Cái thế giới này thật sự đáng cười, những cao thủ chẳng phải là cao thủ cứ đi khắp nơi rêu rao, hệt như sợ người ta không biết đến sự tồn tại của mình vậy, còn làm ra cái gì mà bảng xếp hạng sát thủ, bảng xếp hạng lính đánh thuê, bảng xếp hạng vệ sĩ… Nhưng những cao thủ chân chính thì lại rất ít người biết tới, giống như Kim Cương trước mặt này vậy.
Chênh lệch, đây chính là chênh lệch.
Mười Một lần đầu tiên cảm thấy vô lực, một chưởng, Kim Cương dưới tình huống chẳng thể né tránh được đó đã tung ra một chưởng, chưởng lực không những đánh tan màn băng vụ của mà còn xâm nhập vào trong thể nội Mười Một.
Mười Một đau đớn rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, hắn ôm lấy bụng, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Kim Cương cũng không thừa thế truy kích, y vẫn đứng nguyên chỗ cũ, hai tay bắt chéo sau lưng, yên lặng đứng nhìn.
Mười Một chậm rãi đứng thẳng dậy, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Ta thua rồi, nhiệm vụ thất bại." Dứt lời bèn xoay người chạy về phía sau.
Lãnh Dạ vừa muốn đuổi theo Mười Một thì vai đã bị Bàn Phật giữ lại, Lạnh Dã có chút kinh hãi nhìn về phía Bàn Phật, hắn cảm thấy cánh tay của Bàn Phật nặng như cả một ngọn núi vậy.
Bàn Phật chậm rãi buông ra ra, vẻ mặt vẫn hệt như trước mà cười nói: "Không cần đuổi theo."
Lãnh Dạ lặng lẽ gật gật đầu.
Bàn Phật quay đầu lại nhìn Kim Cương hỏi: "Thế nào?"
Khuôn mặt Kim Cương vẫn lạnh như băng, y hơi nhếch miệng lên và nói với thanh âm lạnh lẽo: "Không tồi!" Đây là câu nói duy nhất mà Kim Cương phát ra từ khi tới đây đến giờ, dứt lời y lạI ngậm chặt miệng lại và chẳng nói thêm câu nào nữa.
Bàn Phật cười híp mắt lại nói: "Là rất không tồi, hơn nữa có còn dị năng về băng. Ồ, phản xạ của thần kinh và tốc độ đều đã đạt đến cực hạn của nhục thể, nếu được trải qua những đợt huấn luyện đặc thù, tiền đồ của hắn không thể hạn lượng được.
Kim Cương quay đầu lại nhìn về phía y.
Bàn Phật nhún vai cười nói: "Đừng có nhìn ta, hắn là đồ đệ của Thần Kiếm đó."
Kim Cương đột nhiên co người lại và lui về phía sau, sau nháy mắt thân ảnh y đã tiêu thất trong màn đên đen tối. Truyện được copy tại
Bàn Phật vỗ vỗ vai Văn Cường nói: "Được rồi, bọn ta đi trước đây. Lần này là do bọn ta quá sơ ý, sau khi ngươi về hãy nói chuyện với cấp trên, mỗi ngàu chúng ta đều sẽ phái người đến đây trông coi.
Văn Cường lộ ra vẻ mặt cảm kích nói: "Đa tạ Bàn Phật tiên sinh."
Bàn Phật cười ha hả rồi vung châm lao về hướng Kim Cương vừa đi.
Cho đến khi bọn họ đã đi xa, Lãnh Dạ mới thở dài nói: "Đây mới là cao thủ, thật là chênh lệch a, ai…"
Văn Cường vỗ vỗ vai Lãnh Dạ an ủi: "Cậu còn trẻ, chỉ cần nổ lực, cuối cùng cậu cũng sẽ có thể đạt tới mức đó thôi."
Lãnh Dạ cười khổ một cái, tiếp đó không nói gì thêm, đôi mắt lại nhìn về phía Văn Vi.
Từ đầu tới cuối, Văn Vi vẫn luôn chú ý tới Mười Một, cho đến sau khi Mười Một đi nàng vẫn ngây ngốc mà nhìn về hướng đó.
Trên mặt Văn Cường lộ ra một tia bất lực mà cười khổ.
Lãnh Dạ hít sâu một hơi nói: "Ngày mai hãy tìm người thu dọn chỗ này đi, hôm nay hãy cứ ở chỗ tôi trước đã!"
Văn Cường điểm đầu nói: "Được."
Mau chóng lao đi giữa hai hàng cây đại thụ um tùm, Mười Một lái chiếc xe mau chóng lao về phía trước. Hắn không dám dừng lại, tịnh không phải vì hắn sợ Kim Cương hay Bàn Phật, với thân pháp quỷ mị của Kim Cương vừa rồi, nếu muốn đuổi thì hắn tuyệt đối chẳng thể thoát nối. Mười Một chỉ lo lắng về Lãnh Dạ, hắn đã quá hiểu đối thủ này rồi, Lãnh Dạ chẳng thể bỏ qua cơ hội này. Tuyệt đối sẽ không.
