Thời tiết dạo này mát mẻ hơn nhiều, cảm thấy thư thái dễ chịu. Nhưng điều này nhắc nhở Nhật Tâm một vấn đề quan trọng đó là mùa đông.
Quả nhiên ở nơi đây cũng có mùa đông. Lúc đó Nhân thú sẽ bỏ làng di chuyễn đến vùng có nhiệt độ ấm áp hơn. Việc di cư này khá khó khăn trên đường săn bắt sẽ khó hơn vì họ không rành địa thế, trên đường có thể đụng độ với những bộ lạc khác. Thức ăn thiếu thốn rất nhiều vì phần lớn con mồi hoặc chết do không thích nghi thời tiết hoặc di cư, ngủ đông và ẩn nấp rất kỉ. Mùa đông ở đây khiến tất cả sông suối đóng băng, căn nhà gỗ của bọn họ căn bản là không thể chống chọi.
Chính vì thế bọn họ sẽ phải rời đi trước mùa đông. Mọi người đều hết sức lo lắng nhất là phu của giống cái 1 và 2 vì khả năng rất cao họ sanh trong lúc di cư. Khỏi cần nói mọi người cũng biết điều này nguy hiểm thế nào. Sức khòe của bọn họ rất yếu, lại phải đi một chuyến xa trong điều kiện khắc nghiệt. Sinh con trên đường thiếu thốn đủ thử lại thêm lượng máu lớn tiết ra sẽ thu hút thú săn mồi trong đó có những quái thú mà bọn họ chưa từng nhìn thấy qua.
Ông bà thường nói cái “khó nó ló cái khôn”, cái “khôn” đâu chưa thấy chỉ thấy cái “khó” nó đè cho bẹp mạng. Tranh thủ mấy bữa nay trời vẫncòn nắng nàng đành sử dụng chiêu “quyền lực bà Tâm” yêu cầu các phu của mình săn thú nhiều hơn. Cũng rất biết cách treo giải thưởng, ai săn được nhiều thịt nhất tối đó nàng sẽ qua nhà người đó “ngủ”. Ta chỉ có thể thở dài Nhật Tâm nhà ta thực sự là “ngủ” chứ không như các anh nhân thú nhiệt tình kia tưởng tượng ra cái gì đó khác.
Nhưng quả nhiên đã không làm nàng thất vọng. Bọn họ là hết sức kinh ngạc có phần tiếc xót khi thấy Nhật tâm cắt lát ướp muối rồi đem phơi, bọn họ không hiểu chỉ cho rắng nàng đang chơi với thịt và muối. Nhưng biết làm sao, cái thứ “yêu em, anh yêu đến tôn thờ” này bọn họ chỉ căn răng mà làm “mọi” ra sức đi săn về cống nạp cho nàng để đổi lấy nụ cười “nữ nhân”
Nói về sư tử trắng và kì lân chúng cũng tồng ngồng đi săn. Thấy nàng thích thịt như vậy bọn nó cũng cố săn thật nhiều để tỏ ra mạnh mẽhy vọng nàng sẽ hồi tâm chuyên ý. Nàng thì không quản mấy chuyện này, cho nàng thì nàng lấy thôi. Chẳng mấy chốc lượng thịt khô đã chất đầy nhà các phu của nàng.
Đến lúc này thì nàng mới công khai thứ thịt khô kia là gì. Để rất lâu hư, ăn cũng ko tệ lắm. Một Lần nữa mọi người lại trầm trồ Nhật Tâm. Đám phu của nàng thì hãnh diện và yêu nàng đến mức nào rồi. Sư tử và kì lân cũng ko ngoại lệ. Đên khi nàng lấy thịt muối chia cho bọn họ cất đi để dành di cư của đông thì cung là lúc kì lân và sư tử hắn quyết định thổ lộ với nàng.
Khi nàng đưa cho hắn thịt lúc này mới để ý ánh mắt kì lân hắn nhìn nàng rất lạ. Liền lập tức rời đi. Nhưng bàn tay nhỏ bé đã bị ai kia nắm chặt.
