Edit: Minh An
Beta: E. Coli
Kiều Nam Gia chỉ nhớ mình đã đẩy Bách Nhiên ra rồi chạy thục mạng. Trên đường, cô chẳng dám dừng chân, cũng chẳng dám quay đầu lại vì sợ tay chân Bách Nhiên dài sau đó tóm cô lại.
Cô vô cùng nghi ngờ về khả năng mình bị bệnh tim, nếu không sao mà lúc này tim cô đập như muốn vọt ra ngoài luôn vậy?
Lòng bàn tay cô dính đầy mồ hôi, trên thái dương cũng ướt nhẹp. Kiều Nam Gia như bị choáng, cô không quan tâm tới ánh mắt tò mò của người qua đường mà chạy như bay đi.
Đồng phục của Kiều Nam Gia bị gió thổi tung, cặp sách sau lưng lắc qua lắc lại. Kiều Nam Gia vừa chạy vừa thở hổn hển, chỉ kém nước mỏi nhũn chân ngã ra đất.
Cô đứng bên cạnh bến xe buýt, hai tay chống gối thở hổn hển.
Trời thu mát lạnh làm người ta thấy thoải mái. Kiều Nam Gia đón làn gió thu mát rượi, nghỉ một lúc lâu cô mới khôi phục lại trạng thái bình thường.
Ngồi trên xe buýt, trong đầu Kiều Nam Gia vẫn luôn nghĩ về một vấn đề vô cùng khó khăn: Mai cô đi học kiểu gì giờ?
Lúc ăn cơm tối, Kiều Nam Gia cứ thở ngắn than dài.
Cả quá trình, ba Kiều, mẹ Kiều đều chú ý tới từng hành động của Kiều Nam Gia. Sau khi Kiều Nam Gia thở dài tới lần thứ ba, cuối cùng hai người cũng không nhịn được mà hỏi: “Gia Gia à, con sao thế? Đang gặp khó khăn gì trong việc học sao?”
Kiều Nam Gia gẩy đậu hũ trong bát cơm, cô hơi mất tập trung: “Cũng gần như vậy ạ…”
Cô làm gì còn tâm trạng ăn đậu hũ nữa, cô còn bị người ta ăn đậu hũ luôn rồi!
Đáng buồn thay cô còn chẳng có ý thức phản kháng nữa, cứ như cô thích Bách Nhiên thật vậy!
“Anh đã bảo rồi mà, làm gì có chuyện con gái mình yêu sớm được?”
Đột nhiên Kiều Nam Gia bị lời nói của ông dọa sợ.
… Cô, thích người khác ư?
Mẹ Kiều trợn mắt lườm ba Kiều, bà nghĩ thầm: Lời này nói nhỏ với nhau còn chấp nhận được, sao lại nói thẳng trước mặt con thế này? Đúng là chẳng tinh tế gì cả.
“Gia Gia à, chuyện gì làm con không vui thế?”
“Không có gì ạ…” Kiều Nam Gia lắc đầu, “Việc gì cũng sẽ giải quyết một cách dễ dàng thôi ạ.”
Chỉ cần dũng cảm đối mặt thì việc gì mà chẳng qua?
Bách Nhiên ngồi cùng bàn cô thì sao chứ?
……
Hôm sau, Kiều Nam Gia rời giường từ sớm, cô yếu ớt ho khan hai tiếng, nói: “Ba mẹ ơi, con bị cảm, người con khó chịu lắm nên con muốn xin nghỉ ở nhà ngủ một giấc.”
Mẹ Kiều vừa nghe Kiều Nam Gia bảo cô bị cảm đã vội kéo cô đi bệnh viện. Nhưng Kiều Nam Gia lấy cớ bệnh nhẹ có thể uống thuốc là được để từ chối.
Hai người đều bận việc nên cũng không có thời gian thừa thật. Vì thế họ đành dặn dò Kiều Nam Gia một số điều sau đó cùng rời khỏi nhà. Kiều Nam Gia nằm trên giường nghe thấy tiếng ba mẹ mình đóng cửa thì bật dậy, cô vỗ ngực, trong lòng vẫn còn thấy sợ.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô nói dối để nghỉ học, sợ chết cô rồi!
Mấy chuyện khác thường này của cô đều do Bách Nhiên.
Bách Nhiên.
Vừa nhắc đến cái tên này, Kiều Nam Gia nhắm mắt lại, cô lấy chăn che mặt mình, ngả người xuống giường giả chết.Cô có thể làm như chuyện hôm qua chưa xảy ra không nhỉ?
