Thiết Ưng dường như ăn phải thuốc nổ, phát tiết tất cả sự tức giận của mình lên cánh cửa, cánh cửa vốn chỉ khép hờ không chịu nổi cú đá của hắn, lập tức văng ra khỏi khung cửa, đập lên tường, sau đó gãy đôi.
Mười Một ôm lấy cổ vẫn đang chảy máu nhìn về phòng khách, chỉ thấy Thiết Ưng và cao thủ khác của võ học tổ bộ dạng rất thảm hại. Lúc này hai người đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, trên quần áo ngoài những vết rách còn thấy không ít những vết máu, có lẽ là bị thương do giẫm phải bẫy của DK ở đầu cầu thang. Nhưng việc ở trong bán kính sát thương của lựu đạn mà chỉ bị thương nhẹ cũng làm cho Mười Một vô cùng kinh ngạc. Nếu như hắn sơ suất giẫm phải bẫy thì chắc chắn bị thương nặng hơn họ nhiều. Từ điểm này Mười Một hiểu mình còn kém xa so với các cao thủ chân chính. Trong Long Hồn quả nhiên không có kẻ nào tầm thường.
Thiết Ưng vừa xông vào đã thấy Mười Một đang đứng cạnh cửa phòng ngủ, y trừng mắt liếc hắn sau đó lao vọt vào phòng ngủ mà hắn đang đứng. Mười Một không cản đường hắn mà rất phối hợp, lui lại một bước nhỏ, chừa ra một lối đi. Hiển nhiên vừa rồi Thiết Ưng ở ngoài cửa đã nghe được tiếng DK đập vỡ cửa kính, hiểu được DK muốn chạy nên mới vội vàng xông tới như vậy.
Thiết Ưng và cao thủ Long Hồn kia lần lượt đi qua chỗ của Mười Một, nhanh chóng lao đến cửa sổ. Thiết Ưng chạy đến cạnh cửa sổ, thò đầu nhìn xuống dưới, nét mặt hắn liền lộ ra vẻ thẹn quá hóa giận. DK chạy thoát dưới tay của hắn rồi.
Thiết Ưng tức giận nhìn chằm chằm vào DK đang ở trên mặt đất. Sau khi đáp xuống đất DK cũng ngẩng, nở nụ cười tà mị với Thiết Ưng và cao thủ Long Hồn kia, đưa tay lên, làm ra động tác như nổ súng về phía bọn họ. Sau đó hắn ném cái bút dây thép đang cầm trong tay đi, rời đi không hề quay đầu lại.
Bút dây thép, cái tên nói lên tất cả, bề ngoài như một cái bút máy, ở trong là dây thép đặc chế. Đây là thiết bị đặc công dùng để chạy trốn và leo trèo, cũng không phải mặt hàng độc quyền của Ma Quỷ, nhưng cây bút của DK là loại đã được Ma Qủy cải tiến. Khi cần thiết, chỉ cần chĩa đầu bút ra sau đó ấn chốt, ngòi bút sẽ bị bắn đi ngay lập tức. Ngòi bút được làm bằng hợp kim đặc chế, cộng thêm lực đàn hồi cực mạnh của lò xo trong bút, do vậy sau khi bắn ra ngòi bút có thể dễ dàng găm vào vách tường bằng xi măng. Hơn nữa sau khi găm vào trong tường, trên ngòi bút còn mọc ra gai ngược làm cho ngòi bút ghim càng chắc vào tường. Ngoài ra còn có một dây thép đặc chế vô cùng bền chắc nối giữa thân bút và ngòi bút, dây này có thể chịu được lực căng tạo ra khi một người rơi xuống mà không đứt. Chỉ cần không để cây bút vuột khỏi bàn tay thì người cầm bút có thể an toàn nhảy từ trên cao xuống.
Đương nhiên, bút dây thép không phải là công cụ vạn năng để chạy chốn, nếu như nhảy xuống từ quá cao, sức căng khi rơi xuống quá lớn thì khi dây thép thẳng ra khó kẻ nào có thể đủ sức cầm chặt bút. Một khi để cây bút vuột khỏi tay thì nhất định sẽ ngã chết. Nhưng DK đã tính toán trước hắn vẫn có thể khống chế được khi nhảy xuống từ tầng chín, vậy nên hắn mới có thể nhảy xuống không chút do dự như vậy.
