Yêu Linh không cam lòng, hắn hét lên: "Làm sao cô biết được? Chẳng lẽ chính nàng nói với cô sao?"
"Đúng vậy." Thủy Nhu nghiêng đầu nói: "Tôi và chị Nguyệt Nhi đã ở bên nhau mấy ngày, đương nhiên là biết rất nhiều chuyện của chị ấy. Lâm đại ca là anh trai của chị ấy, Tiểu Ninh là em gái của chị ấy, cả hai người đều biết chuyện. Lâm đại ca còn nói với tôi, cha của anh ấy và chính anh ấy cũng không phản đối chuyện của chị Nguyệt Nhi với người đàn ông kia."
Khi nhắc đến người đàn ông bí ẩn kia, Thủy Nhu cố ý cao giọng, lại lần nữa đả kích tinh thần đang muốn vỡ tan của Yêu Linh.
"Chúa ơi!" Yêu Linh lại giang hai tay lên trời, nét mặt đau khổ, rên lên: "Ông trời ơi, sao ông lại tàn nhẫn với ta như vậy, ông mang nữ thần đến với ra rồi lại nhẫn tâm cướp nàng đi..."
Yêu Linh đột nhiên đảo mắt: "Không, Âu Dương Nguyệt Nhi chưa kết hôn, tôi vẫn còn cơ hội."
"Anh quên đi." Thủy Nhu giận dữ nói: "Anh chẳng có cơ hội nào đâu, anh không thể so với người mà chị Nguyệt Nhi thích." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Cô cũng biết hắn? Cô đã gặp hắn rồi sao?"
"Tất nhiên rồi..." Thủy Nhu biết mình vừa lỡ lời, cô vội vã nín thinh.
Yêu Linh lộ nét mặt hung ác, hắn hung hăng hỏi: "Cô đã gặp hắn rồi phải không? Hắn đang ở đây? Hắn là tên khốn nạn nào?"
Bộ dạng Yêu Linh như là muốn giết người, hắn quét mắt nhìn bốn người Âu Dương Lâm, Trương Hoàng, Bạch Quản và Khang Hữu Nghiệp đang nằm la liệt trên mặt đất. Nhìn hắn chẳng khác gì muốn động thủ, ăn thịt người khác.
Thổ Phỉ không nhịn được, chen vào: "Quên đi. Chẵng lẽ không còn nữ minh tinh khác cho ngươi lựa chọn nữa hay sao?"
"Cái gì? Âu Dương Nguyệt Nhi là giấc mơ của biết bao nam nhân. Ngươi có biết không? Ngươi có biết không hả?"
Yêu Linh túm lấy cổ áo của Thổ Phỉ, dùng sức lay đi lay lại: "Nàng là nữ thần trong tâm tưởng ta, cả đời ta tôn thờ và theo đuổi nàng, ngươi có hiểu không? Ngươi có biết không?"
Thổ Phỉ thở dài: "Thôi xong. Ngươi đã hoàn toàn bị tẩu hỏa nhập ma rồi."
"Thôi đi. Anh có phóng đại quá không?" Thủy Nhu bực mình.
Vốn dĩ trước đây Thủy Nhu cũng cho rằng Âu Dương Nguyệt Nhi không giống như người bình thường. Nhưng qua hai ngày tiếp xúc, Thủy Nhu phát hiện ra rằng, khi Âu Dương Nguyệt Nhi cởi bỏ sự thần bí xung quanh nàng thì nàng cũng chỉ là một nữ nhân có cảm xúc hết sức bình dị.
Nàng cũng khóc, cũng cười, cũng nũng nịu, cũng biết đau đớn, cũng biết yêu thương. Ánh mắt nàng mỗi lần nhìn Mười Một đều toát lên sự trìu mến, yêu thương nhưng vẫn phảng phất nét buồn bã. Trong lúc ngủ nàng cũng thốt lên cái tên "Mười Một", khi hắn rời xa nàng cũng rất thương tâm.
Tất cả điều này Thủy Nhu đều chứng kiến, nên nàng biết Âu Dương Nguyệt Nhi là một người tốt và là người phụ nữ rất giàu cảm xúc.
