Vấn Thiên đi khỏi, Tửu Quỷ vỗ vỗ vai 11: "Thế nào? Hay là đi dạo một chút?"
11 lạnh nhạt: "Khỏi cần, ở đây rất yên tĩnh!" Tửu Quỷ cũng không nấn ná thêm, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, lắc đầu: "Vấn Thiên vừa rồi đã rất nhấn nhịn, nhưng ta thì không thể không nói. Băng, sao cứ rảnh rỗi là cậu lại đi gây chuyện vậy? Được, ta biết cậu muốn thăm dò dụng tâm của Long Hồn thực sự đến mức nào, đúng không? Cậu ra tay nặng như vậy muốn ngầm cảnh cáo chúng ta, nếu Long Hồn có dụng ý khác cậu cũng sẽ không bó tay chịu trói, phải không? Đừng phủ nhận, ở đây chỉ có hai người chúng ta, có chuyện gì hãy thẳng thắn nói cho hết!"
11 không nói gì, chỉ im lặng nhìn như đang nhìn một cục đá. Tửu Quỷ lắc đầu thở dài: "Kỳ thực cậu không cần phải nhiều chuyện như thế. Đúng, Long Hồn từng có một số chuyện không vui với cậu, nhưng người muốn giúp cậu trong đó cũng có rất nhiều. Thử nghĩ xem lần các cậu tháo chạy đến Vệ Thiên, bị cao nhiêu cao thủ vây bắt như thế cuối cùng vẫn chạy thoát, đã nghĩ đến nguyên nhân tại sao không? Chình là chúng tôi đều không thật lòng muốn bắt cậu! Bát Môn Kim Tỏa Khốn Thiên trận của Vấn Thiên chưa từng ai phá được, nhưng hôm đó lại bị người ta làm cho vô dụng để các cậu thoát ra. Có biết ai đã phá trận không? Là chính Vấn Thiên đó! Tuy hắn ta không nói nhưng chúng ta đều rõ, chỉ là không ai nói ra mà thôi... Cả lão Liệt Hỏa nữa, đừng thấy thường ngày lão ta hung hãn đối với cậu mà nhầm. Nếu cậu thực sự gặp chuyện, khẳng định Liệt Hỏa cũng sẽ đứng về phía cậu. Hôm ở Vệ Thiên ấy lão cũng dẫn quân đến, nhưng đội quân đó chậm chạp mãi không tới nơi, vòng vây để hổng các cậu mới chạy thoát. Vì sao cậu cũng chưa từng nghĩ tới phải không? Cả sư phụ Thần Kiếm của cậu nữa, vì là sư phụ của cậu nên bị cấm tham gia nhưng vẫn một lòng giúp đỡ, thậm chí cầu khẩn.... ài... cầu khẩn Long gia lén đưa cậu đến Kiếm Tông, để cậu ẩn náu đồng thời học nghệ. Nhóc con, bao nhiêu người quan tâm tin tưởng cậu, vì chuyện của cậu mà lao tâm khổ tứ. Đừng có không biết phân biệt phải trái, coi tim người là phổi bò! Nếu Thần Kiếm biết cậu làm ra chuyện này để thăm dò Long Hồn, hẳn sẽ tức đến thổ huyết mất...!"
11 im lặng nhìn Tửu Quỷ, không biết có nghe vào được câu nào không.
Tửu Quỷ bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, không nói nữa. Tóm lại hãy nhớ kỹ, chỉ cần cậu đừng làm quá hoặc vượt qua khuôn phép, ta có thể dùng cái mạng già này đảm bảo, Long Hồn sẽ không làm gì cậu đâu. Hôm nay chắc Đán Đao đã lừa cậu gì đó, sau này đừng quá thân thiện với lão nữa. Lão già ấy trở về, chắc chắn không có ý tốt gì đâu..."
Tửu Quỷ gõ tấm ảnh trên mặt bàn, nói tiếp: "Cái tính không tình người của cậu tốt nhất cũng phải sửa, ngày mai đến đó phải chăm sóc Nhược Thủy cho tốt. Tiểu nha đầu sau khi Bách Biến đi khỏi trở nên hết sức trầm lặng, vốn dĩ vụ này Vấn Thiên định đích thân điều tra, Liệt Hỏa nghe vậy mới đồng ý để Nhược Thủy Nhu cùng đi, nhân tiện để nó ra ngoài thư giãn vào hôm. Vấn Thiên cũng là vừa mới quyết định giao việc cho cậu, còn chưa kịp báo cho Liệt Hỏa. Vị thế cậu phải nhớ kỹ, đừng để nha đầu này xảy ra chuyện, nếu không Liệt Hỏa sẽ là người đầu tiên liều mạng với cậu đó! Đừng thấy lão nghiêm khắc với Nhược Thủy, kỳ thực lão yêu cháu gái còn hơn cả chính mình..."
