Bóng tối là sân khấu của sát thủ, nhất là những sát thủ cận chiến, ở trong bóng tối tựa như cá gặp nước. Nếu ngươi sơ ý, không biết lúc nào sẽ có một con dao găm xuất hiện cắt đứt côt họng ngươi, hoặc đâm thủng trái tim của ngươi. Đáng buồn là, cho đến lúc chết, ngươi cũng không biết mình đã chết trong tay ai.
Vì sao con người lại sợ hãi?
Vì họ không biết!
Chính vì không biết nên mới cảm thấy sợ, dường như lúc nào cũng một sát thủ sát thủ ẩn nấp trong bóng tối, ngươi không biết được hắn ẩn nấp ở chỗ nào, cũng không biết được mình sẽ chết lúc nào. Cảm giác tử vong này lúc nào cũng lởn vởn bên cạnh, điều này mới thực là đáng sợ, nỗi sợ ngấm vào tận xương tủy.
Nhưng người của hai nhà Vương, Dương rất may mắn, bởi vì đến tận lúc này họ vẫn không biết đến sự có mặt của Mười Một, lại càng không biết đồng đội sau lưng mình đang lần lượt chết đi. Nhưng bọn họ cũng thật bất hạnh, bởi vì Mười Một lúc nào cũng theo sát sau lưng bọn họ.
Mười Một vẫn ra tay liên tiếp nhưng chẳng ai chú ý đến sự có mặt của hắn. Đến tận khi hắn giết chết ba người đi sau, hai người ở phía trước vẫn không phát hiện ra có điều gì khác thường. Việc này cũng khó trách họ, lúc này tiếng súng vang lên không ngừng, khắp nơi đều là người, ai mà chú ý được việc bên cạnh mình bỗng nhiên ít đi vài người.
Lúc này Mười Một đang đuổi theo hai người chạy phía trước, khi hắn di chuyển gần như không gây ra tiếng động nào, có chăng thì chỉ là âm thanh nhỏ khi giẫm lên lá khô, nhưng cũng dễ dàng bị tiếng súng át đi. Đến tận khi hắn đuổi kịp hai người phía trước, họ cũng không hề hay biết tử thần đã xuất hiện sau lưng mình. Khi hai bên chỉ còn cách nhau khoảng ba mét, Mười Một bỗng nhún mạnh chân, lao vụt qua khe hở giữa hai người. Song phương gặp thoáng qua thời điểm, Trảm Nguyệt trên tay trái và Thiên Trảm trên tay phải đồng thời chém ra, hai thanh thần binh dễ dàng cắt sâu đến tận xương vào cổ họng của hai người. Mười Một vẫn chưa rơi xuống đất, xoay người trên không trung, vung mạnh tay lên, một tiếng ''vèo'' vang lên, một vật màu đen bay vụt ra từ tay hắn, sau đó cắm phập vào óc người thứ ba.
Mười Một tiếp đất mà không gây ra một chút tiếng động nào, giống như một chiếc lá rụng. sau đó hắn lại tiếp tục lao về phía trước. Người bị Thiên Trảm cắm vào đầu vẫn còn chưa ngã hẳn xuống đất thì Mười Một đã vượt qua hắn, đồng thời rút Thiên Trảm đang cắm ở trong đầu hắn ra. Sau khi lấy lại Thiên Trảm, Mười Một không tiếp tục đuổi theo mà rẽ sang phía trái, di chuyển vài bước thì thân ảnh hắn lại chìm vào trong bóng đêm. Lúc này, ba người vừa bị Mười Một giết mới cùng lúc gục xuống mặt đất.
Tất cả những chuyện này đều diễn ra chỉ trong chớp mắt, từ lúc Thiên Táng bắn phát súng đầu tiên đến bây giờ vẫn chưa đầy nửa phút. Trong ba phút này, đội ngũ của hai nhà Vương, Dương đã bị tổn thất gần ba mươi người do bị Hỏa Điều và Mười Một tập kích.
Khi phát súng đầu tiên của Thiên Táng vang lên thì Dương Chí Viễn và Vương Cao cũng đang ở trong đám người đang lao lên đỉnh núi, mới chạy được có vài bước thì Hỏa Điểu đã nhảy ra đánh lén từ đằng sau. Việc này khiến cho hai người choáng váng cả đầu óc, cả phía trên và phía dưới đều có người? Bọn họ là nên đi dừng lại. Bên họ nên đi tiếp hay quay lại? Hai người nhìn nhau, nhất thời không biết làm gì, phải biết rằng mục tiêu của bọn họ là Mười Một, nhưng vấn đề là bây giờ không ai biết Mười Một đang ở trên núi hay là dưới núi. Nếu hắn ở chân núi mà mình lại chạy lên phía trên, bỏ lỡ cơ hội, để cho Mười Một bị kẻ khác giết thì làm sao? Nhưng nếu mình chạy xuống dưới biết đâu hắn lại ở trên núi?
