Sâu trong rừng, Mười Một lảo đảo chạy về phía trước, để lại phía sau một vết máu dài khiến cho người ta nhìn mà phải kinh hãi. Hắn đã bắt đầu lảo đảo, sắc mặt cũng càng lúc càng trắng bệch. May là nơi này vẫn chỉ là rìa của rừng rậm nguyên thủy, ít có khả năng xuất hiện mãnh thú nếu không thì mùi máu tanh trên người hắn có thể thu hút rất nhiều mãnh thú đến.
Gien đã bắt đầu tự chữa trị. Hắn có thể cảm giác được sức lực trong thân thể đang dần dần mất đi, chỉ trong thời gian ngắn thể lực của hắn sẽ nhanh chóng giảm đến mức đức còn không vững.
Bỗng dưng bước chân Mười Một lảo đảo, thân thể đổ về phía trước, hai tay hắn chống xuống đất, cánh tay run rẩy không ngừng. Mồ hôi túa ra khắp trán, chảy xuống, hắn vẫn nghiến chặt răng, không rên một tiếng nào.
Trong những lỗ máu nhìn mà ghê người trên lưng hắn, cơ thịt đang nhanh chóng sinh trưởng với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, những viên đạm găm trong da thịt dần dần bị đẩy ra ngoài. Hắn trúng bảy phát đạn, nếu người khác bị thương như vậy thì đến động đậy còn không nổi chứ đừng nói đến việc kiên trì chạy đến tận đây giống hắn, chỉ riêng ý chí cầu sinh này cũng đủ làm cho người ta phải nể phục. may là Mười Một tránh được không để viên đạn nào trúng đầu hay tim, chỉ cần có một viên đạn trúng tim hắn thì e rằng hắn sẽ gục xuống tại chỗ. Còn những bộ phận khác trên thân thể thì Mười Một cũng không thể quan tâm hết được, chỉ cần hắn còn sống thì gien sẽ tiến hành tự động chữa trị, vết thương nghiêm trọng đến đâu cũng có thể khỏi hẳn chỉ trong thời gian ngắn.
Gien bất tử quả thật rất biến thái, thế nhưng cái giá phải trả cũng rất lớn. Khí công và dị năng băng trong thân thể bị rút ra, giảm xuống với tốc độ chóng mặt. Việc tế bào tự tách ra sau đó nhân đôi cần rất nhiều năng lượng, mà năng lượng này được lấy từ nội công Long gia, Thái Cực công và dị năng băng mà Mười Một khổ luyện. Nói một cách chính xác thì đó chính là một quá trình tiến hành nhờ gia tăng tốc độ trao đổi chất, có điều Mười Một không thể khống chế được quá trình này.
May mà Mười Một đã sớm đoán trước, không dùng dị năng băng trong lúc chiến đấu với Đại Đầu nếu không e rằng hắn chẳng còn đủ năng lượng để duy trì quá trình này. Dị năng dùng xong không thể khôi phục lại ngay, nếu nói thân thể là đập chứa nước thì dị năng chính là nước được trữ ở trong đạo lúc bình thường, dùng đi bấy nhiêu thì ít đi bấy nhiêu, cần khổ luyện để tích lũy lại, không còn cách nào khác. Có ai từng thấy đập chứa nước xả sạch nước sau đó có thể tích đầy ngay chưa? Làm dị năng giả cũng không dễ dàng gì, bọn họ cần phải khổ tu trong thời gian dài chỉ để mở rộng "đập chứa nước" của bản thân để chứa được càng nhiều "nước". Sau khi dùng hết dị năng bọn họ lại phải cần thời gian tích lũy lại "nước".
Trước đó để cứu Âu Dương Nguyệt Nhi Mười Một đã không chút do dự tiêu hao sạch năng lượng băng của mình, làm cho năng lượng trong cơ thể cạn kiện, không bị mất đi hoàn toàn dị năng băng đã là may mắn của hắn. Mới chỉ có mấy ngày trôi qua, dị năng băng đương nhiên vẫn chưa thể trở lại như cũ. Vì lẽ đó trong lúc chiến đấu với Đại Đầu hắn không muốn dùng đến dị năng băng, cũng không phải là không muốn mà là không thể. Năng lượng đã rất ít ỏi nên không thể tiêu hao thêm, nếu chẳng may bị thương mà không đủ năng lượng dị năng băng thì Mười Một cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có thể sẽ không có chuyện gì xảy ra, việc tự động chữa trị sẽ không xảy ra, cũng có thể sẽ mất mạng vì năng lượng trong cơ thể mất cân bằngnói. Tuy Mười Một không sợ chết nhưng hắn không có ý định chết ở chỗ này, chết một cách vô nghĩa, vì lẽ đó hắn không dám mạo hiểm.
Bảy viên đạn bắn trúng Mười Một thì có ba viên găm không sâu, đầu đạn sắp bị cơ bắp ép ra ngoài. Nhưng bốn viên còn lại đều găm sâu vào thân thể, thậm chí có một viên xuyên qua phổi, suýt chút nữa đục xuyên thân thể, muốn đẩy bốn viên đạn này ra cũng không dễ dàng gì. Cũng may trong quá trình chữa trị thân thể của hắn dường như cũng bài xích những viên đạn, vừa tự động chữa trị vừa dần dần đẩy các viên đạn ra. Có điều quá trình này vô cùng đau đớn, nếu là người bình thường thì đã sớm ngất lịm vì đau đớn, nhưng Mười Một vẫn nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng, chưa thèm nhíu mày một lần nào.
