"Cậu thanh niên vừa rồi thế nào?" Phùng Đán Toàn chợt chuyển đề tài, hỏi.
"Dạ?" Dương Tư Vũ nghe không hiểu, ngây ra một hồi mởi bật cười: "Người đó? Cháu sao có thể thích anh ta được?"
Phùng Đán Toàn vẻ đầy hứng thú nhìn cô, hỏi: "Vì sao không thể thích? Ta thấy cậu ta rất được đấy."
"Hư, lạnh như băng vậy. Mặt thì lúc nào cũng khó đăm đăm giống như tất cả mọi người ai cũng nợ anh ta cả bạc triệu, hơn nữa vừa mới gặp ông chưa nói câu nào đã ra tay rồi. Người như thế, cháu rất không thích!" Nói đến đây, Dương Tư Vũ chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: "Phải rồi Phùng gia gia, anh ta... à không, Long Hồn kia rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với ông vậy? Vì sao phải đuổi ông đi? Không đi còn muốn giết ông? Liệu ông có bị nguy hiểm không?"
Nhìn ánh mắt quan tâm của Dương Tư Vũ, Phùng Đán Toàn không khỏi đôi chút cảm động, mỉm cười: "Yên tâm đi, chuyện mà Phùng gia gia của cháu muốn làm, không ai có thể cản nổi. Còn Long Hồn ấy mà, cũng là mầm họa gieo rắc từ năm xưa, không thể coi là thâm thù đại hận gì, bọn họ chỉ là nghe lệnh hành sự mà thôi. Khà, tiểu nha đầu không cần lo lắng như vậy, Long Hồn có quy tắc thối tha của riêng họ, sẽ không tùy tiện ra tay đâu, vả lại giờ bản thân họ cũng đang bù đầu xoay không kịp, làm gì còn tâm sức để ý đến ta nữa. Đợi đến lúc họ có thể rảnh tay ra được, việc của ta cũng đã làm xong, cũng khỏi phải đụng mặt với họ nữa rồi."
Dương Tư Vũ giống như trút được một tâm sự, gật đầu lia lịa: "Vậy thì tốt quá, cháu chỉ sợ họ gây bất lợi cho ông thôi, vậy mà ông còn tán thưởng họ là tổ chức lợi hại nhất trên thế giới. Nếu như họ thực sự gây cho ông bất lợi, cháu lo ông sẽ bị thua thiệt."
"Khà, bọn họ dù thật sự muốn bắt ta, cũng phải cân nhắc xem bản thân sẽ gặp tổn thất gì đã. Khỏi cần lo cho ta, nha đầu, trái lại ta còn lo cho cháu đấy."
"Cháu?" Dương Tư Vũ ngạc nhiên: "Cháu thì có gì đáng lo chứ?"
"Cậu nhóc tên Sở Nguyên ấy, cháu thật sự không suy nghĩ một chút ư?"
Dương Tư Vũ khóc dở mếu dở, nói: "Cháu xin ông, Phùng gia gia, cháu thật sự chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ cháu còn trẻ, không định tìm bạn trai sớm như vậy đâu."
"Nhìn người tuyệt đối đừng nhìn bề ngoài. Cái cậu Sở Nguyên này, không đơn giản như bề ngoài của cậu ta đâu." Phùng Đán Toàn ý vị sâu sa nói: "Nếu cháu biết cậu ta là ai, có lẽ sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa đâu."
Dương Tư Vũ tò mò hỏi: "Ý ông là gì? Anh ta không phải người của Long Hồn sao? Lại còn có thể là ai chứ?"
Phùng Đán Toàn lắc đầu, hỏi: "Cháu từng nghe nói tới tổ chức Thập Tự Hắc Ám không?"
"Thập Tự Hắc Ám?" Dương Tư Vũ vẻ mặt ngờ nghệch lắc đầu.
Phùng Đán Toàn tay bưng cốc trà, dáng bộ giống như đang kể chuyện, vẻ đầy thi vị nói: "Thập tự hắc ám là một tổ chức lính đánh thuê.......lính đánh thuê, cháu biết chứ?"
"Cháu biết." Dương Tư Vũ rồi cũng gật đầu: "Trên tivi cháu có xem qua, giống như là phần tử khủng bố khi ông cho họ tiền là họ sẽ giúp ông làm việc phải không?"
