Cả quán bar như tức thì bốc hỏa. Hơn ba mươi tên côn đồ tay cầm côn sắt, vừa la hét vừa chen nhau hướng về phía cầu thang lao tới.
Tiếng kêu thất thanh của các nữ sinh hòa lẫn âm thanh gào thét của bọn lưu manh: "Xông lên! Chém chết nó!" Quán bar rối loạn tơi bời, hoàn toàn không còn nghe ra ai đang gọi gì. Âm thanh lúc này còn đinh tai nhức óc hơn cả lúc nhảy disco.
Cùng lúc Lão Hắc hét lên "giết nó cho ta" thì bàn tay 11 khẽ đặt trên bàn, cả người như gắn lò xo nhảy bật lên không lộn ngược về sau, tay kia nhấc chiếc ghế vừa ngồi nhằm bốn tay lâu la còn lại quăng mạnh...
Chiếc ghế vừa rời tay, mũi bàn chân hắn khẽ điểm vào lan can, toàn thân như một quả đạn pháo bắn ra lao vào Lão Hắc đang múa côn xông đến. Phùng Đán Toàn hai mắt rực sáng, chăm chú dõi theo những bước di chuyển nhanh như chớp của 11.
Phùng Đán Toàn theo được tốc độ của 11, không có nghĩa Lão Hắc cũng theo được. Đang khi vẫn đang xông về trước, chợt trước mắt y hoa lên, một trận gió lớn táp thẳng vào tai trái. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì một bàn tay đã thò ra bóp chặt hàm hắn, vặn mạnh về một bên. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ Lão Hắc đã bị vặn ngược ra sau với một góc độ không thể tin nổi, trong khi mắt vẫn trừng lên giận giữ, hai hàm răng nghiến kèn kẹt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta...
Tay y vẫn cầm cây côn sắt, theo quán tính xông lên trước mấy bước mới đổ rầm xuống đất. Cùng khi đó, chiếc ghế 11 ném ra mới đánh trúng bốn tên lâu la theo sau...
Hiển nhiên chiếc ghế không dễ vỡ như trong phim, lực 11 ném ra tuy không chí mạng song trúng đích chắc chắn cũng phải đau đến tận gân cốt, không thể gượng dậy ngay được.
Diện tích chiếc ghế chỉ đủ đập vào hai tên lưu manh. Một trong hai tên phản xạ khá nhanh, kịp giơ cánh tay lên đỡ, dẫu vậy cũng đau đến kêu thảm lên một tiếng, tức tốc nhảy lùi về sau. Tên còn lại bị chân ghế giáng thẳng vào góc mắt, không kìm nồi đau đớn kêu lên một tiếng, vứt bỏ côn sắt trong tay, ôm mặt quỳ xuống, chẳng bao lâu kẽ tay rỉ ra đầy máu tươi.
11 nhanh thoăn thoắt xông vào giữa hai tên còn lại, hai tay khép chặt tạo thành thủ đao, chuẩn xác đánh vào cổ họng... Trong tiếng xương vỡ giòn tan, hai tên lưu manh đang toàn lực xông lên bất chợt khựng lại, run rẩy lui về chừng nửa mét mới đổ xuống.
Nhanh! Từ đó đã không đủ để hình dung tốc độ ra tay và thân pháp quỷ dị của 11. Trong quán ngoài Phùng Đán Toàn, không một con mắt và ý thức nào theo kịp bước di chuyển của hắn.
Vừa đánh nát xương cổ hai tên phía sau, 11 chợt loạng choạng bước quanh như say rưọu, không theo một chương pháp thứ tự nào. Chỉ một chớp mắt hắn đã lạng ra trước mặt hai tên bị ghế ném trúng, hai tay đồng thời tung hai quyền nhằm vào giữa ngực cả hai...
Tên bên tay trái nhận một trọng quyền đúng tim. Trong tiếng xương sườn rạn gãy, lồng ngực lõm vào một khoảng to, miệng phun máu tươi văng tuốt ra ra. Một tiếng kêu cũng không kịp thốt lên, lúc rơi xuống đất đã ngừng thở.
