Gọi là sơn nhưng ở đây không có núi, trước đã từng có một sườn núi nhỏ ở đây nhưng đã bị san bằng làm đường quốc lộ, tuy nhiên địa danh này vẫn sử dụng cái tên Dương Đông Sơn.
Hai bên đường Dương Đông Sơn có rất nhiều nhà cửa, nhưng không phải là nhà cao tầng san sát nhau, mà là những căn nhà theo kiểu nông thôn, kiến trúc bố cục cũng giống như ở Thiên Độ trấn, đều là nhà hai tầng đến bốn tầng. Lúc này, trong một căn nhà bốn tầng, Trương Hân Hân cùng cô giáo Triệu Linh đang nằm la liệt trên giường, tay chân bị buộc chặt, ngoài miệng bị bịt vải, trông như lợn trên bàn mổ. Nhưng bọn họ lại không hề giãy dụa, mà tựa như ngủ say, nằm im lặng đợi người đến thịt (!?)
Bọn bắt cóc nửa đường thì gây mê bọn họ, vùng này dân cư đông, vạn nhất để người ta nhìn thấy đang dẫn hai cô gái khóc lóc sướt mướt vào trong nhà lại chẳng khả nghi? Để tránh bị chú ý tới, bọn bắt cóc giữa đường dùng thuốc mê làm hai cô gái lịm đi, rồi mới mang vào.
Lúc này, Trương Hân Hân và Triệu Linh nằm trong căn phòng sát vách, ở một phòng khác còn có ba người đàn ông ngồi túm tụm một chỗ, từ trong toilet còn có tiếng nước chảy, phỏng chừng còn có người ở đâu đó.
"Hoa ca." Một người vóc dáng cường tráng khổng vũ hữu lực, vừa nhìn đã biết là một tên hội gia tử, hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ ? "
"Không biết." Người được gọi là Hoa ca rít một ngụm thuốc, rồi nhả một vòng khói nói: "Chờ tin của lão gia tử."
Vóc dáng Hoa ca trái ngược hoàn toàn với gã hội gia tử kia, thân thể mảnh mai yếu đuối, lại mang kính mắt vuông, người mặc vía, rất khó để cho người ta nghĩ một kẻ thoạt nhìn trông nhã nhặn lịch sự như vậy lại tham gia bắt cóc.
Đang nói chuyện, lại có một người đàn ông cao lớn khác từ toilet đi ra, trên mặt hắn có một vết thương khá rõ ràng giống vết móng tay cào, vừa rồi chính là chui vào toilet để rửa mặt.
Hoa ca phi một điếu thuốc tới, nói: "Lão Cao, không có việc gì chứ ?"
Lão Cao đầu tiên là vuốt vuốt khuôn mặt đen nhánh, sau đó chùi tay vào quần, cười cười nói: "Không có việc gì."
Tên còn lại trêu ghẹo:
-Nữ nhân kia cũng thật lợi hại, có thể tàn phá thêm vào dung nhan của lão Cao.
Lão Cao cười khổ:
-Ts, lão tử lúc đó không để ý.
Hoa ca nói:
- Không ai thấy ngươi chứ.
"Không." Lão Cao nhận cái bật lửa châm thuốc lên, rít một hơi rồi nói:
-Ngay cả nữ nhân kia có thấy mặt ta hay không ta cũng không chắc chắn cho lắm, bất quá vẫn tóm luôn cả cô ta cho an toàn.
Lúc giằng co nhau ở cổng trường, nữ giáo sư Triệu Linh trong cố gắng cứu Trương Hân Hân vô tình đã cào vào mặt một tên bắt cóc, thuận thế kéo luôn cả mặt nạ bảo hộ của hắn xuống. Kẻ không may đó là lão Cao, bởi vì sợ bị Triệu Linh nhìn thấy diện mạo, lão Cao bèn tóm luôn cả Triệu Linh, bằng không bọn họ cũng không cần phải bắt một nữ giáo sư dây dưa không rõ làm gì.
Hoa ca gật đầu:
-Cẩn thận là tốt, lão gia tử luôn khoản đãi chúng ta, chuyện này không thể để lộ, bằng không có thể liên lụy tới hắn.
Lão Cao vỗ ngực nói:
-Yên tâm đi Hoa ca, cho dù chết, chúng ta cũng không để liên lụy tới lão gia tử đâu.
Hoa ca nhàn nhạt nói:
-Chết thì sao ? Bọn chúng chỉ cần thu được thi thể chúng ta cũng điều tra ra được lão gia tử rồi.
Tên còn lại hỏi:
-Hoa ca, việc như thế này tại sao lão gia tử lại cần người nhà làm chứ ? Tìm vài tên mướn về làm cũng tốt a.
