Trương Chấn nói xong một hồi bỗng nhiên hít vào một hơi: "Không ngờ Dương Tam Tài lại … không theo kế hoạch của anh. Em đừng tức giận. Anh vừa nghe tin Dương gia muốn tìm hắn về đã biết ngay là có chuyện, lập tức lệnh cho Trá Mao thủ tiêu hắn rồi."
"Không sao cả." Dương Tư Vũ khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, cười nhẹ, nói: "Dù sao hắn cũng đã lợi dụng xong rồi, chết hay sống cũng không còn quan trọng nữa."
Trương Chấn đáp lại: "Anh vốn còn muốn tra tấn hắn một chút nữa, cốt là cho em xả giận."
Dương Tư Vũ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Muốn tra tấn thì có rất nhiều người. Anh sẽ sớm có cơ hội giày vò người ta thôi. Đúng rồi, cô gái tên Trương Hân Hân kia cứ như thế mà được cứu ra à?"
Trương Chấn bất đắc dĩ cúi đầu nói: "Ừm. Mấy người mà Dương Tam Tài cử đi vốn đều là đồ ăn hại, vừa bắt người đưa đi đã bị truy ra, cô ta nhanh chóng được cứu ra."
Dương Tư Vũ nhìn hắn chăm chăm, phát hiện ánh mắt trốn tránh có phần ngại ngùng mới cất tiếng hỏi: "Cô gái Trương Hân Hân kia cũng chưa bị hủy hoại khuôn mặt?"
Trương Chấn gượng cười, đáp: "Không kịp."
"Không kịp?" Dương Tư Vũ cười lạnh hai tiếng, nói tiếp: "Là thú tính trỗi dậy sao? Đàn ông các người thật không có lấy một người tốt, thấy một cô gái xinh đẹp là trong đầu chỉ muốn làm sao đưa lên giường được. Tôi đoán mấy người kia là nhìn thấy cô ta xinh đẹp nên suy nghĩ cứ hưởng thụ trước rồi mới làm tiếp việc đã được giao. Đúng không?"
Trương Chấn vội vàng giơ tay lên làm bộ đang thề thốt, nói: "Anh thật sự không phải là kẻ háo sắc như thế.
Trong lòng anh chỉ có một mình em, những cô gái khác cho dù có thoát y hoàn toàn trước mặt anh thì anh cũng hoàn toàn không có hứng thú."
Dương Tư Vũ hỏi lảng sang chuyện khác: "Phía bên Dương gia kia có phản ứng gì không?"
"Chuyện này anh cũng không rõ lắm, anh xử lý sạch sẽ chuyện của Dương Tam Tài xong liền vội vàng trở về đây, còn chưa kịp điều tra gì từ chồ bọn họ. Nhưng mà suy từ việc Dương gia vốn cực kỳ cố kỵ tên Sở Nguyên kia thì … muốn bọn họ ra tay quả thực là không dễ đâu."
Dương Tư Vũ dựa lưng vào ghế sofa mềm mại. Tay bưng ly rượu vang đỏ, chân trái đặt trên đùi phải, suy nghĩ một lát, nàng nói: "Dương gia đối với hắn có chút cố kỵ, hắn đối với Dương gia cũng có chút cố kỵ. Vậy thì … chúng ta phải lập tức cho bọn chúng lý do để ra tay chứ."
Trương Chấn sửng sốt một chút, hỏi: "Lý do gì cơ?"
Dương Tư Vũ bỗng nở một nụ cười cực kỳ ngọt ngào, từ trong túi quần jean rút ra một trang giấy đưa cho Trương Chấn. Trương Chấn nhận lấy lập tức mở ra xem, bên trong chi chít chữ, tất cả đều là tên người. Hơn nữa đều là người mang dọ Dương.
Trương Chấn sững sờ hỏi: "Đây là cái gì?"
Trên mặt Dương Tư Vũ hiện lên một tia sát ý, nói: "Chính là những người muốn giết."
"Giết?"
Dương Tư Vũ uống xong một ngụm rượu đỏ, nói: "Từng người trong danh sách đó trước đây đều đã từng bắt nạt tôi, thậm chí muốn cưỡng ép tôi. Anh nói bọn họ có đáng chết hay không?"
Sắc mặt Trương Chấn vốn đang có chút do dự lập tức trở nên nghiêm nghị. Hắn gật đầu, nói: "Được, anh sẽ cho người giết bọn họ trước."
"Ha ha, cần gì phải vội vàng như thế. Quan trọng nhất chính là … đừng để Dương gia biết được là anh ra tay."
"Ý em là … ám sát tất cả sao?"