Chưởng phải lại khác hẳn quyền trái, nhẹ nhàng vỗ lên ngực tên thứ hai vẫn đang đứng ôm mắt. Lạ lùng là 11 chẳng có vẻ gì dụng lực nhưng khi bàn tay vừa chạm vào ngực đối phương, tên này lại bất ngờ run bắn như điện giật lùi liền mấy bước, đến tận lan can vẫn chưa chịu dừng lại, lộn qua thành gỗ rơi thẳng tắp xuống tầng dưới...
Lại một tiếng rầm vang lên. Tên du côn không thể bò dậy nữa, tay trái ôm mắt ngoặt sang một bên. Người dưới tầng lúc này mới thấy nhãn cầu mắt trái của hắn toàn máu.
Những người có mặt ở đây cũng chỉ có mỗi Phùng Đán Toàn nhìn ra, tên lâu la kia hoàn toàn không phải ngã chết. Trước khi đập xuống đất, chưởng lực có vẻ nhẹ nhàng của 11 đó đã chấn nát tim gã. Nếu sau này pháp y mổ khám nghiệm, hẳn sẽ kinh ngạc thấy trái tim người này như bị ai giã nát, biến thành một đống bùn nhão nhét.
Có điều Phùng Đán Toàn cũng không còn tâm tư bận tâm đến chuyện sống chết của ai nữa. Bởi cùng lúc 11 hai tay đồng thời tung một quyền một chưởng về hai bên thì ông ta chợt như nhìn thấy ma, thình lình từ trên ghế nhảy tót lên, hai mắt chằm chằm nhìn 11, miệng há hốc kinh ngạc...
Không kinh ngạc sao được, bởi một quyền của 11 là nội công cực dương của Long gia, trongkhi chưởng trái lại dùng nhu công của Thái Cực. Chiếu theo kinh mạch học của cơ thể, điều này là chuyện hoàn toàn không có khả năng...
Hai loại nội khí khác nhau thuộc về hai tuyến kinh mạch vận hành khác nhau, gắng gượng vận cả hai một lúc ắt sẽ xảy ra xung đột, thậm chí có thể đột tử ngay tại trận.
Một ngày trước, khi 11 đột ngột chuyển từ nội khí cực dương sang cực âm đã khiến Phùng Đán Toàn giật mình. Lúc này khi âm dương kiêm tu thì hắn lại tạo ra một kỳ tích nữa, âm dương nội khí đồng thời xuất chiêu... Liên tiếp những kinh ngạc dồn dập như thế, nếu đồn ra ngoài tuyệt đối có thể rung chấn cả giới võ học.
Chuyển đổi nội công từ dương sang âm trong tích tắc, Phùng Đán Toàn còn có thể chấp nhận. Bởi có thể trên thế giới thật sự có siêu nhân tồn tại, nhưng thi triển ra cả âm công và dương công, chuyện này dù thế nào ông ta cũng không thể tiếp nhận được.
Thập nhị kinh mạch và kì kinh bát mạch trong cơ thể người chỉ tồn tại một dạng, hai loại nội công khi vận hành đi theo hai con đường trái ngược nhau. Ví dụ như một loại nội khí từ trên xông mạnh xuống dưới, trong khi một nội khí khác từ dưới xộc lên, vậy khi hai loại nội khí này đồng thời vận hành thì sao? Một đằng hướng xuống, một đằng hướng lên, đi đến nửa đường sẽ không tránh khỏi đụng chạm, sau đó hai luồng nội khí khác hẳn nhau giao chiến trong kinh mạch, cho đến khi toàn bộ kinh mạch trong cơ thể căng vỡ rạn mới thôi, khi còn chưa động tay động chân với địch thủ thì đã tự mình giết chết mình. Trừ phi trong cơ thể người đó thật sự tồn tại hai dạng thập nhị kinh mạch và kì kinh bát mạch, nhưng dù người này có được trời phú cho dị tính không phải người bình thường, hoặc giả đúng thật là siêu nhân truyền thế gì đó, bất kể thế nào trong cơ thể cũng không thể nào có hai dạng tuyến kinh lạc được.