Nói đoạn chợt nhìn 11 chớp chớp mắt, hạ thấp giọng vẻ đồng lõa: "Này, đắc lợi quá còn gì! Tâm trạng Thủy nha đầu dạo này rất không tốt, nếu biết dỗ dành vỗ về, không chừng nhóc con nhà cậu có thể thành công... Hề hề, nói cho cậu biết, cả mấy gã ngố trong Long Hồn đều đang nhòm ngó Nhu Nhu nhà ta... Thời cơ ngàn vàng, cố mà nắm bắt lấy!"
11 khẽ liếc nhìn lão nhưng mặt vẫn lạnh tanh như tượng gỗ.
Tửu Quỷ vỗ đùi đánh đét: "Còn nữa, ba cô bạn gái của cậu. Vấn Thiên đã đích thân nói thả đi là Long Hồn cũng sẽ không truy cứu nữa, nhưng cậu phải nhắc họ tuyệt đối chú ý mọi lời nói cử chỉ. Sau ngày mai, ký ức của hơn hai trăm người ở đây sẽ thay đổi, chỉ ba nha đầu đó là còn nhớ rõ ràng mọi chuyện. Nếu sau này tin tức lọt ra ngoài, cậu biết ai sẽ bị nghi ngờ dầu tiên rồi chứ...?"
****************
"Thật hoang đường...........!" Nghe xong câu nói, cả ba thiếu nữ đều không giấu nổi kinh ngạc nhìn Phùng Đán Toàn.
Phùng Đán Toàn tay bưng cốc trà, hai chân gác cao thư thái dựa vào sofa, thong thả: "Long Hồn không hề dễ ra mặt, chịu ra mặt lần này chắc chắn chỉ là vì muốn bảo vệ cho tiểu tử Sở Nguyên kia. Hắn giết người trước mặt bằng ấy nhân chứng, Long Hồn dù một tay che trời cũng không thể làm như không có gì xảy ra được. Khả năng duy nhất chỉ có thể là đưa toàn bộ những người trong quán đi, tiến hành thôi miên sâu để họ quên mọi chuyện. Bằng không ngày mai tin tức được công bố, Long Hồn muốn bảo vệ cho hắn cũng vô phương thực hiện..."
Thanh Ngữ hỏi ngay: "Nói vậy nghĩa là các bạn học của cháu sẽ quên hết chuyện tối nay sao?"
"Có lẽ không hẳn như vậy! Nếu hơn 200 người đồng thời đột nhiên mất trí, công chúng ngốc nghếch đến đâu cũng đoán được chuyện gì xảy ra. Ta nghĩ khả năng nhất là Long Hồn sẽ tạo cho họ một đoạn ảo giác, để những người này tưởng nhầm thứ mình nhớ trong đầu chính là quá khứ."
Văn Vi hỏi: "Ảo giác như thế nào?"
Phùng Đán Toàn chép miệng, lắc đầu: "Ta không biết, muốn biết thì ngày mai về trường hỏi mấy người đó là rõ thôi. Nhớ, về trường không được nói năng linh tinh! Long Hồn chắc chắn sẽ phái người bí mật theo dõi, nếu để họ chú ý đến thì cả ba đứa cũng sẽ bị bắt về làm thôi miên đó!"
Dương Tư Vũ bất bình: "Long Hồn quá bá đạo đi, sao có thể một tay che trời như thế? Lẽ nào chúng ta không có quyền tự do?"
Phùng Đán Toàn cười khổ: "Cũng không thể hoàn toàn trách Long Hồn, đây là cách giải quyết duy nhất. Muốn trách thì trách tiểu tử Sở Nguyên kia, nếu không phải hắn muốn thăm dò Long Hồn thì đâu xảy ra nhiều chuyện như thế?"
Dừng một lúc ông ta lại than thở: "Ta tưởng tiểu tử cùng lắm là đánh gãy tay chân mấy tên ể cảnh cáo, không ngờ hắn lại tàn nhẫn một mạch giết sạch..." Lời lẽ trách cứ nhưng trong mắt lại tràn ngập thần sắc tán thưởng.