Những đầu đạn dính máu dần dần lòi ra khỏi những lỗ máu trên lưng Mười Một, cuối cùng cũng bị bắp thịt ép hẳn ra ngoài. Trên thành lỗ máu mọc ra những sợi tơ thịt, những sợi tơ này ngọ nguậy, quấn chặt lấy nhau, dung hợp và phát triển với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ trong chốc lát trên người Mười Một đã không còn vết thương nào, ngay cả vết thương do bị lê ba cạnh đâm ở trên bụng cũng đã hoàn toàn khép lại. Có điều chỉ có sáu đầu đạn bị đẩy ra khỏi thân thể rơi xuống đất, viên đạn xuyên thủng phổi bị kẹt giữa xương sườn và cơ bắp nên không thể đẩy ra ngoài. Đó là vì phổi của hắn đã được chữa trị xong trước khi viên đạn bị đẩy ra nên viên đạn không có đường ra, cuối cùng kẹt lại trong cơ thể hắn. Viên đạn nằm ở đó cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần chờ Mười Một khôi phục thể lực thì hắn có thể tự dùng dao cắt ngực để moi viên đạn ra.
Những vết thương trên người rốt cuộc cũng được chữa trị hoàn toàn, nhưng toàn thân Mười Một đầm đìa mồ hôi, cảm thấy như chẳng còn đủ sức động đậy chỉ một đầu ngón tay. Hắn vẫn chống hai tay trên mặt đất, thở hổn hển, mồ hôi nhỏ tong tong xuống từ đuôi tóc và mũi, chỉ trong chốc lát khoảnh đất trước mặt hắn đã thấm đấm mồ hôi.
Mặc dù giờ phút này thể lực đã vô cùng suy kiệt nhưng Mười Một vẫn cố gắng đứng lên, đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nên hắn không được phép nghỉ ngơi. Tứ chi hắn tê dại đến mức gần như không còn cảm nhận được sự tồn tại của chúng, nhưng Mười Một dùng nghị lực kiên cường ép chúng chống đỡ thân thể suy yếu này.
"Năng lực không tồi." Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói bình thản, bình thản đến mức không chứa chút tình cảm nào con người. Phảng phất như đó là tiếng nói của một người máy vậy.
Giọng nói phát ra ở vị trí chưa đến ba mét sau lưng Mười Một, lần đầu tiên trong đời hắn bị người khác tiếp cận gần đến vậy mà không phát hiện ra, trong lòng đột nhiên có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Con ngươi Mười Một đột nhiên co lại, trong khoảnh khắc này phản ứng của thân thể hắn thậm chí còn nhanh hơn phản ứng của ý thức, hắn chẳng suy nghĩ gì, chỉ nghiêng người theo bản năng, ném Thiên Trảm về phía sau. Người ta thường nói khi gặp phải nguy cơ thì có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn khó mà tưởng tưởng, quả thực đúng là như vậy, Mười Một vốn đứng cũng không vững nhưng khi có cảm giác nguy hiểm lại có thể bộc phát ra sức mạnh không ngờ, Thiên Trảm hóa thành một vệt màu đen, xé rách không khí, bắn thẳng về phía người vừa lên tiếng ở phía sau.
Sau cú ném này dường như Mười Một đã cạn kiệt sức lực, lảo đảo lùi vài bước, cuối cùng phải dựa vào một thân cây mới không ngã gục xuống.
Thiên Trảm xé rách không khí, biến thành một bóng đen bắn thẳng về phía trái tim người ở phía sau Mười Một, nhưng dường như hắn chẳng hề có ý định tránh né, mặc cho Thiên Trảm càng lúc càng bay gần đến trái tim của mình, chỉ lạnh lùng bình thản nhìn Mười Một.
"Phập." Thiên Trảm rốt cục đã đâm trúng người kia, cắm sâu vào trái tim hắn, máu phụt ra từ lông ngực. Nhưng hắn thậm chí chẳng thèm nhíu mày, không thèm quan tâm vết thương của mình, chỉ bình thản nhìn Mười Một, bình thản đến mức làm cho người ta phát sợ. Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
Giờ phút này, rốt cuộc Mười Một đã nhìn rõ người đó.
Đây là một thanh niên trẻ tuổi, có lẽ chỉ tầm hai mươi tuổi, gương mặt đặc trưng của người phương đông, mái tóc không dài không ngắn, gương mặt sáng sủa đẹp trai khiến người khác nhìn sẽ có ấn tượng tốt. Thế nhưng ánh mắt của hắn rất lạnh, trong sự lạnh lùng lại chứa đầy mệt mỏi tang thương. Vẻ tang thương chỉ có được khi người ta trải qua vố ố tôi luyện, nhìn thấu sinh tử luân hồi, gần đất xa trời mới có thể có được lại không ngờ xuất hiện trong mắt một thanh niên trẻ tuổi.
Tuy rằng Mười Một cũng làm cho người ta có cảm giác hắn rất lạnh lùng nhưng sự lạnh lùng của hắn rất khác sự lạnh lùng của người thanh niên này. Mười Một lạnh lùng và vì hắn coi thường sinh mạng, không quan tâm đến sống chết của bất cứ ai, kể cả chính mình. Nhưng người thanh niên này lạnh lùng là do hắn đã quá mệt mỏi tang thương, phảng phất như cả thế giới chỉ còn lại mình hắn.
