Trong tai nghe, Cuồng Triều khẽ thở dài. Tuy những năm này hắn nhìn rất nhiều người chết trong tay Mười Một, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác như lúc này. Để giết Vương Lao, Mười Một đã làm nổ tung hai chiếc xe, có một chiếc chủ xe vẫn còn ngồi bên trong, kết quả là người cùng với xe đều bị thiêu rụi. Qua camera giám sát trên đường, Cuồng Triều có thể thấy trước lúc chết chủ xe gõ mạnh vào cửa kính, vẻ mặt hoảng sợ. Hơn nữa trong đám người vây xem cũng có bốn, năm người bị áp lực của vụ nổ thổi văng, cho dù không chết thì cũng phải nằm viện một thời gian dài.
Nếu như Mười Một làm như vậy ở nước ngoài thì Cuồng Triều sẽ không có ý kiến gì. Giống như khi hắn ở Nhật Bản, giết người khắp nơi để tạo bạo động, lúc đó Cuồng Triều cũng vui vẻ ngồi xem nhưng lúc này lại khác, những người bị chết đều là dân chúng vô tội của Trung Quốc. Dù sao Cuồng Triều cũng sinh ra và lớn lên ở Trung Quốc, trong lòng hắn có tình cảm với quốc gia này, nếu không hắn cũng sẽ không đặt ra nguyên tắc không tấn công bất kỳ một trang web Trung Quốc nào. Nhưng bây giờ lại tận mắt nhìn thấy đồng đội giết chết đồng bào mình, cảm giác này thật khó nói, thật bất đắc dĩ.
Có điều hắn cũng biết việc này không thể trách Mười Một, dù sao hoàn cảnh của hắn và Mười Một không giống nhau. Từ bé đến lớn Cuồng Triều đều sống một cuộc sống bình thường, được tiếp nhận sự giáo dục cũng giống như người bình thường. Nếu như không phải bị bạn gái phản bội thì có lẽ hắn sẽ không bước lên con đường không lối về này, đến tận hôm nay vẫn là một người bình thường, vất vả vì cơm áo gạo tiền, sống một cuộc đời bình thường sau đó bình thản chết đi. Nhưng bọn họ khác hắn, bất kể Mười Một, Hầu Tử hay Hoàng Hậu, từ khi bọn họ hiểu chuyện thì đã bắt đầu sống trong giết chóc, mỗi ngày đều tự tay giết chết đồng đội của mình, giãy giụa trên bờ vực sinh tử, để có thể sống đến ngày hôm nay họ đã giẫm đạp lên xác biết bao đồng đội. Họ đã giết quá nhiều người, nhiều đến mức bọn họ chẳng có cảm giác gì, trong mắt bọn họ sinh mệnh con người chẳng là gì, chỉ là một con số có thể biến mất bất cứ lúc nào mà thôi. Vậy nên bất kể là người Trung Quốc hay quốc gia nào, bất kể là người có tội hay vô tội thì trong mắt Mười Một cũng giống nhau.
Có lẽ, trong thế giới của hắn không có khái niệm có nên chết hay không, chỉ có người sống và người có thể chết đi. "Vì sao lại thở dài?" Mười Một hỏi.
Cuồng Triều cười khổ, lắc đầu nói: "Không có gì."
Chờ một lát không thấy Mười Một nói gì, Cuồng Triều lại nói thêm: "Ta không có ý trách ngươi, ta sợ gây náo động quá lớn sẽ có hậu quả ngoài ý muốn."
"Chỉ cần ta không lộ mặt, bọn họ cũng không có chứng cớ." Mười Một ngừng một chút, sau đó nói thêm: "Cuồng Triều."
"Hả?"
Mười Một lạnh nhạt nói: "Vứt bỏ lương tâm và sự áy náy đi, chúng ta không cần lương tâm."
Cuồng Triều cười một cách bất đắc dĩ, nói: "Thực ra vừa rồi ta đột nhiên nghĩ, nếu như người nhà của ta cũng ở đó thì ta nên làm gì đây."
Mười Một trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi vẫn còn người nhà?"
Cuồng Triều nhẹ giọng đáp: "Ừ, nhưng đã rất nhiều năm không liên lạc, ta không dám tìm bọn họ. Được rồi, không nói những chuyện này nữa.'' Cuồng Triều hít sâu, nói: "Vẫn còn Vương Tung."
