Đúng mười hai giờ đêm...
Ban ngày trời u ám, ban đêm không một vì sao, vầng trăng bị lớp mây dày che khuất, cả không gian tối đen như mực.
Đêm tối trời giết người, ngày gió cao phóng hỏa!
Trên con đường núi dẫn lên Trấn Nguyên Sơn, không ai phát hiện ra một đoàn người đông đảo, người nào cũng trang bị vũ khí đến tận răng, bước chân như mèo phóng vù vù lên núi. Cả trăm người cùng bước, thậm chí còn không ít người mang vác nặng, nhưng tuyệt đối không gây ra một âm thanh. Đaòn người chẳng khác gì cuộc hành quân của âm binh, lẳng lặng phi nhanh lên đỉnh núi.
Đến vị trí đã định, không hề nghe thấy tiếng chỉ huy nhưng đoàn người lập tức chia làm bốn, mỗi nhóm tự tìm chỗ nấp cho mình. Hứa Vũ Cường lúc đó mới phất tay, lập tức năm người từ trong hàng ngũ chạy, lẳng lặng mang dụng cụ do thám tiến đến sườn núi trước mặt, bắt đầu tìm kiếm.
Không đầy nửa phút, một người quay lại ra dấu đã tìm ra lối vào. Cửa ngầm căn cứ hóa ra là một tảng đá, tuy nhìn không khác gì những tảng đá gần đó nhưng lại không phải là đá thật. Không biết dùng chất liệu gì có thể làm thành một cánh cửa ngầm có thể hoạt động được.
Hứa Vũ Cường và Võ Đại Lang lại gần cánh cửa ngầm, xem xét một lúc không ngăn được ngạc nhiên. Ánh mắt lão lutện của hai gã cũng chỉ nhìn ra đây đúng là một tảng đá, ai ngờ phía còn có một hang động.
Nhưng cơ quan mở cửa ở đâu? Toán trinh sát tản ra tìm hồi lâu cũng không thấy một sơ cấu nào khả dĩ có thể mở cửa, có lẽ nó được phát động từ bên trong chăng?
Hứa Vũ Cường nhìn đồng hồ. Thời gian ước định sắp đến, họ không thể lãng phí thời gian thêm nữa. Là quân nhân, đương nhiên gã hiểu rõ thời gian trong đánh trận quan trọng đến thế nào. Chỉ cần sai lệch vài giây khiến hai bên phối hợp không khớp là có thể cả trận đánh sẽ thất bại.
Nhìn qua đồng hồ, Hứa Vũ Cường quyết định ngay: cho nổ!
Bộc phá nhanh chóng được đưa đến, nhóm chuyên gia Đại Khuyên sau khi xác định vật liệu và độ dày cánh cửa liền nhanh chóng tính toán khối lượng thuốc nhổ cần dùng, đoạn khẩn trương đặt bộc phá vào vị trí.
Toàn bộ công đoạn kéo dài đến hơn hai mươi phút, Hứa Vũ Cường tuy rất nôn nóng nhưng gã biết trò chơi pháo đùng này không thể sơ sót. Dùng lượng ít, cửa không nổ lại đánh động đối phương, dùng quá nhiều hoặc vị trí không chính xác, rất có thể làm nổ sập cả trần động, lúc đó muốn xung phong lại phải cho người dọn dẹp. Đợi đến khi dọn xong xuôi, có lẽ đối phương đã cao chạy xa bay hoặc sẵn sàng cả súng máy pháo nặng ra nhiệt liệt chào đón.
Hứa Vũ Cường sốt ruột đếm từng giây, có điều nôn nóng cũng chỉ có thể cố nén trong lòng. May cho gã, khi những tay bộc phá sẵn sàng thì thời gian vẫn còn lại vài phút. Có lẽ Lục Đạo đã tính đến chuyện này từ đầu.
Kim đồng hồ nhảy đến con số mười hai, Hứa Vũ Cường phất mạnh tay: "Nổ!"