Cùng lúc đó.
Lớp 12-1 trường Nhất Trung vẫn giống xưa. Bách Nhiên ngồi ở chỗ không ngủ mà cúi đầu xem điện thoại rất nhiều lần. Thỉnh thoảng có bạn vào lớp cậu sẽ nhìn ra phía cửa. Một buổi sáng, vài bạn nữ bất cẩn đụng phải ánh mắt Bách Nhiên, ai nấy cũng sướng như lên trời, còn ảo tưởng hôm nay sẽ có gì khác so với bình thường.
Với Bách Ngạn mà nói, có lẽ hôm nay không phải một ngày bình thường.
Vì sau khi hết tiết đầu buổi sáng, Bách Nhiên – người từ trước đến nay chưa từng nói chuyện với cậu lại chủ động tới mở lời.
Bách Nhiên lạnh lùng hỏi: “Kiều Nam Gia đâu?”
Cái giọng điệu đó của cậu như Bách Ngạn giấu Kiều Nam Gia đi vậy. Bách Ngạn câm nín, một lúc lâu sau cậu mới hơi mỉm cười trả lời: “Bạn học Kiều bị cảm nên xin thầy cô nghỉ rồi.”
Bách Nhiên chỉ chần chờ một khoảnh khắc ngắn sau đó nhắn tin cho Kiều Nam Gia.
Bách Nhiên: “Bị cảm à?”
Ra là bị cảm. Cậu còn tưởng Kiều Nam Gia đang muốn tránh cậu.
……
Kiều Nam Gia kiếm cớ trốn Bách Nhiên, không ngờ cậu lại gửi tin nhắn cho cô. Trái tim vốn đã bình thường lại của Kiều Nam Gia lại đột nhiên đạp như chưa bao giờ từng đập, đầu cô liên tục phát lại ký ức kia làm Kiều Nam Gia vừa thẹn vừa bất lực. Cô thở ngắn than dài nằm trên giường.
Kiều Nam Gia cứ nằm đau khổ như thế đến tận giữa trưa.
Cô nghĩ xem nên từ chối Bách Nhiên như nào cho tốt. Năm học lớp 12 là năm quan trọng nhất, cô tuyệt đối không được yêu sớm, dù cho người đó có là… Bách Nhiên đi chăng nữa. Trong đầu Kiều Nam Gia hiện ra khuôn mặt đẹp đẽ của Bách Nhiên, cô không khỏi hoảng hốt một giây.
Sau đó cô lập tức tỉnh táo lại. Trong lòng cô mặc niệm: “Sắc tức thị không, không tức thị sắc*” để cố gắng xóa đi gương mặt đẹp trai của Bách Nhiên, rồi bình tĩnh suy nghĩ lại làm sao có thể đối mặt với chuyện này.
*Sắc tức thị không, không tức thị sắc: Đây là một câu nói xuất phát từ Phật Giáo và xin thứ lỗi bần đạo không thể giải nghĩa của câu này vì bần đạo 3 điểm Văn nên bần đạo xin trích một nghĩa trên trang
“Sắc tức là không, không tức là sắc.” Sắc này có nhiều loại sắc pháp, nhưng tổng quát không ngoài ba loại, tức là khả đối khả kiến sắc, khả đối bất khả kiến sắc, bất khả bất đối kiến sắc.
Về khả năng Bách Nhiên thích cô thật.
“Cốc cốc cốc.”
Bỗng nhiên có ai gõ cửa, Kiều Nam Gia sợ tới mức dựng đứng người. Trưa thì ba Kiều mẹ Kiều không về nhà, nếu hai người về thì cũng có cầm chìa khóa theo từ trước hoặc là sẽ gọi điện cho cô. Vậy người đang ở cửa là…
Kiều Nam Gia nhanh chóng rời giường, cô dùng tốc độ cực nhanh để thay quần áo, chải tóc. Sau đó cô mới ra phòng khách mở cửa.
Cô đã nghĩ xong cách để xử lý chuyện này rồi.
“Bách…”
Kiều Nam Gia mở cửa. Cô vừa mở miệng nói đã nghẹn cứng họng rồi. Ngoài cửa không phải là Bách Nhiên mà là Bách Ngạn đang nở nụ cười. Trong tay Bách Ngạn cầm cơm, cậu chỉ vẫy cô rồi mỉm cười.
“Cậu đỡ cảm chưa?”
“À.” Kiều Nam Gia co rúm người nhường đường cho cậu, “Cậu vào trong đi.”