Chiếc xe cứ mau chóng lao đi giữa hai hàng cây, nhưng thị tuyến của Mười Một đã dần dần trở nên mơ hồ, chỉ là một chưởng của Kim Cương mà đã khiến hắn bị thương đến mức này. Công lực thực đáng sợ, đây chính là thực lực của Long Hồn.
Cái này mà đệ nhất sát thủ tây phương, vương bài sát thủ của "Ma Quỷ", trước mặt Long Hồn hắn căn bản chỉ là một đứa bé vừa mới học đi mà thôi, chẳng kham nổi một kích.
Đây là lần đầu tiên Mười Một có cảm giác vô lực, quá mạnh, thật sự quá mạnh.
Cánh tay hắn nắm chặt vào chiếc vô lăng, rất chặt, rất chặt.
Hô hấp của Mười Một càng ngày càng dồn dập, một chưởng đó của Kim Cương không chỉ chấn cho kinh mạch hắn bị thương mà còn đem tất cả những hàn khí bên ngoài ép trở lại người hắn. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, bản thân Mười Một đã có dị năng có thể khống chế băng rồi, chỉ cần mau chóng ép hàn khí trong thể nội ra là sẽ chẳng còn gì đáng ngại. Nhưng hắn lại đã từng luyện qua tâm pháp của Long gia, loại tâm pháp này thế nào lại theo con đường cương mãnh, luyện đến cực hank có thể dùng công lực bản thân để tạo thành một bức màn lửa tạm thới. Khi hàn khí vừa tiến nhập vào thể nội, chân khí Long gia trong đan điền tự động vận hành, muốn bức chỗ hàn khí này ra ngoài. Hai thuộc tính âm dương giao kích trong thân thể lập tức khiến cho thương thế của Mười Một càng thêm trầm trọng, kinh mạch toàn thân hệt như đã vỡ nát ra vậy. Nếu còn tiếp tục như vậy, Mười Một chết chắc không sai, chuyện này Kim Cương cũng chẳng thể ngờ được.
Thân thể của Mười Một bắt đầu không ngừng lắc lư cùng chiếc xe, mũi và miệng của hắn bắt đầu xuất hiện những vệt máu.
Bỗng dưng, trước mắt Mười Một tối sầm lại, chiếc xe lao thẳng vào một hàng cây bên đường…
Đao quá. Trong mơ hồ, Mười Một cảm thấy thân thể mình đau đớn như bị xé rách toang ra.
Bên tau hắn tựa hồ còn nghe thấy những tiếng gì đó như kiểu kim loại va vào nhau, còn có những tiếng nói chuyện rất khẽ.
Ý thức của Mười Một rất mơ hồ, hắn cố gắng tập trung toàn bộ chú ý lực lại, đột nhiên toàn thân hắn đau lên dữ rồi, sau một tiếng rên khẽ hắn liền hôn mê đi.
Một bàn tay nhỏ nhắn sờ lên trán Mười Một, tiếp đó lại sờ lên ngực hắn, tiếp đó trượt xuống bụng, Bàn tay đó ấn ấn vào bụng Mười Một mấy lần, sau đó lấy ra một ống tiêm, bên trong chứa đầy dịch để màu đen xì, sau đó thì cắm thẳng xuống bụng hắn, trực tiếp truyền dịch thể đó vào trong bụng Mười Một, sau khi tiêm xong mới rút ra.
Màn đêm, một màn đêm vô cùng vô tận, một thế giới được giao hòa bởi nóng và lạnh.
Mười Một muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng chẳng có cách nào phát ra thanh âm được. Hắn muốn dùng toàn lực để chạy đi, nhưng đôi chân lại hoàn toàn chẳng còn chút khí lực.
Mười Một không ngừng co giật trên mặt đất, nhưng trận gió lạnh không ngừng thổi qua thân thể xích lõa của hắn.
Trời đất như xoay chuyển, thế giới không ngừng biến hóa.
Không có một tia sáng nào, cảm giác duy nhất còn lại chỉ là thống khổ…
Khong biết đã qua bao nhiêu thời gian, phảng phất như đã mấy ngày, lại phảng phất nưh vô số năm tháng qua đi, cuối cùng Mười Một đã tỉnh lại.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, trước mắt hắn là khoảng không trắng xóa, rất giống một gian phòng nghiên cứu khoa học, nhưng lại có chút khang khác.
Đây là một không gian bị phong bế, xung quanh là từng đống các loại thiết bị hiện đại, tất cả tràn ngập trong gian phòng không quá lớn này khiến cho nó chút nữa thì chẳng còn cả lốI đi.
Tại nơi không xa có một người thân mặc bạch y đang quay lưng về phía hắn, tựa hồ như đang làm cái gì đó trước một màn hình máy tính, Người này rấtgaayf, gầy đến mức Mười Một còn hoài nghi rằng, liệu một cơn gió thổi đến có làm y ngã được khong? Đầu tóc y trắng xóa, niên kỷ có lẽ đã rất lớn rồi, hơn nữa tóc còn rất dài, nhìn từ sau lưng thì chẳng biết là nam hay nữ.
Mười Một khẽ động ngón tay, hắn cảm thấy mình chẳng thể dùng lực được, hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ khẽ khàng.
Người này không biết có phải điếc hay không, không ngờ y lại không nghe thấy tiếng động lạ sau lưng, vẫn chăm chú vào công việc trên tay mình.