Đến đêm Hướng Cát mới xuống khỏi giường, đi đường không được thuận lợi, nên cậu cũng không muốn ra ngoài.
Lý Binh Dương ở trong phòng cùng cậu.
Hai người giống như đang hưởng tuần trăng mật, nằm ở trên giường xem phim, tâm sự đôi lời với nhau.
Nhưng điều khiến Lý Binh Dương không an tâm chính là, dù hắn có công khai hay ngầm thăm dò, từ đầu đến cuối Hướng Cát vẫn không có ý tứ ở bên hắn.
Ngủ cũng ngủ rồi, vậy mà hắn còn không chiếm được một cái danh phận, càng nghĩ càng thấy tủi thân khó chịu.
Cứ an an ổn ổn ở như vậy hai ngày, Lý Binh Dương ra ngoài làm việc, tổng cộng còn chưa tới hai giờ, vậy mà lúc trở về phòng Hướng Cát đột nhiên trống không.
Lúc đấy đầu hắn ‘ông’ một tiếng, còn không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nhanh chóng chạy ra quầy lễ tân hỏi thăm, cô gái nhỏ cười trên nỗi đau của người khác nói: “Anh trai nhỏ kia để lại lời nhắn cho anh, nói là có duyên sẽ gặp lại, không có duyên phận thì không thấy tăm hơi.”
Lý Binh Dương: ……
Hắn sững người tại chỗ, thật sự là từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được cái gì gọi là kéo quần lên không nhận người.
Bọn hắn ban đầu đến núi Trường Bạch là để khảo sát khu nghỉ mát, công việc đã sớm làm xong, nên một đoàn người ở lại đây một đoạn thời gian để xả hơi, không nghĩ tới có thể gặp được Hướng Cát.
Bởi vì tình trạng của Hướng Cát nên hắn ở lại thêm hai ba ngày, bọn Phùng Thiên Lượng đã sớm trở về công ty.
Trên đường lái xe xuống núi, nhiệt độ càng ngày càng cao, ngoại ô cỏ xanh rậm rạp, hương hoa dễ chịu, nước suối trong vắt chầm chậm chảy xuống trên núi cao, hắn đã cùng một lúc đi qua mùa đông và chuyển dần sang hạ.
Hắn không về nhà, mà trực tiếp đi đến công ty, sắc mặt u ám, cả người giống như một quả bom di động.
Công ty một ngày này cực kỳ yên tĩnh, nhân viên hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí. Có người đi tìm Phùng Thiên Lượng nghe ngóng nội tình, Phùng Thiên Lượng cũng không biết, chẳng qua nhìn Lý Binh Dương cô đơn lẻ bóng trở về, phần lớn là có liên quan đến Hướng Cát.
Hướng Cát không nhận điện thoại của hắn, Wechat cũng không có hồi âm.
Cả người như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, lại rơi vào tay một đứa nhóc (1), hầu như cả ngày hôm nay hắn đều dùng để lướt vòng bạn bè của Hướng Cát, hòng dựa trên mấy việc nhỏ không đáng kể trên đó suy đoán nơi cậu có khả năng sẽ đến, hoặc là nhà cậu ở đâu.
Ngày hè dài đằng đẵng, hơn bảy giờ mà trời vẫn chưa tối, mây mù kết lại thành nhóm trên bầu trời phía Tây, báo hiệu trời sắp mưa.
Lý Binh Dương nắm chặt điện thoại, một lúc sau, dùng sức đạp một cước lên cửa kính sát đất của văn phòng, mắng một tiếng: “Mẹ nó, đừng để ông đây tìm được em, nếu để ông nhìn thấy em tuyệt đối sẽ đánh em tàn phế.”
Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy việc này thật ấu trĩ, bèn mở điện thoại lên xem ảnh chụp chung của bọn họ.