Nếu như nói sự lạnh lùng của Mười Một có mùi vị máu tanh thì sự lạnh lùng của người này lại tràn ngập vẻ tĩnh mịch. Đúng, không chỉ có ánh mắt của hắn mà cả người hắn đều tỏa ra một thứ khí tức tĩnh mịch.
Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, Mười Một phảng phất như hiểu được sự cô độc trong ánh mắt hắn, đó là một loại cô độc mà Mười Một không thể diễn tả thành lời. Trước đây Mười Một cho là mình là cô độc, nhưng giờ phút này hắn nhận ra sự cô độc của hắn chẳng là gì khi so với người này. Sự cô độc của người thanh niên này mới thực sự sâu sắc, làm cho người ta cảm thấy hắn như đã thoát khỏi trần tục.
Nếu như nói Mười Một là một con sói cô độc rời bỏ bầy sói, một mình kiếm ăn giữa trời đất tràn ngập băng tuyết thì người này chính là một con sói cô độc đã thoát ly khỏi thiên nhiên, gạt bỏ cả thế giới nàhy.
Trong thế giới của hắn chỉ còn lại mình hắn.
Ý nghĩa này chỉ thoáng qua trong đầu Mười Một, ánh mắt Mười Một nhanh chóng chú ý đến Thiên Trảm đang cắm sâu vào ngực người này. Khi thấy máu phun ra từ vết thương thì con người Mười Một đột nhiên co lại, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn biết Thiên Trảm quả thực đã đâm trúng trái tim của người kia, nếu không thì máu không thể phun ra nhiều đến vậy. Nhưng sao hắn không chết? Sao sau khi trái tim bị đâm thủng hắn lại vẫn có thể đứng im không chút lay động, nét mặt không chút biến đổi?
Rốt cuộc hắn là ai?
Lúc Mười Một ném Thiên Trảm đi hắn cũng không hy vọng vào việc có thể làm người này bị thương, dù sao có thể thần không biết quỷ không hay đến sau lưng hắn thì chắc chắc là thực lực của người này vô cùng đáng sợ. Ngay người đến giờ mà Mười Một vẫn chưa thể nhìn thấu là Tửu Quỷ cũng không thể đến sau lưng hắn ba mét mà không bị phát hiện, từ điểm này có thể thấy thực lực của người này chắc chắn là hơn xa Tửu Quỷ. Nếu như một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy mà không tránh được Thiên Trảm được ném đi trong lúc vội vã thì đúng là truyện cười.
Thế nhưng truyện cười không chút buồn cười này lại trở thành sự thật, thanh niên trẻ tuổi này không trốn, không tránh, thản nhiên dùng ngực mình nhận lấy đòn trí mạng của Thiên Trảm. Mười Một biết không phải là hắn không tránh được mà là không thèm tránh. Khi thấy Thiên Trảm cắm sâu vào ngực người kia nhưng hắn vẫn như chẳng có chuyện gì, khóe mắt Mười Một không khỏi giật giật. Đồng thời trong lòng Mười Một nảy ra cảm giác kiêng dè. Kể cả khi đối mặt với Mười Ba hắn cũng không cảm nhận được áp lực giống như lúc này, vậy nhưng thanh niên trước mặt lại gây ra cho hắn một cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Hơn nữa trái tim là bộ phận vô cùng quan trọng trên cơ thể con người, dù người có thân thể bất tử như Mười Một thì cũng không dám để cho trái tim bị thương, nhưng người trẻ tuổi lại để cho Thiên Trảm đâm thủng trái tim mình, chẳng thèm tránh né, phảng phất như thân xác này không phải là của hắn. Nếu không phải nhìn thấy máu phụt ra từ ngực hắn có khi Mười Một sẽ nghĩ người này chính là cương thi trong truyền thuyết.
Ánh mắt lộ ra vẻ kiêng dè, Mười Một cầm Trảm Nguyệt chắn ngang trước ngực, hai mắt nhìn chằm chằm thanh niên thần ví vừa xuất hiện.
Hai nhìn thẳng vào nhau, lạnh lùng như nhau, cao ngạo như nhau, đều không nói một lời. Có điều một người sắc mặt trắng bệch, cố gắng chống đỡ cơ thể suy yếu, cảnh giác đối phương. Người kia mặc cho máu trào ra từ ngực nhuộm đỏ trang phục của mình, bình thản quan sát đối phương.
Một lúc lâu sau, thanh niên trẻ tuổi kia mới thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn Thiên Trảm đang cắm trong ngực mình. Sau đó hắn vươn tay cầm lấy chuôi của Thiên Trảm, từ từ rút nó ra khỏi cơ thể mình. Trong lúc rút ra hắn thậm chí chẳng thèm nhăn mày, phảng phất như thân thể không cảm nhận được sự đau đớn, thậm chí mất rất nhiều máu mà cũng chẳng cảm thấy gì.
Sau khi Thiên Trảm bị rút ra, một luồng máu tươi bắn phụt theo. Nhưng chỉ một giây sau máu đột nhiên ngừng tuôn, Mười Một trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vết thương đang lành lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chỉ một hai giây sau vết thương đã lành lại hoàn toàn, không để lại sẹo, chỉ có vết máu trên áo mới có thể chứng minh vết thương đó đã từng tồn tạo.
Ánh mắt Mười Một lóe lên một thứ ánh sáng làm cho người ta phải sợ hãi, lạnh lùng gằn từng chữ: "Chiến sĩ gien?"