"Khốn kiếp." Thiết Ưng tức giận đập mạnh lên bậu cửa sổ, cú đập này rất mạnh, làm cho cả khung cửa đều rung lên.
Cao thủ Long Hồn đứng cạnh Thiết Ưng thở dài nói: "Hắn trốn mất rồi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Thiết Ưng "hừ" một tiếng, quay đầu nhìn Mười Một, tức giận trách mắng: "Sao ngươi không cản hắn lại?"
Mười Một ôm cổ, lạnh nhạt liếc nhìn hắn, không nói gì. Hắn đi đến cạnh chân giường, ngồi xổm xuống, lật tấm đệm rơi trên mặt đất, nhặt Trảm Nguyệt đang bị đè ở dưới lên.
Thiết Ưng hùng hổ bước tới, đẩy vào vai Mười Một, đồng thời lớn tiếng trách mắng: "Ngươi điếc sao? Ta đang hỏi ngươi đó, có nghe thấy không."
Khi bàn tay hắn chạm vào vai Mười Một, Mười Một đột nhiên vung tay lên, Trảm Nguyệt trong tay hắn chém thẳng vào cổ tay Thiết Ưng.
Thiết Ưng mau chóng rút tay về mới tránh được việc bị chặt đứt tay, tức giận gào lên: "Ngươi dám ra tay với ta?" Nói xong hắn tát thẳng vào mặt Mười Một, nghe tiếng gió phát ra có thể thấy Thiết Ưng đã thật sự nổi giận, cái tát này hắn không hề nương tay.
Ánh mắt Mười Một lộ ra sát khí, hắn không hề tránh cái tát này, tay trái vẫn ôm vết thương trên cổ, tay phải dùng Trảm Nguyệt đâm thằng về phía trái tim Thiết Ưng.
Thấy Mười Một dám ra sát chiêu với mình, Thiết Ưng giận tím cả mặt. Hắn không thèm tránh cú đâm của Mười Một, thêm lực vào cái tát, đồng thời bàn tay trái khép lại chém vào cổ tay Mười Một.
Khi hai người sắp động thủ với nhau, một bóng người lao thẳng vào giữa hai người, vị cao thủ Long Hồn mà Mười Một chưa biết danh hiệu kia tung mấy chưởng liên tiếp, chặn hết đòn tấn công của Thiết Ưng và Mười Một.
Thiết Ưng công kích bị tiêu di ở vô hình, không khỏi nổi giận nói: "Thiên thủ, ngươi có ý tứ gì?"
Mười Một lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn chưa từng thấy ai ra tay nhanh như vậy, trong chớp mắt đã đánh ra năm đòn. Trong những cao thủ mà hắn đã gặp, có lẽ chỉ có tốc độ ra đòn của Đán Đao có thể so được với hắn.
''Thiên Thủ!''
Thiên Thủ, quả nhiên người cũng như tên.
Cao thủ Long Hồn được Thiết Ưng gọi là thiên thủ không khỏi cười khổ, Thiết Ưng vốn không phải là người dễ nổi giận như vậy. Có điều hắn biết Thiết Ưng luôn có thành kiến với Mười Một, lần này Mười Một không thèm để ý đến cao thấp tôn ti ra tay với hắn, hơn nữa trước đó hai người đã phải chịu thiệt khi giẫm vào hố bẫy. Thế nhưng kẻ gây ra chuyện này là DK lại chạy mất trước mắt hai người. Tất cả những điều đó khiến cho Thiết Ưng muốn trút giận lên đầu Mười Một.
Thiên Thủ khẽ than, vẻ mặt ôn hoà khuyên: "Đều là đồng sự sao lại rút đao đánh nhau, không nên liều mạng với nhau."
Thiết Ưng cười lạnh nói: "Đồng sự? Ngươi nhìn hắn xem, hiện giờ đã không biết tôn ti lớn nhỏ, không coi ai ra gì, nếu ta không dạy dỗ hắn một chút thì sau này sao có thể ngẩng mặt lên."
Mười Một lạnh lùng nhìn hắn, vẫn không mở miệng nói chuyện.
Thiên Thủ giải hòa: "Thiết Ưng, Băng bị thương ở cổ, không thể mở miệng trả lời ngươi. Sao lại đi so đo cùng với hậu bối."
