Lúc này trong những căn nhà của các phu của Nhật Tâm mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến lòng họ bất an. Tất cả đều trong lòng không ngừng nghĩ cách phải làm sao phát sinh chuyện hoan ái với nàng. Có lẽ chỉ khi đó bọn họ mới thực sự yên tâm không lo nàng viện cớ để gạt bọn họ ra cuộc đời của nàng.
Hai tên nhân thú Sư tử trắng và kì lân tò mò hóng chuyện, khi biết được cũng hết sức bất ngờ, mặt mày méo sệch, ngay từ đầu bọn chúng đã thấy có điều gì đó kì lạ, không ổn. Nhưng bị đẩy tới mức này thì ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Khác với đám phu của Nhật Tâm gần như bỏ quên một tình tiết nhưng bọn kì lân và sư tử trắng thì lại nhớ như in “Ngoài ra ở đại lục của em cũng không hề có nhân thú, giống đực cũng giống như bọn em không thể hóa hình”.Không thể hóa hình thế thì yếu đuối khác gì giống cái đâu, như thế thì sao bảo vệ giống cái? Những giống cái như Nhật Tâm sống với đám người yếu đuối kia cuối cùng làm sao có thể tồn tại. Điều này khiến bọn họ cực kì tò mò.
Đối với Nhật Tâm lúc này bọn họ đã có một chút thay đổi về cách nhìn nhận. Giống cái quả thật kì lạ, có phần bạo gan quá mức, nàng ta vì không biết mà gây ra nhưng chuyện động trời, nhưng chót lỡ cũng ko chối bỏ mà nhận lãnh, nên cảm phục hay nên chê trách. 2 tên đó cũng không biết tại sao bản thân lúc này mơ hồ lại ko hẹn mà nghĩ về giống cái này nhiều đến vậy. Từ ngày nàng xuất hiện mọi thứ thay đổi quả thật không ít.
Chợt nghĩ lại nàng không biết hành động giới thiệu tên là “nạp phu” thì việc nàng đối xử với bọn họ những ngày qua không phải “quá tốt” rồi sao, nghĩ lại những giống đực trong bộ lạc trừ bọn họ ra, ai cũng đều có khố, thậm chí nàng từng tặng khố cho vài phu của Lạc Hỷ, Giai Giai bọn họ ngại ngùng cuối cùng thành cuộc trao đổi khố với xương mài (chính là dao xương). Thậm chí là bọn họ cũng từng được tặng. Nghĩ đến bọn họ đã hiểu sai, nàng chỉ đơn thuần là cho họ ko có ý gì khác, trong lòng cảm giác áy náy ko yên.
Tác giả ta thì nhếch miệng chắc chắn “đêm nay không chỉ có 1 đứa mất ngủ”, luyện công phu tập thể, “bộ lạc thần long đại hiệp muôn năm” (ai không coi “công phu panda” thì bấm next nhé.)
Ở trong căn nhà gỗ của Lãnh Tuyết, cả 2 người bọn họ cũng đều còn thức, nàng không ngừng hỏi hắn về công dụng các loại cây cỏ khô mà nàng chưa hề biết đến. Thực sự kiến thức về thuốc lá của nàng rất kém nàng chỉ là xem qua ti vi, một vài sách truyện, nàng vô cùng cần thận tập trung ghi nhớ.
Nàng cuối cùng dừng lại vô cùng thích thú với các loại nấm khô. Trong đó có nhiều loại nấm nàng ko nhớ tên nhưng lấy chính công dụng của nó mà gọi lại, mà kẻ nào đó lại nhớ tên của chúng theo cách gọi của nàng một cách vui vẻ và hạnh phúc như vừa phát hiện điều gì thú vị lắm. Nấm tê, nấm ngủ, nấm chết, nấm ngứa, nấm đau, nấm choáng, nấm thối, nấm ói, nấm yêu.
Một nụ cười ma mị nở trên khuôn mặt khi nàng đọc tên các loại nấm khẽ nói trong bụng “trời giúp ta” khiến ánh mắt ai kia không thể buông ra mà dán chặt vào, nàng làm hắn như đông cứng với nụ cười ánh mắt đó. Hắn chỉ còn nhìn thấy duy nhất nàng tại thời điểm đó ko còn gì khác.