Bên phía Hỏa Điểu đã trở nên rất hỗn loạn, tiếng quát, tiếng gào, tiếng súng hòa vào nhau, không biết tình hình ra sao rồi.
Trên đỉnh núi thỉnh thoảng lại vang lên tiếng súng, không biết người trên đỉnh núi bắn đi đâu nhưng bọn họ đều đoán được người ở trên đỉnh núi nhất định là một tay bắn tỉa. Bọn họ đều hiểu rõ sự nguy hiểm của tay bắn tỉa, chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy, để lại một mối nguy hiểm như vậy, không ai biết được liệu mình có phải mục tiêu kế tiếp của hắn không.
Dương Chí Viễn do dự một lúc, sau đó quyết đoán nói với Vương Cao: "Lão Cao, chúng ta chia nhau hành động! Ta lên phía trên, ngươi xuống dưới!"
Vương Cao do dự một chút rồi gật đầu đồng ý. Hiện giờ không ai biết Mười Một đang ở đâu. Hắn cũng chỉ có thể trông chờ vạo vận may. Hơn nữa Vương Cao cảm thấy rất có khả năng Mười Một đang ở dưới chân núi. Đương nhiên, đây chỉ là trực giác của cá nhân hắn.
Dương Chí Viễn thấy Vương Cao không có ý kiến gì liền thở phào nhẹ nhõm. Trong giờ phút quan trọng này, hắn rất sợ việc giữa hai người xảy ra bất đồng. Phải biết rằng, Dương Chí Viễn chọn lên núi cũng là có ý đồ, theo hắn nghĩ nghì, người trên núi là tay bắn tỉa, có giết thì cũng giết được mấy người? Dưới núi thì sao? Chỉ cần nghe tiếng súng vẫn không ngừng vang lên nãy giờ cũng đủ làm cho người khác không rét mà run. Vậy nên khi mà vẫn chưa biết Mười Một đang ở đâu, Dương Chí Viễn lựa chọn cách an toàn hơn là lên núi.
※※
Trong lúc bọn Mười Một đang chiến đấu với người của hai nhà Vương, Dương, một chiếc xe việt dã màu đen dừng lại phía bên kia chân núi.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông bước xuống, sau đó đứng ở bên cạnh chiếc xe, nhìn ngọn núi giống như quái vật khổng lồ trong bóng đêm kia, tai nghe tiếng súng vang lên từ phía xa. Hắn đứng yên như một pho tượng, cả người không chút sức sống.
Một con chuột không biết chạy từ đâu ra, chúi qua gầm xe việt dã. Nó vừa ló đầu ra phải gầm xe thì một bàn chân giẫm thẳng lên người nó. Con chuột nhỏ bé lập tức bị giẫm thành thịt vụn, người vừa dùng chân giẫm nát nó cũng chẳng thèm liếc qua một lần nào. Bởi trong mắt hắn, nó chẳng qua chỉ là thứ hèn mọn, không đáng để hắn đưa mắt nhìn. Bạn đang đọc chuyện tại
Hắn nở nụ cười, cười rất tươi, nhưng ánh mắt hắn lại càng lúc càng lạnh như băng. Cặp mắt xanh thăm thẳm kia giống như được phủ lên một lớp băng, chỉ cần hắn liếc mắt nhìn cũng đủ làm cho kẻ khác không rét mà run. Một lát sau, người đàn ông đầy vẻ tà mị này mới lẩm bẩm: "Là ta. Chỉ có ta mới có thể giết ngươi.''
Nói xong, hắn liền quay người lấy từ trong xe ra một khẩu súng bắn tỉa, vác lên vai, chậm rãi đi lên núi. Mỗi khi hắn bước đi chiếc khuyên tai ở trên tai trái đều hơi rung rinh, hoa tai này tạo thành bởi hai chữ cái: DK.
