Đến gần sáng nàng mới ngủ, cho nên hôm nay Nhật Tâm đặc biệt dậy muộn. Mặt trời đã đi lên nóc nhà rồi từ từ đi xuống. Nhật tâm lúc này đói đến mức giật mình mà thức dậy. Nghĩ lại hôm qua đã nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn, nàng vô cùng đau khổ. Nhớ tới những điều mà Lãnh tuyết nói, 20 ông chồng từ trời rơi xuống nàng thực sự đau đầu, thở dài một tiếng, mong tất cả là giấc mơ (hình như mỗi lần gặp rắc rối khó khăn thì nàng lại hy vọng mình nằm mơ thì phải). Kéo tấm chăn lông thú nhìn thân dưới, là khố da thú của Lãnh Tuyết thì nàng biết chuyện hôm qua là thật.
Nàng ngồi thừ ra quên mất cả đói. Cuối cùng nàng rơi vào cảnh ngộ gì, xuyên về một khu rừng rậm, điện không, nước máy ko, internet ko, toàn là dã thú, còn cả bọn đọa lạc giả mê tam giác của nàng, rồi một lượt lại có 20 tên chồng cao phổng, toàn hàng thứ thiệt, người có mỗi một bộ đồ phải chia mà mặc, còn bị chôm mất cái tam giác. Nhật Tâm tự cảm thấy mình sao mà khổ thế này.
Tự nhiên cảm giác nhớ nhà trỗi dậy, nước mắt lưng tròng. Nàng nhớ tủ đồ của mình, nhớ nêm ấm chăn êm, nhớ cả thùng bvs mua sẵn. Á khoan đã!Nàng là vừa nghĩ đến BVS sao? Nét mặt vô cùng sa sầm. Nàng đến đây cũng 7-8 ngày nhẩm tính chắc còn chục ngày nữa là nàng sẽ có hẹn với “dì cả”. Điều đáng lo ngại hơn là ở đây hoàn toàn không có BVS.
Nàng lẩm bẩm kêu… “Lão thiên ơi, ông là trêu chọc con sao.ĐKM con cú chết tiệt! cái quần chịp duy nhất của tao”. Có vẻ đối với nàng lúc này việc có 20 ông chồng không đáng ngại bằng vấn đề “dì cả” không được giải quyết. Vẻ mặt sầu não như sắp chết đến nơi, BVS ko có, chịp cũng ko, mấy ngày nữa “dì cả” ghé thăm chẳng lẽ ngồi tong tong như con lucky (chó) cái nhà nàng. Khóe môi giật giật, chẳng lẽ về thời đồ đá nàng cũng càng ngày càng mất văn minh “gần thú xa người” sao.
Nghĩ ngợi một hồi nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Nàng bước ra khỏi căn nhà gỗ, ôm tấm da thú cuối cùng cùng dụng cụ, nhét nhanh nữa chùm nho vào miệng. Lúc này 2 má nàng phồng lên bóng lưỡn, nàng cũng chả thèm quan tâm nuốt luôn hột.
Cắt cắt, đục một thồi nàng cũng tự làm ra cho mình 2 bộ bikini bằng da thú. Nàng đành đoạn cắt áo sơ mi thành những tấm vuông lớn mà dự trù sẽ dùng nó làm băng vệ sinh tái chế, thâm chí cả khăn voan nữa. Lúc này nàng gần như chẳng để tâm đến chuyện xung quanh, nên không hay biết mọi người đều rất khẩn trương hì hì hục hục. Hôm nay là đại lễ trăng tròn là ngày chính thức tổ chức nghi thức cho nàng nhập tộc.