“Anh biết là anh rất đáng ghét, anh biết anh có những lời nói và hành động không phải, anh sai rồi, anh xin lỗi. Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không. Anh hứa sẽ không làm cho em buồn bực khó chịu. Nhật Tâm những gì phu của em có thể làm cho em anh cũng có thể tuyệt đối không thua kém…”
Nhật Tâm quay người lại mỉm cươi trả lời, ánh mắt không có chút càm xúc “Kì Lân, chuyện đã qua rồi, anh cũng ko nên nghĩ quá nhiều. Tình cảm anh dành cho em, em rất càm ơn. Rât tiếc em không thể tiếp nhận”
Nói rồi nàng quay lưng đi, bỏ lại ai kia gương mặt nhuốm sầu, từng nỗi đau đớn hắn sâu trên gương mặt đẹp như tranh có thể làm tan chảy rất nhiều trái tim cô gái, nhưng với Nhật Tâm người thấy mỹ nam mỗi ngày thì vẻ anh tuấn đó cũng trở thành tầm thường. Kì Lân vẫn hóa đá trong phòng, để bộ não lập lại hết lần này đến lần khác câu nói khiến bản thân hắn đau đớn tột cùng. (đôi khi tác giả tôi cảm thấy con người phải chăng có khuynh hướng M. Có chững điều những chuyện khiến ta đau lòng mà cứ hay lôi ra để nhớ
Nàng bước ra thì nhìn thấy sư tử trắng cũng đang run rẩy, mặt hắn cúi gằm xuống đến khi nàng đưa thịt muối cho hắn rồi quay lưng đi hắn vẫn chưa ngóc đầu lên.
Ai buồn mặc ai, ai khổ mặc ai, Nhật Tâm nàng vẫn lạc quan ngóc đầu cười với trăng sao ở trên cao. Để rồi vấp cục đá té sấp trên đất. Nàng thầm nghĩ trời phạt nàng tội lạnh lùng. Thật ra mấy ngày nay khi sư tử và kì lân có những biểu hiện bất thường nàng đã để ý và phát hiện ra họ có tình cảm với mình. Cái gì mà “chuyện cũ đã qua rồi”, đây rõ ràng là ghim trong lòng ra sức dày vò mà.
Cho nên các anh cẩn trọng đừng để phụ nữ “ghim” nhé. Đàn bà thiện lương đến mấy cũng có chút “độc”. Đàn ông có đơn giản cách mấy cũng có chút “thâm” mà.
Thời tiết dạo này mát mẻ hơn nhiều, cảm thấy thư thái dễ chịu. Nhưng điều này nhắc nhở Nhật Tâm một vấn đề quan trọng đó là mùa đông.
Quả nhiên ở nơi đây cũng có mùa đông. Lúc đó Nhân thú sẽ bỏ làng di chuyễn đến vùng có nhiệt độ ấm áp hơn. Việc di cư này khá khó khăn trên đường săn bắt sẽ khó hơn vì họ không rành địa thế, trên đường có thể đụng độ với những bộ lạc khác. Thức ăn thiếu thốn rất nhiều vì phần lớn con mồi hoặc chết do không thích nghi thời tiết hoặc di cư, ngủ đông và ẩn nấp rất kỉ. Mùa đông ở đây khiến tất cả sông suối đóng băng, căn nhà gỗ của bọn họ căn bản là không thể chống chọi.
Chính vì thế bọn họ sẽ phải rời đi trước mùa đông. Mọi người đều hết sức lo lắng nhất là phu của giống cái và vì khả năng rất cao họ sanh trong lúc di cư. Khỏi cần nói mọi người cũng biết điều này nguy hiểm thế nào. Sức khòe của bọn họ rất yếu, lại phải đi một chuyến xa trong điều kiện khắc nghiệt. Sinh con trên đường thiếu thốn đủ thử lại thêm lượng máu lớn tiết ra sẽ thu hút thú săn mồi trong đó có những quái thú mà bọn họ chưa từng nhìn thấy qua.
Ông bà thường nói cái “khó nó ló cái khôn”, cái “khôn” đâu chưa thấy chỉ thấy cái “khó” nó đè cho bẹp mạng. Tranh thủ mấy bữa nay trời vẫncòn nắng nàng đành sử dụng chiêu “quyền lực bà Tâm” yêu cầu các phu của mình săn thú nhiều hơn. Cũng rất biết cách treo giải thưởng, ai săn được nhiều thịt nhất tối đó nàng sẽ qua nhà người đó “ngủ”. Ta chỉ có thể thở dài Nhật Tâm nhà ta thực sự là “ngủ” chứ không như các anh nhân thú nhiệt tình kia tưởng tượng ra cái gì đó khác.