Bên cạnh Thiên Trì núi Trường Bạch, bạch nhãn lang (2) nhỏ kia cong đôi mắt, mỉm cười thật chân thành, đẹp mắt muốn chết.
Giơ đầu ngón tay lên xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, màn hình nhận lệnh, thoát khỏi giao diện ảnh lớn, biến thành một trong mấy trăm bức ảnh.
Ngón tay Lý Binh Dương dừng bên trên một lúc lâu, đổi hướng, trực tiếp ấn khóa màn hình.
Hắn trở về nhà, nằm trên ghế salon bằng da thật nhắn một tin cho Hướng Cát: “Đây là nhà anh.”
Đính kèm một địa chỉ liên kết.
Sau khi gửi xong, hắn lại cảm thấy hoảng sợ, muốn thu hồi, do dự hồi lâu, lại khóa màn hình lại.
Lý Binh Dương hắn sống đến ba mươi tuổi, cũng chưa làm chuyện xấu gì, sao hoa đào lại bị cướp đi thế này?
Ngày mai dù thế nào đi nữa hắn nhất định phải đi chùa cúng bái.
…
Hắn không đi bái được như mong muốn.
Ngày hôm sau đi làm, trưởng phòng nhân sự báo cáo với hắn: “Boss, bộ phận hậu cần chúng ta có một ứng cử viên.”
Lý Binh Dương tâm tình không tốt, lạnh như băng đáp: “Bộ phận hậu cần không cần tôi tự mình phỏng vấn chứ?”
Trưởng phòng nhân sự vẫn kiên trì: “Cậu ấy bảo mình biết nói bốn thứ tiếng.”
Lý Binh Dương: “… Ứng cử vào hậu cần? Tôi nhớ vị trí này hình như tuyển nhân viên vệ sinh mà?”
Trưởng phòng nhân sự: “Vâng, nhưng chính là lý lịch tuyệt vời quá, tôi mới cảm thấy kỳ quái, cậu ấy còn nói…”
Trưởng phòng nhân sự quan sát sắc mặt của Lý Binh Dương, tiếp tục: “Cậu ấy còn nói, muốn lương ngày năm vạn.”
Lý Binh Dương: ……
Trưởng phòng nhân sự trộm quan sát biểu cảm khó lường trên mặt ông chủ, yên lặng lau mồ hôi, giải thích: “Ban đầu tôi định đuổi cậu ấy đi, nhưng cậu ấy nói mình có quan hệ, nên tôi…”
Lý Binh Dương: ……
Mẹ nó chứ có quan hệ!
Khóe môi Lý Binh Dương không khống chế được cong lên, nhanh chân đi ra ngoài phòng làm việc, giọng điệu cũng biến đổi rõ ràng: “Em ấy đang ở đâu?”
Trưởng phòng nhân sự nhẹ nhàng thở ra, xem ra đúng thật là có quan hệ rồi, còn may cô đã đến hỏi trước: “Ở phòng họp nhỏ tầng hai ạ.”
Lý Binh Dương dừng bước, liếm liếm môi, suy tư trong giây lát rồi nói: “Cô để em ấy trực tiếp đến tìm tôi đi.”
Lúc Hướng Cát đi vào văn phòng, đường đường chính chính gõ cửa, được cho phép mới bước vào, lập tức được người ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.
Hướng Cát ôm eo người đàn ông, nhẹ giọng gọi hắn: “Anh.”
Lý Binh Dương hôn lên tóc cậu, tâm tình thăng trầm hết sức phức tạp. Hai ngày này trái tim hắn từ đầu đến cuối đều xoắn xuýt, thậm chí còn muốn dùng quan hệ để tìm cậu ấy, sau đó trói về dạy dỗ. Lúc này Hướng Cát tự mình đưa tới cửa, hắn lại quên tiệt trước đó mới nói muốn phế người ta, tủi thân phàn nàn: “Anh còn tưởng rằng em đang chơi thì bị thổi bay bé cát mất tiêu.”
