tề đang chờ bắn mà thôi.
Mặt đất ngập tràn pháo hoa, chiếm cứ gần năm mươi mét vuông, số lượng cực kỳ nhiều, sợ rằng cả đời này Trương Linh Linh cũng chưa thấy được nhiều pháo hoa như thế.
Trương Linh Linh miệng há hốc, hai tay che miệng, khóe mắt lại một lần nữa bắt đầu ngân ngấn lệ. Hình như nam nhân bên cạnh luôn gây cho nàng rất nhiều kinh hãi, vui mừng và cảm động.
"Anh..." Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn kỹ mặt Mười Một, vẫn là khuôn mặt đó, vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như thế, chỉ là nàng đã nhìn ra trong cái lạnh lùng nghiêm nghị ấy lại mang theo một chút vẻ dịu dàng.
Mười Một không nói gì, móc ra một chiếc bật lửa, đi vào trong đống pháo hoa, cúi người xuống châm lửa.
"Phụt!" Một tia sáng đỏ xuyên thủng tầng giấy dầu mỏng manh rồi phóng thẳng lên trời, sau đó tỏa ra thành một bông hoa rực rỡ trên không trung.
Trương Linh Linh nhìn đến ngây dại, pháo hoa, nàng chỉ nói qua với hắn: nàng hy vọng có thể cùng với người nhà bắn pháo hoa. Lúc này mặc dù không có cha mẹ ở bên cạnh, nhưng có hắn ở đây là đã đủ rồi.
Mười Một mất gần năm phút mới đốt hết được toàn bộ chỗ pháo hoa. Giờ phút này trên bầu trời của quảng trường Thế Kỷ rực rỡ sắc màu, lộng lẫy lóa mắt. Cả bầu trời đêm chìm trong những ánh pháo hoa rực rỡ. Mặc kệ là người ở gần đó hay là người đi ngang qua đều dừng lại nhìn cảnh ấy.
Pháo hoa rực rỡ cũng giống như đời người, tuy ngắn ngủi nhưng lại rực rỡ muôn màu.
Trương Linh Linh che miệng, nước mắt không cầm được trào ra, dù có lau như thế nào cũng không hết.
"Thích chứ?" Mười Một trở lại bên cạnh nàng rồi nhẹ nhàng hỏi.
"Ưm" Trương Linh Linh gật mạnh đầu, trên mặt tràn ngập một nụ cười chân thành và cảm động.
"Sinh nhật vui vẻ!"
"Anh!" Trương Linh Linh nhào vào lòng Mười Một, giọng nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Mười Một vỗ nhẹ vào lưng nàng. Đưa cái bật lửa tới, chỉ vào một bông pháo hoa chưa châm phía trước rồi nói: "Còn một cái, em đốt đi."
Trương Linh Linh lau nước mắt, nhận cái bật lửa rồi nhìn Mười Một cười cười, chạy tới đốt cái pháo hoa cuối cùng. Nhưng khi nàng quay lại thì đã phải sững sờ, bởi vì Mười Một không còn ở đó nữa.
Nơi đây, không một bóng người.
Trương Linh Linh vội vàng tìm kiếm khắp nơi, dựa vào quầng sáng của pháo hoa đầy trời. Thế nhưng vẫn không thể tìm được hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
"Anh!" Trương Linh Linh xé giọng lớn tiếng kêu gào, nhưng âm thanh của nàng rất nhanh bị chìm lấp trong tiếng pháo hoa nổ.
"Không cần kêu nữa, hắn đã đi rồi."
Trương Linh Linh xoay người lại, nhìn thấy một nam tử tuổi rất trẻ mặc âu phục sa hoa đang đi tới.
Nàng lùi về sau hai bước, lo lắng tìm kiếm thân ảnh của Mười Một, đề phòng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nam tử kia cười nói: "Không cần sợ, ta là bằng hữu của hắn, ta tên Diệp Kiếm."
Trương Linh Linh cắn chặt môi hỏi: "Anh trai ta đâu?"
Diệp Kiếm lắc đầu cười gượng nói: "Hắn đi rồi." Bạn đang đọc chuyện tại
"Bùm!" Cây pháo hoa do chính tay Trương Linh Linh tự đốt bay lên bầu trời, hóa thành bông hoa ngũ sắc tản ra, chiếu sáng tới cả thân hình mảnh mai đang không ngừng run rẩy kia.
"Ta không tin!" Trương Linh Linh lớn tiếng kêu lên: "Anh trai ta sẽ không bỏ ta lại đâu."
Diệp Kiếm thở dài nói: "Hắn là người như thế, lúc em không cần nhất hắn sẽ rời đi. Em và hắn là hai thế giới khác nhau, tốt nhất là đem tất cả những điều này coi như hồi ức đẹp đẽ đi."
Trương Linh Linh yên lặng lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn quanh quảng trường tìm kiếm, hi vọng có thể tìm được bóng dáng kia.
Anh, tại sao phải đi? Tại sao không cáo biệt em? Em chỉ muốn nói với anh một tiếng cảm ơn, em chỉ muốn nói với anh, làm em gái của anh thật sự là rất hạnh phúc.
Diệp Kiếm đi tới bên cạnh nàng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, khẽ nói: "Hắn nhờ ta nói với em một tiếng, về nhà đi."
Về nhà? Trương Linh Linh nở một nụ cười gượng, nụ cười này rất đắng, rất chát.
Mùi vị mằn mặn, đó chính là nước mắt sao?
Trương Linh Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Kiếm, hỏi: "Ta còn có thể gặp lại anh trai không ?"
Diệp Kiếm lắc đầu nói: "Ta không biết." Hắn khẽ đánh cằm hướng lên trời, rồi nói tiếp: "Hắn đã chuẩn bị món quà này cho em, không thưởng thức một chút hay sao? Hãy lưu lại một kí ức hạnh phúc đi."
Trương Linh Linh lau lau nước mắt, đột nhiên nở nụ cười, đúng vậy, đây là món quà đẹp xiết bao.
Nàng biết, cả đời mình sẽ không quên được bóng dáng kia, sẽ không quên được cảnh pháo hoa rực rỡnày, càng không bao giờ quên vào lúc pháo hoa sáng nhất người đã ra đi.
Anh, nhất định anh phải sống hạnh phúc...
Mặc dù em không biết anh làm gì, cũng không biết tên của anh, nhưng anh hãy đồng ý với em, nhất định anh phải hạnh phúc hơn em...
Ở một nơi xa xa, một chiếc xe chạy về phía đường cao tốc, ở đó vẫn có thể nhìn thấy bên này bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ này.
Mười Một đang ngồi sau tay lái nhìn màn pháo hoa rực rỡ phía xa, khóe miệng bất giác được khẽ nhếch lên một chút.
Có lẽ, chờ chuyện này giải quyết xong, hắn nên trở về thăm Hân Hân một chút.
Nhớ tới cô bé kia cả ngày quấn quít lấy hắn, thích nhất là nửa đêm gọi điện thoại làm phiền hắn, thích nói nhất câu "Heo nhỏ ôm Sở Nguyên, Sở Nguyên vừa tung chân, heo nhỏ ngã lăn queo", trên mặt Mười Một cuối cùng đã nở ra một nét cười.
Hắn đã cười.
Cả đời này, đây là nụ cười đầu tiên của hắn.