11 thì lại không nghĩ nhiều như Phùng Đán Toàn, một quyền một chưởng ấy đánh ra rất tự nhiên. Còn vì sao hai loại nội khí này không xung đột nhau thì hắn không biết, cứ như thể hai loại nội khí sinh ra đã hòa thuận như anh em ruột, sau đó không ai làm phiền ai, mỗi bên một đường. Thực ra đó chính là kết quả của biến dị gen... Sau khi nổ mìn cùng chết với Trần gia, cũng nhờ năng lượng băng hòa quyện với nội công Long gia mà 11 có thể tái sinh. Gen trong cơ thể mới điên cuồng phân tách sinh trưởng, lúc 11 tập nội công Thái Cực thì cũng chỉ là thêm một dạng năng lượng mà thôi. Nói một cách chính xác hơn, Thái Cực ở trong cơ thể hắn vẫn còn thuộc loại trung tính, không hề có xung đột lớn nào với cơ thể.
Bất kể là Thái Cực, nội công Long gia hay dị năng băng, hai loại bất kì trong số đó tiếp xúc với nhau lập tức sẽ chuyển thành một dạng năng lượng trung hòa, từ đó mới có chuyện 11 không chỉ đồng thời âm dương kiêm tu mà còn có thể sử dụng cả hai loại nội khí cùng một lúc. Có lẽ ngoài 11, trên thế giới không còn ai thứ hai có khả năng này.
Tất cả những chuyện đó đều quy về cho Tiến sĩ điên đã thí nghiệm đủ mọi thứ trên cơ thể hắn, thậm chí còn lấy cả gen virus cấy vào hòng thúc ép gen nguyên bản của 11 biến dị, mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay. Nhưng bất cứ chuyện gì, có lợi tất có hại. Sức mạnh trong gen 11 cũng sẽ khiến năng lượng tiêu hao càng nhanh hơn, đúng như Tiến sĩ điên từng nói. Gen của 11 giống một quả bom sống, nếu không khống chế được thì sẽ có ngày đột nhiên nổ tung.
Tất nhiên hiện tại 11 không ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, hoặc giả dù biết cùng lắm cũng sẽ chỉ cười khinh. Mạng sống đối với hắn đâu có ý nghĩa gì, trước đây sống chỉ thuần túy là muốn sống, giờ sống cũng thuần túy là vì mang một tâm niệm báo thù cho Sở Hải Lan. Nếu như không có tâm niệm này níu kéo, 11 cũng không biết ý nghĩa và giá trị sinh tồn của mình là gì nữa.
Tên lưu manh bị một đòn Thái Cực đánh văng cuối cùng cũng chạm đất, cơ thể đập vào nền xi măng va đập phát ra một tiếng động lớn.
Cùng lúc đó, 11 lật người từ lan can nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp giữa đám lâu la đang xông đến. Chân còn chưa chạm đất, hai tay hắn đã nhanh như chớp múa tít. Mỗi quyền mỗi chưởng đánh ra, lập tức thấy một tiếng kêu và một cơ thể bay lên, tất cả những kẻ trúng đòn đều chỉ có một kết quả: Chết!
11 ra tay không thương tiếc, chiêu nào cũng nhằm vào điểm chí mạng của đối phương. Chỉ trong nháy mắt hắn đã tung ra hơn chục quyền, mặt đất cũng có thêm hơn chục cỗ thi thể chất xung quanh hắn tạo thành một vòng tròn...
Phùng Đán Toàn đứng trên lan can tầng hai, mắt không chớp quan sát mọi động tác của 11, như thể sợ hắn lại tung ra tuyệt chiêu kinh thế hãi tục nào đó mà chỉ một chút sơ ý là ông ta sẽ bỏ lỡ. Có điều ngoại trừ lần đồng thời dùng âm dương khí công trước đó thì 11 không thi triển kỳ tích nào khác...
Không còn một ai lên tiếng, cả các nữ sinh vốn nhát gan cũng quên cả kêu thét. Hơn hai trăm người có mặt tại quán, ai nấy ngây ra tại chỗ nhìn thanh niên mảnh khảnh và những xác chết ngổn ngang dưới chân hắn. Trong đầu tất cả mọi người đều là một khoảng trống, không thể nghĩ đến một thứ gì khác.
"Vụt!" 11 bất chợt biến mất trước những ánh mắt ngơ ngác, chưa đầy một giây lại xuất hiện bên cạnh tên lưu manh vòng ngoài cùng.