Hướng Cát: ……
Hướng Cát: “Cái gì thổi bay cát cơ?”
Lý Binh Dương: ……
Lý Binh Dương: “Không quan trọng.”
Hướng Cát không nhịn được cười lên: “Trêu chọc anh một chút thôi, không muốn chạy, không phải em đã đến nhận lời mời rồi sao, bao ăn ở không?”
Lý Binh Dương thơm lên môi cậu, hàm hàm hồ hồ xác nhận chi tiết công việc với cậu: “Bao ăn ở.”
Hướng Cát: “Ngũ hiểm nhất kim?” (3)
Lý Binh Dương: “Lục hiểm nhất kim, phụ cấp thêm biệt thự và ông xã.”
Hướng Cát: “Mức lương cơ bản cho chức vị em đang ứng tuyển là ba ngàn.”
Lý Binh Dương ôm cậu hôn thật sâu: “Thẻ của ông chủ cho em quẹt tùy thích.”
……
Cho đến hiện tại, Hướng Cát đang loay hoay chơi với sợi dây chuyền vàng lớn của Lý Binh Dương trong tay, nhìn người đàn ông cạo đầu đinh đang ngồi sau bàn làm việc, cánh tay xăm trổ, khí chất như một tên thổ phỉ, vẫn cảm thán lúc ấy mình còn trẻ tuổi, làm việc không cân nhắc hậu quả.
Chỉ cần khi đó cậu mọc thêm một cái tâm nhãn, cậu cũng sẽ không lỗ mãng ngay ngày đầu tiên đã hôn môi với người ta, ngày thứ hai lập tức lên giường.
Tính cậu cũng rất tùy tiện, chỉ cần cuộc sống trôi qua thoải mái thì không cầu mong gì khác, hiện tại đã sống rất tốt rồi, thỉnh thoảng nhàn rỗi lên mạng làm việc tiêu khiển, tiền của Lý Binh Dương cũng cất hết ở chỗ cậu.
Lý Binh Dương tắt máy tính, đi tới ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa hồi lâu, mới nói: “Em không phải thích ăn vải sao. Năm ngoái anh mới chuyển một cây vải vào trong vườn ở Hải Nam, sống rất tốt, nghe nói bây giờ cây đã lớn cả rồi, ngày mai chúng ta đi ăn vải em nhé.”
Hướng Cát nghĩ nghĩ, cây vải này năm ngoái vừa chuyển đến, chắc mới là cây giống thôi, chưa có bao nhiêu trái.
Song đến khi cậu nhìn thấy cây vải thiều cổ thụ to lớn cứng cáp trong vườn, từng chùm quả đỏ rực lủng lẳng đầu cành, trong đầu cậu chỉ còn lại một câu. Cậu nhéo cơ bụng của Lý Binh Dương, cắn răng nói: “Anh có nhiều tiền như vậy là để đốt phải không?”
Lý Binh Dương: …
Lý Binh Dương tủi thân: “Vậy tiền đó không tiêu nữa, giữ lại nuôi con sao em?”
Nói đến đây, mắt hắn sáng lên.
Hắn chạy đến cổng sân trước của biệt thự, khóa lại.
Biệt thự độc lập vốn cách xa chốn đông người, đóng cổng một cái, lập tức chỉ còn lại hai người.
Lý Binh Dương đến gần Hướng Cát, vừa đi vừa tháo thắt lưng, ánh mắt đen sâu thẳm nói: “Nàng vợ trẻ, đến đây nào, hai chúng ta cùng sinh em bé.”
Hướng Cát: ……
Cậu cởi khuy áo sơ mi của mình, vừa cởi vừa không nhịn được cười nói: “Em bé này anh sinh nhé, chứ em không sinh được đâu.”