Mười Một nhạt đáp: "Lúc này hắn đang ở đâu?"
"Vẫn đang ở đường Hoàn Thành, nhưng giờ ta không nhìn thấy hắn."
Mười Một nhíu mày, nói: "Mất dấu rồi?"
"Có lẽ không. Hắn đi vào ngõ hẻm cạnh cửa hàng Quốc Thái trên đường Hoàn Thành, nhưng đến giờ vẫn chưa đi ra. Trong con hẻm kia không có camera giám sát nên ta cũng không thể xác định hắn còn ở đó không."
Mười Một nhanh chóng nhớ lại bản đồ của khu vực đường Hoàn Thành, tuy có nhiều chỗ ở kinh thành hắn chưa từng đặt chân đến, nhưng Mười Một đã sớm nhớ rõ bản đồ cả kinh thành. Thậm chí tên của từng con ngõ và vị trí của chúng Mười Một cũng nhớ rõ.
Hắn nhanh chóng nhớ ra bên cạnh cửa hàng Quốc Thái quả thật có một con ngõ nhỏ khá dài, một đầu ở đường Hoàn Thành, một đầu ở vị trí cầu vượt.
Mười Một nói: "Hắn không đi ra bằng đầu kia?"
Cuồng Triều đáp: "Không, chúng ta luôn quan sát hai đầu ngõ, hắn vẫn chưa đi ra."
"Hắn có đổi xe hay bỏ xe không?"
"Nếu hắn bỏ xe để đi bộ nhất định chúng ta sẽ nhận ra, nhưng nếu như hắn đổi xe thì chúng ta cũng chịu, có không ít xe đi qua con ngõ đó, chúng ta không thể chú ý đến từng chiếc được. Hơn nữa ta vừa dò tín hiệu điện thoại của hắn, theo ta tra được thì lúc này điện thoại của hắn đang ở giữa ngõ nhỏ, có lẽ hắn cũng đang ở đó. Liệu có phải hắn đi vào đó để gặp ai?"
Mười Một ngẫm nghĩ, nói: "Ta sẽ đến đó, ngươi theo dõi tín hiệu điện thoại di động xem hắn có di chuyển không."
"Biết rồi." Cuồng Triều đáp, thuận miệng hỏi một câu: "Nếu hắn vẫn không di chuyển thì sao?"
"Vậy thì đó chính là cạm bẫy." ''Ai?" Cuồng Triều ngạc nhiên nói: "Cạm bẫy? Ý ngươi là hắn cố tình dụ ngươi đến?"
Mười Một thản nhiên nói: "Ta vừa giết những trưởng lão khác.'' Cuồng Triều vỗ trán, hắn đã hiểu ý của Mười Một. Mười Một vừa giết những trưởng lão khác, chắc chắn Vương Tung đã nhận được tin, nếu một người bình thường biết bạn của mình đã chết hết chỉ còn lại mình mình thì phản ứng đầu tiên nhất định là chạy trốn. Vậy nên Vương Tung phải di chuyển, hơn nữa phải đi về phía Vương gia, đó mới là biểu hiện bình thường. Nhưng nếu hắn vẫn không hề di chuyển thì đó là bất thường, giống như Mười Một nói, nếu như Vương Tung vẫn không di chuyển thì đó nhất định là cạm bẫy, muốn dẫn dụ hắn đến để bắt cá trong chậu.
Cuồng Triều hiểu được việc ấy, lập tức lo lắng hỏi: "Nếu quả thật là cạm bẫy, ngươi đến đó liệu có quá mạo hiểm không?"
Mười Một thản nhiên nói: "Ta không có lựa chọn nào khác."
Cuồng Triều thở dài, hắn biết Mười Một nói đúng, từ lúc hắn quyết định dẫn dụ các trưởng lão Vương gia ra ngoài thì hắn đã không còn đường lui, hoặc là giết sạch các trưởng lão của Vương gia, hoặc là sẽ triệt để gây thù chuốc oán với Vương gia, ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
"Vậy ngươi hãy cẩn thận." Cuồng Triều nói: "Ta sẽ luôn chú ý Vương Tung, có động tĩnh gì sẽ thông báo ngay cho ngươi."
"Ừm."