Người thanh niên trẻ tuổi không nói gì, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn Mười Một, hắn chỉ cúi đầu quan sát Thiên Trảm trong tay. Ngón tay vuốt lên lưỡi Thiên Trảm một cách nhẹ nhàng, ôn nhu giống như đang vuốt ve da thịt người tình. Mười Một không thể thấy được lúc này trong mắt hắn lộ ra vẻ hồi ức tang thương.
Một lát sau hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Mười Một, bình thản hỏi: "Hắn, đi chưa?"
Mười Một hơi ngẩn ra, người khác chắc chắn sẽ không hiểu câu hỏi này, nhưng không hiểu tại sao Mười Một lại biết ''hắn'' mà người thanh niên đang nói đến chính là chủ trước của Thiên Trảm, người sáng lập ra Long Hồn, ''Thủ Lĩnh''.
Thấy Mười Một nhẹ nhàng gật đầu, thanh niên thần bí này khẽ thở dài. Trong tiếng thở dài có chút buồn bã, giờ phút này hắn trông thật cô độc và tịch mịch, còn có cả một chút bi thương.
"Đi cũng tốt." Thanh niên thần bí chậm rãi lẩm bẩm: "Mọi chuyện đều xong, không cần khổ cực như vậy nữa." Nói xong hắn liền nhẹ nhàng vung tay, ném thanh thần binh có thể làm cho tất cả các võ giả thèm khát là Thiên Trảm về phía Mười Một như thể nó chỉ là một món đồ bỏ đi.
Thiên Trảm xoay vài vòng trên không trung sau đó cắm xuống mặt đất trước mặt Mười Một. Mười Một không đưa tay ra bắt bởi bị động tác đó sẽ làm cho hắn sơ hở, khi đối mặt với một cao thủ thanh niên này thì chỉ một chút sơ hở cũng đủ làm cho hắn mất mạng.
Thanh niên thần bí cũng chẳng quan tâm đến sự đề phòng của Mười Một, sau khi ném Thiên Trảm đi thì hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Ngươi là ai?" Mười Một mở miệng hỏi.
Người thanh niên nhìn hắn, lạnh nhạt nói ra một cái tên mà Mười Một chưa từng nghe: "Lâm Tiêu."
Lâm Tiêu, đây là một cái tên Trung Quốc, những lời mà hắn vừa nói với Mười Một cũng là bằng tiếng Trung Quốc.
"Ngươi cũng là chiến sĩ gien?"
"Chiến sĩ gien?" Lâm Tiêu nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn nói đến thể chất giống ngươi?"
Không thấy Mười Một trả lời, hắn lắc đầu nói: "Ta không phải."
"Không thể." Mười Một lạnh lùng nói. Hắn không tin người tên Lâm Tiêu này không phải chiến sỹ gien, theo hắn biết thì trên thế giới này chỉ có chiến sỹ gien mới có năng lực khôi phục đáng sợ như vậy. Không, phải nói rằng trên đời này chỉ có Mười Một mới có năng lực khôi phục đáng sợ như vậy, nhưng bây giờ thì đã có thêm Lâm Tiêu.
"Ta khác ngươi." Lâm Tiêu chậm rãi nói: "Ta vẫn luôn như vậy, còn ngươi..." Hắn nhìn Mười Một, nói ra một câu khiến người khác phải sững sờ: "Là bản phục chế của ta."
Câu nói này giống như sấm sét nổ tung trong đầu Mười Một, làm hắn sững sờ ngây người hồi lâu. Sản phẩm phục chế? Chiến sĩ gien là sản phẩm phục chế của Lâm Tiêu? Mười Một cảm thấy điều này quá nhảm nhí, chiến sĩ gien rõ ràng chính là sản phẩm dó tiến sỹ Tần dốc sức nghiên cứu để phục vụ cho chiến tranh, sao lại là sản phẩm phục chế của thanh niên này?
Lúc này, Lâm Tiêu lại đột nhiên nói: "Cũng không thể nói như vậy, hẳn là người chế tạo ra ngươi đã lấy ta làm bản gốc, vọng tưởng có thể chế tạo ra một sinh mạng vượt qua ta. Còn ngươi chính là người được hắn lựa chọn." Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm: "Tuy rằng ta không biết hắn dùng gien của sinh vật gì để cải tạo ngươi, nhưng không thể không thừa nhận người chế tạo ra ngươi là một thiên tài."
Dù là người luôn bình tĩnh như Mười Một lúc này trong mắt cũng không khỏi lộ ra một chút khiếp sợ. Lý trí nói cho hắn lời của Lâm Tiêu chỉ là nhảm nhí, nhưng trực giác của hắn lại cảm thấy những lời Lâm Tiêu nói rất có thể là sự thực. Bởi vì hắn không có lý do gì để lừa mình, hơn nữa Mười Một cũng đã tận mắt nhìn thấy khả năng tự khôi phục của hắn.
Mười Một nheo mắt, không thể biết hắn có tin hay không, hắn lại mở miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta chẳng là ai cả." Lâm Tiêu lạnh nhạt nhìn hắn. Lần đầu tiên Mười Một hỏi "ngươi là ai" là muốn hỏi tên, lần thứ hai hỏi "ngươi là ai" là muốn hỏi hắn là kẻ nào, vậy nên hắn trả lời "ta chẳng là ai cả". Tuy rằng trong lời nói của hắn có chút ý nghĩa sâu xa nhưng dường như Lâm Tiêu cũng không định giải thích nhiều, chỉ nói: "Đối với các ngươi, ta chỉ là một người khách qua đường, một người bàng quan."