Nếu là trước đây, Thủy Nhu sẽ cảm thấy những biểu hiện ngưỡng mộ của Yêu Linh là hết sức bình thường, nhưng bây giờ nàng cảm thấy hắn quá hoang tưởng. Âu Dương Nguyệt Nhi rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, có nhất thiết hắn đòi sống đòi chết vì nàng như thế không?
Hơn nữa, trong lòng Âu Dương Nguyệt Nhi chỉ có Mười Một, những người khác cho dù có vĩ đại như thế nào cũng khó lòng tiếp cận được.
"Có gì là phóng đại?" Yêu Linh hét lên: "Nàng là Âu Dương Nguyệt Nhi, không biết là ta ngốc hay các ngươi ngốc? Các ngươi không biết Âu Dương Nguyệt Nhi là ai hay sao? Có biết rằng chỉ để mời nàng ăn một bữa cơm mà có biết bao nhiêu gã đàn ông trên thế giới tình nguyện vung tiền như rác không? Các ngươi có biết rằng tất cả đều bị nàng từ chối không?"
"Đừng ồn ào nữa." Vấn Thiên chen ngang: "Băng đã trở lại."
Vấn Thiên vừa dứt lời, trong rừng nhảy ra một bóng người, đích thực là Mười Một. Toàn thân hắn ướp nhẹp, quần áo, tóc tai ướt lướt thướt. Bộ y phục chiến đấu trên người hắn bị rách nhiều chỗ, những miếng xốp bên trong lòi cả ra ngoài. Trên vai hắn vác một nữ nhân, nửa người phía trước bị thân thể Mười Một che đi nên không nhìn thấy gì, nhưng nhìn da thịt trắng bệnh không một chút khí huyết trên đôi chân nữ nhân đó cũng rất đáng sợ.
Mười Một cũng chẳng quan tâm đến Vấn Thiên và bọn Yêu Linh đang ở đây, hắn đi qua họ và ném bịch thân thể nữ nhân đó xuống đất. Lúc này bốn người mới nhìn thấy da mặt và hai chân nữ nhân đều trắng bệnh như nhau. Tuy có hơi bị sưng phù nhưng vẫn có thể nhìn ra nữ nhân này trước kia chắc chắn là một cô gái có dung mạo xinh đẹp. Đáng tiếc, nữ nhân này khuôn mặt đã bị bầm dập và sưng phù cộng với làn da nhợt nhạt, trắng bệch nên đã phá hủy khuôn mặt xinh xắn trước kia.
Đáng sợ hơn là nữ nhân này rõ ràng cổ đã bị đánh gẫy, nếu là người bình thường thì đã chết lâu rồi, nhưng nữ nhân này không ngờ vẫn chưa chết, đôi mắt cô ta đang nhìn lại mấy người. Mọi người phát hiện ra tay, chân của cô ta đều đã bị gẫy, xương gáy bị đánh nát mà trên mặt không hề biểu hiện chút đau đớn nào, cứ như là thân thể đó không thuộc về cô ta.
"Đây là..." Vấn Thiên nhíu mày, mặc dù đã đoán ra được nhưng bỗng dưng tiếp xúc lại vẫn thấy kinh ngạc.
"Là chiến sỹ cải tạo gien." Mười Một lạnh nhạt nói.
Thủy Nhu hỏi: "Vừa rồi anh chạy đi là để bắt cô ta à?"
"Ừm." Mười Một nhìn về phía Âu Dương Nguyệt Nhi và mấy người đang lăn lóc hỏi Thủy Nhu: "Bọn họ làm sao thế?"
Thủy Nhu cười cười: "À, tôi dùng thuốc giúp mọi người ngủ say một lát."
Mười Một gật đầu không quan tâm nữa.
Vấn Thiên ngồi xổm, kiểm tra thân thể nữ nhân một lúc, ông ta tấm tắc: "Sức chịu đựng rất tốt, thân thể bị phá hủy nghiêm trọng mà nhìn sắc mặt cô ta như là chẳng cảm thấy đau đớn gì."
Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Mười Một hỏi: "Ngươi bắt được nữ nhân này ở đâu?"
Mười Một lạnh lùng nói: "Ở biển."
"Biển ư?" Vấn Thiên đưa cái nhìn dò xét sang Mười Một, thấy hắn toàn thân ướt đẫm tựa như mới từ dưới nước đi lên. Ông ta quay lại nhìn nữ nhân thì thấy nàng cũng sũng nước giống như Mười Một.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Vấn Thiên hỏi.
Đúng lúc này, đột nhiên Mười Một nhanh như chớp tiến đến túm lấy Yêu Linh đang lén lút chạm tay và người Âu Dương Nguyệt Nhi.
Yêu Linh ngẩng đầu nhìn Mười Một tức giận hỏi: "Làm gì thế?"
Giọng Mười Một lạnh băng: "Đừng đụng vào cô ấy."
"Ngươi đừng xen vào chuyện của ta." Yêu Linh dùng sức giật tay lại nhưng tay Mười Một cứng như thép nắm cứng lấy cổ tay hắn không buông. Yêu Linh lớn tiếng quát: "Buông ra. Muốn đánh nhau à?"
Mười Một hơi dùng sức đẩy Yêu Linh ra, không ngờ hắn lại mất thăng bằng không gượng được, đặt bịch cái mông xuống đất. Hắn nhảy dựng lên chỉ vào mặt Mười Một: "Ngươi..."
"Yêu Linh." Vấn Thiên trầm giọng nhắc nhở: "Đừng làm loạn lên nữa."
Yêu Linh trừng mắt, hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hắn ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi giương mắt nhìn Mười Một khiêu khích.
Mười Một cũng chẳng thèm chú ý, hắn cúi xuống ôm lấy Âu Dương Nguyệt Nhi.
Yêu Linh biến sắc, vội vã kéo tay Mười Một gào lên: "Ngươi định làm gì? Để nàng nằm đó."
Mười Một hơi nhăn trán, lạnh lùng nói: "Cút ngay."
"Con bà nó, ngươi cút ngay mới đúng. Nguyệt Nhi là ai mà ngươi có thể..."
Yêu Linh còn chưa kịp nói hết câu, Mười Một đột nhiên tung chân đạp mạnh vào bụng hắn, Yêu Linh hét lên một tiếng thảm thiết bay ra xa, rơi trên mặt đất, ôm bụng không thể đứng dậy.
"Đừng." Thổ Phỉ chấn động, vừa định ngăn cản hành động của Mười Một thì đã muộn. Yêu Linh đã bay vèo qua người Thổ Phỉ cách một bước chân, định thần lại Thổ Phỉ quay qua Yêu Linh đang đau đớn nằm trên đất ôm bụng, trán hắn lấm tấm mồ hôi. Ánh mắt Thổ Phỉ hiện lên tia giận dữ.
Thổ Phỉ trừng mắt nhìn Mười Một, trầm giọng nói: "Băng, ngươi quá đáng rồi, cùng là đồng nghiệp, sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy?"
Mười Một hơi liếc hắn rồi chuyển ánh mắt sang người Yêu Linh, giọng hắn lãnh đạm: "Còn đụng vào người cô ấy lần nữa, ta sẽ giết chết ngươi."
"Ngươi..." Thổ Phỉ cắn răng nén cơn giận.
Vấn Thiên nhăn mày nhìn Mười Một, sự việc phát sinh quá bất ngờ, ông ta không nghĩ là Mười Một lại ra tay với Yêu Linh. Đến khi hắn đá bay Yêu Linh đi rồi thì đã không còn kịp ngăn cản. Có điều Vấn Thiên cũng nhìn được Mười Một tuy có dùng sức nhưng Yêu Linh sẽ chỉ bị đau một lúc chứ không có gì đáng ngại. Nếu thật sự vừa rồi Mười Một có ý định giết hắn, thì một cước đó cũng đủ tiễn Yêu Linh về nơi chín suối rồi.