Cơn gió giữa hạ lao xao dạo qua vườn, trong không khí tràn ngập hương vải ngọt ngào, tiếng ve réo rắt giữa chiều hạ oi bức, dưới bóng râm của cây vải thiều, Lý Binh Dương hổn hển thở gấp nói với người dưới thân: “Nhân sâm bé con, ông đây yêu em, yêu em đến tận xương tủy.”
Hướng Cát vịn thân cây vải, nuốt xuống tiếng rên rỉ, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh, Lý Binh Dương.”
Hôm nay là hạ chí, thiên trường nhật cửu(4) của năm, sợi dây đỏ tươi nơi cổ chân trắng nõn, giữ họ nắm tay đi đến hết thiên trường địa cửu (5).
*****
Chú thích
(1): Gốc là mao tiểu đầu tử (毛头小子): dùng để chỉ những người trẻ tuổi (nhưng mang nghĩa khinh thường, kiểu nhóc để chỏm chưa trải sự đời ấy)
(2): Bạch nhãn lang là sói mắt trắng, ý chỉ người vong ân bội nghĩa.
(3): Ngũ hiểm nhất kim:là bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến lao động và thai sản, và quỹ dự phòng nhà ở. (theo Baidu)
(4) Raw là “日久天长” (pinyin: rìjiǔtiāncháng) nghĩa là ngày dài đằng đẵng, còn (5)地久天长 (pinyin: tiānchángrìjiǔ). Mọi người có để ý pinyin của 2 từ ngược lại của nhau khum =)))) Theo tui tra thì nó là hai thành ngữ đồng nghĩa với nhau á. Có lẽ là tác giả dùng 2 thành ngữ đồng nghĩa với nhau như vậy để khẳng định tình yêu vĩnh cửu của Lý Binh Dương và Hướng Cát. Còn nó có dụng ý sâu xa gì hơn thì mình không biết tại mình một chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết nên không phân tích rõ cho mọi người được. Bồ nào biết thì phân tích cho mình với nha.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
Lý Binh Dương ở trong phòng cùng cậu.
Hai người giống như đang hưởng tuần trăng mật, nằm ở trên giường xem phim, tâm sự đôi lời với nhau.
Nhưng điều khiến Lý Binh Dương không an tâm chính là, dù hắn có công khai hay ngầm thăm dò, từ đầu đến cuối Hướng Cát vẫn không có ý tứ ở bên hắn.
Ngủ cũng ngủ rồi, vậy mà hắn còn không chiếm được một cái danh phận, càng nghĩ càng thấy tủi thân khó chịu.
Cứ an an ổn ổn ở như vậy hai ngày, Lý Binh Dương ra ngoài làm việc, tổng cộng còn chưa tới hai giờ, vậy mà lúc trở về phòng Hướng Cát đột nhiên trống không.
Lúc đấy đầu hắn ‘ông’ một tiếng, còn không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nhanh chóng chạy ra quầy lễ tân hỏi thăm, cô gái nhỏ cười trên nỗi đau của người khác nói: “Anh trai nhỏ kia để lại lời nhắn cho anh, nói là có duyên sẽ gặp lại, không có duyên phận thì không thấy tăm hơi.”
Lý Binh Dương: ……
Hắn sững người tại chỗ, thật sự là từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn cảm thụ được cái gì gọi là kéo quần lên không nhận người.
Bọn hắn ban đầu đến núi Trường Bạch là để khảo sát khu nghỉ mát, công việc đã sớm làm xong, nên một đoàn người ở lại đây một đoạn thời gian để xả hơi, không nghĩ tới có thể gặp được Hướng Cát.
Bởi vì tình trạng của Hướng Cát nên hắn ở lại thêm hai ba ngày, bọn Phùng Thiên Lượng đã sớm trở về công ty.
Trên đường lái xe xuống núi, nhiệt độ càng ngày càng cao, ngoại ô cỏ xanh rậm rạp, hương hoa dễ chịu, nước suối trong vắt chầm chậm chảy xuống trên núi cao, hắn đã cùng một lúc đi qua mùa đông và chuyển dần sang hạ.