"Ầm.........!!!"
Tiếng nổ làm chao đảo cả quả núi, đất đá bắn tung khắp nơi. Mặc dù đã chọn chỗ ẩn nấp nhưng nhóm lính Đại Khuyên vẫn có vài người bị đá bắn trúng, thậm chí mũ sắt trên đầu cũng bị đập đến biến dạng, may mà không ai nguy hiểm đến tính mạng.
Khói bụi chưa kịp lắng, Võ Đại Lang đã nhảy ra phất mạnh tay: "Xung phong!" Vừa dứt lời gã liền tự mình dẫn đầu xông vào. Hơn năm trăm bộ đội Vận Mệnh lẳng lặng nâng súng, nhanh chóng lao theo phía sau.
Cửa vào đã mở toang, lộ ra một huyệt động tối đen, một cầu thang đục vào đá dẫn xuống căn cứ. Cầu thang này chỉ dài chừng trăm mét, khi Đại Khuyên tiến vào thì toán lính áo trắng canh cửa vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Bộ đội Đại Khuyên không bỏ lỡ thời cơ, lính gác căn cứ còn chưa hiểu chuyện gì thì súng máy đã cấp tập nhả đạn.
Lửa nhoáng lên tiên tiếp, tiếng súng, tiếng thét, tiếng kêu la và máu hòa trộn thành một cảnh hỗn loạn. Cuộc sống trong căn cứ mấy chục năm qua quá an nhàn, hầu như không ai ngờ đôht nhiên có lúc bị người đánh giết đến tận cửa. Trước đón tập kích sấm sét của đối phương, lính áo trắng ngã hết lớp này đến lớp khác. Đến khi Huyết Hồng Hoa triệu tập được một đoàn tinh binh chuẩn bị phản công thì Đại Khuyên đã đánh vào giữa căn cứ.
Kết quả này thậm chí nằm ngoài dự liệu của Đại Khuyên, vốn họ cho rằng sẽ gặp phải kháng cự mạnh mẽ, không ngờ từ đầu đến giờ cứ thẳng đường chém giết tựa như bổ bí đao, căn bản không có một chút khó khăn nào. Có điều Đại Khuyên cũng không vì vậy mà khinh địch, khi gặp nhóm chủ lực của Huyết Hồng Hoa lập tức họ chuyển từ tấn công sang phòng thủ, nhanh chóng chiếm lĩnh những cứ điểm lợi hại, triển khai thế trận giằng co.
Chỉ một thoáng, tấn công biến thành phòng thủ, phòng thủ biến thành tấn công. Không ai tiến được nửa bước, chỉ có súng máy không ngừng khạc đạn, hai bên như đều ngầm thoả thuận không dùng đến bom mìn. Bởi đây là sơn động, nếu một người dùng lựu đạn kẻ khác chắc chắn sẽ hùa theo, một khi lượng thuốc nổ quả lớn có thể cả quả núi sẽ sập xuống.
Không ai muốn mình bị chôn sống nên từ khi bắt đầu cuộc chiến đến lúc này, cả hai bên chỉ dùng súng mà không dùng thuốc nổ.
Lúc này đã là 1giờ 15 phút sáng.
Tại một lối vào phía sau căn cứ, nhóm biệt kích Vận Mệnh đang yên lặng nằm chờ. Bọn họ vừa theo đường thủy đột nhập vào, phía trước chính là con đường mấy người 11 hôm trước từng đi qua.
Thiên Táng nhìn đồng hồ đeo tay, khi kim giây nhảy đến đúng 1 giờ 15 gã liền phất tay về phía trước. Gần ba trăm người cùng chỉnh tề nâng súng, im lặng theo sau gã chạy về cửa động ngầm trước mặt.
Đến trước chiếc cửa dò EIMA32, một người lập tức từ trong hàng chạy ra, vai cõng một chiếc hòm bằng đồng. Người đó mở hòm hí hoáy một lúc, đoạn chạy đến thao tác tiếp tại cánh cửa. Không biết hắn ta làm những gì nhưng chiếc máy không phát ra tiếng kêu nào, có lẽ chiếc hòm đồng kia là một thiết bị gây nhiễu mạnh.