Ta tự hỏi đây có phải là cái được gọi là “si mê” trong “truyền thuyết”? Liệu có ai nhìn ta như vậy chưa nhỉ. Nhìn lại chính mình câu trả lời chính là “bọn họ vẫn thường “si mê” nhìn ta ăn như heo” và nói “trên đời có đứa con gái có thể ăn như vậy sao?”. Hình như ko phải cùng cảm giác, thôi kệ miễn cưỡng mà bó lại cùng một chỗ cho đỡ “tủi thân”.
Lúc này nàng đã từ từ vạch rõ kế hoạch cho bản thân về cuộc đi săn đọa lạc giả phía trước. Nàng vẫn mắt ko rời nhìn đám nấm vỗ vào vai của Lãnh Tuyết “Anh thật là giỏi. À mà đồ ở đây em có thể tùy nghi sử dùng hả”. Nghe vậy lãnh tuyết vô cùng vui mừng gật mạnh đầu “đương nhiên, dùng hết cũng được”. Đám dược liệu này cố rất nhiều thứ thuộc hàng quý hiếm hắn mấy lần phải liều cái gan thỏ và bỏ không ít thời gian thu thập được nay một lời khen của thê hắn cũng có thể khiến hắn chấp nhận cho nàng dùng hết ko oán trách.
Đây chính là “dại gái”, nhưng tác giả tôi có thể thẳng thắng mà nói nói “dại trai” hay “dại gái” cũng là mỹ vị của nhân gian, trên đời nếu có thể xuất hiện một ai đó xứng đáng cho ta “dại” ít nhất cũng không uổng phí những năm tháng tồn tại vì ta được nếm qua một trái nghiệm “cực mạnh” trên đời đó là “si”. Cho ta trải qua những ngày tháng mãi mãi ko thể quên. Dù kết quả có thể nào đi nữa đó là dấu ấn đáng nhớ vô cùng.
Nhắc lại nhân vật Lãnh Tuyết thấy đêm đã khuya nhưng thê hắn vẫn say mê với đống thuốc hắn bắt đầu có chút ghen tị với đám thuốc kia phải chăng được nàng quan tâm quá nhiều rồi. Từ lúc nào hắn đã hóa bán thú. Từ lần trước hắn có vẻ đã nhanh chóng nhận ra nàng rất bị kích thích trước dáng vẻ này của hắn.
Hắn vòng tay qua ôm lấy nàng cúi đầu xuống gặm lấy lỗ tai nàng. Bất ngờ nàng toan giãy ra, nhưng đã bị cánh tay săn chắc giữ cố định trong ngực. “Khuya rồi, ngủ sớm mai tiếp có được không”. Âm thanh trầm ấm đem theo khí nóng phả vào tai, khiến nàng rùng mình, một cảm giác phấn khích nổi lên. “Ừm, nhưng em ngủ ở đâu?”. Vừa hỏi xong, một nụ cười tà mị nổi trên mặt lãnh tuyết hắn bế thốc nàng lên đặt trên môi nàng một nụ hôn ấm nóng ẩm ướt đầy bất ngờ. Khi hoàn hồn, nàng đã thấy nàng và hắn ở trên một tấm đệm da rất êm. Nụ hôn mãnh liệt khiến máu nóng trong người nàng cũng từ từ sôi sục. Nàng mơ màng nhìn lên tường gỗ, đón nhận nụ hôn của Lãnh Tuyết hưởng thụ
Trên tường nhà 2 con thằn lằn đang quấn vào nhau giao phối con trên con dưới. Nhìn chúng uốn éo chợt như đánh thức nàng bừng tỉnh. Suy cho cùng nàng và hắn cũng là khác loài. Nàng vội đẩy hắn ra, trong sự ngạc nhiên và thất vọng của hắn. Ánh mắt hoang mang thất vọng kia khiến nàng có chút xót xa bèn dối trá an ủi “Hôm nay em rất mệt, còn phải dưỡng sức lo chuyện săn đọa lạc giả nữa. Vui vẻ hôm nay mà lúc đó mạng ko còn chẳng phải anh “góa sao”, “rừng còn sợ gì không có củi đốt”.
Lãnh tuyết nghe vậy thấy vô cùng có lý đành thở dài, ôm chặt lấy nàng trong lòng, nàng thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bỏ mặc ai kia bồi hồi trân trọng từng khoảnh khắc mà không dám cũng ko thể ngủ yên.