Chỉ là tâm tính của Mười Một biến đổi bất thường, làm việc chẳng nể nang ai khiến Vấn Thiên rất kiêng kỵ. Ông ta nhìn Mười Một, ánh mắt trở nên phức tạp.
Hít một hơi dài, Vấn Thiên định tiến tới thì đã bị Thủy Nhu vội vàng kéo tay áo lại, nàng gọi nhỏ: "Vấn Thiên tiên sinh..."
"Ừm." Vấn Thiên nhíu mày nhìn Thủy Nhu dò hỏi.
Nàng lôi ông ta sang một bên thì thầm mấy câu.
Nghe Thủy Nhu nói xong, Vấn Thiên chẳng biết nên cười hay khóc nữa, ông ta thở dài, lắc đầu than: "Mấy đứa này..."
Vỗ nhẹ vào vai Thủy Nhu như muốn nói ông ta không trách Mười Một, Vấn Thiên đi đến chỗ Yêu Linh ngồi xuống bên cạnh hỏi: "Sao rồi? Cậu không việc gì chứ?"
Sắc mặt Yêu Linh tái nhợt, hắn cắn răng, hai mắt lộ hung quang, ôm lấy bụng không trả lời.
Vấn Thiên nói nhỏ bên tai hắn: "Có cần ta giúp cậu không?"
Yêu Linh nghiến răng nhả từng chữ: "Thù này phải tự tay tôi trả."
"Có chí khí." Vấn Thiên giơ ngón tay cái vẻ tán dương: "Nếu đã như vậy, sự việc hôm nay nên tạm thời bỏ qua, đợi đến một ngày ngươi có thể thắng hắn thì nhắc cho hắn nhớ lại chuyện cũ. Ta tin tưởng rằng, nếu ngươi cố gắng luyện tập, tất sẽ vượt hắn trong nay mai."
Đang ở bên cạnh chăm sóc cho Yêu Linh, Thổ Phỉ sững sờ ngó Vấn Thiên đang mỉm cười. Hắn thắc mắc rốt cuộc là ông ta khuyên nhủ hay giáo huấn Yêu Linh đây?
Không rõ lời nói của Vấn Thiên khiến Yêu Linh tự tin hơn hay là Mười Một đã gây ra một sự sỉ nhục quá lớn đối với hắn, trong mắt Yêu Linh hiển hiện một quyết tâm chưa từng có: "Một ngày nào đó, ta nhất định phải trả thù này."
Vấn Thiên hơi mỉm cười không nói gì, hắn biết Yêu Linh thực sự vẫn còn tự ti, điều này dẫn đến sự không chuyên tâm tu luyện dị năng của hắn. Trong suy nghĩ của Yêu Linh, dị năng của hắn dù sao cũng chẳng giúp ích được gì, cho nên đại đa số thời gian ở căn cứ hắn chỉ mải rong chơi mới dẫn đến sự việc đáng thương như hôm nay. Dù sao hôm nay cũng có thể coi là một cơ hội giúp Yêu Linh, hy vọng hắn có thể vì sự ám ảnh của Mười Một mà cố gắng luyện tập để vượt qua chính mình.
Trong lúc Vấn Thiên khuyên nhủ Yêu Linh thì đồng thời Thủy Nhu cũng đi đến bên Mười Một, hơi lớn giọng hỏi: "Băng, lúc nãy anh làm sao thế?"
"Không sao." Mười Một thờ ơ.
Thủy Nhu cười khổ: "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh đánh người khác vì ghen đấy. Anh có phải là thực sự thích chị Nguyệt Nhi rồi không?"
"Ghen ư?" Mười Một thì thào, trong mắt hắn hiện lên sự hoang mang.
Sự thật thì ngay chính bản thân hắn cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao? Khi hắn nhìn thấy Yêu Linh muốn chạm vào Nguyệt Nhi, trong lòng hắn xuất hiện một cảm giác khó chịu. Loại cảm giác đó giống như là mình bị chiếm đoạt mất thứ mình yêu thích, mặc dù từ trước đến nay đối với Mười Một chẳng có gì khiến hắn yêu thích cả. Đến cả thanh đao Thiên Trảm hắn thích nhất bị Mười Ba cướp mất, hắn cũng không có cảm giác khó chịu như này. Vậy thì tại sao, chỉ có duy nhất Âu Dương Nguyệt Nhi lại khiến hắn có cảm giác như thế.