Còn về chuyện vì sao cảm thấy hơi hụt hẫng, Kiều Nam Gia tạm gác nó lại.
“Tớ đã gọi điện cho chú Kiều trước rồi. Chú ấy bảo cậu ở nhà một mình. Tớ sợ cậu không ăn nên mua hai phần cơm ở nhà ăn gần đây ăn cùng với cậu.”
“Phiền cậu rồi!”
Quả nhiên Bách Ngạn vẫn chu đáo như vậy, Kiều Nam Gia cảm thấy vô cùng cảm động. Đúng lúc cô đang đói, Bách Ngạn vừa mở túi ra, mùi đồ ăn đã bay khắp phòng làm người ta thèm nhỏ dãi.
Kiều Nam Gia nuốt nước miếng.
Bách Ngạn quan sát hết biểu cảm của cô, khóe môi cậu không khỏi cong lên: “Cậu ăn đi, đây đều là những món rau xào rất lành mạnh.”
“Hu hu hu, cảm ơn cậu…” Kiều Nam Gia cảm động rớt nước mắt, “Bạn học Bách đúng là người tốt!”
Bách Ngạn cười cong cả mắt.
“Hừm, cậu đang phát thẻ người tốt cho tớ đó sao?”
“Tớ khen thật lòng đó!” Kiều Nam Gia chỉ thiếu nước giơ ngón cái thể hiện lòng mình cho Bách Ngạn xem.
“Phì.” Bách Ngạn phì cười.
Không biết Bách Ngạn mua rau xào ở nhà nào mà ăn rất ngon. Hơn nữa do tối qua tâm trạng Kiều Nam Gia không tốt nên cô ăn ít, vì thế Kiều Nam Gia ăn rất ngon lành.
Chờ lúc cô lấy lại tinh thần thì mới phát hiện Bách Ngạn đang nhìn mình, cậu cầm đũa trong tay nhưng chưa cả động đũa nữa.
Nói vậy thôi nhưng hẳn là Bách Ngạn đã ăn lâu rồi. Cậu sợ Kiều Nam Gia ăn một mình ngại nên mới yên lặng ngồi ăn cùng cô.
Kiều Nam Gia vừa ngại vừa cảm động.
Cô nghĩ, hẳn là nhà Bách Ngạn giáo dục cậu rất tốt nên mới tạo ra được một người như cậu, chắc chắn ba mẹ cậu cũng là người rất hiền lành và hiểu biết.
Nghĩ thôi cũng thấy ngưỡng mộ rồi.
Trong lúc Kiều Nam Gia đi lấy nước cho Bách Ngạn, Bách Ngạn đã dọn bàn sạch sẽ rồi. Kiều Nam Gia sửng sốt, cô vội cản cậu lại: “Cậu đừng dọn, cứ để tớ lo!”
“Không sao đâu, tí tớ ra ngoài tớ tiện tay đi vứt rác luôn.” Bách Ngạn hơi mỉm cười, “Nếu nhà cậu có rác thì cứ đưa tớ tớ đi vứt luôn cho.”
“Ai lại thế cơ chứ?”
Kiều Nam Gia vô cùng ngượng ngùng ngồi đối diện cậu: “Cậu tới thăm tớ là tớ vui lắm rồi. Ngại thật đó!”
“Không sao đâu!”
Bách Ngạn nói thêm: “Nội dung học hôm nay có chỗ khá quan trọng, tuần này cậu chọn một buổi đi rồi tớ giảng lại cho cậu.”
“Không không không, không cần đâu!”
Bách Ngạn càng dịu dàng với Kiều Nam Gia Kiều Nam Gia càng thấy có lỗi vì việc mình giả bệnh rồi làm phiền người khác hơn. Thậm chí cô còn muốn mở miệng nói sự thật với Bách Ngạn, nhưng lại sợ Bách Ngạn hỏi cô sao lại giả ốm để nghỉ học.
Lời giữ trong miệng lúc lâu nhưng vẫn không nói ra được, Kiều Nam Gia yên lặng nuốt những lời mình định nói vào trong.
Cô nhìn giờ, nói: “Giờ cũng không sớm nữa, cậu mau đến trường đi, tranh thủ thời gian ngủ trưa nữa.”
Nếu vì lãng phí thời gian ở chỗ cô mà chiều nay Bách Ngạn không thể nghe giảng một cách tập trung được thì tội của Kiều Nam Gia càng lớn hơn nữa. Kiều Nam Gia tự trách bản thân, cô nắm chặt tay lại, quyết tâm sẽ không bao giờ dùng lý do này để trốn không đến trường nữa.