Lúc này trong những căn nhà của các phu của Nhật Tâm mỗi người ôm một suy nghĩ riêng, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến lòng họ bất an. Tất cả đều trong lòng không ngừng nghĩ cách phải làm sao phát sinh chuyện hoan ái với nàng. Có lẽ chỉ khi đó bọn họ mới thực sự yên tâm không lo nàng viện cớ để gạt bọn họ ra cuộc đời của nàng.
Hai tên nhân thú Sư tử trắng và kì lân tò mò hóng chuyện, khi biết được cũng hết sức bất ngờ, mặt mày méo sệch, ngay từ đầu bọn chúng đã thấy có điều gì đó kì lạ, không ổn. Nhưng bị đẩy tới mức này thì ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Khác với đám phu của Nhật Tâm gần như bỏ quên một tình tiết nhưng bọn kì lân và sư tử trắng thì lại nhớ như in “Ngoài ra ở đại lục của em cũng không hề có nhân thú, giống đực cũng giống như bọn em không thể hóa hình”.Không thể hóa hình thế thì yếu đuối khác gì giống cái đâu, như thế thì sao bảo vệ giống cái? Những giống cái như Nhật Tâm sống với đám người yếu đuối kia cuối cùng làm sao có thể tồn tại. Điều này khiến bọn họ cực kì tò mò.
Đối với Nhật Tâm lúc này bọn họ đã có một chút thay đổi về cách nhìn nhận. Giống cái quả thật kì lạ, có phần bạo gan quá mức, nàng ta vì không biết mà gây ra nhưng chuyện động trời, nhưng chót lỡ cũng ko chối bỏ mà nhận lãnh, nên cảm phục hay nên chê trách. tên đó cũng không biết tại sao bản thân lúc này mơ hồ lại ko hẹn mà nghĩ về giống cái này nhiều đến vậy. Từ ngày nàng xuất hiện mọi thứ thay đổi quả thật không ít.
Chợt nghĩ lại nàng không biết hành động giới thiệu tên là “nạp phu” thì việc nàng đối xử với bọn họ những ngày qua không phải “quá tốt” rồi sao, nghĩ lại những giống đực trong bộ lạc trừ bọn họ ra, ai cũng đều có khố, thậm chí nàng từng tặng khố cho vài phu của Lạc Hỷ, Giai Giai bọn họ ngại ngùng cuối cùng thành cuộc trao đổi khố với xương mài (chính là dao xương). Thậm chí là bọn họ cũng từng được tặng. Nghĩ đến bọn họ đã hiểu sai, nàng chỉ đơn thuần là cho họ ko có ý gì khác, trong lòng cảm giác áy náy ko yên.
Tác giả ta thì nhếch miệng chắc chắn “đêm nay không chỉ có đứa mất ngủ”, luyện công phu tập thể, “bộ lạc thần long đại hiệp muôn năm” (ai không coi “công phu panda” thì bấm next nhé.)
Ở trong căn nhà gỗ của Lãnh Tuyết, cả người bọn họ cũng đều còn thức, nàng không ngừng hỏi hắn về công dụng các loại cây cỏ khô mà nàng chưa hề biết đến. Thực sự kiến thức về thuốc lá của nàng rất kém nàng chỉ là xem qua ti vi, một vài sách truyện, nàng vô cùng cần thận tập trung ghi nhớ.
Nàng cuối cùng dừng lại vô cùng thích thú với các loại nấm khô. Trong đó có nhiều loại nấm nàng ko nhớ tên nhưng lấy chính công dụng của nó mà gọi lại, mà kẻ nào đó lại nhớ tên của chúng theo cách gọi của nàng một cách vui vẻ và hạnh phúc như vừa phát hiện điều gì thú vị lắm. Nấm tê, nấm ngủ, nấm chết, nấm ngứa, nấm đau, nấm choáng, nấm thối, nấm ói, nấm yêu.
Một nụ cười ma mị nở trên khuôn mặt khi nàng đọc tên các loại nấm khẽ nói trong bụng “trời giúp ta” khiến ánh mắt ai kia không thể buông ra mà dán chặt vào, nàng làm hắn như đông cứng với nụ cười ánh mắt đó. Hắn chỉ còn nhìn thấy duy nhất nàng tại thời điểm đó ko còn gì khác.