Hắn không về nhà, mà trực tiếp đi đến công ty, sắc mặt u ám, cả người giống như một quả bom di động.
Công ty một ngày này cực kỳ yên tĩnh, nhân viên hô hấp cũng cẩn thận từng li từng tí. Có người đi tìm Phùng Thiên Lượng nghe ngóng nội tình, Phùng Thiên Lượng cũng không biết, chẳng qua nhìn Lý Binh Dương cô đơn lẻ bóng trở về, phần lớn là có liên quan đến Hướng Cát.
Hướng Cát không nhận điện thoại của hắn, Wechat cũng không có hồi âm.
Cả người như bốc hơi khỏi nhân gian.
Hắn vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, lại rơi vào tay một đứa nhóc (1), hầu như cả ngày hôm nay hắn đều dùng để lướt vòng bạn bè của Hướng Cát, hòng dựa trên mấy việc nhỏ không đáng kể trên đó suy đoán nơi cậu có khả năng sẽ đến, hoặc là nhà cậu ở đâu.
Ngày hè dài đằng đẵng, hơn bảy giờ mà trời vẫn chưa tối, mây mù kết lại thành nhóm trên bầu trời phía Tây, báo hiệu trời sắp mưa.
Lý Binh Dương nắm chặt điện thoại, một lúc sau, dùng sức đạp một cước lên cửa kính sát đất của văn phòng, mắng một tiếng: “Mẹ nó, đừng để ông đây tìm được em, nếu để ông nhìn thấy em tuyệt đối sẽ đánh em tàn phế.”
Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy việc này thật ấu trĩ, bèn mở điện thoại lên xem ảnh chụp chung của bọn họ.
Bên cạnh Thiên Trì núi Trường Bạch, bạch nhãn lang (2) nhỏ kia cong đôi mắt, mỉm cười thật chân thành, đẹp mắt muốn chết.
Giơ đầu ngón tay lên xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, màn hình nhận lệnh, thoát khỏi giao diện ảnh lớn, biến thành một trong mấy trăm bức ảnh.
Ngón tay Lý Binh Dương dừng bên trên một lúc lâu, đổi hướng, trực tiếp ấn khóa màn hình.
Hắn trở về nhà, nằm trên ghế salon bằng da thật nhắn một tin cho Hướng Cát: “Đây là nhà anh.”
Đính kèm một địa chỉ liên kết.
Sau khi gửi xong, hắn lại cảm thấy hoảng sợ, muốn thu hồi, do dự hồi lâu, lại khóa màn hình lại.
Lý Binh Dương hắn sống đến ba mươi tuổi, cũng chưa làm chuyện xấu gì, sao hoa đào lại bị cướp đi thế này?
Ngày mai dù thế nào đi nữa hắn nhất định phải đi chùa cúng bái.
…
Hắn không đi bái được như mong muốn.
Ngày hôm sau đi làm, trưởng phòng nhân sự báo cáo với hắn: “Boss, bộ phận hậu cần chúng ta có một ứng cử viên.”
Lý Binh Dương tâm tình không tốt, lạnh như băng đáp: “Bộ phận hậu cần không cần tôi tự mình phỏng vấn chứ?”
Trưởng phòng nhân sự vẫn kiên trì: “Cậu ấy bảo mình biết nói bốn thứ tiếng.”
Lý Binh Dương: “… Ứng cử vào hậu cần? Tôi nhớ vị trí này hình như tuyển nhân viên vệ sinh mà?”
Trưởng phòng nhân sự: “Vâng, nhưng chính là lý lịch tuyệt vời quá, tôi mới cảm thấy kỳ quái, cậu ấy còn nói…”
Trưởng phòng nhân sự quan sát sắc mặt của Lý Binh Dương, tiếp tục: “Cậu ấy còn nói, muốn lương ngày năm vạn.”