Toàn bộ thời gian chỉ không đầy ba phút, giải quyết xong máy báo động kim loại, Thiên Táng dẫn binh lính tiếp tục xông vào phía trong.
Trong phòng chỉ huy, Các Lão, Thượng Lão, Nghiêm Lão… nhóm nhân vật đầu não đang ngồi họp khẩn cấp. Người phụ trách căn cứ đang ra ngoài chưa trở về, không có y thì quyền lực của mấy trưởng lão này là lớn nhất. Có điều xảy ra chuyện lớn này, mấy Trưởng lão thường ngày hét ra lửa lại không ai muốn một mình gánh nhiệm vụ chỉ huy, nên tất cả phải kéo vào đây bàn đối sách.
Dù thắng hay thua, người chỉ huy tối cao chắc chắn lãnh trách nhiệm nặng nề. Súng bao giờ cũng nhằm vào chim đầu đàn nên ai cũng không muốn gánh vác vị trí này. Các Trưởng lão bình thường đều thấy đối phương trái tai gai mắt, đến lúc khẩn cấo lại anh nhường tôi tôi nhường anh, ai cũng khiêm tốn lịch sự, thảo luận hồi lâu không ra được kết quả gì.
Cánh cửa bỗng bật tung, một chiến binh nhảy bổ vào. Trưởng lão gần nhất nổi giận hét: "Làm gì vậy? Không thấy chúng ta đang họp hả?"
Chiến binh đó mặt tái mét: "Không... hay rồi, đường thủy… đường thủy cũng có người tấn công...!"
"Cái gì?" Cả mấy Trưởng lão đều biến sắc.
"Đáng chết!" Các Lão đập mạnh bàn: "Sao chúng có thể tìm đến đó được?"
Mấy cặp mắt hoang mang nhìn nhau, quả thực đại nạn đã đổ xuống đầu!
Nơi đầu tiên phát hiện ra đường thủy bị xâm nhập là phòng giám sát. Các nơi trong căn cứ đều đặt camera giám sát, ba trăm quân nhân vũ khí đầy người ùn ùn kéo vào, làm sao có thể không bị phát hiện? Thiên Táng vốn cũng không nghĩ mình có thể vô thanh vô tức đi thẳng một mạch dến mục tiêu, nhưng chỉ cần bị phát hiện chậm một chút là họ có thể tiến thêm một bước, thời gian tiết kiệm được sẽ mở ra nhiều cơ hội sinh tồn hơn. Hiển nhiên lúc này thời gian là ngang bằng với số mạng!
Cửa trước xua hổ cửa sau lại rước sói, mấy Trưởng lão lúc này chỉ hận không thể kéo cả nhóm tuần tra ra đập chết. Đối phương đánh đến tận cửa nhà mà không ai phát hiện ra, còn làm ăn được gì chứ? Các Trưởng lão hình như đã quên, cả đội tuần tra và đội dự bị đều được tổng động viên ra trận!
Cũng như đội tập kích, Thiên Táng dẫn quân đi một mạch thông suốt, cứ thoải mái giết chóc mà tiến vào. Đến khi tiến vào giữa căn cứ gã mới gặp sự kháng cự có tổ chức, có điều đối phương cũng chính là lực lượng phòng thủ cuối cùng. Nếu đánh thông cửa này, họ có thể xông thẳng vào hợp quân với Đại Khuyên.
Cho dù là Đại Khuyên, Vận Mệnh hay Huyết Hồng Hoa, toàn bộ đều là những quân nhân được huấn luyện bài bản, đặc biệt nhóm bộ đội của Đại Khuyên và Vận Mệnh càng là lực lượng tinh nhuệ. Kỹ năng chiến đấu của Đại Khuyên và Vận Mệnh hơn hẳn, lại liên tiếp chiếm yếu tố bất ngờ, Huyết Hồng Hoa tuy đông nhưng sĩ khí đã mất, hiển nhiên cáng đánh càng rơi vào thế hạ phong.
