Đông hải, nơi nào đó ở trên một hòn đảo.
Mười Một cùng Dương Tư Vũ sống cùng dưới một mái nhà đã năm ngày, đương nhiên, nếu tính cả thời gian Dương Tư Vũ bị bất tỉnh, vậy bọn họ đã sống cùng nhau mười một ngày.
Năm ngày sau khi Dương Tư Vũ tỉnh lại, ngoài một câu " Đừng đi" ngoài ra không mở miệng thêm lần nào nữa. Đa số thời gian, nàng yên lặng ngẩn ngơ, mỗi lần nàng ở một mình, trong mắt không tránh khỏi dâng lên bi thương nồng đậm.
May mắn, khi tỉnh lại còn có 11 bên cạnh, nếu không nàng thật sự không biết chính mình ra sao. Đột nhiên phát hiện ra mình từ sau khi cô đơn lẻ loi, Mười Một trở thành chỗ dựa duy nhất của nàng.
Mà năm ngày này, Dương Tư Vũ cũng dần có thói quen được Mười Một ôm ấp, mỗi khi màn đêm buông xuống nếu không trốn vào lồng ngực hắn mà ngủ, nàng nhất định sẽ bị cơn ác mộng kia quấn lấy kinh hoàng mà tỉnh lại. Dần dà, ngay cả Dương Tư Vũ cũng không phát hiện ra, bản thân nàng đối với Mười Một sinh ra cảm giác vô cùng ỷ lại.
Như vậy mỗi ngày tuy rằng quá bình thường, chính là trong bình thường lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm, ít nhất loại cảm giác này có thể nói cho nàng biết, nàng vẫn tồn tại. Chính là, nếu cha mẹ còn sống, một nhà 4 người cứ bình thường mà sống thật vui vẻ hạnh phúc bao nhiêu.
Thở dài, Dương Tư Vũ không tình nguyện hé mắt ra, bởi vì bên ngoài trời đã sáng.
Nằm trong lòng Mười Một ngẩng đầu lên, Dương Tư Vũ phát hiện Mười Một đã sớm tỉnh, một đôi mắt hữu thần trong suốt nhìn nàng. Hai người bốn mắt chạm nhau, không nói " Buổi sáng tốt lành " " Ngươi đã tỉnh lại" linh tinh vô nghĩa nhưng ngọt ngào thân thiết, hai người cứ như vậy lẳng lặng chăm chú nhìn nhau.
Một lát sau, Dương Tư Vũ ngượng ngùng tách ra khỏi lồng ngực Mười Một, bởi vì đêm qua, nàng vừa ngủ vừa khóc, chiếc áo của Mười Một đã bị nàng làm ướt.
Từ trong lòng Mười Một ngồi dậy, Dương Tư Vũ dùng tay chỉnh lại đầu tóc lộn xộn của mình, phát hiện có vài chỗ bị bết lại, chính là kết quả trận khóc lóc của nàng hôm qua.
Dương Tư Vũ lúc này mặc trên người một bộ váy ngủ đều do tự mình cắt may từ chiếc áo trước kia, quần áo của nàng cũng chỉ còn một bộ, thật sự không nỡ khi nhìn chúng bị nhăn nhúm. Cho nên Dương Tư Vũ khi ngủ chuyển mình, mặc một chiếc váy ngủ sẽ không để lộ quá nhiều da thịt, ngủ như vậy rất thoải mái. Trải qua năm ngày cùng Mười Một thân mật tiếp xúc, hơn nữa còn từng để lộ hoàn toàn thân thể trước mặt đối phương, cho nên theo tâm lí trên Dương Tư Vũ có thể miễn cưỡng chấp nhận mình mặc áo ngủ cùng Mười Một ôm ấp một chỗ. Đương nhiên, nàng cũng có thể yêu cầu ngủ riêng, nhưng là mỗi khi màn đêm buông xuống, lòng nàng lại trở nên hoang mang khó hiểu, từng đợt sợ hãi dâng trào, nếu không cảm nhận được sự an toàn do Mười Một ở bên, nàng sợ bản thân sẽ bởi vì cô độc cùng sợ hãi mà hoàn toàn phát điên.
Dương Tư Vũ cũng không biết vì cái gì mình lại sợ bóng tối như vậy, nhưng nàng thật sự rất sợ hãi. Nhất là trong không gian tối đen như mực, cảm giác trống rỗng vô lực, dường như tất cả sợ hãi đều từ phía sau dũng mãnh tràn vào thân thể, giống như linh hồn nàng tách ra khỏi cơ thể vậy.