Dương Tư Vũ cười lạnh, nói: "Đem cái chết của tất cả bọn họ đổ lên người Sở Nguyên đi! Tôi vừa báo được thù lại có thể làm cho Sở Nguyên và Dương Gia đối đầu lẫn nhau, chính là một hòn đá ném hai chim, cớ sao lại không làm?"
Trương Chấn nặng nề gật đầu, nói: "Được, để anh giao cho Trá Mao đi. Trước đây ở phương Tây hắn vốn là một sát thủ rất lợi hại, mấy việc như thế này hắn sẽ giải quyết rất dễ dàng thôi."
"Phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng để Dương gia biết được là do anh làm, bằng không thì … không nói tới chuyện kế hoạch của tôi đều phá sản, mũi dao của Dương gia còn có thể chĩa thẳng vào Trương gia các anh đấy."
Trương Chấn ha ha cười nói: "Là Trương gia của chúng ta. Là em theo anh làm người của Trương gia mà."
Dương Tư Vũ cười nhẹ, không nói thêm gì.
Trương Chấn ngắm vẻ đẹp của Dương Tư Vũ một hồi, thoáng nhìn thấy tơ máu trong mắt nàng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện khác, vội hỏi: "Đúng rồi. Tư Vũ, gần đây em đi ngủ như thế nào? Có tốt hơn chút nào không?"
Dương Tư Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trương Chấn thở dài nói: "Là em tự gây áp lực cho mình mà. Không phải bác sĩ Liêu cũng đã nói rồi sao, em đừng có suy nghĩ lung tung. Có thời gian thì đi ra ngoài nhiều hơn một chút, hít thở không khí trong lành, thay đổi tâm tình. Như em cả ngày cứ tự giam mình trong phòng vậy …"
"Được rồi." Dương Tư Vũ ngắt lời: "Tôi đã nói mời bác sĩ tâm lý cũng vô ích thôi, anh cứ không chịu tin."
Trương Chấn do dự một lúc, lại nói: "Có lẽ vị bác sĩ Liêu kia không được giỏi cho lắm, ngày mai anh sẽ đổi người khác cho em."
Dương Tư Vũ lắc đầu nói: "Không có tác dụng gì đâu, chuyện của tôi tự tôi biết rõ. Chỉ là tôi không dám ngủ thôi, cứ mỗi lần vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lại hiện ra hình ảnh ba mẹ tôi lúc chết."
Trương Chấn nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve trên đầu nàng, đau lòng nói: "Em còn như vậy nữa thì chính em sẽ làm cho thân thể mình càng ngày càng suy kiệt mà thôi."
Dương Tư Vũ nghiêng đầu gật một cái, tránh khỏi tay hắn mà nói: "Yên tâm đi, tôi tự biết mà. Ban ngày tôi ngủ bù cũng được chứ sao."
"Làm sao mà được chứ? Một đêm không ngủ được thì ngủ cả 3 ngày cũng không bù lại được."
Dương Tư Vũ cười nói: "Ừm, có lẽ chờ tới lúc báo thù xong, tâm lý thả lỏng, không còn gì lo lắng nữa thì sẽ ổn thôi."
Trương Chấn thở dài một cách nặng nề. Hắn biết rõ Dương Tư Vũ bị áp lực tinh thần rất lớn, mất ngủ cực kỳ nghiêm trọng nhưng hắn lại không biết giúp nàng như thế nào. Rõ ràng mỗi ngày nàng đều uống thuốc ngủ, tại sao lại không ngủ được nhỉ?
Trên thực tế Trương Chấn cũng không biết rằng Dương Tư Vũ căn bản không hề uống thuốc ngủ, tất cả số thuốc ngủ kia đều bị nàng ném vào bồn cầu xả nước cuốn đi. Nàng không dám uống vì sợ mình sẽ ngủ. Không phải Dương Tư Vũ không muốn ngủ mà là sợ hãi, nàng vốn rất sợ hãi bong tối. Mỗi khi màn đêm buông xuống, từ trong xương tủy nàng lại toát ra một nỗi sợ hãi vô hình, phải gọi là sợ hãi tột độ. Không có Mười Một bên người, không được trốn vào trong lòng hắn, nàng không dám nhắm mắt lại. Còn nhớ lần đầu tiên nàng uống thuốc ngủ, cơn buồn ngủ kéo tới, cảm giác mi mắt trĩu nặng xuống nhưng hết lần này đến lần khác tinh thần nàng lại hốt hoảng đến mức không dám chợp mắt. Suốt đêm nàng cố chịu đựng cơn buồn ngủ, chờ đến tận hừng đông mới dám ngủ thật say. Từ sau ngày đó nàng không dám uống thuốc ngủ nữa, bởi vì thứ thuốc này hiệu quả đến mức chỉ cần nhắm mắt lại lập tức ngủ ngay, nhưng nàng lại không dám nhắm mắt lại, cảm giác giống như bị tra tấn cực kỳ tàn nhẫn. Nếu cứ như thế thêm vài lần nữa chỉ sợ nàng không còn chịu đựng nổi.