Trong chốc lát, dù là cửa chính hay đương thủy, hai bên đánh nhau đến tối tăm trời đất, bên tai căn bản không nghe ra âm thanh nào khác ngoài tiếng súng máy nổ ầm ào.
Máu nhuộm đầy hang, thây chất đầy đất.
Khi Đại Khuyên nổ tung cửa vào, các cư dân dưới chân núi đều tỉnh giấc. Tất cả cùng chui ra khỏi chăn hoang mang nhìn lên núi, từ trên đó lại truyền đến từng tràng tiếng nổ tiếp theo... Nửa đêm canh ba, ai có thể tống táng người chết như vậy?
Mấy người tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra điều không bình thường, âm thanh không phải tiếng pháo đám ma mà là tiếng súng, bèn lập tức chạy đi báo cảnh sát. Cảnh sát nghe báo án cũng rối tinh lên vì lực lượng tại chỗ quá mỏng, chỉ có thể giữ dưới chân núi bảo vệ cho cư dân. Vả lại núi cao đường xa, cứ đợi quân chủ lực từ thành phố đến là chắc chắn nhất.
Chiến sự trên núi vẫn tiếp tục, không ai đến quấy nhiễu Đại Khuyên, Vận Mệnh và Huyết Hồng Hoa. Những điều này đều nằm trong dự liệu của Lục Đạo, thậm chí y còn tính chính xác cả thời gian cảnh sát sau khi nhận được tin báo án cần bao nhiêu thời gian mới đến được hiện trường. Cho nên Lục Đạo bây giờ vẫn rất nhàn nhã, khoảng thời gian này đủ để Long Uy **** tất cả các dữ liệu tại mạng tầng hai của căn cứ.
Đương nhiên điều này cần có Thiên Táng phối hợp. Trước khi việc ăn cắp hoàn thành, nhóm Thiên Táng phải tử thủ giữ đwofng truyền không để cho chính Huyết Hồng Hoa cắt đứt, cho nên trong kế hoạch của Lục Đạo thì nhóm Đại Khuyên có vai trò đặc biệt quan trọng.
Cuộc hỏa chiến vẫn kéo dài, bất kể Đại Khuyên, Vận Mệnh hay Huyết Hồng Hoa, mỗi bên đều không ngừng có người ngã xuống, không ngừng có người khác lao lên. Cuối cùng Huyết Hồng Hoa vì cả lực lượng và sĩ khí đã tiêu hao nghiêm trọng, bị Đại Khuyên và Vận Mệnh đánh lui dần từng bước. Kết thúc chiến dịch chỉ còn là vấn đề sớm muộn.
Lúc này, bất luận là Vận Mệnh hay Đại Khuyên đều không ai nhớ tới mấy người 11. Đột nhập thành công, họ hoàn toàn đều nhờ ba vị đại công thần này, nhưng ba người sau khi hoàn thành nhiệm vụ lại bốc hơi khỏi nhân gian, như ba viên đá rơi trên mặt biển.
Từ lúc mất liên lạc với ba gã, thời gian trôi qua vừa vặn hai ngày. Lục Đạo đoán họ đã thất thủ, bị bắt hoặc giết tại chỗ, nên mới cấp tốc phát động cuộc tấn công. Nếu không lúc này y vẫn ở trong khách sạn nhàn hạ thưởng thức rượu vang đỏ, hoàn thiện thêm những kế hoạch chết chóc của mình.
Nhưng, nhóm 11 có thật sự thất thủ không? Nếu không, lúc này ba gã đang ở đâu?
