Mười Một và Đại Đầu đang quan sát lẫn nhau thì đột nhiên có một tiếng hừ lạnh bất bình.
Đại Đầu đồng thời liếc nhìn Vũ Đại Lang đang tỏ ra tức giận sau đó ánh mắt lại tiếp tục quan sát đối phương.
Đại Đầu nhếch miệng, lên tiếng trước: "Ta vẫn rất muốn gặp ngươi, nhưng không ngờ lại gặp trong tình huống như thế này."
Mười Một lạnh nhạt nhìn hắn, mở miệng nói: "Ngươi không nên tới."
Đại Đầu lắc đầu, nói: "May là ta đã tới."
Hai người này vừa gặp nhau đã sử dụng chiến thuật tâm lý, lời nói tỏ rõ vẻ quyết liệt. Câu nói của Mười Một có ý là: ngươi không nên tới, cho dù tới cũng sẽ chết ở trong tay ta, tự nhiên Đại Quyển các ngươi lại tổn thất mất một thành viên chủ chốt.
Mà câu "may là ta đã tới" của Đại Đầu dường như đang đề cao Mười Một, giống như Đại Đầu cũng nhận định rằng Hứa Vũ Cường và Vũ Đại Lang không phải là đối thủ của Mười Một, vì thế mà nói thêm hai chữ "may là". Thực ra trong lời nói của hắn còn có ẩn ý khác, đánh giá cao Mười Một nhưng cũng đồng thời hạ thấp y. Ý thực sự trong lời nói của Đại Đầu là: may là hôm nay có ta ở đây, vì lẽ đó mặc kệ ngươi có âm mưu hay kế hoạch gì cũng đừng mong thực hiện được. Ta thừa nhận Vũ Đại Lang và Hứa Vũ Cường không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta thì có thể dễ dàng đối phó với ngươi. Biết điều thì hãy nhanh chóng rời đi, nếu không ngươi sẽ không có được kết cục tốt lành gì.
Lời nói của hai người đầy thâm ý, loại thô kệch như Vũ Đại Lang không thể hiểu được, nhưng Hứa Vũ Cường đang ngồi cùng Trương Chấn và Dương Tư Vũ trong xe bỗng nhíu mày. Từ lời nói của hai người có thể nhận ra Mười Một và Đại Đầu đều rất cứng rắn, không bên nào chịu lùi bước. Một bên quyết tâm giết Trương Chấn cho bằng được, một bên biểu lộ muốn bảo vệ người bằng cứ giá nào, vì thế cuối cùng giữa hai người này chắc chắn sẽ có một trận chiến. Có điều sau khi chiến đấu với Hắc Ám Thập Tự thì liệu còn mấy huynh đệ đang ở đây có thể sống sót trở về? Hứa Vũ Cường từng hợp tác với Hắc Ám Thập Tự nên biết đội lính đánh thuê nhỏ này có sức chiến đấu kinh khủng đến thế nào, hơn nữa dường như lần này sau lưng Hắc Ám Thập Tự còn có quân đội Trung Quốc và Vận Mệnh, thậm chí cả Long Hồn.
Hứa Vũ Cường liếc Trương Chấn đang ngồi chán chường ở bên cạnh, đôi mày từ từ giãn ra. Đối thủ mạnh thì đã sao? Chiến sỹ của Đại Quyển cũng không phải một lũ vô dụng. Họ đã nhận nhiệm vụ này thì cho dù có chết cũng nhất định phải đưa Trương Chấn về căn cứ một cách an toàn. Đây là danh dự của lính đánh thuê, danh dự của Đại Quyển. Nghĩ tới đây, Hứa Vũ Cường không khỏi nắm chặt cây súng tự động đang đặt ngang trên đùi, trong lòng sinh ra hào khí ngút trời.
Dù đối thủ là ai, Đại Quyển cũng chưa bao giờ e ngại.
Bên ngoài, Mười Một lạnh lùng nhìn Đại Đầu, mở miệng nói: "Có ngươi hay không cũng như nhau."
Đại Đầu cười nói: "Nói mồm cũng vô dụng, nếu ngươi có bản lĩnh như vậy thì chúng ta cũng đành nhận thua."
Mười Một chăm chú nhìn Đại Đầu, khẽ gật đầu, nói: "Khai chiến đi."
Đại Đầu còn chưa mở miệng Vũ Đại Lang đã hét lên: "Đánh thì đánh, ai sợ thì đó là đồ con rùa."
"Đoàng" Vũ Đại Lang vừa mới dứt lời thì trong rừng bỗng vang lên một tiếng súng, một viên đạn súng ngắm bắn thẳng vào nóc chiếc xe việt dã bên cạnh Đại Đầu làm tóe ra tia lửa sau đó văng đi. Nóc chiếc xe chỉ bị tróc sơn và có một vết xước nho nhỏ. Mấy chiếc xe việt dã này đều đã được gia cố đặc biệt, vỏ xe dày đến mức đạn súng ngắm cũng bắn không thủng. Từ điểm này có thể đoán rằng kính xe rất có thể cũng là kính chống đạn. Sức phòng ngự của chiếc xe cao như vậy, chẳng trách Đại Quyển dám để Trương Chấn ngồi yên trong xe.