Bắn ra từng viên đạn khói, Hoa ca lắc đầu nói:
-Ta đây cũng khong rõ, đây là chuyện lão gia tử quyết định, chúng ta chỉ làm theo lệnh thôi.
Hoa ca này tên thật là Cừu Khải Hoa, chiếc xe màu đen có rèm che kia chính là xe của hắn, thân phận bên ngoài của hắn là quản lý một công ty chứng khoán, nhưng thực chất là đệ tử khác họ do Dương gia bồi dưỡng ra. Lão gia tử bọn họ gọi chính là Dương Tam Tài, mặc dù không phải là trưởng lão Dương gia, nhưng thực quyền trong gia tộc cũng có thể sánh ngang với trưởng lão rồi.
Dương Tam Tài quyền lực ở Dương gia không nhỏ, nhưng người tin dùng được không nhiều. Thời đại bây giờ hai chữ trung nghĩa sớm đã tiêu tan theo lịch sử rồi, nhất là ở trong các gia tộc lớn, chỉ cần có lợi ích mê người, được mượn hơi thì tổ tông họ hàng gì cũng có thể quên mất.
Đây là xã hội hiện đại. Trung nghĩa ? Có thể đem lại cơm ăn sao ? Đây là một xã hội người ăn thịt người để sinh tồn, không đủ sức mạnh liền bị loại khỏi cuộc chơi. Cho ngươi một triệu, ngươi bán đứng bạn ngươi, ngươi sẽ có gì ? Hoặc là cho người khác một triệu, hắn bán đứng ngươi, ngươi nghĩ hắn sẽ có gì ? Tin tưởng vào người khác chính là không tự tin vào chính mình. Chỉ có tiền hoặc lợi ích mới biểu hiện cho cái "trung tâm", những cái khác đều chỉ là phế thoại.
Điều này Dương Tam Tài vô cùng rõ ràng, cho nên hắn không tìm kiếm nhân thủ trong gia tộc, bởi vì bên trong gia tộc, cho dù là người tự xưng làm tâm phúc của hắn, hắn cũng tin không nổi. Lựa chọn đi lựa chọn lại, cuối cùng Dương Tam Tài chọn Cừu Khải Hoa.
Nghiêm khắc mà nói Cừu Khải Hoa không thể xem như tâm phúc của Dương Tam Tài, nhưng quả thực hắn là đệ tử khác họ do hắn một tay bồi dưỡng ra, được Dương Tam Tài coi trọng. Thân phận của hắn tuy chỉ là quản lý nhỏ nhoi, nhưng luôn âm thầm hoạt động ngầm cho hắn, hơn nữa lại giỏi ứng biến, Dương Tam Tài mới giao nhiệm vụ này cho hắn phụ trách.
Đương nhiên, năm đầu mua xe phải mua cả bảo hiểm, Dương Tam Tài hứa hẹn với Cừu Khải Hoa rất nhiều. Sau khi chuyện này kết thúc, Dương Tam Tài sẽ để Cừu Khải Hoa hắn tiếp xúc với nghiệp vụ gia tộc, một lợi ích vô cùng béo bở. Mặc dù bọn họ chỉ là tiểu lâu la sờ không tới mỡ nhưng chỉ cần có được ít cặn thôi là nằm mơ cũng nở nụ cười rồi. Bên kia, Dương Tam Tài lại bất động thanh sắc khống chế vợ con của Cừu Khải Hoa, nếu như sự tình bại lộ, Cừu Khải Hoa bị bắt, vợ con hắn liền có tác dụng mấu chốt.
Cừu Khải Hoa quả không phụ sự phó thác của Dương Tam Tài, mỗi một chi tiết nhỏ cũng được lên kế hoạch. Thậm chí cả lộ tuyến chạy trốn, đổi xe đổi người, địa điểm ẩn náu đều do hắn an bài. Đương nhiên, hắn không thể không tận tâm tận lực, bởi vì chuyện này quan hệ đến nửa đời sau của hắn. Thua thì hai bàn tay trắng, thậm chí là chết.
Thắng, từ nay về sau một bước lên mây, giữa các đệ tử khác họ trong gia tộc khác có thể kiêu hãnh mà đi.
Không thể không nói Cừu Khải Hoa quả là một nhân tài, an bài của hắn quả thực không chê vào đâu được. Ngay cả cảnh sát cũng không có đầu mối gì, lại càng không có ai nghĩ đến một viên quản lý nhỏ nhoi như hắn lại có thể làm việc này.