Thiết Ưng hừ một tiếng, hắn đã sớm nhận ra Mười Một bị thương ở cổ và ngực phải, nhất là vết thương ở cổ, không cẩn thận sẽ mất mạng. Máu thấm ướt cả người hắn, không biết hắn đã mất bao nhiêu máu. Nghĩ tới việc đó Thiết Ưng liền im lặng, đúng như Thiên Thủ nói, dù sao Mười Một cũng là hậu bối hơn nữa còn bị thương. Nếu hắn làm quá, việc này để cho những người khác trong tổ chức biết thì sẽ nói hắn ức hiếp hậu bối, danh tiếng này chắc cũng không dễ chịu gì.
Tuy nói vậy nhưng Thiết Ưng nuốt không trôi cục tức này, lạnh lùng trừng mắt với Mười Một: "Ngươi tới đây làm gì?"
Mười Một không thèm nhìn hắn, xoay người đi ra cửa.
"Ngươi..."
Thiết Ưng trợn tròn mắt, chỉ vào bóng lưng Mười Một, giận dữ định mắng mỏ, Thiên Thủ lập tức nắm lấy tay hắn, khuyên: "Được rồi, dù sao hắn cũng là người của Phượng tổ, đâu phải ngươi không biết khả năng bao che của lão Tửu Quỷ."
Thiết Ưng tức giận bỏ tay xuống, lạnh lùng nói: "Hắn cho là có Tửu Quỷ đỡ lưng nên có thể làm càn? Sau chuyện hôm nay, ta muốn xem lão Tửu Quỷ có thể bao che hắn được nữa không."
Thiên thủ khẽ thở dài, chờ đến khi Mười Một ước chừng đã đi gần đến cầu thang hắn mới cười khổ nói: "Chúng ta không có chứng cớ chứng minh việc ở đường Tà Dương là do băng làm."
Thiết Ưng liếc nhìn hắn, cười lạnh: "Ngoài hắn ra thì còn ai có thù với Vương gia như vậy? Hơn hai mươi người, không ai sống sót, thậm chí còn làm ảnh hưởng tới những người vô tội. Thậy là điên rồ."
Thiên Thủ lắc lđầu nói: "Được rồi, những việc như thế này cấp trên sẽ có quyết định, chúng ta cũng chẳng làm được gì. Trước hết đưa Vương Tung về đã." Nói xong Thiên Thủ liếc về phía nhà vệ sinh, với năng lực của bọn họ thì họ đã sớm nghe được tiếng thở dốc dồn dập của Vương Tung.
Thiết Ưng hừ khé, đi đến nhà vệ sinh. Khi bước đến cửa vào phòng khách hắn mới thấy ba thi thể trong phòng, nhíu mày, căm phẫn nói: "Súc sinh." Sau đó hắn liền đi cửa nhà vệ sinh, đặt tay lên nắm cửa.
Đúng lúc này Thiên Thủ bỗng nhiên nói: "Đợi một chút..." Thế nhưng đã chậm một bước, Thiết Ưng đã vặn nắm cửa. Vừa vặn xong Thiết Ưng liền biến sắc, chợt quát lên: "Chạy."
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, một quả cầu lửa cực lớn đập nát tường nhà vệ sinh, nhanh chóng lan ra bốn phía. Thiết Ưng vừa quay người chạy được hai bước đã bị cầu lửa nuốt gọn. Thiên Thủ suy nghĩ nhanh, quay người chạy đến cửa sổ DK vừa nhảy ra. Khi luồng sóng lửa cực lớn ập vào gian phòng Thiên Thủ đã nhảy lên bệ cửa sổ nhưng hắn vẫn chưa kịp nhảy xuống thì luồng khí nóng rực đã đập vào lưng hắn như một chiếc búa tạ. Thiên Thủ kêu lên, bị sóng lửa đẩy văng ra ngoài cửa sổ, rơi xuống phía dưới.
Đến tận lúc này vụ nổ mới lan ra bên ngoài. Những người gần đó nháo nhác ngẩng đầu lên, chỉ thấy tầng tám và tầng chín đã bị vụ nổi phá nát hơn nửa, ngay cả tầng bảy cũng chìm trong biển lửa.
DK ngồi trong một chiếc xe ở cuối phố, cười tà nhìn vào tòa nhà đã chìm trong biển lửa. Hắn cúi đầu nhìn vết đạn vẫn còn đang chảy máu trên ngực mình, dùng ngón tay chọc nhẹ vào miệng vết thương sau đó đưa ngón tay đã dính mau lên miệng rồi liếm. Trong đôi mắt xanh thẳm lộ ra vẻ hưng phấn.