Trương Chấn vẫn còn đang suy nghĩ làm sao để khuyên giải nàng, đúng lúc nghe thấy một loạt tiếng bước chân vội vàng từ xa chạy lại gần, đến trước cửa liền dừng lại. Hai người nghe thấy giọng hỏi của Vĩ ca ở bên ngoài: "Thiếu gia có ở bên trong không?"
Hắc Tử đáp: "Có."
"Thùng thùng!" Vĩ ca vừa gõ cửa vừa gọi: "Thiếu gia."
"Vào đi."
Vĩ ca mở cửa đi vào, nhìn lướt qua Dương Tư Vũ sau đó đi tới trước mặt Trương Chấn, nói: "Thiếu gia, băng tử đạn đã xuất hiện."
**********************
Băng tử đạn, chính là thứ chứng minh thân phận của Băng Sát Thủ.
Nghe đồn rằng băng tử đạn cũng giống như Thiệp mời của Diêm Vương, bất cứ người nào nhận được băng tử đạn cũng đều không thể chạy thoát.
Nắm trong tay viên đạn băng óng ánh đang không ngừng tỏa ra khí lạnh, Tửu Quỷ cười khổ nói: "Đúng là do dị năng của tên tiểu hỗn đản đó tạo ra."
Liệt Hỏa khẽ hừ một tiếng.
Tửu Quỷ nhăn nhăn khuôn mặt đầy những nếp nhăn, nói: "Lão đừng xụ mặt như thế với ta chứ."
Liệt Hỏa liếc mắt nhìn, nói: "Càng ngày càng quá đáng. Hắn muốn giết những người kia, ta có thể mắt nhắm mắt mở vờ như không thấy. Nhưng cô bé con kia có làm gì sai? Con bé mới chỉ có 3 tuổi! Còn có vợ của Lôi Nhân cùng cô bé bảo mẫu, còn có bao nhiêu người bị thiêu sống trong thang máy, bọn họ đều là người vô tội đấy!"
Tửu Quỷ thở dài nói: "Ta thừa nhận tên tiểu hỗn đản đó làm quá tay, nhưng trước giờ hắn làm việc gì cũng như thế mà, không từ thủ đoạn." Có thể Tửu Quỷ cũng tự thấy đuối lý, bốn tiếng "không từ thủ đoạn" cuối cùng âm thanh phát ra nhẹ tựa như tiếng muỗi bay.
Liệt Hỏa trừng lớn mắt, nói: "Lão còn bênh vực cho hắn sao? Có phải lão cảm thấy hắn làm như vậy là đúng hay không?"
Tửu Quỷ nhỏ giọng, nói khẽ: "Ít nhất hắn còn không đốt sạch căn nhà kia." Đương nhiên, những lời này hắn chỉ dám tự nói tự nghe. Nếu để cho Liệt Hỏa vốn đang nổi giận nghe được, lão ta không lập tức nổi trận lôi đình mới là chuyện lạ.
Liệt Hỏa gõ vào cái bàn, hỏi: "Hắn đang ở đâu?"
Tửu Quỷ cười khan, nói: "Không biết được, hắn liên kết với những người ở bên ngoài để che giấu, chúng ta không thể truy được đến vị trí hiện tại của hắn."
Liệt Hỏa lại trợn trừng mắt mà hỏi: "Che giấu? Càng ngày bản lĩnh càng cao nhỉ. Còn điện thoại của hắn? Lão không gọi vào máy cầm tay của hắn được sao?"
"Tắt máy rồi."
"Truy tìm theo tín hiệu điện thoại của hắn lúc trước đi!"
"Ầy, đã thử qua rồi, bị quấy nhiễu. Chắc là do đám hacker kia động tay động chân."
Liệt Hỏa thở ra một hơi dài như muốn phun hết bực tức trong lòng, dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương, hỏi: "Vậy lão định làm như thế nào?"
"Lão là tổ trưởng, ta nghe theo lão."
"Lão …" Liệt Hỏa bị chọc tức: "Hắn là cấp dưới của lão, lão không thể làm chút gì đó à?"
Tửu Quỷ nháy mắt nói: "Nhưng hắn cũng là cấp dưới của lão."
"Trời ạ, lão quỷ chết dẫm, đến lúc nào rồi mà còn … Ta cũng đã bảo rồi, lão không bắt lỗi ta như thế thì không được à?"
"Ta rất là chân thành nha. Ta đã nói là tất cả nghe theo lão rồi mà."
Liệt Hỏa vỗ một chưởng vào mặt bàn, nói: "Được, ta quyết định giao hắn cho Hổ tổ xử lý."