Xong việc nàng vào trong cất đồ rồi thay bộ bikini kia, Lấy một đoạn da thú cột tóc lại. Nàng cầm chiếc khố cướp được của Lãnh Tuyết mang ra toan trả cho hắn. Vừa bước ra cửa một đám nhân thú đã thần điên bát đảo, tên Huyết Nhãn (trăn vàng) đang khuân cây gỗ lớn tuột tay rớt vào chân la um sùm. Tên Lãnh tuyết (thỏ bị thương) cũng làm hết đống trái cây đang ôm trong người lăn lăn. Tộc trưởng Nhỉ Lạc quay đầu lại nhìn đập ngay cây gỗ đang khuân vào đầu tên kì lân ngã bật xuống đất, tên tuyết mao hống đang nắm lấy con bò lớn cũng thờ người buông ra, con bò nhân cơ hội chạy loạn.
Trước mặt nàng chỉ còn là một bãi ngổn ngang, cũng may là không ai bị thương. Mấy chàng mỹ nam kẻ nằm người bò, tên té, kẻ khom, đầu bù tóc rối, lấm lem. Mỹ nam oai lẫm giờ nhìn như một đám si tình vụng về ngốc nghếch. Khóe môi khẽ giật, nàng không phải đã thành “hồng nhan họa thủy” đó chứ, mà nàng đâu phải mỹ nhân gì cho cam.
Nàng lại chui vào nhà gỗ, đục đục xỏ xỏ, nửa tấm da còn lại, làm một tấm khăn choàng che từ ngực đến đùi, rồi bước ra. Cùng may lúc này, cũng gần tối, mọi người cũng thu dọn xong nên không gây ra loạn gì, nhưng nhiều nhân thú vẫn ngây ra nhìn nàng một chút bằng ánh mắt ái mộ. (tội nghiệp mất càng giới nghiêm trọng nó gây hậu quả thật ghê gớm, người “bình thường” cũng có thể thành “thần tiên tỷ tỷ”.
Nàng nhẹ nhàng hít sâu bước ra cố vờ như không biết rất nhiều ánh mắt đang dán trên thân nàng, vô cùng áp lực, nàng ra tới chỗ Lãnh tuyết đang lom khom không để ý, nàng khều hắn một cái. Hắn quay mặt lại, nàng hốt hoảng lùi lại một bước.
Khuôn mặt điển trai của Lãnh tuyết hoàn toàn biết mất nhường lại là một khuôn mặt sưng vù, tím tím, đỏ đỏ, xanh xanh.
-Mặt anh sao ra nông nỗi này.---Nàng lo lắng bước ra chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết.
-Lỗi tại anh, hôm qua dắt em đi chơi vui quá không báo cho bộ lạc, làm suýt nữa khiến em bị gặp nguy hiểm. Bọn họ tức quá mỗi người đấm cho một cái.---Lãnh tuyết mỉm cười nhưng mặt quá đau nên nhìn rất khó coi. Nhìn thấy bộ dạng xót xa của Nhật Tâm liền nói tiếp
-Anh không sao, thật mà. Đi chơi với em bị đánh thế anh cũng cam lòng. Chỉ là anh rất hối hận, bọn họ nên đánh mạnh thêm chút nữa. Do anh không suy nghĩ chu đáo, suýt chút em bị đọa lạc giả bắt đi. Nếu em có chuyện gì anh cũng ko muốn sống--- Nhật Tâm nghe mấy lời này da gà liền nổi lên.
-Anh xin lỗi, anh chỉ là nhân thỏ yêu đuối, không nên không biết lượng sức mà dẫn em đi chơi. Anh vô dụng quá---Nói đến đây nước mắt lãnh tuyết trào ra. Không muốn Nhật Tâm nhìn thấy bèn quay mặt đi.
-Em tìm anh có gì không?---Hắn quay lưng lại cố che bộ mặt bi thương hỏi nàng.
-Trả anh cái này--- Nói xong nàng liền nhét cái khố vào tay Lạnh tuyết. Sau đó chạy mất ko nói gì.
Lãnh tuyết nhìn theo bóng nàng suy đoán. “Có lẽ nàng chán mình rồi. Đúng thôi! Mình yếu đuối quá mà.” Tim hắn quặn thắt, người hắn tê nhức, nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt sưng vù. Hắn không phải thích khóc. Chỉ là kìm không được.