"Sở Nguyên muốn thử Long Hồn?" Thanh Ngữ đầy thắc mắc: "Không phải Sở Nguyên làm việc cho Long Hồn sao? Vì sao còn muốn thử họ?"
Phùng Đán Toàn lắc đầu: "Quan hệ trong đó các cháu không hiểu đâu. Tóm lại tính khí tiểu tử ấy rất ngang tàng cứng đầu, nếu Long Hồn cảm thấy không ràng buộc nổi rất có thể sẽ ra tay với hắn. Vì thế Sở Nguyên muốn mượn chuyện hôm nay để thử... Nếu Long Hồn không xuất hiện nghĩa là có nghi kỵ với hắn, tối nay hắn sẽ rời ngay khỏi Trung Quốc, vĩnh viễn không trở lại nữa..."
Dương Tư Vũ chen vào: "Long Hồn đã đến, vậy thì anh ta sẽ không phải đi?"
"Đúng, Long Hồn đang lo đủ thứ chuyện mà có thể lập tức đến nơi giải quyết rắc rối, cho thấy còn có tâm với hắn ta. Hay nói cách khác thì hắn vẫn còn giá trị lợi dụng rất lớn đối với họ, vì thế không thể không ra mặt lo liệu. Ván bài tối nay, Sở Nguyên đã thắng trắng!"
Văn Vi lắc đầu: "Nhưng cái giá quá đắt. Nếu Long Hồn không đến Sở Nguyên đã bị cảnh sát dẫn đi rồi."
"Sẽ không đâu!" Phùng Đán Toàn lắc đầu: "Nếu Long Hồn không ra mặt thì tối nay hắn buộc phải ra đi, đã ra đi thì có cõng thêm tội giết mấy cảnh sát cũng chẳng hề hấn gì. Dựa vào số cảnh sát ấy, làm sao bắt nổi hắn ở lại? Trừ phi là Long Hồn ra mặt hoặc điều động quân đội, nhưng nếu làm vậy Kinh thành sẽ đại biến, thành một Tiểu Bản thứ hai... Sở Nguyên đã tính chuẩn chính quyền không dám gây loạn ở Kinh thành nên mới ra tay bạo như vậy..."
Nói đến "Tiểu Bản thứ hai", Dương Tư Vũ chợt sực tỉnh như lĩnh ngộ được gì đó, quay sang cổ quái nhìn Phùng Đán Toàn.
Nguyễn Thanh Ngữ chau chặt mày, hỏi: "Phùng gia gia, Sở Nguyên và Long Hồn phải chăng có khúc mắc? Vì sao lại không tin tưởng lẫn nhau? Nếu cứ như thế, liệu sau này Sơ Nguyên có bị nguy hiểm không?"
"Sẽ không đâu! Long Hồn hôm nay chịu ra mặt giúp, chứng tỏ hắn sẽ không gặp nguy hiểm. Hơn nữa nếu hắn tiếp tục ở lại Long Hồn thì chí ít thì trước khi hai bên rạn nứt lần nữa, hắn sẽ dụng tâm làm việc cho họ. Vì thế bảo tối nay Sở Nguyên thắng cược cũng chưa hẳn chính xác, mà phải nói đây là kết quả hai bên cùng có lợi. Sở Nguyên có được lời đảm bảo tạm thời của Long Hồn, Long Hồn cũng giành được sự tận tâm tạm thời của hắn!"
Thấy Thanh Ngữ vẫn chau mày đăm chiêu, Phùng Đán Toàn an ủi: "Đừng nghĩ nhiều! Cả Sở Nguyên và Long Hồn đều đã tìm được lợi ích chung, vì thế trước mắt không cần phải lo lắng. Nếu muốn lo lắng, chi bằng hãy lo cho bản thân đi! Tuy Long Hồn đồng ý thả các cháu, nhưng ta không dám chắc họ có nghĩ lại hay không. Vì thế tối nay các cháu hãy về thẳng nhà, ngày mai đến trường cũng không được nói gì hết. Nhớ kỹ, phải xem như mình không biết gì. Nếu cảm thấy có gì đó không ổn, hãy lập tức gọi điện thoại cho ta!"
Phùng Đơn Toàn vừa dặn xong thì điện thoại Văn Vi đổ chuông. Cô gái nghe, vâng dạ hai câu rồi tắt máy, nhìn Phùng Đán Toàn: "Cha cháu gọi, ông nói người phái tới đã đến đại sảnh dưới lầu."
