Ngủ ngon đẫy giấc cuối cùng nàng cũng chớp chớp đôi mắt mà đón nhận những tia nắng đầu tiên. Vừa thấy nàng thức dậy thì Lãnh Tuyết đã nhanh chóng trưng ra bộ mặt tươi cười đem một tô táo đến trước mặt Nhật Tâm, có lẽ lần trước thấy Nhật Tâm cùng hắn ăn táo trong hang đã cho rằng nàng thích món này, mà có lẽ sau lần đó hắn cũng đặc biệt có thiện cảm với thức ăn mà chúng ta vẫn gọi là “táo” kia.
Nàng nhìn dĩa táo khóe miệng khẽ run. Sáng sớm ăn táo là cho nàng giảm cân sao? Từ lúc đến đây nàng từ một người múp míp đã sụt liền 5kg trong có vài ngày, tốc độ giảm cân siêu nhanh. Còn giảm nữa chắc vòng 1 siêu cấp của nàng cũng teo mất, nhìn đĩa táo rồi nhìn lại cặp cam trắng trẻo ngày nào nay đã chuyển thành màu đồng, Nhật Tâm khẽ thở dài. Chợt nhìn lại chàng trai đối diện đang nhìn mình hết sức trông đợi. Nàng đành ngậm táo biến bi thương thành sức ăn mà nhanh gọn xử lý (điều này khiến ai kia nghĩ nàng rất thích ăn táo, mà nàng đã thích táo hắn cũng thích táo, ít nhất có loại trái cây cả nàng và hắn cùng thích hắn vui mà cười tít cả mắt), mặt khác hôm nay nàng còn việc phải làm là nghiên cứu về “đọa lạc giả”.
Người ta nói “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, muốn săn đọa lạc giả nhất định phải nắm rõ thói quen ưu nhược điểm của thứ kia. Nàng đã từng nghe Lạnh Tuyết gọi cú là đọa lạc giả nên trong suy nghĩ của nàng chính là “cú = đọa lạc giả”, cùng không biết ấu niên thú không thể trường thành tất cả sẽ đều được gọi là đọa lạc giả. Tuy nhiên họ đã biết nàng từ nơi xa xôi ko có nhân thú mà đến nên mọi chuyện đều giải thích cho nàng thật cặn kẽ.
Sau khi thăm dò khắp nơi cuối cùng Nhật Tâm cũng đưa ra được đúc kết:
1.Đọa lạc giả rất mê mùi của của giống cái, và máu tanh
2.Đọa lạc giả chính là ấu niên thú ko thể trưởng thành, trí thông minh và hành vi không khác động vật tương ứng là mấy.
3.Đọa lạc giả cũng bị ảnh hưởng bởi một số dược thảo.
Cuối cùng nàng đưa ra quyết định táo bạo, bắt sống đọa lạc giả. Nếu đám phu của nàng biết điều này sẽ nhảy dựng hết cả lên. Chuyện này hết sức liều lĩnh rồi, trước giờ bọn họ chiến đấu với đọa lạc giả đều là sống chết, chưa hề có chuyện bắt sống. Đọa lạc giả hay thú nhân một khi chiến đấu là ko thể ngừng lại, bị thương đến ko thể chiến đấu mới thôi. Nhưng trong thế giới y học kém cỏi điều đó tương đương cái chết báo trước.
Nhưng thật ra đối với Nhật Tâm mà nói bắt sống con thú kia mới dễ, còn đấu tay đôi với nó mới là giết nàng. 2 chủng tộc khác nhau có sự khác biệt về trình độ khoa học, sức mạnh, văn minh, văn hóa nên đối 1 vấn đề giải quyết đương nhiên khó giống nhau.
Một ngày thăm dò qua đi, mấy ngày sau nàng vẫn ở với Lãnh tuyết yêu cầu hắn điều chế một lượng lớn nấm tê thành bột tê. Nàng ra sức thiết kế bẫy, nói cho ghê gớm chứ thực ra là theo ông cha làm một cái bẫy trói chân chim. Đương nhiên nàng rất biết tận dụng các phu của mình. Lúc này nàng như một quý phu nhân chỉ tay năm ngón. Nhân thú tuy lỗ mãng nhưng cũng khá thông mình không chút nào làm nàng phật ý (bọn họ đều cố gắng làm tốt để lấy lòng nàng mà).
Chiếc bẫy lớn nhanh chóng hoàn thành, đó là một cái bẫy chim mà mục tiêu nàng nhắm đến không ai khác đó là tên biến thái “chôm chịp” của nàng, để nàng tươi mát trong sự bất đắc dĩ.
Mọi chuyện đã đâu vào đấy cũng chỉ còn 2 ngày là đến thời hạn săn đọa lạc giả, thứ thiếu cuối cùng chính là “mồi nhử” cho “cú vọ” vào tròng. Cuối cùng nàng cũng ra một quyết định đáng xấu hổ, ở dơ cho nó ủ mùi, chỉ cần nghĩ đến “mồi nhử” này là nàng đã đỏ mặt vì xấu hổ.
Nàng vẫn yên ổn ngày qua ngày với Lãnh tuyết, rất may mấy ngày sau nàng cũng bắt đầu biết sừ dụng đặc quyền đến chỗ các phu khác của mình mà “ăn ké” để tránh cảnh “nuốt táo cầm hơi”, Đương nhiên những phu kia vô cùng hoan nghênh nàng vì suy cho cùng so với bọn họ nàng ăn cùng ko được bao nhiêu thịt, mặt khác ăn chung với thê của mình làm họ vui điên.