Lý Binh Dương: ……
Trưởng phòng nhân sự trộm quan sát biểu cảm khó lường trên mặt ông chủ, yên lặng lau mồ hôi, giải thích: “Ban đầu tôi định đuổi cậu ấy đi, nhưng cậu ấy nói mình có quan hệ, nên tôi…”
Lý Binh Dương: ……
Mẹ nó chứ có quan hệ!
Khóe môi Lý Binh Dương không khống chế được cong lên, nhanh chân đi ra ngoài phòng làm việc, giọng điệu cũng biến đổi rõ ràng: “Em ấy đang ở đâu?”
Trưởng phòng nhân sự nhẹ nhàng thở ra, xem ra đúng thật là có quan hệ rồi, còn may cô đã đến hỏi trước: “Ở phòng họp nhỏ tầng hai ạ.”
Lý Binh Dương dừng bước, liếm liếm môi, suy tư trong giây lát rồi nói: “Cô để em ấy trực tiếp đến tìm tôi đi.”
Lúc Hướng Cát đi vào văn phòng, đường đường chính chính gõ cửa, được cho phép mới bước vào, lập tức được người ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.
Hướng Cát ôm eo người đàn ông, nhẹ giọng gọi hắn: “Anh.”
Lý Binh Dương hôn lên tóc cậu, tâm tình thăng trầm hết sức phức tạp. Hai ngày này trái tim hắn từ đầu đến cuối đều xoắn xuýt, thậm chí còn muốn dùng quan hệ để tìm cậu ấy, sau đó trói về dạy dỗ. Lúc này Hướng Cát tự mình đưa tới cửa, hắn lại quên tiệt trước đó mới nói muốn phế người ta, tủi thân phàn nàn: “Anh còn tưởng rằng em đang chơi thì bị thổi bay bé cát mất tiêu.”
Hướng Cát: ……
Hướng Cát: “Cái gì thổi bay cát cơ?”
Lý Binh Dương: ……
Lý Binh Dương: “Không quan trọng.”
Hướng Cát không nhịn được cười lên: “Trêu chọc anh một chút thôi, không muốn chạy, không phải em đã đến nhận lời mời rồi sao, bao ăn ở không?”
Lý Binh Dương thơm lên môi cậu, hàm hàm hồ hồ xác nhận chi tiết công việc với cậu: “Bao ăn ở.”
Hướng Cát: “Ngũ hiểm nhất kim?” (3)
Lý Binh Dương: “Lục hiểm nhất kim, phụ cấp thêm biệt thự và ông xã.”
Hướng Cát: “Mức lương cơ bản cho chức vị em đang ứng tuyển là ba ngàn.”
Lý Binh Dương ôm cậu hôn thật sâu: “Thẻ của ông chủ cho em quẹt tùy thích.”
……
Cho đến hiện tại, Hướng Cát đang loay hoay chơi với sợi dây chuyền vàng lớn của Lý Binh Dương trong tay, nhìn người đàn ông cạo đầu đinh đang ngồi sau bàn làm việc, cánh tay xăm trổ, khí chất như một tên thổ phỉ, vẫn cảm thán lúc ấy mình còn trẻ tuổi, làm việc không cân nhắc hậu quả.
Chỉ cần khi đó cậu mọc thêm một cái tâm nhãn, cậu cũng sẽ không lỗ mãng ngay ngày đầu tiên đã hôn môi với người ta, ngày thứ hai lập tức lên giường.
Tính cậu cũng rất tùy tiện, chỉ cần cuộc sống trôi qua thoải mái thì không cầu mong gì khác, hiện tại đã sống rất tốt rồi, thỉnh thoảng nhàn rỗi lên mạng làm việc tiêu khiển, tiền của Lý Binh Dương cũng cất hết ở chỗ cậu.