Nguyên lai, hai ngày trước ba gã phải trải qua một phen nhồi nhét đến chút nữa tắc thở trong hốc đá. Phải sau khi Các lão và Tiến sĩ điên rời đi thì họ mới dám chui ra lấy hơi, lúc đó Hỏa Điểu đã ngất đi, may được 11 cứu lại. Lãnh Dã có khá hơn một chút nhưng cũng đã kiệt sức hoàn toàn. Cả 11 sau khi cứu Hỏa Điểu, thần trí cũng trở nên mơ màng... Có điều ông trời hình như cố ý đùa họ thêm lần nữa, ba gã hít thở chưa lâu lại có một toán binh sĩ khác đến đóng giữ trước mấy gian nhà nát, mãi không chịu rời đi.
Hình như trong mấy căn nhà này có gì đó rất quan trọng nên Các lão đặc biệt phái thêm một đội trọng binh đến trấn thủ. Tuy nhiên nhóm 11 không quan tâm trong nhà đó có gì, chỉ nghĩ cách làm sao để thoát ra.
Vị trí ba gã ẩn náu lúc này là một vũng nước sâu phía sau tảng đá lớn. Những binh sĩ Các lão phái đến hầu hết thời gian đều đứng nghiêm bên cạnh cửa, thỉnh thoảng mới có người bước ra đi dạo xung quanh một vòng. Vũng nước khá kín đáo, không đến gần thì không thể thấy được, cho dù có người tới thì nhóm 11 cũng sẽ lặn xuống đến khi đối phương đi khỏi mới ngoi lên, không lo bị phát hiện.
Có điều ẩn nấp thuận lợi nhưng thoát đi thì đúng là vô năng, hang động này chỉ thông với ba con đường, một là lối các gã đến lúc trước, hai còn lại thì đều nằm cạnh căn nhà. Cho dù là con đường nào, chỉ cần khẽ ló đầu ra chắc chắn sẽ bị phát hiện lập tức!
11, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu giờ chỉ có thẻ cầu trời cho đám lính kia không đóng ở đó quá lâu. Tiếc là trời không chiều người, toán canh này quả thực không ở lâu nhưng chúng vừa rời đi thì có ngay một nhóm khác đến thay thế, căn bản ba gã không có chút thời gian nào để lẻn sang chỗ khác.
Ẩn nấp suốt hai ngày, ba gã không có gì ăn, chỉ có thể uống nước đỡ đói. Tuy với ba đặc nhiệm chuyên nghiệp thì không ăn vài ngày cũng không thành vấn đề, nhưng ai biết kiểu canh gác nghiêm ngặt này còn giữ đến bao giờ? Nếu cứ thế kéo dài cả năm thì sao, có phải là sẽ phải uống nước cả năm trừ cơm không?
Ba người 11 không ăn, cũng không dám ngủ nghỉ, chỉ sợ nhở trong khi ngủ lại đúng lúc lính tuần tra ngó vào thì chết quá oan uổng. Liên tục như vậy suốt hai ngày, dù là 11 cũng đã phờ phạc đến rạc người.
Hôm nay là ngày thứ ba, Lãnh Dạ và Hoả Điểu không trụ nổi đã bắt đầu ngủ gật, chỉ 11 là vẫn thức, luôn theo dõi mấy căn nhà. Chỉ cần bên đó có một chuyển động đáng nghi, hắn sẽ lập tức báo cho hai tên kia lặn ngay xuống nước. Cho dù ngủ gật, các gã vẫn cảnh giác cao độ.
Đột nhiên...
Không biết từ đâu vang ra tiếng bộc phá ầm ầm, mặt đất rung chuyển, vách đá lắc lư chao đảo.
Lãnh Dạ, Hoả Điểu choàng tỉnh, nghi ngờ nhìn nhau rồi nhìn sang 11. Đám lính bảo vệ nhất thời náo loạn, nhớn nhác nhìn ngó xung quanh rồi chụm lại trò chuyện nho nhỏ.
Một lúc sau, tiếng súng thấp thoáng truyền đến, nghe âm thanh thì số người của cả hai bên đều không ít.