Ngủ ngon đẫy giấc cuối cùng nàng cũng chớp chớp đôi mắt mà đón nhận những tia nắng đầu tiên. Vừa thấy nàng thức dậy thì Lãnh Tuyết đã nhanh chóng trưng ra bộ mặt tươi cười đem một tô táo đến trước mặt Nhật Tâm, có lẽ lần trước thấy Nhật Tâm cùng hắn ăn táo trong hang đã cho rằng nàng thích món này, mà có lẽ sau lần đó hắn cũng đặc biệt có thiện cảm với thức ăn mà chúng ta vẫn gọi là “táo” kia.
Nàng nhìn dĩa táo khóe miệng khẽ run. Sáng sớm ăn táo là cho nàng giảm cân sao? Từ lúc đến đây nàng từ một người múp míp đã sụt liền kg trong có vài ngày, tốc độ giảm cân siêu nhanh. Còn giảm nữa chắc vòng siêu cấp của nàng cũng teo mất, nhìn đĩa táo rồi nhìn lại cặp cam trắng trẻo ngày nào nay đã chuyển thành màu đồng, Nhật Tâm khẽ thở dài. Chợt nhìn lại chàng trai đối diện đang nhìn mình hết sức trông đợi. Nàng đành ngậm táo biến bi thương thành sức ăn mà nhanh gọn xử lý (điều này khiến ai kia nghĩ nàng rất thích ăn táo, mà nàng đã thích táo hắn cũng thích táo, ít nhất có loại trái cây cả nàng và hắn cùng thích hắn vui mà cười tít cả mắt), mặt khác hôm nay nàng còn việc phải làm là nghiên cứu về “đọa lạc giả”.
Người ta nói “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, muốn săn đọa lạc giả nhất định phải nắm rõ thói quen ưu nhược điểm của thứ kia. Nàng đã từng nghe Lạnh Tuyết gọi cú là đọa lạc giả nên trong suy nghĩ của nàng chính là “cú = đọa lạc giả”, cùng không biết ấu niên thú không thể trường thành tất cả sẽ đều được gọi là đọa lạc giả. Tuy nhiên họ đã biết nàng từ nơi xa xôi ko có nhân thú mà đến nên mọi chuyện đều giải thích cho nàng thật cặn kẽ.
Sau khi thăm dò khắp nơi cuối cùng Nhật Tâm cũng đưa ra được đúc kết:
.Đọa lạc giả rất mê mùi của của giống cái, và máu tanh
.Đọa lạc giả chính là ấu niên thú ko thể trưởng thành, trí thông minh và hành vi không khác động vật tương ứng là mấy.
.Đọa lạc giả cũng bị ảnh hưởng bởi một số dược thảo.
Cuối cùng nàng đưa ra quyết định táo bạo, bắt sống đọa lạc giả. Nếu đám phu của nàng biết điều này sẽ nhảy dựng hết cả lên. Chuyện này hết sức liều lĩnh rồi, trước giờ bọn họ chiến đấu với đọa lạc giả đều là sống chết, chưa hề có chuyện bắt sống. Đọa lạc giả hay thú nhân một khi chiến đấu là ko thể ngừng lại, bị thương đến ko thể chiến đấu mới thôi. Nhưng trong thế giới y học kém cỏi điều đó tương đương cái chết báo trước.
Nhưng thật ra đối với Nhật Tâm mà nói bắt sống con thú kia mới dễ, còn đấu tay đôi với nó mới là giết nàng. chủng tộc khác nhau có sự khác biệt về trình độ khoa học, sức mạnh, văn minh, văn hóa nên đối vấn đề giải quyết đương nhiên khó giống nhau.
Một ngày thăm dò qua đi, mấy ngày sau nàng vẫn ở với Lãnh tuyết yêu cầu hắn điều chế một lượng lớn nấm tê thành bột tê. Nàng ra sức thiết kế bẫy, nói cho ghê gớm chứ thực ra là theo ông cha làm một cái bẫy trói chân chim. Đương nhiên nàng rất biết tận dụng các phu của mình. Lúc này nàng như một quý phu nhân chỉ tay năm ngón. Nhân thú tuy lỗ mãng nhưng cũng khá thông mình không chút nào làm nàng phật ý (bọn họ đều cố gắng làm tốt để lấy lòng nàng mà).
Chiếc bẫy lớn nhanh chóng hoàn thành, đó là một cái bẫy chim mà mục tiêu nàng nhắm đến không ai khác đó là tên biến thái “chôm chịp” của nàng, để nàng tươi mát trong sự bất đắc dĩ.
Mọi chuyện đã đâu vào đấy cũng chỉ còn ngày là đến thời hạn săn đọa lạc giả, thứ thiếu cuối cùng chính là “mồi nhử” cho “cú vọ” vào tròng. Cuối cùng nàng cũng ra một quyết định đáng xấu hổ, ở dơ cho nó ủ mùi, chỉ cần nghĩ đến “mồi nhử” này là nàng đã đỏ mặt vì xấu hổ.
Nàng vẫn yên ổn ngày qua ngày với Lãnh tuyết, rất may mấy ngày sau nàng cũng bắt đầu biết sừ dụng đặc quyền đến chỗ các phu khác của mình mà “ăn ké” để tránh cảnh “nuốt táo cầm hơi”, Đương nhiên những phu kia vô cùng hoan nghênh nàng vì suy cho cùng so với bọn họ nàng ăn cùng ko được bao nhiêu thịt, mặt khác ăn chung với thê của mình làm họ vui điên.