Nhưng quả nhiên đã không làm nàng thất vọng. Bọn họ là hết sức kinh ngạc có phần tiếc xót khi thấy Nhật tâm cắt lát ướp muối rồi đem phơi, bọn họ không hiểu chỉ cho rắng nàng đang chơi với thịt và muối. Nhưng biết làm sao, cái thứ “yêu em, anh yêu đến tôn thờ” này bọn họ chỉ căn răng mà làm “mọi” ra sức đi săn về cống nạp cho nàng để đổi lấy nụ cười “nữ nhân”
Nói về sư tử trắng và kì lân chúng cũng tồng ngồng đi săn. Thấy nàng thích thịt như vậy bọn nó cũng cố săn thật nhiều để tỏ ra mạnh mẽhy vọng nàng sẽ hồi tâm chuyên ý. Nàng thì không quản mấy chuyện này, cho nàng thì nàng lấy thôi. Chẳng mấy chốc lượng thịt khô đã chất đầy nhà các phu của nàng.
Đến lúc này thì nàng mới công khai thứ thịt khô kia là gì. Để rất lâu hư, ăn cũng ko tệ lắm. Một Lần nữa mọi người lại trầm trồ Nhật Tâm. Đám phu của nàng thì hãnh diện và yêu nàng đến mức nào rồi. Sư tử và kì lân cũng ko ngoại lệ. Đên khi nàng lấy thịt muối chia cho bọn họ cất đi để dành di cư của đông thì cung là lúc kì lân và sư tử hắn quyết định thổ lộ với nàng.
Khi nàng đưa cho hắn thịt lúc này mới để ý ánh mắt kì lân hắn nhìn nàng rất lạ. Liền lập tức rời đi. Nhưng bàn tay nhỏ bé đã bị ai kia nắm chặt.
“Anh biết là anh rất đáng ghét, anh biết anh có những lời nói và hành động không phải, anh sai rồi, anh xin lỗi. Chúng ta có thể làm lại từ đầu được không. Anh hứa sẽ không làm cho em buồn bực khó chịu. Nhật Tâm những gì phu của em có thể làm cho em anh cũng có thể tuyệt đối không thua kém…”
Nhật Tâm quay người lại mỉm cươi trả lời, ánh mắt không có chút càm xúc “Kì Lân, chuyện đã qua rồi, anh cũng ko nên nghĩ quá nhiều. Tình cảm anh dành cho em, em rất càm ơn. Rât tiếc em không thể tiếp nhận”
Nói rồi nàng quay lưng đi, bỏ lại ai kia gương mặt nhuốm sầu, từng nỗi đau đớn hắn sâu trên gương mặt đẹp như tranh có thể làm tan chảy rất nhiều trái tim cô gái, nhưng với Nhật Tâm người thấy mỹ nam mỗi ngày thì vẻ anh tuấn đó cũng trở thành tầm thường. Kì Lân vẫn hóa đá trong phòng, để bộ não lập lại hết lần này đến lần khác câu nói khiến bản thân hắn đau đớn tột cùng. (đôi khi tác giả tôi cảm thấy con người phải chăng có khuynh hướng M. Có chững điều những chuyện khiến ta đau lòng mà cứ hay lôi ra để nhớ
Nàng bước ra thì nhìn thấy sư tử trắng cũng đang run rẩy, mặt hắn cúi gằm xuống đến khi nàng đưa thịt muối cho hắn rồi quay lưng đi hắn vẫn chưa ngóc đầu lên.
Ai buồn mặc ai, ai khổ mặc ai, Nhật Tâm nàng vẫn lạc quan ngóc đầu cười với trăng sao ở trên cao. Để rồi vấp cục đá té sấp trên đất. Nàng thầm nghĩ trời phạt nàng tội lạnh lùng. Thật ra mấy ngày nay khi sư tử và kì lân có những biểu hiện bất thường nàng đã để ý và phát hiện ra họ có tình cảm với mình. Cái gì mà “chuyện cũ đã qua rồi”, đây rõ ràng là ghim trong lòng ra sức dày vò mà.
Cho nên các anh cẩn trọng đừng để phụ nữ “ghim” nhé. Đàn bà thiện lương đến mấy cũng có chút “độc”. Đàn ông có đơn giản cách mấy cũng có chút “thâm” mà.