"Cũng gần như thế."
Phùng Đán Toàn cười hà hà hai tiếng đoạn nói tiếp: "Lính đánh thuê là một kiểu làm ăn, thông thường mà nói thì họ đều là quân đội tư nhân được cách tổ chức đoàn thể cỡ bự huấn luyện ra, sau đó chuyên môn đi làm thuê cho người khác. Chỉ cần cháu có tiền, cháu cũng có thể thuê một cánh lính đánh thuê đến làm quan đội võ trang tư nhân cho mình. Thường thì lính đánh thuê có tổ chức lớn đều là được một số quốc gia nào đó thuê để phái lên chiến trường xong phong giết địch cho họ, chỉ có lính thuê quy mô nhỏ mới được tư nhân thuê. Đương nhiên, nếu cháu có tiền cũng có thể thuê cả một đội quân lính đánh thuê quy mô lớn. Tuy nhiên phải cẩn thận chính phủ sẽ gây phiền phức cho cháu đó, khà khà!"
Dương Tư Vũ chớp chớp mắt, hỏi: "Thế Thập Tự Hắc Ám này là thuộc quy mô lớn hay nhỏ ạ?"
"Ngay cả lính đánh thuê quy mô nhỏ cũng không được, nó chỉ có mấy người tổ thành thôi."
"Oh?" Dương Tư Vũ tò mò hỏi: "Mấy người cũng có thể tổ thành lính đánh thuê?" Trong ấn tượng của cô, lính đánh thuê trong phim hình như cũng có rất đông người, ùa ra chi chít hệt như quân đội vậy.
"Lính đánh thuê không phân đẳng cấp và hạn chế số người, dù cháu chỉ có một người cũng có thể đi làm một lính đánh thuê độc hành. Hưm, có câu thông tục như thế này, người trong nghề gọi lính đánh thuê độc hành là thợ săn thành phố."
Dương Tư Vũ bất giác tủm cười. Thợ săn thành phố? Cô đã từng xem bộ phim hoạt hình này, nhân vật chính hình như tên Hàn Vũ Lương, có điều nhân vật này là một sát thủ thì phải? Không đúng, Hàn Vũ Lương từ trước đến giờ luôn đóng vai trò làm vệ sĩ cho các mĩ nữ, không thể coi là sát thủ, vậy là vệ sĩ rồi? Hình như cũng không phải, hoặc giả, đúng là lính đánh thuê?
Được Phùng Đán Toàn giải thích, Dương Tư Vũ cũng đã lờ mờ nắm được nội dung căn bản của từ "lính đánh thuê" này, số người không hạn chế, tính chất cũng không bó hẹp, chỉ nhận tiền làm việc cho người ta, hơn nữa việc họ làm đều là những việc bán mạng, như giết người phóng hỏa, cưỡng ép, bắt cóc, vv. Chỉ cần có tiền, việc gì họ cũng làm. Vì thế cũng không thể nói là người tốt hay người xấu, trong mắt những người này không hề có ranh giới giữa thiện và ác, nếu có thì chỉ là nhiệm vụ và cái giá phải trả để hoàn thành nhiệm vụ. Lính đánh thuê có lương tâm ư? Tỉnh lại đi, loại người này có lẽ chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình giống như Hàn Vũ Lương mà thôi.
Nghe Phùng Đán Toàn càng nói càng xa, Dương Tư Vũ có chút không hiểu, rõ ràng mới đầu ông hỏi cô có biết Sở Nguyên là ai không, sau đó lại còn dính đến Thập Tự Hắc Ám, rồi lại từ Thập Tự Hắc Ám lôi sang lính đánh thuê, vòng vo tam quốc mãi vẫn chưa trở về chủ đề chính. Nhưng Dương Tư Vũ không hề sốt sắng, trái lại nghe rất chăm chú, thích thú. Những chuyện ngầm đen tối này thường ngày cô căn bản không thể tiếp xúc, lúc này nghe ông Phùng Đán Toàn nói giống như đang nghe ông kể chuyện vậy, cô không có lí do gì để không tập trung.