"Hả!" Tên côn đồ kêu lên kinh hãi như nhìn thấy ma, quăng ngay côn sắt trong tay quay đầu bỏ chạy. 11 tay chụm thành đao, hậu phát tiên đáo bổ xuống sau cổ gã. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc, tên lưu manh ngã nhào xuống đất, cổ vẹo hẳn sang một bên, gác lên bả vai trông rất gớm ghiếc. Bất cứ ai nhìn qua cũng thấy, tên này đã không còn cách cứu nữa rồi. Bạn đang đọc chuyện tại
Liên tiếp thi triển Nguyệt Vũ Bộ pháp, 11 như con bướm luồn lách giữa hoa cỏ, thoăn thoắt di chuyển trong đám đông. Những bước Nguyệt Vũ đẹp mắt lại tạo ra con đường đầy máu tanh, để lại đằng sau toàn những thi thể chết không nhắm mắt.
Không có phản kháng, hay nói đúng hơn tất cả đã tê liệt. Huống hồ khi 11 đã quyết lấy mạng, phản kháng cũng là thừa. Cũng không ai bỏ chạy, không phải không muốn mà là không kịp. Chữ "chạy" vừa lờ mờ xuất hiện trong đầu những tên côn đồ thì đôi tay nhìn có vẻ như vô hại của 11 đã không chút nương tình, cướp đi mạng sống yếu ớt của chúng.
Tĩnh, tĩnh lặng đến mức không nghe thấy cả tiếng thở.
Trong đầu tất cả mọi người đều trống rỗng, thế giới này đã biến thành vũ đài của một mình 11. Con tim, nhãn cầu cùng thần kinh yếu ớt của chúng nhân cùng rung lên kịch liệt theo từng bước nhảy của hắn.
Rốt cuộc 11 cũng dừng lại, đứng giữa sàn nhà ngập xác chết, khẽ cúi đầu... Một chút điêu tàn, một chút lạnh lùng. Dưới chân hắn ngổn ngang hơn ba mươi thi thể, không ai oán cũng không rên rỉ, chỉ là những cái xác rỗng đã mất hết linh hồn...
Bóng dáng điêu tàn lạc lõng, cô đơn đứng đó, không mảy may ăn nhập gì với thế giới này. Giống như thể hắn vốn dĩ đã là một người cô đơn như thế, trước đây cũng vậy, sau này cũng vậy!
Phụ họa với hắn chỉ có con đường dẫn tới chết chóc, và mặt đất la liệt những thi thể!
Trừ tên lưu manh bị ghế đập vào mắt, hơn ba mươi cái xác còn lại không hề có một vệt máu. 11 ra tay nhanh gọn dứt khoát, mỗi đòn tấn công đều dùng nội công chấn nát, đập vỡ hay bẻ lệch vị trí cơ thể. Có điều những bộ dạng chết như thế còn hãi hùng hơn cả cảnh bị dao búa giết chết.
Cũng hầu như không có những tiếng kêu thảm khốc. Đơn giản vì hắn ra tay quá nhanh, ba mươi tên côn đồ không thể gọi là hoàn toàn vô dụng mà đều chết không kịp kêu một tiếng. Trong đống xác chết dưới đất, trên mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ sợ hãi và hối tiếc nhưng không có quá nhiều đau đớn. Bởi trước khi cảm thấy đau đớn thì chúng đã trở thành xác chết...
Rất nhiều sinh viên nhát gan mềm nhũn ngồi gục xuống sàn. Chút lí trí còn lại không ngừng nhắc nhở họ tuyệt đối không được lên tiếng, nếu không ác ma giết người kia sẽ lập tức biến mình thành con mồi. Dù có sợ hãi đến ngất xỉu, cả trăm người hiện diện ở đó đều không một ai cất tiếng kêu, thậm chí không một ai dám dịch chuyển dù chỉ là nửa thốn...
11 vẫn cúi đầu đứng đó, im lặng, lạnh lùng. Dưới chân hắn dầy rẫy những xác chết, như bằng chứng hùng hồn đang tố cáo tội ác của tên đồ tể máu lạnh này...
Tất cả mọi cặp mắt đều ngây ra nhìn 11. Bất kỳ một động tác dù rất nhỏ của hắn cũng đều có thể gây chấn động cho bất cứ ai có mặt.