※※
"Ầm!". Một quả lựu đạn nổ ngay ở bên cạnh làm Vương Cao sợ toát mồ hôi hột. Sau khi thỏa thuận với Dương Chí Viễn, Vương Cao nhanh chóng dẫn người của mình chạy đến chỗ Hỏa Điể. Không ai có thể ngờ Hỏa Điểu lại lợi hại như vậy, không, nói là lợi hại cũng không đủ, tên kia căn bản không phải là người, một người một súng mà ngăn được tất cả bọn họ. Phải biết rằng bên Vương gia có hơn mười người, thế nhưng lại không làm gì được một người, nếu việc này truyền ra, hắn biết giấu mặt vào đâu? Nếu những lão già trong tộc mà biết chuyện này thì không chỉ là gọi điện thoại đến khiển trách mà còn tệ hơn rất nhiều.
Tuy rất ấm ức, nhưng Vương Cao cũng biết thủ hạ của mình đã dốc hết sức rồi. Muốn trách thì phải trách cái tên quái vật kia, đã bị thương mà vẫn có thể chiến đấu như vậy, một mình cầm chân đội ngũ của Vương gia.
Nguyên nhân mà trận chiến biến thành như thế này thì phải kể từ lúc Vương Cao đến, sau khi Vương Cao chạy đến thì biết bên mình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, tổ lúc nãy lúc này chỉ còn một người sống sót. Hắn vô cùng tức giận, muốn tập trung tấn công để đánh bại Hỏa Điểu. Nhưng thứ mà hắn nhận được chính là vài quả lựu đạn, đội ngũ của Vương gia bị chết vài người, đành phải lui lại. Sau khi phía Vương gia biết được đối phương có lựu đạn, trận chiến bắt đầu trở nên giằng co, dù sao không ai dám dùng thân thể của mình để thử uy lực của lựu đạn cả.
"Mẹ kiếp" Vương cao trốn sau một khối đá lớn, lúc này hắn rất ấm ức, vì sao người ta có lựu đạn, hắn lại không có? Nếu trong tay hắn có mấy quả lựu đạn thì không cần phải chật vật như thế này. Loại cảm giác này giống như khi đánh nhau với người khác, mình vừa rút đao ra chuẩn bị chém người thì đối phương lại lấy ra một khẩu súng ngắm thẳng vào đầu mình, nói: "Ngươi khinh ta không có súng sao?''. Cái loại cảm giác bất lực này quả thật khiến cho người ta vô cùng ấm ức.
Trong lúc Vương Cao đang ấm ức thì một gã thủ hạ vội vàng chạy đến. Hắn chưa kịp mở miệng thì Vương Cao đã túm lấy cổ áo của hắn, hỏi: "Giết được hắn chưa?''
Gã thủ hạ này vội vàng lắc đầu.
"Mẹ kiếp!" Vương Cao đẩy hắn ra, tức giận nói: "Chỉ có một người mà các ngươi cũng không làm gì được, tất cả các ngươi đều là lũ vô dụng sao?"
Gã thủ hạ vội nói: "Hỏa lực của hắn quá mạnh, chúng ta không thể tiến lên... Có điều chúng ta đã vây được hắn lại.''
Vương Cao gào lên: " Bao vây thì được tích sự quái gì, ta muốn thi thể của hắn! Thi thể".
Gã thủ hạ bị hắn mắng sợ rụt cả cổ, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "Cao ca, chúng ta phát hiện mấy thi thể ở gần đây.''
"Chát". Vương Cao tát hắn một cái, giận dữ hét: "Nếu vẫn không làm được gì, ngươi cũng biến thành thi thể đi!"
Gã thủ hạ ôm mặt, vội vàng giải thích: "Không phải, mấy người đó không phải bị tên kia giết, bọn họ bị người khác cắt đứt cổ họng.''
Vương Cao cả kinh, nhảy dựng lên ngay lập tức: "Hắn có đồng lõa?"
Gã thủ hạ vội gật đầu nói: "Hơn nữa chắc chắn đang ở gần đây.''
Vương Cao thầm nhủ: "Dùng đao?'' Hắn đột nhiên sáng mắt lên: "Chẳng lẽ là hắn?''
Gã thủ hạ gật đầu liên tục, nói: "Tôi đoán đó là kẻ tên Sở Nguyên kia.''
"Sở Nguyên đang ở gần đây! Số ta thật đỏ.'' Vương Cao vỗ vai gã thủ hạ, cười nói: "Thằng nhóc, mau bắt người kia lại cho ta, sau đó nhanh chóng tìm ra Sở Nguyên."
"Nhưng..."
"Tấn công mạnh lên". Vương Cao vung tay lên: "Không tiếc hy sinh. Tấn công mạnh cho ta!"