Tiếng bước chân đều đặn đồng nhất, hiển nhiên nhóm người đang đến đã kinh qua huấn luyện quân sự nghiêm ngặt. 11 nhận ra cả thảy có 12 người, hơn nữa còn đang nhằm thẳng tới gian phòng ba gã đang hành sự.
Hỏa Điểu và Lãnh Dạ lập tức giương súng nhằm về phía cửa, đồng thời đưa ánh mắt dò hỏi nhìn 11, đương nhiên chỉ là một câu duy nhất: Làm thế nào?
Hoàn cảnh các gã lúc này có thể nói là ba con thú bị lọt vào vòng săn, để thợ săn phát hiện thì chỉ có đường chết.
Đánh ư? Đánh được sao?
Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối họ không thể động dụng vũ lực, thậm chí không thể phương hại đến bất cứ kẻ nào trong này, bằng không mọi nỗ lực từ đầu sẽ đổ sông đổ bể, cả ba gã cũng sẽ vùi xác nơi bụng núi.
Nấp ư? Cái hóc rách nát này có thể nấp vào đâu?
Ngoại trừ mấy chiếc giường hai tầng, không còn nơi nào khác có thể nấp. Hơn nữa mỗi gầm giường đều nhét đầy những bao tải bốc mùi nồng nặc và giày dép vứt lỏng chỏng, không một khe nào có thể chen được người vào nữa.
Không hiểu những tên này thu thập từ đâu nhiều rác rưởi như vậy, chẳng lẽ vật dụng sinh hoạt mấy chục năm đều tích cả ở đây?
Không thể đánh, lại không có chỗ nấp, 12 tên kia mà đẩy cửa bước vào, làm sao ba gã qua được đây?
"Hì hì, chào các anh! Chúng tôi là khách du lịch ngắm cảnh lạc đường!" Chỉ lũ đần mới tin!
Tiếng bước chân đã đến ngay ngoài cửa. Hai con ngươi 11 hiện hàn quang, có điều chỉ thoáng qua rồi vụt tắt. Thời điểm càng nguy cấp, tư duy của hắn lại càng linh hoạt, nhanh như chớp đảo mắt nhìn một lượt rồi nhanh như điện đậy hờ tấm nắp che lên mainboard máy tính, đoạn xông đến dưới gầm chiếc giường trong cùng, khẽ đẩy mấy chiếc bao bên dưới ra, đoạn một tay túm Hỏa Điểu kéo lại, ghì đầu nhét xuống chẳng khác nào nhét con quạ vào lồng chim chích.
Hỏa Điểu đáng thương không thể lên tiếng phản kháng, bị 11 thô bạo nhét tọt xuống gầm giường. Cùng lúc đó, Lãnh Dạ có lẽ mất mật vì kiểu cách của 11 lập tức bắt chước làm theo, nhanh chóng tìm một gầm giường còn tương đói rỗng nhất, dịch mấy chiếc bao ra ngoài rồi bất chấp bên trong bụi bẩn hay hôi hám thế nào, tình nguyện chui luôn vào...
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài cửa...
Giọng nam nhân: "Nhanh lên cho ta, đổi gác muộn là cả đội bị phạt tới số đó!"
Giọng nam nhân khác đáp lại: "Rõ, sẽ rất nhanh!"
Tên trước có vẻ không hài lòng: "Lần nào cũng là cậu rắc rối nhất, cái gì cũng quên!"
"Hì, gần đây nhiều việc thiếu ngủ quá...!"
"Vớ vẩn, mỗi cậu nhiều việc chắc, sao không thấy chúng ta thiếu ngủ?"
"Được rồi, anh em đợi một lát, tôi ra ngay..." Tiếng bước chân rời đội ngũ chạy đến trước cửa, liền sau đó truyền đến tiếng mở khóa...
Hỏa Điểu và Lãnh Dạ vừa nấp xong, 11 vẫn còn bên ngoài.
"Tách!" Chìa khóa cắm vào trong ổ khóa...
Lãnh Dạ dưới gầm giường giương mắt nhìn 11 vẫn đứng đó, không khỏi toát mồ hôi lạnh. Bất chấp mùi hôi thối khó chịu bốc ra từ đám giày tất dưới gầm giường, gã vội co người rút súng ngắn bên thắt lưng... Nếu 11 bị phát hiện, cả ba đành phải đại chiến một trận rồi tùy cơ tìm cách tháo mạng sau...