Quay đầu nhìn lại Mười Một còn đang nằm trên giường, Mười Một nhăn mặt cúi nhìn trên người mình mạc một mảnh áo lót ngắn đến xấu hổ, cảm thấy Dương Tư Vũ đang nhìn chính mình, Mười Một cũng ngẩng đầu nhìn lên. Dương Tư Vũ giống như một tiểu hài làm sai việc gì, vội vàng dời ánh mắt, quay lưng lại phía Mười Một nhẹ nhàng cắn môi, chạy nhanh xuống toilet rửa mặt sau đó xuống bếp làm cơm sáng.
Mười Một đợi cho Dương Tư Vũ từ toitet đi ra mới đi vào, vừa mới thả nước, âm thanh Cuồng Triều bỗng vang bên tai: " Sở Nguyên."
"Ân? " Mười Một một bên trả lời, một bên vẫn dùng bàn chải đánh răng.
" Ngươi hôm nay có hay không quay về căn cứ một chuyến? "
Mười Một âm thanh rất nhẹ: " Chuyện gì? "
"Còn không phải chuyện của kẻ điên và Hẩu Tử sao. Kẻ điên nói Hầu Tử đợi thuốc tê hết công hiệu hôm sau có thể xuống giường, bất quá Hoàng Hậu sợ hắn xuống giường chuyện đầu tiên làm là giết lão điên, nàng không quản được hắn, cho nên hỏi ngươi có trở về một chút không để phòng trường hợp này. "
" Hôm nay? " Mười Một ngẩn người, bất quá nghĩ đến bác sĩ điên bọn họ tiến vào căn cứ đã nửa tháng, hơn nửa tháng thời gian bảy bảy bốn chín ngày cũng đủ để cho hầu tử phục hồi sức khỏe, huống chi bên cạnh còn có người có rất nhiều cách khiến hắn gia tăng sự trao đổi chất, giúp hắn trong thời gian ngắn hồi phục chính là bác sĩ điên.
Nghĩ đến kẻ điên gặp phải Hầu Tử kia, quả thực sao Hỏa đụng địa cầu không thể khác hơn, cũng khó trách Hoàng Hậu sốt ruột. Chính là lúc này về căn cứ an toàn sao? Bên ngoài còn có cái DK cày ba tấc đất nơi này, huống chi bên người hắn còn Dương Tư Vũ.
Suy nghĩ một lát, Mười Một hỏi: " Lúc nào? "
"Thuốc mê cho tới giữa trưa ngày hôm nay sẽ hết tác dụng, đương nhiên chúng ta có thể tiếp tục tiêm thêm cho Hầu Tử, bất quá kẻ diên nói không nên, bởi vì giai đoạn này hắn cần quan sát thân thể Hầu tử, tiêm quá liều lượng thuốc mê dễ khiến hắn mắc sai lầm, hơn nữa cũng tổn thương nhất định với thân thể Hầu Tử."
"Được. " Mười Một gật gật đầu. Hắn cũng không có quá lo lắng mình gặp phải DK, mà có đụng phải thì giao chiến với hắn một hồi, thân thể mình đã hoàn toàn hồi phục, gặp DK cũng không nhất định thất bại. Hắn chỉ lo lắng một điều DK hoặc tổ chức khác theo dõi hắn mà phát hiện sự tồn tại của căn cứ, nhưng chuyện ấy khả năng không lớn, bằng kĩ thuật phản theo dõi của Mười Một, giữa biển rộng mênh mông tầm nhìn rộng lớn, nếu thực sự có người theo dõi, liếc mắt cũng có thể nhận ra. Bất quá trước mắt, hắn phải giải quyết vấn đề an toàn của Dương Tư Vũ mới được.
Mười Một rất lâu đã không dùng di động, khi gọi thường để lại dấu vết. Long Hồn có quy định bất thành văn, không đến thời khắc quan trọng tốt nhất không dùng đồng hồ liên lạc. Bởi vì Long Hồn mỗi thành viên đều có thân phận thường nhân, họ đều có thân nhân của mình, bằng hữu cùng cuộc sống riêng, hơn nưa người thân hay bằng hữu cũng không biết được người bên cạnh mình làm việc cho tổ chức bị mật nhất của Trung Quốc - Long Hồn. Vì để hòa nhập cuộc sống bình thường, cho nên họ rất ít dùng đồng hồ liên lạc, bằng không một người có chiếc đồng hồ có thể bật ra rada nhỏ xíu, lại là rada có thể nói chuyện, nhìn cũng đủ dọa người. Tối trong yếu nhất là, bọn họ cũng vì thế mà bại lộ thân phận của mình, điều đó là cực kì nguy hiểm.