Còn Nhật Tâm lúc này chạy ra suối gần đó nhặt mấy viên đá nhỏ nằm lâu dưới suối, những viên đá lạnh ngắt, trời chiếu chân nàng cũng lạnh không kém. Bỏ vào chiếc khăn voan. Xông thẳng về phía Lãnh Tuyết đang nước mắt ngắn dài. Nhìn thấy nàng hắn hết sức kinh ngạc.
-Ngồi yên. Ngoan đừng nhúc nhích,---Nàng giữ lấy cổ hắn, nghiêm túc ra lệnh.
Nàng lấy khăn voan chườm đá lên khuôn mặt sưng húp của hắn. Biết làm sao được ở đây làm gì có đá lạnh, lạnh nhất cũng chỉ có những viên đá quanh năm nằm dưới suối này thôi.
Nàng đang lo lắng vết thương cho hắn hoàn toàn không để ý đến đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc và cảm động của hắn lúc này. Chườm hết khuôn mặt, nàng vứt cục đá đi, lấy khăn voan chạy vào nhà.
Lôi mấy của nghệ bỏ vào trong nửa vỏ dừa dùng một khúc xương giã lấy giã để, sau đó chắt ra một chén nước nghệ, đôi tay cũng hóa vàng vì nghệ. Nếu ở thời hiện đại nàng có lẽ đã nhảy dựng lên. Nhưng nghỉ đến khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết nàng cũng chẳng quan tâm chuyện này, nàng thật sự rất muốn bảo toàn gương mặt điển trai yêu nghiệt của hắn.
Vẫn đang loay thì nghe Nhĩ Lạc gọi rất trìu mến.
-Tiểu Tâm nhanh lên sắp đến giờhọp bộ lạc rồi.
-Dạ em ra ngay---Nàng nhanh chóng đáp lời, thu dọn.
Một tay nàng câm bát nước nghệ một tay cầm cầm chiếc khăn voan bã nghệ. Nàng dúi bát nước nghệ vào tanh Lãnh tuyết
-Uống cho hết, đắng đó, ráng một chút--- Nàng nói bằng giọng nghiêm túc.
Lãnh tuyết mỉm cười, uống một hơi hết bát thuốc. Trong đầu hắn miên man, sao nàng lại cho hắn uống nghệ chẳng lẽ là lo cho hắn, vết bầm trên mặt hắn. Nghĩ đến đây nghệ có đắng đến đâu , trong lòng hắn cũng thấy ngọt.
Còn đang suy nghĩ, mặt hắn đã bị phục kích bởi bàn tay đầy bã nghệ của nàng. Mặt hắn lúc này vàng đến buồn cười. Chưa kịp nói gì đã 3 trái nho ngọt lịm bị nhét gọn vào miệng hắn.
Ngay sau đó mọi người cũng tập hợp gần đống lửa. Nàng kéo tay Lãnh tuyết, không hề biết trong suốt khoảng thời gian nàng chăm sóc khắn đã bao nhiêu phu của nàng nhìn hắn mà ganh tị. Tay đầy bã nghệNàng cố chùi vào tam giác da mới may, tiếc là tam giác nhỏ quá, không đủ cho nàng chùi, tay vẫn vàng và rít, mặt thoáng chút nhăn nhó, nàng yên vị ngồi vào một vị trí quen thuộc. Hôm này là ngày trăng tròn ngày thực hiên nghi thức nhập tộc cho nàng mà Nhật Tâm thật quá vô tâm chẳng hề nhớ ra, nàng lúc này vẫn còn ra sức “chây chét”,nghệ lên bất cứ thứ gì nàng bắt được (bao gồm quần áo của nàng và cái khố chôm được từ kì lân và sư tử trên người lãnh tuyết kế bên. May mà biết khôn chùi đằng sau, chứ chùi đằng trước có khi một hồi lại bốc ra "củ nghệ")
Đến gần sáng nàng mới ngủ, cho nên hôm nay Nhật Tâm đặc biệt dậy muộn. Mặt trời đã đi lên nóc nhà rồi từ từ đi xuống. Nhật tâm lúc này đói đến mức giật mình mà thức dậy. Nghĩ lại hôm qua đã nôn toàn bộ thức ăn vừa ăn, nàng vô cùng đau khổ. Nhớ tới những điều mà Lãnh tuyết nói, ông chồng từ trời rơi xuống nàng thực sự đau đầu, thở dài một tiếng, mong tất cả là giấc mơ (hình như mỗi lần gặp rắc rối khó khăn thì nàng lại hy vọng mình nằm mơ thì phải). Kéo tấm chăn lông thú nhìn thân dưới, là khố da thú của Lãnh Tuyết thì nàng biết chuyện hôm qua là thật.