Lính đánh thuê không chịu sự gò bó của thế tục, một ngành nghề tự do, dám làm dám chịu. Một khi đã quyết định rõ một mục tiêu thì phải dũng cảm xông lên, dù cái giá phải trả có thể là sinh mạng của chính mình. Dương Tư Vũ bắt đầu có chút ngưỡng mộ cuộc sống của lính đánh thuê, bởi lẽ trong cuộc sống của cô, quả thực có quá nhiều quá nhiều gò bó và không được tự do. Tất nhiên cũng chỉ dừng ở mức ngưỡng mộ và háo hức mà thôi, còn muốn thật sự chạy đi làm lính đánh thuê là chuyện không thể nào.
"Thập Tự Hắc Ám chính là một tổ chức lính đánh thuê nhỏ đến mức không thể xem là đội lính đánh thuê như vậy đó. Thành viên chủ yếu của nó cả thảy chỉ có 5 người. Đội trưởng biệt hiệu 11 là một tay cận chiến thủ, còn một tay liệt kích thủ biệt hiệu Lãnh Dạ, đột kích thủ biệt hiệu Hầu Tử, yểm hộ thủ biệt hiệu Hoàng hậu, thiên tài mạng lưới hacker tên gọi Cuồng Triều cùng với phía sau họ còn có một đội ngũ hậu cần với một tổ chức do các hacker hàng đầu thế giới tổ thành."
Dương Tư Vũ nghe mà đầu óc ngây ra, hỏi: "Mấy cái thủ thủ gì đó là ý nghĩa gì ạ?"
Phùng Đán Toàn rất nhẫn nại giải thích: "Đây là cách phân chia nghê nghiệp trong hệ thống chiến đấu. Cận chiến thủ là người lấy chiến đấu cận thân làm chính, giống như ta vừa nãy đấu võ với anh bạn trẻ Sở Nguyên ấy, như thế thì gọi là hệ cận chiến thủ. Liệt kích thủ chính là bắn tỉa tầm xa, trong số tất cả các chiến hệ thì liệt kích thủ là khó huấn luyện nhất, nó cần một lượng lớn thời gian, quan trọng hơn còn phải có khả năng thiên phú về mặt này, bằng không có cố gắng cả đời cũng chỉ là một chiến sĩ bình thường mà thôi. Đột kích thủ. Đột kích thủ chính là binh sĩ xung phong lâm trận tiền, đừng có xem thường những binh sĩ xông lên trước nhất này, trên chiến trường có lẽ không thể hiện hết được ưu thế của cá nhân, song trong một tiểu đội hoặc một đoàn thể chiến đấu quy mô nhỏ, một tay đột kích thủ ưu tú thường là mấu chốt quyết định thắng bại của trận chiến đấu đó."
"Oh." Dương Tư Vũ khẽ gật đầu, cô đã hiểu, đột kích thủ đại loại là những binh sĩ dũng cảm cầm súng la hét xông lên đầu tiên chém giết như trong tivi ấy.
Phùng Đán Toàn tiếp tục giải thích: "Yểm hộ thủ thì rất phức tạp, họ đồng thời đảm nhiệm hai nhiệm vụ tấn công và phòng ngự. Trách nhiệm của họ là yểm hộ cho đột kích thủ xung phong, đảm bảo đột kích thủ có thể an toàn đến được mục tiêu xung phong, nhất là khi đột phá đánh vào, một yểm hộ thủ ưu tú phối hợp với một đột kích thủ suất sắc, hầu như có thể xem là tượng trưng của vô địch. Oh, còn phòng ngự thủ, phòng ngự thủ chủ yếu đảm nhiệm phòng ngự, cháu có thể lí giải là vệ sĩ, công việc của những vệ sĩ đó thực ra cũng đều là thuộc chiến hệ phòng ngự cả."
Dương Tư Vũ gật đầu: "Đại khái cháu cũng hiểu được chút ít."
Phùng Đán Toàn cười: "Những thứ này cháu không cần hiểu đâu, có biết rõ cũng không ích gì với cháu."
Dương Tư Vũ ngẫm nghĩ một hồi: "Nói như vậy, Thập Tự Hắc Ám này chẳng phải ngành nghề nào cũng có người ư? Không đúng, còn chưa có phòng ngự thủ."
"Hà, có rồi. Một mình hoàng hậu đã đảm nhiệm hai vị trí yểm hộ và phòng ngự rồi."