Từ "các ngươi" này có thể là chỉ Hắc Ám Thập Tự, có thể là chỉ Long Hồn, có thể là chỉ Trung Quốc, thậm chí là tất cả mọi người trên thế giới. Tuy rằng không biết ''các ngươi" mà Lân Tiêu nói đến là ai nhưng nghe cách nói của hắn thì dường như hắn cố tình tách biệt mình với mọi người.
"Hắn không phải là người ngoài hành tinh chứ?" Lúc này, Cuồng Triều đột nhiên nói một câu. Chiếc tai nghe mà Mười Một giả vờ đeo tiện thể liên lạc với Lãnh Dạ và Thiên Táng đã rơi xuống luc đấu với Đại Đầu, nhưng tai nghe da người vẫn dính chặt vào tai hắn, vẫn còn giữ liên lạc với Cuồng Triều. Vậy nên những gì hắn và Lâm Tiêu nói Cuồng Triều đều nghe được.
"Người ngoài hành tinh?" Lâm Tiêu đột nhiên lắc đầu nói: "Ta không phải là người ngoài hành tinh, ta cũng chỉ là người bình thường giống các ngươi."
Mười Một và Cuồng Triều đồng thời hít lạnh một hơi, Cuồng Triều kinh hô: "Hắn có thể nghe được những gì ta nói?" Âm thanh của máy truyền tin da người rất nhỏ, dù những cao thủ Long Hồn như Tửu Quỷ có đứng ngay cạnh Mười Một cũng chưa chắc đã nghe được. Nhưng Lâm Tiêu đứng cách Mười Một tới ba mét mà vẫn có thể nghe rõ mồn một những gì Cuồng Triều nói. Tên này vẫn còn là người sao?
"Rất thú vị." Lâm Tiêu chỉ chỉ lỗ tai, nói: "Người làm ra thứ đó chính là người đã chế tạo ra ngươi à?"
Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi có thể nghe được những gì hắn nói?"
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, bình thản nói: "Không cần phải cảm thấy lạ, khi ngươi bước sâu vào khu tiềm lực thì ngươi cũng có thể làm được." Hắn ngừng một chút sau đó nói thêm: "Nhưng ngươi không có thời gian."
Mười Một lại một lần nữa lộ ra vẻ kinh ngạc, tuy rằng chỉ xuất hiện trong chớp mắt nhưng Lâm Tiêu vẫn thấy được. Lâm Tiêu tiếp tục nói với giọng bình thản: "Không cần thấy lạ, ta có thể thấy được sinh cơ của ngươi rất yếu. Nếu như ta không nhầm thì ngươi chỉ còn hơn nửa năm một chút."
Cuồng Triều hỏi với giọng nghiêm túc: "Hắn nói hơn nửa năm một chút nghĩa là sao?"
Mười Một hít nhẹ một hơi, không trả lời câu hỏi của Cuồng Triều, Lâm Tiêu không nhìn nhầm, hắn quả thật chỉ còn lại bảy tháng. Tới giờ phút này hắn không thể không tin những gì Lâm Tiêu nói đều là thật, kể cả việc hắn chỉ là sản phẩm phục chế của người này, mặc dù hắn nhất thời khó mà chấp nhận được chuyện này.
Một lúc sau Mười Một lại hỏi: "Ngươi biết thủ lĩnh?"
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút cảm xúc, nhìn Thiên Trảm đang cắm bên chận Mười Một, chậm rãi nói: "Thiên Trảm là ta đưa cho hắn."
Nếu như là lúc trước thì chắc chắn Mười Một sẽ không tin. Lâm Tiêu bao nhiêu tuổi? Theo bề ngoài thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi, còn thủ lĩnh chết đã gần trăm năm, sao bọn họ có thể biết nhau. Cái gì cũng có thể giả được, chỉ riêng tuổi là không. Cho dù có những người trong Long Hồn luyện đến cảnh giới cao nhất của võ học cũng chỉ có thể trú nhan, làm chậm quá trình lão hóa, chưa từng nghe được có ai có thể luyện đến cải lão hoàn đồng. Chuyện hoang đường kia chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết và điện ảnh, trong thế giới thực sẽ không có chuyện cải lão hoàn đồng. Mười Một hiểu rất rõ điểm này, những người trong Long Hồn cũng hiểu rất rõ.
Tuy rằng nhận ra được vẻ nghi hoặc trong mắt Mười Một nhưng Lâm Tiêu cũng chẳng có ý định giải thích. Hắn rất tự tôn, xưa nay hắn xem thường giải thích với ngường khác. Bởi vì hắn là Lâm Tiêu, Lâm Tiêu độc nhất vô nhị. Tất cả người trên thế gian trong mắt hắn cũng chỉ như gió thổi mây bay, chỉ cần vung tay áo cũng có thể làm cho bọn họ biến mất, không để lại chút dấu vết nào. Lúc này nói với Mười Một nhiều như vậy đã là ngoại lệ đối với hắn, nếu như là người khác thì chỉ sợ hắn còn chẳng thèm mở miệng.