Lãnh Dạ, Hỏa Điểu cùng sáng mắt lên, vui mừng nhìn 11. Suy nghĩ một lúc, hắn mới gật nhẹ đầu. Vốn hai ngày qua cả ba gã đều dùng mắt hoặc động tác để trao đổi thông tin kiểu như vậy.
Lãnh Dạ và Hỏa Điểu càng phấn chấn, nắm chặt súng chờ ra lệnh, nhưng lần này 11 lại lắc đầu.
"Xông ra?" Hỏa Điểu ra tay làm hiệu xung phong. 11 lắc đầu, chỉ về phía căn nhà rồi vạch mấy động tác. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu hiểu hắn nói "còn chưa đến lúc".
Cuộc sống như tù ngục suốt hai ngày khiến cả ba đều vô cùng mệt mỏi, vả lại hai ngày ngâm trong nước khiến thân thể đã hơi phù lên. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cần ai động thủ, tự các gã cũng chết trước rồi. Cho nên vừa nghe có loạn là Hoả Điểu đã nôn nóng chỉ muốn xông ra, dù chết cũng thoát khỏi vũng nước chết tiệt này.
Cho nên khi 11 ngăn lại thì Hỏa Điểu không khỏi bất mãn, Lãnh Dạ thì bình tĩnh hơn, lẳng lặng tiếp tục ngâm trong nước.
Hoả Điểu không hiểu 11 đang nghĩ gì, đợi viện binh tấn công vào tận nơi mới ra chắc? Nhát gan như vậy, dù không thẹn chết cũng phải tìm cục đá nào đập đầu vào chết cho rồi! Nếu nói chưa đến thời cơ, bên ngoài hỗn loạn như vậy chẳng phải là thời cơ tốt nhất sao? Chẳng may viện binh "đằng mình" bị Huyết Hồng Hoa đánh lui, ba gã lại tiếp tục phải ngâm ở đây chắc?
Có điều gã cũng không phải loại người quá lỗ mãng, suy nghĩ một lúc cũng hiểu ra ý 11. Quả thật vài phút sau có một tên lính từ xa chạy đến, thì thào mấy câu với tên đội trưởng, đội trưởng liền dẫn toán lính tăng cường vội vã bỏ đi, vậy là bênngoài chỉ còn lại bốn tên canh gác.
11 vẫn ngồi im bất động, một lúc hắn mới hướng về hai gã, ra dấu: "Giết trước, rút sau!"
Hoả Điểu mừng đến nhảy cẫng lên, Lãnh Dạ từ từ nâng khẩu bắn tỉa, lẳng lặng thò khỉ khe đá nhắm đúng vào một trong bốn tên bảo vệ.
"Đoàng!" Tiếng nổ inh tai, tên lính ngã vật xuống. Ba tên kia chưa kịp phản ứng, Hoả Điểu nâng súng nhảy ra quét một tràng. Khi hắn ta dừng lại, trên đất chỉ còn ba cái xác lỗ chỗ như tổ ong.
Hoả Điểu vui mừng hít một hơi dài. Những khốn đốn hai ngày qua đã quét sạch, chỉ hận không có thêm người bắn giết một trận cho đã (!).
11 bỏ qua bên ngoài, chạy ngay vào căn nhà mà Các lão và Tiến sĩ điên từng đến hôm trước. Hoả Điểu và Lãnh Dạ nhìn nhau nhún vai, không hiểu sao lúc này mà hắn còn tò mò như vậy.
Nhanh nhẹn bật khóa, lao vào trong nhà. Bên trong là một đống dụng cụ lộn xộn, vô số dây điện chằng chịt chẳng khác một mạng nhện lớn. Giữa nhà là hai chiếc máng thủy tinh, bên trong mỗi máng là một người nằm im lìm...
Một nam, một nữ, đều trần truồng, toàn thân cắm đầy ống mềm. Đặc biệt phần đầu nhiều ống nhất, dày đặc đến mức không nhìn rõ mặt.
Nhìn thấy hai người này, cuối cùng 11 cũng biến sắc...