"Mẹ nó." Vũ Đại Lang sợ hết hồn, không chỉ có hắn mà tất cả các chiến sỹ Đại Quyển đều bị phát súng bất ngờ này làm cho giật mình. Phát súng này chỉ lệch đi hơn mười phân là sẽ trúng Đại Đầu, nghĩ đến hậu quả của việc đó tất cả mọi người không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tay súng bắn tỉa kia thật vô liêm sỉ, đê tiện, Vũ Đại Lang và các chiến sỹ Đại Quyển khác đều tỏ ra rất phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía tiếng súng vừa vang lên.
Chỉ có Đại Đầu vẫn đứng yên, sắc mặt bình thản, thậm chí phát súng vừa rồi cũng chẳng thể làm cho hắn phải chớp mắt. Khi tiếng súng vang lên, hắn liếc qua chỗ tay súng bắn tỉa kia sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Mười Một. Có điều khi nhìn lại hắn không khỏi ngẩn người, bởi vì chỗ Mười Một vừa đứng giờ đã không một bóng người, dường như Mười Một đã tan biến vào không khí vậy.
Đại Đầu lắc đầu, nở nụ cười đầy thâm ý, lẩm bẩm nói: "Một tên thú vị." Hắn hiểu tay súng bắn tỉa kia nổ súng với mục đích là tuyên chiến đồng thời thu hút sự chú ý của họ, tạo cơ hội cho Mười Một bỏ chạy. Công bằng mà nói, nếu như không có phát súng này gây rối thì Mười Mộ muốn rời đi cũng không dễ. Chỉ cần hắn có dấu hiệu muốn chạy trốn, Đại Đầu sẽ hạ lệnh nổ súng không chút do dự. Nếu có thể tiêu diệt thành viên chủ chốt của đối phương trước khi trận chiến bắt đầu thì trận chiến sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa lần này đối phương lại tự mình dẫn xác tới.
Đê tiện, vô liêm sỉ, không quân tử? Trong từ điển của lính đánh thuê không có những từ này, từ trước đến giờ lính đánh thuê vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, trong từ điển của bọn họ chỉ có sống và chết, thắng và thua, không tồn tại khái niệm vô liêm sỉ. Thừa lúc ngươi gặp khốn để lấy mạng ngươi, với lính đánh thuê đó là một tư tưởng quang vinh.
Không thể không tán thưởng đối phương nắm bắt thời cơ rất tốt, Mười Một vừa mới nói "khai chiến" xong, tay súng bắn tỉa kia liền nổ súng không chút do dự, hơn nữa mục tiêu lại là người các chiến sỹ Đại Quyển quan tâm nhất - Đại Đầu, chỉ có hắn gặp chuyện mới có thể thu hút sự chú ý của các chiến sỹ Đại Quyển một cách tốt nhất. Ngay khi sự chú ý của các chiến sỹ Đại Quyển đều dồn vào tay bắn tỉa thì Mười Một nhanh chóng rời đi, không để cho họ kịp phản ứng. Nếu tay súng bắn tỉa kia nổ súng sớm một chút hay muôn một chút, hoặc Mười Một rút về sớm hay muộn hơn một chút thì kết quả đã khác hẳn. Từ đó có thể thấy được Mười Một và tay súng bắn tỉa kia phối hợp vô cùng ăn ý, sự ăn ý như vậy không thể có được chỉ trong một sớm một chiều, vì thế không cần nói cũng biết tay súng bắn tỉa này là ai. Chỉ có Lãnh Dạ mới có thể phối hợp với Mười Một ăn ý đến mức này.
Những người khác của Đại Quyển cũng nhanh chóng phát hiện Mười Một đã chuồn mất, Vũ Đại Lang vô cùng tức giận, chửi bới liên tục. Mắng một hồi lâu xong hắn còn nhổ một bãi nước bọt về phía Lãnh Dạ vừa nổ súng, hoàn toàn không quan tâm đến việc mình ở giữa nơi trống trải, phơi mình trước họng súng của đối phương.
Mà Đại Đầu cũng không vào trong xe, vẫn đứng yên nhìn nơi Mười Một vừa biến mất, dường như đang ngẫm nghĩ gì đó. Không thể không nói chiêu này của Mười Một đã đặt ra một vấn đề khó cho bọn họ, bọn họ muốn tiếp tục tiến lên thì phải dọn dẹp đống vật cản đường kia, thế nhưng đối phương có hai tay súng bắn tỉa, chỉ cần phía Đại Quyển phái người đi dọn đường thì bọn họ nhất định sẽ bắn lén người đi dọn dẹp, Đại Quyển dù có tự tin đến đâu cũng không dám liều lĩnh hy sinh các chiến sỹ vào một việc như vậy. Huống hồ nhiều cây to và đá lớn như vậy đến khi nào thì mới dọn xong? Chờ đến lúc dọn xong có lẽ cũng đã bị người ta giết sạch rồi. Vì lẽ đó con đường này bọn họ không cách nào đi qua, trừ khi giết chết Thiên Táng và Lãnh Dạ thì họ mới có thể yên tâm dọn đường.