Hắn chỉ là một con con sói cô độc, lang thang một mình giữa đất trời mênh mông. Không có người thân, không có bạn bè, cô độc nhiều năm làm cho hắn sớm quen trầm mặc. Cứ như vậy càng ngày càng lâu, tất cả tình cảm và cảm giác dần dần biến mất, rồi đến một ngày hắn chẳng còn cảm xúc gì, hoàn toàn chôn vùi trái tim của mình, dùng sự lạnh lùng làm vỏ bọc, không muốn giao tiếp, không muốn gần gũi với người khác. Bởi vì hắn không muốn, không thể, và cũng khinh thường làm vậy. Đây chính thế giới của Lâm Tiêu, chỉ có sự cô độc.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Mười Một hỏi. Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ chẳng bao giờ hỏi câu này, nhưng khi đối mặt với Lâm Tiêu, trong lòng hắn lại nảy ra ý muốn mãnh liệt biết được Lâm Tiêu đã sống bao lâu.
"Rất lâu." Lâm Tiêu bình thản nói, xen lẫn chút tang thương mệt mỏi: "Lâu đến mức ra sắp quên mất rồi."
Sắp quên, tức là còn chưa quên. Ý của Lâm Tiêu rất rõ ràng, hắn không muốn nói, bởi vì hắn không muốn nhắc lại những bí mật xưa cũ, càng không muốn nghĩ đến những việc đau khổ xưa cũ. Những chuyện đó với hắn như những vết thương mãi chẳng thể lành, khắc ghi ở trong đáy lòng. Nhắc đến chúng thì lòng sẽ lại càng đau. Dù sao hắn cũng chỉ là một con người, dù cho thường ngày hắn rất lạnh lùng nhưng hắn chẳng qua vẫn chỉ là một con người, có suy nghĩ, có tình cảm. Hãy để những chuyện cũ đó vĩnh viễn ngủ yên, mãi mãi không động đến nữa.
Chuyện đã qua thì cũng đã qua, nó cũng đã biến mất trong dòng thời gian bất tận, đã biến thành ngày hôm qua, trở thành hồi ức, nhưng đôi lúc nhớ lại vẫn sẽ cảm thấy đau.
Người chết thì cũng đã chết, chẳng có cách nào cứu được. Dù ngươi có đau khổ thì bọn họ cũng chẳng trở về. Nếu đã vậy, sao không chôn dấu tất cả sự việc và con người đã qua chôn giấu trong lòng, không nghĩ đến, nhưng cũng chẳng quên đi.
Nếu đã chọn cách lãng quên, việc gì phải nhắc lại những chuyện cũ này, xé rách vết thương vốn thành sẹo đã lâu.
Nhận thấy Lâm Tiêu không muốn nói đến vấn đề này, Mười Một cũng không hỏi tiếp, trở lại vấn đề chính: "Ngươi có quan hệ gì với người chế tạo ra ta?"
"Ai?"
"Ma Quỷ, tiến sỹ Tần."
Lâm Tiêu nghĩ ngợi một chút sau đó mới nói: "Hóa ra là hắn, Tần Bách Xuyên."
"Các ngươi quen nhau?"
Lâm Tiêu gật đầu nói: "Từng gặp mấy lần. Hắn là một thiên tài, đã từng nhân viên nghiên cứu khoa học chuyên môn của Long Hồn, chủ yếu nghiên cứu về vấn đề sinh hóa, khi đó tuy hắn còn rất trẻ nhưng rất tài năng vì thế được xem trọng. Sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà hắn biến mất không có tin tức gì. Một thời gian sau chúng ta mới biết thì ra hắn tới Ma Quỷ."
Mười Một không khỏi kinh hãi, tiến sỹ Tần từng là người của Long Hồn? Tuy rằng nhân viên nghiên cứu khoa học chỉ thuộc bộ phận bên ngoài nhưng có hai chữ "chuyên môn" thì lại khác.
"Các ngươi không nghĩ tới việc bắt hắn trở lại?" Mười Một hỏi.
Lâm Tiêu nói: "Chuyện đó không liên quan đến ta."
"Long Hồn thì sao?"
Lâm Tiêu bình thản nói: "Lúc đó tình hình trong nước khá rối loạn, vì lẽ đó họ đành để mặc chuyện này."
Mười Một lại hỏi: "Tiến sỹ Tần biết năng lực của ngươi?"
Lâm Tiêu gật đầu nói: "Ta biết Thủ Lĩnh và Phó Tọa của các ngươi, bọn họ từng mời ta lập nên Long Hồn cùng họ, nhưng ta đã từ chối..."
"Tại sao?"
"Ta chỉ một vị khách qua đường." Lâm Tiêu thản nhiên nói: "Ta không tham dự vào tranh đấu của thế gian."
Ý của Lâm Tiêu Mười Một hiểu, hắn đang nhấn mạnh mình chỉ là khách qua đường, một người xem, cũng đang nói cho Mười Một hắn sẽ không can thiệp vào trận chiến của Mười Một, lại càng không ra tay giúp hắn, bởi vfi hắn chỉ là một ''người xem''.
Lâm Tiêu tiếp tục nói: "Sau đó chiến tranh kết thúc, Trung Quốc bắt đầu xây dựng đất nước, khi đó Thủ Lĩnh liền rời khỏi Trung Quốc. Một thời gian sau Phó Tọa đến tìm ta, nói muốn mượn năng lực của ta đề bồi dưỡng một lực lượng chủ chốt cho Long Hồn. Ta nhận lời hắn, cùng hắn đến Long Hồn, trong những người tham gia hạng mục này có Tần Bách Xuyên."