Nàng ngồi thừ ra quên mất cả đói. Cuối cùng nàng rơi vào cảnh ngộ gì, xuyên về một khu rừng rậm, điện không, nước máy ko, internet ko, toàn là dã thú, còn cả bọn đọa lạc giả mê tam giác của nàng, rồi một lượt lại có tên chồng cao phổng, toàn hàng thứ thiệt, người có mỗi một bộ đồ phải chia mà mặc, còn bị chôm mất cái tam giác. Nhật Tâm tự cảm thấy mình sao mà khổ thế này.
Tự nhiên cảm giác nhớ nhà trỗi dậy, nước mắt lưng tròng. Nàng nhớ tủ đồ của mình, nhớ nêm ấm chăn êm, nhớ cả thùng bvs mua sẵn. Á khoan đã!Nàng là vừa nghĩ đến BVS sao? Nét mặt vô cùng sa sầm. Nàng đến đây cũng - ngày nhẩm tính chắc còn chục ngày nữa là nàng sẽ có hẹn với “dì cả”. Điều đáng lo ngại hơn là ở đây hoàn toàn không có BVS.
Nàng lẩm bẩm kêu… “Lão thiên ơi, ông là trêu chọc con sao.ĐKM con cú chết tiệt! cái quần chịp duy nhất của tao”. Có vẻ đối với nàng lúc này việc có ông chồng không đáng ngại bằng vấn đề “dì cả” không được giải quyết. Vẻ mặt sầu não như sắp chết đến nơi, BVS ko có, chịp cũng ko, mấy ngày nữa “dì cả” ghé thăm chẳng lẽ ngồi tong tong như con lucky (chó) cái nhà nàng. Khóe môi giật giật, chẳng lẽ về thời đồ đá nàng cũng càng ngày càng mất văn minh “gần thú xa người” sao.
Nghĩ ngợi một hồi nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cách. Nàng bước ra khỏi căn nhà gỗ, ôm tấm da thú cuối cùng cùng dụng cụ, nhét nhanh nữa chùm nho vào miệng. Lúc này má nàng phồng lên bóng lưỡn, nàng cũng chả thèm quan tâm nuốt luôn hột.
Cắt cắt, đục một thồi nàng cũng tự làm ra cho mình bộ bikini bằng da thú. Nàng đành đoạn cắt áo sơ mi thành những tấm vuông lớn mà dự trù sẽ dùng nó làm băng vệ sinh tái chế, thâm chí cả khăn voan nữa. Lúc này nàng gần như chẳng để tâm đến chuyện xung quanh, nên không hay biết mọi người đều rất khẩn trương hì hì hục hục. Hôm nay là đại lễ trăng tròn là ngày chính thức tổ chức nghi thức cho nàng nhập tộc.