Cho nên giữa các thành viên Long Hồn bình thường đều liên lạc bằng điện thoại cầm tay, như Thính Phong li khai cũng cấp cho Mười Một một số điện thoại, đó là số di động của nàng.
Đối phương rất nhanh bắt máy, bên trong truyền ra tiếng Thính Phong: " Uy?"
"Là ta" Mười Một thản nhiên nói.
" A" Thính Phong cười hỏi: "Chuyện gì? "
"Hai ngươi các ngươi có rảnh hay không? "
" Có. Lại làm chuyện gì?"
" Giúp ta chăm sóc một người. "
Thính Phong nói:" Dương Tư Vũ ?"
"Ân"
"Ngươi đi đâu?"
"Ta có việc cần xử lí. "
"Loảng xoảng!" Từ phòng bếp truyền đến âm thanh đổ vỡ. Mười Một quay nhìn một chút, sau đó lại quay đi.
Thính Phong trầm mắc một lát, hỏi:" Bao lâu a?"
"Một đến hai ngày."
"Được rồi. Nhưng không được lâu quá a. Ngươi cũng biết, hai chúng ta còn việc khác phải làm."
" Được. Giúp ta mang ít đồ vật đến đây."
Thính Phong hỏi: "Ngươi cần cái gì?"
Mười Một báo ra một chuỗi danh sách vật phẩm, đều là thuộc loại dụng cụ dịch dung, đại bộ phận đều có thể mua ở cửa hàng thẩm mỹ. Thính Phong đầu dây bên kia ghi nhớ lại sau đó song phương bèn cúp điện thoại, lúc này giọng Cuồng Triều vang lên: "Ngươi không định đem nàng giao cho Vận Mệnh sao? Long Uy liên lạc với ta rất nhiều lần."
"Hiện tại chưa phải thời điểm."
"A?"
"Trước mắt ta nghĩ, ta không tin Lục Đạo."
Cường Triều suy tư một lát, nói: " Nếu không ta giúp ngươi liên hệ 13, người tự mình nói chuyện?"
Mười Một thản nhiên: " Chờ ta trở lại rồi nói. "
"Được rồi. Vậy ngươi trên đường phải cẩn thận. Gần đây Đông Hải không yên ổn, đột nhiên rất nhiều tổ chức ngầm hoạt động, tất cả đều muốn tìm ngươi."
"Ân" Không cần Cuồng Triều nói Mười Một cũng đoán được, DK tìm hắn không được chắc chắn vận dụng tổ chức ngầm ở Trung Quốc cùng Ma Quỷ hợp tác. Những người này không có uy hiếp với Mười Một nhiều lắm, nhưng thắng ở số đông, hơn nữa bất kì thời điểm, tin tưởng chỉ cần Mười Một lộ diện sẽ bị nhiều người chú ý.
Đi vào phòng bếp, nhìn thấy Dương Tư Vũ đang ngơ ngác đứng cạnh tủ bát, giữa hai chân nàng là những mảnh bát vỡ nhưng dường như nàng không phát hiện.
Mười Một tiến vào, Dương Tư Vũ mới như lấy lại tinh thần, chậm rãi ngẩng mặt lên, có chút u oán lại như cầu xin nhìn hắn.
" Ta có chuyện cần làm." Mười Một nói.
Dương Tư Vũ vội vàng nắm góc áo hắn, vẻ mặt cầu xin nhìn hắn.
Mười Một lắc đầu: " Ngươi không thể theo ta. "
Dương Tư Vũ liều mạng lắc đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt bay ra, rơi trên bàn tay Mười Một. Bạn đang đọc chuyện tại
Đó là một giọt lệ lạnh giá.
" Dương Tư Vũ!" Mười Một vẻ mặt nghiêm nghị, ngữ khí lãnh đạm nói: « Ta có chuyện cần xử lý, mang theo ngươi, hai chúng ta đều rất nguy hiểm. "
Dương Tư Vũ ngừng lắc đầu, gắt gao túm chặt áo Mười Một khóc thút thít, vẻ mựt cầu xin thấp giọng nói: " Đừng đi."