Tửu Quỷ lại càng hoảng sợ, rú lên: "Như vậy không được."
Liệt Hỏa trừng mắt nói: "Không phải lão nói nghe ta hay sao?"
Tửu Quỷ liên tục lắc đầu, nói: "Tất cả những thứ khác đều nghe theo lão được, nhưng giao cho Hổ tổ thì nhất định không được." Bạn đang đọc chuyện tại
"Vậy lão nghĩ ta phải làm thế nào đây? Hắn bây giờ càng ngày càng quá quắt, đã thoát khỏi sự khống chế của chúng ta. Thiên Hành cũng từng khuyên bảo ta tên Băng này chính là con dao hai lưỡi, dùng tốt thì hắn là Tuyệt thế vũ khí, dùng không tốt sẽ gây hại đến chính mình."
"Chắc không nghiêm trọng tới mức đấy chứ?"
Liệt Hỏa tức giận nói: "Chẳng lẽ lão thật sự muốn hắn cùng Dương gia xung đột tới mức không thể cứu vãn rồi mới chịu sao? Lão có biết nếu bỏ mặc chuyện này sẽ còn nhiều hậu quả nghiêm trọng không hả? Hơn nữa lần này người giúp đỡ hắn là ai? Là Vận Mệnh bộ đội, là người của Vận Mệnh đấy! Ông tướng ạ, hắn liên lạc với Vận Mệnh sau lưng chúng ta đấy. Có trời mới biết hắn cùng bọn kia còn cấu kết những gì với nhau."
Tửu Quỷ vì Mười Một mà kêu oan: "Lão đừng có nói khó nghe như thế được không? Vận Mệnh cũng chỉ là lính đánh thuê thôi, một mình hắn đánh không được thì mời lính đánh thuê về cũng hợp đạo lý mà, đúng không?"
Liệt Hỏa giận quá hóa điên, cười nói: "Lão còn nói giúp hắn nữa sao? Vận Mệnh trốn đi đâu ngay cả chúng ta còn tìm không được, thế mà hắn có thể tìm ra, điều này còn chưa thể chứng minh hay sao?"
Tửu Quỷ phản bác: "Là trốn đi, đúng vậy. Nhưng bộ đội Vận Mệnh không hề trốn đi nha, bọn họ còn không đi nghênh ngang ở ngoài kia sao? Muốn thuê người của bọn họ tại sao lại cần phải thông qua gì nữa."
Liệt Hỏa có chút tức giận: "Lão là cố ý khiêu chiến với ta phải không?"
Tửu Quỷ không chịu yếu thế: "Ta đang tranh luận."
"Ta nói lão đang cưỡng từ đoạt lý."
"Nói lý với lão không được."
"Lão …" Liệt Hỏa chỉ vào cái mũi đỏ ửng vì rượu của Tửu Quỷ, nghẹn họng không nói tiếp được gì. Một lúc lâu sau Liệt Hỏa giận dữ hất tay nói: "Được! Ta mặc kệ. Hắn có chọc trời sập xuống ta cũng không quản. Lão quản đi!"
Tửu Quỷ lập tức cười cười, nói: "Đừng mà lão già, lão là tổ trưởng, lão mặc kệ thì ai quản đây."
Liệt Hỏa giận quá mà nói: "Lão mới là tổ trưởng."
Tửu Quỷ ra vẻ ngạc nhiên mà nói: "Ta thăng chức rồi hả? Từ bao giờ thế nhỉ?"
Liệt Hỏa thiếu chút nữa tức quá mà nghẹn chết, mặc dù biết rõ Tửu Quỷ chỉ là cố ý ngắt lời mà đùa nghịch nhưng lão cũng không thể làm gì.
Tửu Quỷ mặt cười tươi hớn hở, nói: "Được rồi, chuyện của tiểu hỗn đản đó cứ giao cho ta đi, được không? Phía Thiên Hành cũng đã hết lòng giúp ta, huynh đệ với nhau vài chục năm rồi lão cũng phải giúp ta chứ. Tới đây uống một ngụm trà đi, bớt giận nào."
Nói là mời Liệt Hỏa uống trà nhưng Tửu Quỷ lại quay người chạy tới phía tủ rượu quý của Liệt Hỏa.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn làm việc của Liệt Hỏa vang lên một tiếng "Bíp". Liệt Hỏa nhấn nút trả lời, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thưa tổ trưởng, Dương Triệt người của Dương Gia vừa rồi đã bị người ta tập kích giết chết trên đường. Hắn chết vì bị súng ngắm bắn tỉa."
"Choang!" Chai rượu trong tay Tửu Quỷ rơi xuống vỡ tan. Vẻ mặt lão như muốn khóc: "Thôi rồi, vụ này còn ồn ào hơn nữa."