11 lại không hề căng thẳng như Lãnh Dạ. Khoảnh khắc chìa khóa cắm vào ổ, hắn liền ấn tay lên thành giường, chân dùng lực đạp mạnh, nhanh như sóc nhảy lên tầng trên chính chiếc giường mà Hỏa Điểu đang nấp...
11 áp sát người vào bờ tường, quơ chiếc chăn gấp ngay ngắn phủ lên người, đoạn toàn thân co nhỏ lại... Thoạt nhìn qua, chiếc chăn như bị chủ nhân của nó ngủ dậy quăng bừa ra một góc. Nếu không lật ra, nhìn từ bên ngoài không thể phát hiện bên dưới có một người đang nấp.
Cửa phòng mở gần như cùng lúc chiếc chăn phủ lên người 11, tiếng bước chân gấp gáp chạy xộc vào. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu chỉ nhìn thấy một đôi chân đi ủng chạy đến bên chiếc giường cách đó hai giường thì dừng lại, lục lọi gì đó.
Một lát, chỉ nghe tên kia làu bàu: "Số 9 sao thế nhỉ? Thế quái nào chăn cũng không thèm gấp, phòng trưởng mà biết chắc chắn lại dính chửi..."
Tim Lãnh Dạ nhảy thót lên, nòng súng giảm thanh lẳng lặng thò ra khỏi khe hở bao tải, chỉ thẳng vào đôi chân đi ủng. Tuy biết 11 căn bản không cần ai chi viện nhưng gã vẫn không thể đừng, đó đơn thuần chỉ là hành động tự vệ vô thức...
May mà tên kia không tốt bụng đến nỗi giúp đồng đội gấp chăn, nhưng câu tiếp theo lại còn giật mình hơn: "Lạ thật, ai không tắt máy tính vậy?"
Nguyên lai, màn hình máy tính đã tắt nhưng quạt gió vẫn chạy, trong gian phòng không người tiếng o o lại càng rõ rệt.
Lãnh Dạ thầm chửi đúng là đồ đàn bà, lôi thôi nhiều chuyện làm gì chứ? Lấy đồ xong thì mau cuốn xéo đi cho rồi!
Có điều, hình như như hôm nay thần may mắn đã đứng về phía ba gã, tên lắm lời dường như ngay mấy giây bật màn hình kiểm tra cũng không có, chỉ chạy đến rút phích cắm rồi vội vã lao khỏi phòng.
Cửa phòng khóa lại, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu cùng thở phào, từ dưới gầm giường hôi thối bò ra. Hai khuôn mặt lấm lem đưa mắt nhìn nhau, đoạn dựa sát vào thành giường thở dốc như thể vừa leo cả mấy chục đỉnh núi.
Cùng thời gian đó, trong một khách sạn ở Kinh thành...
**********
"Mạng đứt rồi hả?" Lục Đạo ngồi trên sofa trong Phòng Tổng thống khách sạn, một tay cầm điện thoại, một tay bưng cốc vang đỏ, giọng nhàn nhã: "Có thể gặp phải chút rắc rối gì đó. Ừm... nếu trong vòng năm phút không có tín hiệu trở lại, có thể chắc chắn là họ đã thất bại..."
"Năm phút? Liệu có ít quá không?" Giọng Long Uy vang lên trong điện thoại.
Bởi lẽ ba người 11 lần này là đột nhập căn cứ đã xây dựng mấy chục năm của Huyết Hồng Hoa, không nói trong đó có lắp thiết bị chắn tín hiệu hay không, dù không lắp cũng khẳng định phải có cách để bảo toàn thông tin. Trong trường hợp đó, nếu tín hiệu giữa ba gã và bên ngoài bị chặn lại thì 11, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu chỉ còn nước chết. Chính vì suy nghĩ đó mà lần này đột nhập, ba gã không hề mang theo máy liên lạc, bên ngoài chỉ có thể suy luận để đoán ra các gã có an toàn hay không.
"Ít à?" Lục Đạo cười nhạt: "Ta còn thấy nhiều là khác! Yên tâm đi, nếu không sao thì trong vòng năm phút chắc chắn sẽ có tín hiệu trở lại, thậm chí có thể không cần đến năm phút. Nếu quá thời gian này thì quên họ đi, khởi động phương án G!"
Long Uy lặng đi một hồi, đoạn hỏi: "Còn cấp trên...?"
"Ông ấy sẽ không phản đối, dù sao chuyện kia mới là điều ông ấy quan tâm nhất lúc này!" Lục Đạo trả lời rồi chuyển ngay đề tài: "Có tra ra tài liệu hữu ích nào không?"