Lúc này, Vịt Bầu đã dừng xe, không phải hắn không muốn đi mà là không thể đi. Giao lộ giữa đường Tà Dương và đường Đại Đông đã kẹt cứng, không có khe hở nào để lách qua. Người Trung Quốc chính là như vậy, thích tận dụng mọi thứ. Nhất là lúc kẹt xe, chỉ cần có một khe hở cũng sẽ cố chui vào, kết quả là càng lúc lại càng kẹt. Gặp phải hoàn cảnh như vậy, Vịt Bầu cũng đành bó tay, dù kỹ thuật lái tốt đến đâu thì cũng phải ngồi nhìn.
"Lão đại." Vịt Đầu quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Kẹt cứng rồi."
Mười Một cầm lấy túi du lịch, nói: "Ngươi về trước đi." Nói xong, Mười Một mở cửa nhảy ra, dựng cổ áo lên để che mặt, cầm túi du lịch đi vào trong dòng xe nườm nượp.
Mười Một xách túi đi một đoạn đã đến điểm giao của hai con đường, lúc này đường Đại Đông cũng đã kẹt cứng, dòng xe dài dằng dặc nhìn giống như một con rết, hơn nữa là một con rết xộc xệch chân nọ chân kia. Mười Một thấy vậy bèn không đi tiếp nữa mà đi vào một con phố nhỏ trên đường Đại Đông. Này con phố này thông với một con đường khác, lúc này con đường kia không bị kẹt xe, muốn nhanh chóng đến chỗ Vương Tung thì phải tìm được một chiếc xe.
Hắn mới bước được vài bước, Cuồng Triều liền nói: "Sở Nguyên, vừa rồi Vương gia gọi cho Vương Tung nhưng hắn không bắt máy."
Mười Một lạnh nhạt đáp, dường như hắn đã đoán trước được việc này.
Cuồng Triều lại hỏi: "Đúng là cạm bẫy?" "Ừ."
"Thế nhưng cạm bẫy này không phải quá lộ liễu sao? Hơn nữa sao Vương Tung lại đoán trước được?" Truyện được copy tại
"Không biết." Mười Một vừa đi vừa nói: "Bất kể thế nào ta vẫn phải đến đó."
Cuồng Triều không biết có nên thở dài thay cho Mười Một không, không ai đoán trước được mọi việc sẽ như thế này. Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm: "Vừa rồi có một số điện thoại gọi cho ngươi nhưng ta không tra được, mà điện thoại của ngươi lại tắt máy."
Mười Một khẽ gật đầu, ngay cả Cuồng Triều cũng tra không được thì chỉ có thể là Long Hồn, mà trong Long Hồn chỉ có Tửu Quỷ mới gọi điện cho hắn. Lúc này Tửu Quỷ đột nhiên gọi điện cho hắn chắc chắn là nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ việc trên đường Tà Dương. Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, hôm qua hắn vừa bị Vương gia và Dương gia đuổi giết, hôm nay trưởng lão Vương gia liền bị giết? Nếu nói chuyện này không liên quan đến Mười Một thì cũng chẳng ai tin. Vậy nên Tửu Quỷ mới gọi điện đến xác nhận, nhưng Mười Một giấu tín hiệu của đồng hồ, điện thoại thì tắt, hiện giờ Tửu Quỷ không cách nào liên lạc được với hắn.
"Ngươi không gọi lại sao?" Cuồng Triều hỏi.
"Không cần." Trong lúc nói chuyện, Mười Một đã đi qua phố nhỏ đến con đường cái kia. Con đường này không những không kẹt xe mà còn khá vắng vẻ.
Không biết có phải số Mười Một đỏ không, hắn vừa bước ra khỏi phố nhỏ thì có một chiếc xe taxi đi đến trước mặt hắn. Mười Một vẫy tay, chiếc xe liền dừng lại bên cạnh hắn, lái xe hỏi: "Đi đâu?"
"Đường Hoàn Thành."
Lái xe ngẫm nghĩ, tựa hồ có chút khó xử, rõ ràng là hắn đang muốn đi đổi ca. Sau một lúc lâu hắn mới phất tay nói: "Được rồi, lên đi. Số anh may đấy, lúc này rất khó bắt được xe."
Mười Một cầm túi du lịch ngồi lên xe, lái xe bỏ cái biển báo không khách xuống, quay đầu chạy về hướng đường Hoàn Thành.