Chỉ đáng tiếc cho hắn, Dương Tam Tài không nói cho hắn thân nhân của người mà hắn bắt cóc là một người so với ác ma còn kinh khủng hơn, hắn lại càng không biết phía sau lưng ác ma kia là một tổ chức hacker hàng đầu thế giới hỗ trợ. Chỉ cần một sơ sót nhỏ, hắn sẽ lọt vào tay "Sát thần" người người e sợ kia.
Nếu như Cừu Khải Hoa biết Mười Một đang đuổi theo, hắn chắc sẽ không còn ung dung như vậy.
Dập tàn thuốc, Cừu Khải Hoa hỏi:
-Hai nữ nhân kia còn bao lâu mới tỉnh ?
Lão Cao đối với chuyện đánh bả con gái rất có kinh nghiệm, lập tức nói: -Cũng tùy từng người, thường là khoảng hai đến năm tiếng là tỉnh, bất quá lần này chúng ta pha loãng, đại khái là khoảng nửa tiếng đến một tiếng là đã tỉnh lại.
Cừu Khải Hoa nhìn qua đồng hồ đeo tay, nói:
-Vậy bọn họ chắc sắp tỉnh ?
Lão Cao cười nói:
-Không có, hai cô gái này thân thể không tốt cho lắm, đặc biệt là cô bé kia, trên cổ còn có vết sẹo, đại khái là đã từng bị thương phải giải phẫu, thân thể như vậy lại càng kém. Đại khái còn phải ngủ hơn phân nửa nữa. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Tên còn lại trêu ghẹo:
- Hoa ca, muốn nếm đồ tươi không ? Yên tâm, chúng ta không nói cho chị dâu đâu.
Cừu Khải Hoa tức giận nói:
-Nàng là người mà lão gia tử chỉ đích danh, lão gia tử còn chỉ thị không ai được chạm vào.
Người ngồi bên lão Cao vẻ mặt hèn mọn cười nói:
-Cũng là, vạn nhất lão gia tử coi trọng nàng, chúng ta mà ăn cơm trước kẻng, chết là cái chắc.
"DM." Lão Cao trợn mắt nói: "Lão gia tử muốn nữ nhân sao phải phiền phức như vậy ? Lại còn phải bắt cóc nữa ?"
Người kia trả lời:
-Chắc lão gia tử mùa nào thức ấy, muốn thay đổi kích thích ấy mà.
"Đừng đoán mò." Cừu Khải Hoa nói: "Mặc kệ thế nào, nữ nhân kia không được đụng vào."
" Người còn lại thì làm sao ? "
Cừu Khải Hoa bĩu môi:
-Người còn lại là lão Cao bắt tới, xử lý thế nào hỏi lão Cao đi. Chỉ cần đừng mang phiền phức tới là được.
"Thành!" Người vừa nói xong liền hung hăng dập tàn thuốc, xốc quần đứng dậy.
Lão Cao vội vàng quật xuống nói: "Làm gì thế ?"
"Lão tử hôm nay căng thẳng cả ngày, giờ mới bình tĩnh lại, đương nhiên phải tìm nữ nhân để tiết hỏa."
"Con mẹ ngươi!" Lão Cao vỗ vào ót của hắn một cái, tức giận nói: "Không nghe Hoa ca nói nữ nhân kia để ta xử lý sao ?"
"Ta nói lão Cao nghe, huynh đệ với nhau cũng đừng tranh làm chi nha? Ai trước cũng như nhau mà."
Cừu Khải Hoa đứng ở một bên lạnh lùng nhìn hai người vì một nữ nhân tranh luận không ngớt, hắn trong lòng rất rõ ràng, đám du côn này miệng gọi hắn Hoa ca nhưng thực tế không chân chính kính trọng hắn. Trong Dương gia muốn người kính người, hoặc là có vũ lực đủ kinh sợ mọi người, hoặc có địa vị quyền lực đủ cao, đáng tiếc hai cái này hắn không có. Đẩy kính mắt lên, Cừu Khải Hoa xoay người đi tới căn phòng hai nàng kia đang nằm.
Vừa mở cửa ra, hắn chợt nghe thấy một trận thở gấp, hắn vội vàng đẩy cửa ra nhìn, Triệu Linh cùng Trương Hân Hân cư nhiên đã tỉnh, đang giãy dụa muốn thoát ra.
Đồng dạng, hai cô gái cũng thấy Cừu Khải Hoa tiến vào, không khỏi càng hoảng sợ, ánh mắt trợn trừng sợ hãi nhìn hắn.
Cừu Khải Hoa trong lòng không khỏi đem tổ tông nhà lão Cao ra hỏi thăm một lượt, cao giọng nói:
-Mau tới đây, hai con bé đó tỉnh rồi!