"Thời gian không đủ, tôi và Cuồng Triều liên thủ thâm nhập, chỉ mới moi ra được 1% dữ liệu thì bên kia đứt mạng..." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Cuồng Triều chưa phát hiện ra gì chứ?"
"Nghi ngờ thì chắc chắn là có. Tôi khởi động chương trình chặn dữ liệu, nếu gã một chút cũng không nghi ngờ thì đã không phải là Cuồng Triều rồi!"
Lục Đạo ngả người ra ghế, từ từ nhấp một hớp rượu vang... Đây là thói quen của hắn, suy nghĩ việc gì đều thích uống, đặc biệt là vang đỏ. Thiên Táng có lần hỏi tại sao, Lục Đạo chỉ cười nhạt một câu: "Vì màu vang đỏ giống như máu!" Chỉ một câu đã khiến Thiên Táng ớn lạnh mấy ngày liền...
Lục Đạo đúng là một quái vật hút máu, không động đao thương vẫn giết chết địch nhân ngoài nghìn dặm. Có lần nào mà kế hoạch của y không dấy động can qua, xương chất thành núi máu chảy thành sông? Lần này, có thể thấy trước là cũng như vậy...
Chỉ có một điều chưa rõ, trong kế hoạch của Lục Đạo sẽ có bao nhiêu máu của liêm minh? Có thể trong ý nghĩ của y, ngoài Vận mệnh ra thì liên minh tứ đại thế lực ấy chẳng có ai cỏ thể gọi là "người của mình". Vậy thì có đổ máu hay không, đổ bao nhiêu, đối với y có gì là quan trọng?
Lục Đạo đang nghĩ những gì? Không ai biết! Cũng giống như 11, ai đó càng muốn hiểu về y, càng cảm thấy mình bắt đầu hiểu được thì khi ấy mới phát hiện, mình càng lúc càng không thể hiểu nổi.
Vĩnh viễn không ai biết được suy nghĩ của loại người này. Họ giống như sương mù, rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng mãi mãi chẳng ai có thể chạm được.
Lục Đạo là một cuồng nhân kế sách điển hình, không lúc nào y không theo đuổi những kế hoạch. Lần công đánh Huyết Hồng Hoa này y đã liệt kê tất cả mọi khả năng có thể, rồi tương ứng với mỗi khả năng mà thiết kế một phương án đối phó. Ví như nếu 11 thành công, mọi việc sẽ tiến hành theo phương án A. Hoặc giả 11 thành công nhưng Thanh Bang hoặc Đại Khuyên trở mặt thì sẽ có phương án B hay phương án C, còn nếu ba người 11 thất bại thì cũng có hẳn cả mấy phương án khác nhau... Cái gọi là "Phương án G" chính là như vậy.
Có thể nói, tất cả đã nằm trong dự liệu của Lục Đạo. Vậy nên bất cứ tình huống nào xảy ra, y đều có thể kịp thời phản ứng. Chính là Lục Đạo, một cuồng nhân hút máu luôn theo đuổi những kế hoạch hoàn mỹ, một thiên tài tính toán không chấp nhận kẽ hở đối với bất kỳ chuyện gì.
"Nếu như..." Lục Đạo day day ấn đường một lúc lâu mới hỏi: "Ý ta là, cậu có thể tra ra nơi ẩn nấp của Cuồng Triều không?"
Long Uy trầm ngâm: "Ông định xuống tay với hắn? Việc này không thể! Ta đề phòng hắn thì hắn cũng đề phòng ta, hơn nữa mạng chỗ hắn là do một nhóm siêu hacker tạo thành, mình tôi không phá nổi!"
"Ta biết..." Lục Đạo khẽ gật đầu: "Vậy thì trước khi kế hoạch của chúng ta hoàn thành, đừng để Cuồng Triều và bọn 11 liên lạc trực tiếp với nhau!"
"Nếu họ yêu cầu tôi thì sao?"
"Khà, bắt đầu từ bây giờ cậu chỉ liên lạc với một mình Hỏa Điểu, mọi tin tức đều do Hỏa Điểu truyền đạt tơi hai tên kia. Chúng không tìm được cậu thì làm sao có thể thông qua cậu để tìm Cuồng Triều?"
"Nhưng Cuồng Triều sẽ tìm họ."
"Sẽ không đâu..." Lục Đạo lắc đầu: "Chắc chắn không! Đúng rồi, bắt đầu tải dữ liệu xuống chưa?"