Dương Tư Vũ chớp chớp mắt: "Lợi hại vậy sao?" Bạn đang đọc chuyện tại
"Lợi hại." Phùng Đán Toàn gật đầu: "Mỗi người trong Thập Tự Hắc Ám đều rất lợi hại, thật không biết họ tìm đâu ra đủ những người này, ngay cả ông ta, khi nhắc đến Thập Tự Hắc Ám với ta cũng tán thưởng nói tập thể này tuy số người ít ỏi, song sức chiến đấu của nó là rất mạnh, đủ để bù bắp cho khiếm khuyết ít người."
Dương Tư Vũ ngây người ra hỏi: "Ông ta? Ông ta là ai?"
"Oh, một người bạn cũ của ta." Phùng Đán Toàn dường như không muốn nhắc nhiều đến mặt này, nói tiếp: "Thập Tự Hắc Ám cũng chỉ mới thành lập mấy năm nay thôi. Tuy số người không nhiều, nhưng mỗi việc họ làm đều rất chấn động, cháu có từng nghe nói đến sự kiện phong tỏa đảo Azumi và sự kiện bạo động Tiểu Bản ở Nhật Quốc?"
Dương Tư Vũ khẽ gật đầu: "Biết ạ, đều là chuyện của mấy năm trước rồi, hình như khi đó còn rộ lên một thời gian, cả thế giới đều chú ý vào nó."
"Cháu biết nguyên nhân là vì sao không?"
"Nghe nói hình như là bị phần tử khủng bố tấn công. À......" Dương Tư Vũ vốn thông minh lập tức sực tỉnh ra: "Không phải chính là Thập Tự Hắc Ám mà ông nói đấy chứ?"
Tuy Thập Tự Hắc Ám tấn công Nhật Quốc đã không còn là bí mật gì nữa rồi, Nhật Quốc thậm chí sau sự việc đó đã công bố tên của tổ chức này, nhưng đối với một người bên cạnh ngay một người bạn cũng không có, tất cả mọi thông tin đều là từ xem tivi và đọc báo mới biết như Dương Tư Vũ mà nói, có thể biết được nhiều như vậy đã là khá lắm rồi.
"Rất thông minh, chính là Thập Tự Hắc Ám." Phùng Đán Toàn cười nói.
Dương Tư Vũ trừng to mắt không thể tin nổi, nói: "Chỉ năm người này mà có thể khiến hai thành phố lớn của Nhật Quốc xảy ra bạo động?"
Phùng Đán Toàn thở dài: "Chính là năm người này đã làm. Có điều, khi đó Hoàng hậu còn chưa gia nhập. Chỉ có 11, Lãnh Dạ và Hầu tử ba người đi Nhật Quốc, hacker Cuồng Triều trấn thủ ở căn cứ điều khiển từ xa mạng lưới bên đó. Rất khó tin phải không? Lần đầu tiên khi ta biết là chỉ có mấy người làm cũng không thể tin nổi. Chỉ có ba người đột nhập vào căn cứ số 2 và Trùng mạng của Nhật Quốc mà đã phá hoại căn cứ số 2, cho nổ tung siêu não mà Nhật Quốc đã dốc hết tâm huyết để nghiên cứu chế tạo ra, sau đó còn có thể an toàn rút lui trước muôn trùng bao vây của quân đội Nhật Quốc, rõ ràng là thần tích, phải không nào!"
"Phùng gia gia, cái gì mà căn cứ số 2 với trùng mạng, cả siêu não nữa?"
Phùng Đán Toàn nhẫn nại giải thích: "Thực ra sự việc không hề đơn giản như thông tin mà Nhật Quốc công bố chính thức, lúc mới đầu hình như là Nhật Quốc muốn làm nghiên cứu gen gì đó, bản thân họ không có khả năng này, thế là lén lút đến bắt cóc một tốp nhà khoa học của Trung Quốc chúng ta."
Dương Tư Vũ nghe mà như được khai sáng đầu óc, khẽ vung nắm đấm bé nhỏ của mình lên, hằn học nói: "Nhật Quốc thật là bỉ ổi."
Phùng Đán Toàn cười nhạt: "Không thể nói là bỉ ổi, chính trị vốn dĩ đề cao lợi ích trên hết, không có từ bỉ ổi này đâu."