Nghe đến đó Mười Một đã hiểu ra, thì ra Phó Tọa đã sớm biết Lâm Tiêu có thân thể bất tử giống Mười Một bây giờ, hắn muốn giải mã gien của Lâm Tiêu, đào tạo cho Trung Quốc những người hộ vệ bất tử, lúc đó tiến sỹ Tần tuy còn trẻ nhưng rất có tài nên đã được tham gia vào hạng mục này. Thế nhưng khi hạng mục vẫn đang được tiến hành thì tiến sỹ Tần có lẽ đã bị Ma Quỷ dụ dỗ, hoặc hắn cảm thấy khoa học kỹ thuật của Long Hồn quá lạc hậu, hắn không thể thể hiện hết tài năng ở đây, hoặc là có nguyên nhân khác, nói chung hắn đã bí mật liên lạc với Ma Quỷ, hai bên thỏa thuận với nhau sau đó Ma Quỷ giúp hắn đến phương Tây. Nghĩ tới đây Mười Một cũng đã đoán được phần nào, chắc chắn khi đó tin tức về hạng mục này đã bị rò rỉ từ đâu đó nên Ma Quỷ mới tốn công dụ dỗ tiến sỹ Tần. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng tiến sỹ Tần tự tìm đến Ma Quỷ, dùng kỹ thuật tạo ra ''loài người mới'' này để thỏa thuận với hi. Tuy nghiên cứu của tiến sỹ Tần vẫn chưa thành công nhưng có Ma Quỷ với tài lực hùng hậu đỡ lưng, hắn đã có những bước tiến lớn. Sự tồn tại của Mười Một chính là minh chứng tốt nhất.
Dường như kế hoạch tạo ra những hộ vệ bất tử của Trung Quốc dường như đã phải gác lại vì chuyện của hắn, chí ít trong những thông tin Mười Một trộm được từ Long Hồn không có gì liên quan đến hạng mục này, thậm chí không nhắc tới nó một lần nào.
Mười Một đã đoán đúng tám chín phần mười, có điều hắn không biết rằng vì Ma Quỷ có được tiến sỹ Tần làm cho hạng mục này bị lộ ra ngoài nên Long Hồn đã rất tức giận, tấn công Ma Quỷ bằng bất cứ giá nào, không cho bọn họ có cơ hội phát triển ở phương đông. Lần chiến tranh thứ nhất có phạm vi rất rộng, bốn đại gia tộc, Thanh bang, Hồng môn, Long Hồn và các thế lực có thực lực đều bị cuốn vào. Để đối phó với tổ chức đáng sợ như Long Hồn, Ma Quỷ đã trả giá cao mời Đặc Công của Mỹ và Kỵ Sỹ của Đức đến giúp đỡ. Khi đó hai bên đánh vô cùng kịch liệt, người chết vô số, cuối cùng Ma Quỷ, Kỵ Sỹ và Đặc Công đã thất bại và phải rút lui.
Lần thua cuộc này Ma Quỷ rất không cam lòng, sau đó bọn họ dùng hạng mục "loài người mới" chiến sĩ bát tử này uy hiếp Long Hồn, buộc bọn họ không được nhúng tay. Lúc đó Long Hồn không thể không thỏa hiệp, bởi vị nếu hạng mục này lộ raTrung Quốc lập tức sẽ trở thành mục tiêu chú ý, trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia trên thế giới, bởi vì không ai muốn có một lực lượng uy hiếp được sự an toàn và vị thế của mình tồn tại. Đặc biệt khi đó Trung Quốc vừa mới kiến quốc không lâu, ngân sách nhà nước đã cạn kiệt vì chiến tranh, không thể tiếp tục chiến tranh, huống chi là việc trở thành kẻ địch của tất cả các quốc gia trên thế giới. Vì thế Long Hồn chỉ có thể im lặng, bởi kiêng dè sức mạnh của Long Hồn nên Ma Qury cũng hứa sẽ không nhờ tới sự giúp đỡ của Kỵ Sỹ và Đặc Công.
Cuộc chiến lần thứ hai, lần thứ ba... nhanh chóng đến. Ma Quỷ muốn bước chân vào phương đông, nhưng khi mà Long Hồn không tham dự, bọn họ cũng không có Kỵ Sỹ và Đặc Công hỗ trợ thì họ vẫn bị thất bại trước Thanh bang, Hồng môn và một thế lực mới nổi lên là Đại Quyển. Cuối cùng Ma Quỷ không thể gánh thêm tổn thất nữa, đành phải rút khỏi phương đông, cho tới tận ngày nay bọn họ vẫn không thể vươn móng vuốt của mình tới phương đông. Mười Một không hề hay biết những việc này.
"Các ngươi thành công?" Mười Một hỏi.
Lâm Tiêu lắc đầu nói: "Không. Khi đó khoa học kỹ thuật Trung Quốc còn rất lạc hậu, bọn họ không giải mã nổi gien của ta. Lúc đó lại không có tin tức gì về Thủ Lĩnh, ta liền để lại một chút huyết dịch để làm mẫu sau đó ra nước ngoài."
Quả thật gien của Lâm Tiêu không thể giải mã, đến tận ngày hôm nay cả Long Hồn và tiến sỹ Tần vẫn không cách nào giải mã thành công. Vì lẽ đó tiến sỹ Tần đã đi đường tắt, dùng gien của những sinh vật khác làm vật dẫn, cấy vào cơ thể người sau đó tiến hành cải tạo. Mười Một chính là vật thí nghiệm thành công nhất của hắn cho tới giờ, có điều trong mắt tiến sỹ Tần đây là vật thí nghiệm thất bại nhất. Còn Long Hồn đi theo một con đường khác, bồi dưỡng ra bộ đội Thần Thoại, đó cũng là bí mật cao nhất của Lòng Hồn. Tuy rằng bộ đội Thần Thoại và chiến sỹ mà tiến sỹ Tần nghiên cứu đều dựa theo nguyên mẫu là Lâm Tiêu nhưng giữa họ ai mạnh ai yếu thì phải đánh mới biết được.