Khi 11 nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hầu như cả trăm trái tim đều đập loạn nhịp. Không để ý đến mấy trăm cặp mặt đang chằm chằm nhùn vào, hắn chậm dãi bước về phía Từ Tử Dương.
Gã cậu ấm đã sợ đến tái mét, cắt không còn giọt máu. Mấy chục cỗ thi thể kia đều là những kẻ mọi ngày theo sau hắn nịnh bợ, không ngừng khen Dương thiếu gia thế này, Dương thiếu gia thế kia. Vậy mà chưa đầy mười phút chúng đều đã chết, hơn nữa còn chết trong tay cùng một người.
Không phải là người, là ác ma!
Thấy 11 đi về phía mình, Từ Tử Dương toàn thân run bắn, ý thức mách bảo khẽ lùi lại, đứng sát vào lòng Chu lão bản.
Sắc mặt Chu lão bản cũng không hề khá hơn, cặp môi dày múp liên tục run rẩy, không hề nhận ra cái lưng Từ Tử Dương đã ép sát vào ngực mình, mồ hôi lạnh của cả hai cùng túa ra như tắm.
"Ngươi... muốn làm gì?" Khi 11 bước đến trước mặt, Từ Tử Dương cuối cùng không thể nhịn nổi nỗi sợ hãi tột độ, mở miệng hét lên. Cả bản thân hắn cũng nghe thấy rất rõ, câu hét vừa rồi hầu như không còn thanh sắc.
11 cúi xuống nhặt lên một cây côn sắt, gõ nhẹ hai cái. Từ Tử Dương run như cầy sấy, lùi tiếp về phía sau.
Chu lão bản liều mình lắp bắp: "Ngươi... ngươi... không được làm liều. Cậu ấy... cậu ấy là Dương thiếu gia, Dương... Dương thiếu gia của Vương gia Kinh thành..."
11 dường như không nghe thấy lão béo nói gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ Tử Dương, lạnh lùng: "Ngươi rất thích cô ta, phải không?"
"Cái... cái gì...?" Từ Tử Dương không thể tự chủ, toàn thân run lên cầm cập, hai chân không ngừng đập vào nhau.
"Ngươi thật sự tình nguyện đỡn đòn cho cô ta?"
Từ Tử Dương đã biết tay đồ tể máu lạnh này chủ ý nhằm vào mình, gắng gượng hít mạnh mấy hơi nhưng cổ họng lại không sao tiếp nổi một giọt không khí.
"Ngươi thật sự cam tâm bị thương vì cô ta?"
11 từ từ giơ cây côn sắt trong tay, nhạt nhẽo: "Vậy ta đánh ngươi một côn, cho ngươi chứng minh ngươi thích cô ta đến mức nào..."
"Đừng...!" Từ Tử Dương khiếp vía thốt lên, giọng không rõ là đàn ông hay đàn bà: "Đại ca, tha cho tôi đi. Tôi không thích cô ta, tôi thật sự không thích cô ta nữa...!"
"Chẳng phải vừa rồi ngươi rất có khí phách đó sao?"
"Tôi... tôi........."
Nhìn cây côn trong tay 11 từ từ giơ lên, Từ Tử Dương đã có thể tưởng tượng khi nện xuống, cái đầu mình sẽ khai hoa kết quả như thế nào, thậm chí còn cảm thấy trong tai tiếng xương cốt rạn vỡ... Gã vội lấy hết sức bình sinh gào lên: "Lão Hắc là bạn ta........ họ... họ là do ta gọi đến..... Hắn... hắn sẽ không làm hại ta...... ta........ ta....."
Tiếng lao xao xung quanh cùng rộ lên... hóa ra đều là vở kịch do Từ thiếu gia tự biên tự diễn.
11 từ từ đặt cây côn sắt xuống, quay ngươi đi về phía tầng hai. Áp lực xung quanh chợt biến mất, Từ Tử Dương mềm oặt gục xuống, há miệng thở dốc, thần kinh hoàn toàn tê liệt, không hề cảm thấy ánh mắt căm phẫn của hơn hai trăm bạn đồng khoa. Phải rất lâu sau cảm giác mới dần dà trở lại, Từ Tử Dương khi ấy mới cảm thấy phía dưới mát lạnh.
Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra đũng quần đã ướt sũng tự lúc nào...
</SPAN>