Bách Ngạn “Ừ” một tiếng.
“Nếu cậu thấy khó chịu ở đâu thì gửi tin nhắn cho tớ, tớ đưa cậu tới bệnh viện.”
“Được, cảm ơn cậu!”
Cô chưa bao giờ gặp một người dịu dàng, quan tâm người khác như Bách Ngạn, đứng cùng cậu cứ như được tắm gió xuân vậy. Quả là nam thần của cô, cô không hâm mộ nhầm người!
Sau khi dọn rác xong, Bách Ngạn xách túi đứng dậy. Cậu đi cùng Kiều Nam Gia ra cửa nhà, bước chân cậu hơi chần chờ một lát nhưng cuối cùng cậu vẫn xoay người lại.
Kiều Nam Gia đi sau suýt nữa đâm thẳng vào người cậu.
Bách Ngạn cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt cậu vẫn dịu dàng như cũ, nụ cười của cậu vừa trong sáng vừa tươi tắn. Kiều Nam Gia thấy dường như có cái gì đó không giống bình thường, nhưng khác chỗ nào thì cô không biết.
Cô chỉ thấy Bách Ngạn đang rất nghiêm túc, không hiểu sao cô thấy cậu như muốn nói gì đó quan trọng.
Bách Ngạn nhẹ giọng hỏi: “Có lẽ tớ hỏi hơi bất ngờ nhưng… Tớ muốn biết trước đó cậu định tặng quà gì cho tớ.”
Kiều Nam Gia hoảng hốt, cô ngẩng đầu nhìn cậu.
Sao tự dưng Bách Ngạn lại hỏi cô cái này vậy?
Chuyện này đã qua nửa năm rồi, khi nhắc lại, Kiều Nam Gia không còn cảm giác xấu hổ và bất lực như trước. Cô ho khan nhẹ một cái, nói: “Chỉ là mấy cây hoa linh tinh thôi, không phải món quà gì đáng giá.”
“Tiếc thật đó!”
“Tiếc á?”
Bách Ngạn hơi mỉm cười: “Tớ thích món quà như thế lắm!”
“Nó cũng không phải là quà đáng giá mà!” Thật ra món quà không đáng giá nhưng tấm lòng trong đó mới quan trọng. Làm Kiều Nam Gia vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười chính là cô gửi nhầm tấm lòng rồi.
Đúng là ngại chết!
“Thế tớ có thể có một món quà như vậy không? Cậu trồng cho tớ một đóa hoa, một cái cây, gì cũng được hết.” Bách Ngạn khẽ cười, “Coi như là quà cảm ơn tớ giúp cậu, được không?”
Kiều Nam Gia hơi do dự: “Thật ra tớ không biết…”
Trước đó lúc trồng hoa hướng dương cô cũng không nghĩ nó sẽ nở hoa.
“Thế cậu trồng giúp tớ một chậu xương rồng nhé! Chờ khi nào tớ cần thì cậu đưa tớ.”
Kiều Nam Gia ngơ ngác.
Xương rồng cũng cần chăm hả? Cây đó chỉ cần cho nó nhiều nước là nó sống lâu ơi là lâu rồi.
Nhìn Kiều Nam Gia đang ngơ ngác, Bách Ngạn giải thích: “Nhà tớ không cho trồng cây. Vì thế tớ muốn nhờ cậu trồng giúp tớ một cây, sau đó tớ cầm sau.”
“Được không?”
“Được chứ!”
Kiều Nam Gia nghĩ, giúp cậu nuôi một cây xương rồng đúng là một chuyện đơn giản. Cô thoải mái đồng ý lời đề nghị của Bách Ngạn.
Tiễn Bách Ngạn đi, Kiều Nam Gia mới nhớ ra mình còn chưa giải quyết chuyện của Bách Nhiên. Cô không khỏi cảm thấy buồn.
Cô mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn Bách Nhiên mới gửi.
Bách Nhiên: “Mai nhớ đến lớp.”
Kiều Nam Gia do dự một lúc lâu. Rõ ràng trốn tránh không phải là cách nhưng cô không biết trả lời như nào, vì thế cô đành trả lời một cách ỡm ờ, “Tớ biết rồi…”
Bách Nhiên: “Cậu không tới thì tôi tới tìm cậu.”
Kiều Nam Gia như bị điện giật, cô nhanh chóng trả lời: “Tớ biết rồi!”
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.