Nhưng nếu muốn giết Lãnh Dạ và Thiên Táng, Đại Quyển tất phải đứng trước hai lựa chọn: Tất cả mọi người xông vào rừng tử chiến với bọn Mười Một? Hay là chỉ phái một nhóm người vào?
Nếu tất cả đều xông vào thì, nhất định phải mang theo Trương Chấn và Dương Tư Vũ, thế nhưng như vậy chẳng khác nào dâng bọn họ cho Mười Một. Đừng quên bên phía Mười Một có hai tay súng bắn tỉa thiện xạ, nếu để cho bọn họ chớp được thời cơ cho Trương Chấn một phát súng thì nhiệm vụ lần này của Đại Quyển sẽ thất bại. Vì lẽ đó tuyệt đối không thể làm vậy.
Thế nhưng phái một nhóm vào cũng không ổn, từ những tư liệu thu thập được về Mười Một có thể thấy Mười Một giỏi nhất chính là phân tán đối phương sau đó đánh tan từng bộ phận, hơn nữa lần nào cũng thành công. Mặc dù Đại Đầu rất có lòng tin với các chiến sỹ Đại Quyển nhưng một khi phải đối mặt với một tên quái vật như Mười Một ngay cả hắn cũng không quá tự tin.
Nhìn đống đá và cây đổ đang chắn đường, Đại Đầu cũng không khỏi cảm thấy khó xử. Họ hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch của Mười Một, nhưng không thể không làm theo ý hắn, bởi vì không còn cách nào khác.
Không thể dọn đường, e rằng mọi người chết hết vẫn không thể dọn xong. Mang Trương Chấn và Dương Tư Vũ vào rừng cũng không được, bởi vì Đại Quyển không dám mạo hiểm như vậy. Lựa chọn duy nhất chính là phái một đội vào rừng, đội đó gần như chắc chắn sẽ bị diệt sạch, nhưng ít ra bọn họ còn có thể giữ chân người của Hắc Ám Thập Tự, thậm chí phát hiện ra vị trí của đám Mười Một, giúp cho những chiến sỹ phía sau cảnh giác hơn.
Đại Đầu nhìn về đám người Vũ Đại Lang, ra quyết định, vẫy tay kêu: "Tiểu Vũ, lại đây."
Vũ Đại Lang cầm súng bước tới, nói: "Đại Đầu ca."
Đại Đầu ra lệnh: "Ta mang theo mấy anh em vào rừng, ngươi và tiểu Cường ở lại bảo vệ thằng nhóc họ Trương kia cho tốt. Nhớ kỹ, phải bảo vệ được người bằng bất cứ giá nào."
Vẻ mặt Vũ Đại Lang trở nên nghiêm nghị, nói: "Chỉ mấy tên kia sao xứng để Đại Đầu ca ra tay, để ta là được rồi." Nói xong hắn liền vỗ ngực bồm bộp.
Đại Đầu lắc đầu, nói thẳng: "Ngươi không phải là đối thủ của Mười Một." Thấy Vũ Đại Lang muốn nói tiếp, hắn cau mày nói: "Đừng cãi, quyết định như vậy đi."
"Nhưng..." Vũ Đại Lang còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy vẻ kiên quyết của Đại Đầu liền biết mình có nói nữa cũng chẳng ích gì, hắn thở dài nói: "Vậy cũng được, Đại Đầu ca phải cẩn thận."
Đại Đầu gật đầu, căn dặn vài câu sau đó gọi thêm vài chiến sỹ Đại Quyển, sáu người đi thẳng về phía Mười Một vừa biến mất.
Cùng lúc đó, trên một cái cây trong khu rừng rậm rạp, Mười Một giấu mình trong tán cây, nhìn sáu người Đại Đầu rời khỏi đoàn xe, đi về phía bọn họ.
"Đến rồi." Giọng nói của Lãnh Dạ vang lên trong tai hắn: "Sáu người, gã Đại Đầu kia cũng nằm trong đó."
"Cứ để ta." Mười Một thản nhiên nói: "Ngươi và Thiên Táng tiếp tục theo dõi, chỉ cần bọn họ có hành động gì khác thường, hoặc Trương Chấn xuất hiện thì nổ súng ngay."
"Biết rồi." Lãnh Dạ bĩu môi. Đại Quyển thật là quá vô sỉ, gia cố ba chiếc xe việt dã kia như xe chống đạn, làm cho tác dụng của hắn và Thiên Táng trong trận chiến này giảm đi rất nhiều. Nếu như ba chiếc xe kia chỉ là xe bình thường, hắn có thể dễ dàng bắn nổ từng chiếc một, dù Trương Chấn đang ngồi trong chiếc xe nào cùng đều phải chết. Nhưng ý định này của hắn đã chết từ trong trứng nước ngay khi biết xe của Đại Quyển là xe chống đạn. Hắn và Thiên Táng chỉ có thể trở thành mối đe dọa làm cho đối phương không dám dọn đường chứ không thể làm gì khác, quả thực là anh hùng không có đất dụng võ, nghĩ lại vẫn còn thấy uất ức.