Xong việc nàng vào trong cất đồ rồi thay bộ bikini kia, Lấy một đoạn da thú cột tóc lại. Nàng cầm chiếc khố cướp được của Lãnh Tuyết mang ra toan trả cho hắn. Vừa bước ra cửa một đám nhân thú đã thần điên bát đảo, tên Huyết Nhãn (trăn vàng) đang khuân cây gỗ lớn tuột tay rớt vào chân la um sùm. Tên Lãnh tuyết (thỏ bị thương) cũng làm hết đống trái cây đang ôm trong người lăn lăn. Tộc trưởng Nhỉ Lạc quay đầu lại nhìn đập ngay cây gỗ đang khuân vào đầu tên kì lân ngã bật xuống đất, tên tuyết mao hống đang nắm lấy con bò lớn cũng thờ người buông ra, con bò nhân cơ hội chạy loạn.
Trước mặt nàng chỉ còn là một bãi ngổn ngang, cũng may là không ai bị thương. Mấy chàng mỹ nam kẻ nằm người bò, tên té, kẻ khom, đầu bù tóc rối, lấm lem. Mỹ nam oai lẫm giờ nhìn như một đám si tình vụng về ngốc nghếch. Khóe môi khẽ giật, nàng không phải đã thành “hồng nhan họa thủy” đó chứ, mà nàng đâu phải mỹ nhân gì cho cam.
Nàng lại chui vào nhà gỗ, đục đục xỏ xỏ, nửa tấm da còn lại, làm một tấm khăn choàng che từ ngực đến đùi, rồi bước ra. Cùng may lúc này, cũng gần tối, mọi người cũng thu dọn xong nên không gây ra loạn gì, nhưng nhiều nhân thú vẫn ngây ra nhìn nàng một chút bằng ánh mắt ái mộ. (tội nghiệp mất càng giới nghiêm trọng nó gây hậu quả thật ghê gớm, người “bình thường” cũng có thể thành “thần tiên tỷ tỷ”.
Nàng nhẹ nhàng hít sâu bước ra cố vờ như không biết rất nhiều ánh mắt đang dán trên thân nàng, vô cùng áp lực, nàng ra tới chỗ Lãnh tuyết đang lom khom không để ý, nàng khều hắn một cái. Hắn quay mặt lại, nàng hốt hoảng lùi lại một bước.
Khuôn mặt điển trai của Lãnh tuyết hoàn toàn biết mất nhường lại là một khuôn mặt sưng vù, tím tím, đỏ đỏ, xanh xanh.
-Mặt anh sao ra nông nỗi này.---Nàng lo lắng bước ra chạm nhẹ vào khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết.
-Lỗi tại anh, hôm qua dắt em đi chơi vui quá không báo cho bộ lạc, làm suýt nữa khiến em bị gặp nguy hiểm. Bọn họ tức quá mỗi người đấm cho một cái.---Lãnh tuyết mỉm cười nhưng mặt quá đau nên nhìn rất khó coi. Nhìn thấy bộ dạng xót xa của Nhật Tâm liền nói tiếp
-Anh không sao, thật mà. Đi chơi với em bị đánh thế anh cũng cam lòng. Chỉ là anh rất hối hận, bọn họ nên đánh mạnh thêm chút nữa. Do anh không suy nghĩ chu đáo, suýt chút em bị đọa lạc giả bắt đi. Nếu em có chuyện gì anh cũng ko muốn sống--- Nhật Tâm nghe mấy lời này da gà liền nổi lên.
-Anh xin lỗi, anh chỉ là nhân thỏ yêu đuối, không nên không biết lượng sức mà dẫn em đi chơi. Anh vô dụng quá---Nói đến đây nước mắt lãnh tuyết trào ra. Không muốn Nhật Tâm nhìn thấy bèn quay mặt đi.
-Em tìm anh có gì không?---Hắn quay lưng lại cố che bộ mặt bi thương hỏi nàng.
-Trả anh cái này--- Nói xong nàng liền nhét cái khố vào tay Lạnh tuyết. Sau đó chạy mất ko nói gì.
Lãnh tuyết nhìn theo bóng nàng suy đoán. “Có lẽ nàng chán mình rồi. Đúng thôi! Mình yếu đuối quá mà.” Tim hắn quặn thắt, người hắn tê nhức, nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt sưng vù. Hắn không phải thích khóc. Chỉ là kìm không được.