Việc hắn ra tay với Yêu Linh hoàn toàn là do bản năng thuần túy, hơn nữa hắn cũng chẳng cảm thấy điều đó là sai. Khi Yêu Linh cố tình ngồi bên cạnh Âu Dương Nguyệt Nhi không chịu bỏ đi, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn hắn, vào lúc đó cảm giác khó chịu trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Hắn cũng không nhận thức được tại sao mình không thể kiểm soát được bản thân khi thấy Yêu Linh ở bên cạnh Nguyệt Nhi. Dường như chỉ có ôm nàng vào lòng mới khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Đó là ghen sao?
Ghen có được coi là tình cảm không? Nếu có thì nó là loại tình cảm gì?
Có lẽ nào ghen là do thích một người mà trở nên như vậy, chẳng lẽ mình thật sự thích Âu Dương Nguyệt Nhi rồi sao? Nhưng tại sao lại thích nàng? Là khi nào đã thực sự thích nàng? Thích là loại cảm giác như thế nào?
Mười Một phân vân không muốn hiểu, tình cảm thực sự quá phức tạp.
Trước khi chết Sở Hải Lan đã khiến hắn phải khổ sở đi tìm lời giải đáp, nhưng khi thực sự chạm vào nó hắn lại không thích bị loại tình cảm này trói buộc.
Đặc biệt là cảm giác ghen tuông. Ghen làm người ta đánh mất tự chủ và bình tĩnh, thậm chí nó khiến con người ta không thể kiểm soát được hành động của mình, giống như là bị một thế lực khác khống chế. Nếu là ở trên chiến trường, điều đó sẽ quyết định sự tử vong.
Mười Một không thể hiểu tại sao mình lại thích Âu Dương Nguyệt Nhi? Nàng là người có cơ thể yếu ớt, thân hình mềm mại, yếu đuối cho dù Mười Một chỉ dùng một cánh tay cũng đủ giết chết một trăm người như thế. Người như vậy xứng đáng để hắn thích sao? Mà tại sao hắn lại cứ thích nàng? Tình cảm là loại cảm xúc mà chính bản thân mình cũng không thể khống chế được.
Mười Một thực sự bối rối, Sở Hải Lan đã nói chỉ khi nào hắn có tình cảm đó mới là lúc hắn chính thức trở thành một chiến sỹ cải tạo gien hoàn hảo nhất. Chính vì câu nói của Sở Hải Lan mà Mười Một đã không ngừng tìm kiếm đáp án. Cho nên trong lúc hắn chạy trốn sự truy sát của Ma Quỷ hay đánh nhau với các thế lực ở khắp mọi nơi, hắn cũng không quên tìm kiếm loại cảm xúc hư vô, mờ mịt này.
Nhưng khi đến thời điểm hắn tìm được lời giải đáp thì hắn lại cảm thấy không nên có tình cảm thì mới gia tăng lực chiến đấu của hắn. Ít nhất là bây giờ cái thứ tình cảm đó khiến hắn hoang mang, "nó" khiến hắn thấy bị ràng buộc, vậy thì tại sao thứ tình cảm đó lại có thể thực sự biến hắn thành một chiến sỹ hoàn mỹ nhất?
Lần đầu tiên Mười Một bắt đầu nghi ngờ lời nói của Sở Hải Lan.
Mà thứ tình cảm này, rốt cuộc là hắn nên tiếp tục hay dừng lại?
Những suy nghĩ này chỉ diễn ra một tích tắc trong đầu Mười Một, như tia sét xẹt ngang qua khiến mắt hắn hiện lên một tia hoang mang, mờ mịt. Nhưng chỉ trong chớp mắt ánh mắt hắn lập tức trở lại bình thường chỉ còn lại một màu xám, lạnh lẽo.