"Đang tải."
"Rất tốt! Chú ý chặn tín hiệu, những gì chúng không cần biết thì đừng để chúng biết!"
"Ừm..."
Lục Đạo cúp điện thoại, thư thái dựa lưng trên sofa, gỡ kính xuống rồi dùng lực day mạnh huyệt thái dương. Tuy tuổi y chưa nhiều song vì suy nghĩ quá mức, hai bên mai đã lốm đốm tóc bạc...
Đeo kính nhiều, nhãn cầu Lục Đạo cũng lồi hẳn ra ngoài. Tháo kính ra mắt y nhìn như thể biến dạng, thậm chí khuôn mặt trông khá đáng sợ, khác xa vẻ thư sinh lúc đeo kính.
Bất chợt một tiếng kêu thảm không biết từ đâu truyền ra, ba lần liên tiếp rồi im bặt, căn phòng lại chìm vào tịch mịch.
Lục Đạo không hề bị tiếng kêu thảm làm cho hoảng sợ, trái lại khóe miệng lại khẽ nở nụ cười, thong thả đeo kính lên, đi vào phòng ngủ, cầm từ đầu giường chiếc điện thoại chưa bao giờ được sử dụng...
Tiếng kêu thảm vừa rồi chính là chuông chiếc điện thoại này, không biết nghĩ gì mà y cài âm thanh kinh khủng đó làm chuông điện thoại!
Trên thế giới, người biết số điện thoại này chỉ có ba. Một là 13, mà 13 thì vĩnh viễn không bao giờ chủ động tìm Lục Đạo nên người gọi đến chắc chắn không phải là ông ta. Người thứ hai là Long Uy, nhưng hai người vừa nói chuyện xong nen khả năng đó cũng loại trừ. Vậy thì người tìm y chỉ còn lại kẻ cuối cùng, cũng là người mà Lục Đạo đang chờ đợi...
Nhấc điện thoại lên, màn hình hiển thị một loạt số lạ. Đối phương vẫn chờ máy, nhưng sau ba lần chuông kêu thảm khốc thì điện thoại lại im bặt.
Lục Đạo ấn nút, áp sát máy vào tai, chậm rãi: "Tôi là Lục Đạo!"
"Là ta!" Ống nghe truyền ra một giọng nam cao tuổi song trầm uẩn đầy sinh khí.
"Tôi biết..." Lục Đạo cười, khuôn mặt đầy đắc ý: "Tôi đợi ông đã lâu!"
"Ta đang ở Kinh thành..."
"Ồ...?" Trên mặt Lục Đạo hiện rõ vẻ kinh ngạc hiếm hoi rồi tức thì trở lại bình thường: "Ông đã nhận lời?"
"Nói với 13, sau lần này ta sẽ không nợ gì y nữa!"
"Đương nhiên!"" Lục Đạo cười nhẹ: "Tôi thay mặt ông ấy, cảm ơn sự tương trợ của ông!"
Phía bên kia điện thoại khẽ hưm một tiếng rồi cúp máy... Lục Đạo đặt điện thoại lại chỗ cũ, khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Lão quỷ già vẫn huyênh hoang như vậy, một thân một mình dám công khai vào Trung Quốc, đúng là khiến người ta đau đầu...!"
Nói đoạn lấy từ trong túi một chiếc điện thoại khác, bấm số. Chỉ sau hai hồi chuông, từ trong điện thoại truyền đến giọng 13: "Ừm?"
"Ông ta đã đến!"
13 trầm lặng một hồi, đoạn hỏi: "Kinh thành?"
"Phải!"
"Đến một mình?"
Lục Đạo cười khổ: "Ông biết ông ta rồi, cả đời đều huyênh hoang như vậy. Ngoài ông ra, hình như ông ta chưa từng xem ai ra gì!"
"Ta biết rồi. Nếu ông ta xuất hiện thì ta cũng không tiện ra mặt. Mọi việc giao cho anh, bảo ông ta làm cẩn thận!"
"Ừm... ông yên tâm. Phương thức đăng đài của ông ta đã nằm trong dự liệu của tôi..." Lục Đạo dừng một lúc mới tiếp: "Ông ta nhờ tôi nói với ông, sau lần này ông ta sẽ không còn nợ gì ông nữa."
"Được!" 13 chỉ đáp một từ cộc lốc rồi cúp máy. Hai con hồ ly vừa đơn giản vừa khó hiểu kết thúc cuộc điện thoại.