Lúc này Mười Một lại hỏi: "Việc Thủ Lĩnh ra nước ngoài có liên quan đến trấn Thiên Độ?"
Lâm Tiêu liếc nhìn hắn, gật đầu nói: "Trong trấn Thiên Độ có, ta đã nói cho hắn."
"Có liên quan đến Cửu Vỹ Hồ?"
"Ừm." Lâm Tiêu đáp: "Chúng nó được sinh ra từ một nơi thần bí ở nước ngoài, cứ mấy trăm năm hoặc một ngàn năm mới xuất hiện một con. Chúng có một đặc tính trời sinh, dù có cách xa tới đâu vẫn có thể tìm được đường về nhà."
"Trấn Thiên Độ?"
"Đúng." Lâm Tiêu nói: "Trong trấn Thiên Độ có một nơi thần bí, nơi đó có sức hấp dẫn rất lớn với cửu vĩ hồ, cũng có thể nơi đó vốn là nhà thực sự của chúng. Vì lẽ sau khi chúng sinh ra đều sẽ vượt vạn dặm xa xôi tìm đến trấn Thiên Độ, thế nhưng chúng không vào được chỗ đón nên đành quanh quẩn ở Trấn Thiên độ. Chính vì vậy nên ở trấn Thiên Độ mới có nhiều truyền thuyết về cửu vỹ hồ. Thủ Lĩnh ra nước ngoài là do đã có được một số manh mối, muốn đi tìm nơi mà cửu vỹ hồ sinh ra."
Mười Một vốn muốn hỏi Thủ Lĩnh ra nước ngoài tìm nơi cửu vĩ hồ sinh ra làm gì nhưng rốt cục cũng không nói ra. Bởi vì hắn đã nghĩ đến một khả năng, hắn cảm thấy nơi sinh ra này hoặc chính bản thân cửu vĩ hồ có tầm quan trọng rất lớn với Trung Quốc. Vì lẽ đó Thủ Lĩnh mới có thể bất chấp hiểm nguy tự mình xuất ngoại, hắn làm như vậy chỉ có thể là vì việc lớn.
"Trong trấn Thiên Độ có bí mật gì?" Mười Một lại hỏi.
Lâm Tiêu do dự một chút, dường như đang đắn đo có nên nói cho hắn hay không, một lát sau hắn liền nói: "Nơi đó dẫn tới một nơi rất thần kỳ, nếu như sau này ngươi có thể vào đó thì tự nhiên sẽ biết. Giờ biết quá nhiều không tốt cho ngươi."
"Ngươi đến đó rồi?"
Lâm Tiêu không hề trả lời, hắn im lặng một lúc sau đó nhìn về phía sau lưng Mười Một, nói: ''Người của Lang tổ kia đuổi đến rồi."
"Còn một vấn đề nữa." Mười Một vẫn ung dung hỏi: "Tuổi của ngươi là thế nào vậy?"
Lâm Tiêu lắc đầu nói: "Vấn đền này ta cũng muốn biết đáp án."
Đến tận lúc này mới có một tiếng động nhỏ rơi vào tai Mười Một. Hắn cũng không thấy lạ khi Lâm Tiêu có thể phát hiện ra Đại Đầu sớm hơn mình, với năng lực của hắn, e rằng khi Đại Đầu còn cách rất xa hắn đã biết rồi. Mười Một liếc về phía tiếng động vang lên, khi thu ánh mắt lại hắn không khỏi hít một hơi lạnh. Giờ phút này, vị trí Lâm Tiêu vừa đứng khi nãy không một bóng người, chỉ trong chớp mắt Lâm Tiêu đã biến mất ngay trước mặt hắn?
Sao hắn có thể làm được?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Mười Một sau đó hắn liền bỏ qua, bởi vì hắn nhớ tới khi còn sống Vấn Thiên cũng có thể làm được việc này, khi hắn bị Long Hồn truy đuổi, Vấn Thiên liền đã từng thể hiện sự thần kỳ của trận pháp ngay trước mặt hắn. Kỳ môn độn giáp huyền diệu bí ẩn, những cao thủ có thể sử dụng trận pháp để đánh lừa tai mắt người khác, ung dung rời đi cũng không có gì là lạ.
Mười Một lắc đầu, không khỏi cảm thấy may mắn vì người tên Lâm Tiêu này không có ác ý với mình, nếu không thì ngay cả một chiêu hắn cũng chẳng thể đỡ nổi. Hắn cúi người xuống nhặt Thiên Trảm lên, yếu ớt bước đi nhưng cũng đã khá hơn trước nhiều, nhanh chóng rời khỏi đó.
Lúc này, Cuồng Triều lên tiếng hỏi: "Sở Nguyên, việc hắn nói ngươi còn hơn nửa năm có phải là sự thật không? Tại sao ngươi lại không nói cho chúng ta?"
Mười Một một vừa thở hổn hển chạy, vừa thản nhiên nói: "Ta không cần người khác thương hại."
...
Sau khi Mười Một rời đi không bao lâu, Đại Đầu chui ra từ một bụi cây, nhìn quanh bốn phía sau đó ánh mắt rơi vào một vũng máu trên mặt đất và sáu đầu đạn dính máu. Tiếp đó hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía Mười Một vừa rời đi, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.