"Tốt, các cháu về sớm đi!" Đán Đao đứng dậy: "Ta tiễn mấy đứa xuống lầu!"
Bốn người đi thang máy xuống đại sảnh, vừa bước ra đã có hai trung niên nhân bước tới chào: "Tiểu thư!"
Văn Vi khẽ gật đầu, quay lại nói với Thanh Ngữ và Tư Vũ: "Để tôi đưa hai người về!"
Phùng Đơn Toàn vỗ nhẹ gáy Tư Vũ, nói: "Không cần, lát nữa ta sẽ đích thân đưa chúng về. Cháu đi đi, nhớ trên đường đừng ghé vào đâu!"
Văn Vi không cố nài, chào từ biệt rồi cùng hai vệ sĩ rời khỏi khách sạn. Ngay khi cô vừa bước chân khỏi cửa lớn, cả thảy mười mấy người đang ngồi đọc báo hút thuốc tán gẫu trong đại sảnh cũng lập tức rời đi...
**************
"Đi thôi!" Phùng Đán Toàn nói với Thanh Ngữ và Tư Vũ: "Ta đưa hai cháu về!"
"Không cần đâu!" Dương Tư Vũ chối khéo: "Phùng gia gia nghỉ sớm đi, chúng cháu tự về được!"
"Không được!" Phùng Đán Toàn cố tình nghiêm mặt: "Để hai đứa đi như vậy ta thật không thể yên tâm!"
Tư Vũ và Thanh Ngữ cố thoái thác nhưng lão nhân không chịu nhượng bộ, cuối cùng hai người đành phải chiều theo ý ông. Trước hết đưa Thanh Ngữ về nhà, sau đó Phùng Đán Toàn mới cùng Tư Vũ đến đại trái của Dương gia.
Trong xe chỉ còn hai ông cháu, Tư Vũ không kìm được, gọi: "Phùng gia gia!"
"Hả...?"
Tư Vũ khẽ cắn môi: "Sở Nguyên... có phải chính là 11?"
Phùng Đán Toàn cười: "Sao cháu hỏi vậy?"
"Cháu không biết... Vừa nãy ông nói nếu anh ta thật sự chống đối Trung Quốc, Kinh thành rất có thể sẽ biến thành Tiểu Bản thứ hai...!"
Đán Đao thoải mái dựa lưng vào ghế, nhắm mắt hờ: "Cháu có cảm giác gì đối với Sở Nguyên?"
"Cháu không biết..." Dương Tư Vũ nghĩ một lát, lắc đầu: "Hình như rất sợ..."
Phùng Đơn Toàn mở mắt, khẽ cười: "Vì sao? Hắn đâu có ăn thịt cháu?"
"Cháu cũng không biết, chỉ là lúc đối diện cháu luôn cảm thấy sợ. Vả lại…"
"Vả lại sao?"
"... cháu cũng không thích anh ta!"
Phùng Đán Toàn thở dài, không nói gì thêm. Lặng xuống một hồi, Tư Vũ chợt lại lên tiếng: "Phùng gia gia, Sở Nguyên có phải chính là 11 không?"
Phùng Đơn Toàn không đáp, hỏi lại: "Cháu hy vọng là có hay không?"
Tư Vũ khẽ cắn môi, không trr lời. Im lặng giây lát, Đán Đao lảng sang đề tài khác: "Dương gia không ai biết chuyện ta trở về chứ?"
"Không ạ!" Tư Vũ vội lắc đầu: "Cháu không dám nói với ai cả."
"Cả cha cháu cũng không biết"
Tư Vũ thận trọng: "Ông đã dặn cả với cha cháu cũng không được nói, vì thế cháu cũng không dám nói."
Phùng Đán Toàn khẽ gật đầu: "Vậy thì tốt! Sắp đến rồi, cho ta xuống xe ở đó. Ta không muốn đụng mặt người của Dương gia."
Chiếc xe từ từ dừng lại bên đường. Phùng Đơn Toàn dặn dò mấy câu, tạm biệt Dương Tư Vũ rồi xuống xe, đứng bên đường dõi mắt tiễn theo. Khi đuôi xe sắp sửa biến khỏi tầm mắt, cả người ông ta chợt như một quả đạn pháo lao vút tới, bám theo xa xa phía sau xe. Đến khi thấy Dương Tư Vũ an toàn lái vào trong khu nhà Dương gia, Đán Đao mới quay người rời đi...