"Vậy Trung Quốc chúng ta thì sao? Không có biện pháp gì hoặc giả đi cứu người chẳng hạn?"
"Có, nhưng Trung Quốc không có chứng cứ, không thể công khai đòi người."
"Ông chẳng phải nói có Long Hồn rất lợi hại ư? Vì sao không để Long Hồn lén qua đó cứu người?"
Phùng Đán Toàn giọng trầm trầm đầy thâm ý giải thích: "Nha đầu, ở đây có rất nhiều chuyện cháu không hiểu. Long Hồn không thể tuỳ tiện động dụng đến, mỗi lần động đến Long Hồn là sẽ dính dáng đến cả đống chuyện, hơn nữa không đến mức vạn bất đắc dĩ không thể phái Long Hồn đến một quốc gia khác, nếu không một khi thân phận của họ bị bại lộ, dẫn tới việc không chỉ đơn giản là chiến tranh giữa hai nước, mà các cuộc chiến giữa các tổ chức bí mật của hai nước cũng sẽ lôi kéo rất nhiều người vào, khi đó sẽ chết rất nhiều người."
"Vậy phải làm thế nào? Chúng ta bỏ mặc vậy sao?"
"Tất nhiên là không rồi."
"Bản thân Trung Quốc không thể ra mặt thì không thể mời người khác không chút quan hệ ra mặt chắc?"
Dương Tư Vũ mắt chớp chớp, vẻ tinh nghịch cười: "Lính đánh thuê? Chính là Thập Tự Hắc Ám?"
Phùng Đán Toàn tâm đắc gật đầu, nha đầu này đúng là thông minh, mới nhắc tới đã hiểu. Ông lại tiếp tục: "Chính phủ thông qua trung gian bí mật thuê Thập Tự Hắc Ám ra mặt phụ trách cứu người. Sau khi Thập Tự Hắc Ám nhận nhiệm vụ này đã đến Nhật Quốc và tìm được địa điểm giấu số nhà khoa học kia, chính là căn cứ số 2. Về sau họ đã thành công cứu được tốp nhà khoa học này đồng thời đưa họ trở về nước, vì thế mà đã nổ ra cuộc chiến đấu với quân đội của Nhật Quốc. Hà, nha đầu, cháu có thể tưởng tượng chỉ có ba người mà có thể chống chọi lại cả một đạo hay liền mấy đạo quân không?"
Dương Tư Vũ tỉ mỉ suy tưởng một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhưng ngay tức khắc lại cười bảo: "Xem ra lính đánh thuê cũng không hoàn toàn là người xấu thấy tiền mắt sáng cả lên, chí ít thì Thập Tự Hắc Ám này cũng rất tốt, hơn nữa họ thật lợi hại."
Phùng Đán Toàn khẽ "uh" một tiếng, nói: "Đúng là rất khó tưởng tượng, ba người chống lại cả một đội quân mà vẫn có thể toàn thân rút lui. Lúc ta nhận được tin, còn tưởng rằng thông tin sai lệch, nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện lớn nữa, ta mới tin mấy người này thực sự có bản lĩnh sinh tồn rất mạnh mẽ."
"Chính là sự kiện bạo động Tiểu Bản? Lần đó cũng là do Thập Tự Hắc Ám làm phải không?"
"Đúng."
"Trời đất. Họ cũng to gan quá đi. Sự vụ trước mới xảy ra chưa bao lâu mà đã dám chạy sang bên đó rồi. Lần này cũng là được chính phủ Trung Quốc thuê hay sao ạ?"
"Không phải. Việc lần này không liên quan đến Trung Quốc. Nhưng sau việc Trung Quốc cũng đã thu được rất nhiều ích lợi."
Dương Tư Vũ lập tức lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người dậy, phấn khích thúc giục: "Rốt cuộc là chuyện gì thế ạ?"
"Chuyện này bắt nguồn từ một công ty sinh hoá của Han quốc. Công ty có bối cảnh khá lớn ở Han quốc. Họ thông qua chính phủ Han quốc biết được chân tướng của sự kiện căn cứ số 2 đảo Azumi bèn tìm đến Thập Tự Hắc Ám, yêu cầu họ đi thêm một chuyến đến Nhật Quốc cho công ty họ, đột nhập vào siêu não lấy cắp một tài liệu nghiên cứu về gen của Nhật Quốc."