Ta tự hỏi đây có phải là cái được gọi là “si mê” trong “truyền thuyết”? Liệu có ai nhìn ta như vậy chưa nhỉ. Nhìn lại chính mình câu trả lời chính là “bọn họ vẫn thường “si mê” nhìn ta ăn như heo” và nói “trên đời có đứa con gái có thể ăn như vậy sao?”. Hình như ko phải cùng cảm giác, thôi kệ miễn cưỡng mà bó lại cùng một chỗ cho đỡ “tủi thân”.
Lúc này nàng đã từ từ vạch rõ kế hoạch cho bản thân về cuộc đi săn đọa lạc giả phía trước. Nàng vẫn mắt ko rời nhìn đám nấm vỗ vào vai của Lãnh Tuyết “Anh thật là giỏi. À mà đồ ở đây em có thể tùy nghi sử dùng hả”. Nghe vậy lãnh tuyết vô cùng vui mừng gật mạnh đầu “đương nhiên, dùng hết cũng được”. Đám dược liệu này cố rất nhiều thứ thuộc hàng quý hiếm hắn mấy lần phải liều cái gan thỏ và bỏ không ít thời gian thu thập được nay một lời khen của thê hắn cũng có thể khiến hắn chấp nhận cho nàng dùng hết ko oán trách.
Đây chính là “dại gái”, nhưng tác giả tôi có thể thẳng thắng mà nói nói “dại trai” hay “dại gái” cũng là mỹ vị của nhân gian, trên đời nếu có thể xuất hiện một ai đó xứng đáng cho ta “dại” ít nhất cũng không uổng phí những năm tháng tồn tại vì ta được nếm qua một trái nghiệm “cực mạnh” trên đời đó là “si”. Cho ta trải qua những ngày tháng mãi mãi ko thể quên. Dù kết quả có thể nào đi nữa đó là dấu ấn đáng nhớ vô cùng.
Nhắc lại nhân vật Lãnh Tuyết thấy đêm đã khuya nhưng thê hắn vẫn say mê với đống thuốc hắn bắt đầu có chút ghen tị với đám thuốc kia phải chăng được nàng quan tâm quá nhiều rồi. Từ lúc nào hắn đã hóa bán thú. Từ lần trước hắn có vẻ đã nhanh chóng nhận ra nàng rất bị kích thích trước dáng vẻ này của hắn.
Hắn vòng tay qua ôm lấy nàng cúi đầu xuống gặm lấy lỗ tai nàng. Bất ngờ nàng toan giãy ra, nhưng đã bị cánh tay săn chắc giữ cố định trong ngực. “Khuya rồi, ngủ sớm mai tiếp có được không”. Âm thanh trầm ấm đem theo khí nóng phả vào tai, khiến nàng rùng mình, một cảm giác phấn khích nổi lên. “Ừm, nhưng em ngủ ở đâu?”. Vừa hỏi xong, một nụ cười tà mị nổi trên mặt lãnh tuyết hắn bế thốc nàng lên đặt trên môi nàng một nụ hôn ấm nóng ẩm ướt đầy bất ngờ. Khi hoàn hồn, nàng đã thấy nàng và hắn ở trên một tấm đệm da rất êm. Nụ hôn mãnh liệt khiến máu nóng trong người nàng cũng từ từ sôi sục. Nàng mơ màng nhìn lên tường gỗ, đón nhận nụ hôn của Lãnh Tuyết hưởng thụ
Trên tường nhà con thằn lằn đang quấn vào nhau giao phối con trên con dưới. Nhìn chúng uốn éo chợt như đánh thức nàng bừng tỉnh. Suy cho cùng nàng và hắn cũng là khác loài. Nàng vội đẩy hắn ra, trong sự ngạc nhiên và thất vọng của hắn. Ánh mắt hoang mang thất vọng kia khiến nàng có chút xót xa bèn dối trá an ủi “Hôm nay em rất mệt, còn phải dưỡng sức lo chuyện săn đọa lạc giả nữa. Vui vẻ hôm nay mà lúc đó mạng ko còn chẳng phải anh “góa sao”, “rừng còn sợ gì không có củi đốt”.
Lãnh tuyết nghe vậy thấy vô cùng có lý đành thở dài, ôm chặt lấy nàng trong lòng, nàng thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ bỏ mặc ai kia bồi hồi trân trọng từng khoảnh khắc mà không dám cũng ko thể ngủ yên.