Lý Binh Dương tắt máy tính, đi tới ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa hồi lâu, mới nói: “Em không phải thích ăn vải sao. Năm ngoái anh mới chuyển một cây vải vào trong vườn ở Hải Nam, sống rất tốt, nghe nói bây giờ cây đã lớn cả rồi, ngày mai chúng ta đi ăn vải em nhé.”
Hướng Cát nghĩ nghĩ, cây vải này năm ngoái vừa chuyển đến, chắc mới là cây giống thôi, chưa có bao nhiêu trái.
Song đến khi cậu nhìn thấy cây vải thiều cổ thụ to lớn cứng cáp trong vườn, từng chùm quả đỏ rực lủng lẳng đầu cành, trong đầu cậu chỉ còn lại một câu. Cậu nhéo cơ bụng của Lý Binh Dương, cắn răng nói: “Anh có nhiều tiền như vậy là để đốt phải không?”
Lý Binh Dương: …
Lý Binh Dương tủi thân: “Vậy tiền đó không tiêu nữa, giữ lại nuôi con sao em?”
Nói đến đây, mắt hắn sáng lên.
Hắn chạy đến cổng sân trước của biệt thự, khóa lại.
Biệt thự độc lập vốn cách xa chốn đông người, đóng cổng một cái, lập tức chỉ còn lại hai người.
Lý Binh Dương đến gần Hướng Cát, vừa đi vừa tháo thắt lưng, ánh mắt đen sâu thẳm nói: “Nàng vợ trẻ, đến đây nào, hai chúng ta cùng sinh em bé.”
Hướng Cát: ……
Cậu cởi khuy áo sơ mi của mình, vừa cởi vừa không nhịn được cười nói: “Em bé này anh sinh nhé, chứ em không sinh được đâu.”
Cơn gió giữa hạ lao xao dạo qua vườn, trong không khí tràn ngập hương vải ngọt ngào, tiếng ve réo rắt giữa chiều hạ oi bức, dưới bóng râm của cây vải thiều, Lý Binh Dương hổn hển thở gấp nói với người dưới thân: “Nhân sâm bé con, ông đây yêu em, yêu em đến tận xương tủy.”
Hướng Cát vịn thân cây vải, nuốt xuống tiếng rên rỉ, nghiêm túc nói: “Em cũng yêu anh, Lý Binh Dương.”
Hôm nay là hạ chí, thiên trường nhật cửu(4) của năm, sợi dây đỏ tươi nơi cổ chân trắng nõn, giữ họ nắm tay đi đến hết thiên trường địa cửu (5).
*****
Chú thích
(1): Gốc là mao tiểu đầu tử (毛头小子): dùng để chỉ những người trẻ tuổi (nhưng mang nghĩa khinh thường, kiểu nhóc để chỏm chưa trải sự đời ấy)
(2): Bạch nhãn lang là sói mắt trắng, ý chỉ người vong ân bội nghĩa.
(3): Ngũ hiểm nhất kim:là bảo hiểm của người lao động, gồm tiền lương hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến lao động và thai sản, và quỹ dự phòng nhà ở. (theo Baidu)
(4) Raw là “日久天长” (pinyin: rìjiǔtiāncháng) nghĩa là ngày dài đằng đẵng, còn (5)地久天长 (pinyin: tiānchángrìjiǔ). Mọi người có để ý pinyin của 2 từ ngược lại của nhau khum =)))) Theo tui tra thì nó là hai thành ngữ đồng nghĩa với nhau á. Có lẽ là tác giả dùng 2 thành ngữ đồng nghĩa với nhau như vậy để khẳng định tình yêu vĩnh cửu của Lý Binh Dương và Hướng Cát. Còn nó có dụng ý sâu xa gì hơn thì mình không biết tại mình một chữ tiếng Trung bẻ đôi cũng không biết nên không phân tích rõ cho mọi người được. Bồ nào biết thì phân tích cho mình với nha.
– HOÀN CHÍNH VĂN –