Còn Nhật Tâm lúc này chạy ra suối gần đó nhặt mấy viên đá nhỏ nằm lâu dưới suối, những viên đá lạnh ngắt, trời chiếu chân nàng cũng lạnh không kém. Bỏ vào chiếc khăn voan. Xông thẳng về phía Lãnh Tuyết đang nước mắt ngắn dài. Nhìn thấy nàng hắn hết sức kinh ngạc.
-Ngồi yên. Ngoan đừng nhúc nhích,---Nàng giữ lấy cổ hắn, nghiêm túc ra lệnh.
Nàng lấy khăn voan chườm đá lên khuôn mặt sưng húp của hắn. Biết làm sao được ở đây làm gì có đá lạnh, lạnh nhất cũng chỉ có những viên đá quanh năm nằm dưới suối này thôi.
Nàng đang lo lắng vết thương cho hắn hoàn toàn không để ý đến đôi mắt long lanh đầy hạnh phúc và cảm động của hắn lúc này. Chườm hết khuôn mặt, nàng vứt cục đá đi, lấy khăn voan chạy vào nhà.
Lôi mấy của nghệ bỏ vào trong nửa vỏ dừa dùng một khúc xương giã lấy giã để, sau đó chắt ra một chén nước nghệ, đôi tay cũng hóa vàng vì nghệ. Nếu ở thời hiện đại nàng có lẽ đã nhảy dựng lên. Nhưng nghỉ đến khuôn mặt sưng vù của Lãnh tuyết nàng cũng chẳng quan tâm chuyện này, nàng thật sự rất muốn bảo toàn gương mặt điển trai yêu nghiệt của hắn.
Vẫn đang loay thì nghe Nhĩ Lạc gọi rất trìu mến.
-Tiểu Tâm nhanh lên sắp đến giờhọp bộ lạc rồi.
-Dạ em ra ngay---Nàng nhanh chóng đáp lời, thu dọn.
Một tay nàng câm bát nước nghệ một tay cầm cầm chiếc khăn voan bã nghệ. Nàng dúi bát nước nghệ vào tanh Lãnh tuyết
-Uống cho hết, đắng đó, ráng một chút--- Nàng nói bằng giọng nghiêm túc.
Lãnh tuyết mỉm cười, uống một hơi hết bát thuốc. Trong đầu hắn miên man, sao nàng lại cho hắn uống nghệ chẳng lẽ là lo cho hắn, vết bầm trên mặt hắn. Nghĩ đến đây nghệ có đắng đến đâu , trong lòng hắn cũng thấy ngọt.
Còn đang suy nghĩ, mặt hắn đã bị phục kích bởi bàn tay đầy bã nghệ của nàng. Mặt hắn lúc này vàng đến buồn cười. Chưa kịp nói gì đã trái nho ngọt lịm bị nhét gọn vào miệng hắn.
Ngay sau đó mọi người cũng tập hợp gần đống lửa. Nàng kéo tay Lãnh tuyết, không hề biết trong suốt khoảng thời gian nàng chăm sóc khắn đã bao nhiêu phu của nàng nhìn hắn mà ganh tị. Tay đầy bã nghệNàng cố chùi vào tam giác da mới may, tiếc là tam giác nhỏ quá, không đủ cho nàng chùi, tay vẫn vàng và rít, mặt thoáng chút nhăn nhó, nàng yên vị ngồi vào một vị trí quen thuộc. Hôm này là ngày trăng tròn ngày thực hiên nghi thức nhập tộc cho nàng mà Nhật Tâm thật quá vô tâm chẳng hề nhớ ra, nàng lúc này vẫn còn ra sức “chây chét”,nghệ lên bất cứ thứ gì nàng bắt được (bao gồm quần áo của nàng và cái khố chôm được từ kì lân và sư tử trên người lãnh tuyết kế bên. May mà biết khôn chùi đằng sau, chứ chùi đằng trước có khi một hồi lại bốc ra "củ nghệ")