Người kia là ai?
Lâm Hàn không hiểu nhìn nàng, khuôn mặt mờ mịt kia dần dần hiện rõ ràng. Nhưng làm Lâm Hàn kinh hãi là, trong tầm mắt của hắn, khuôn mặt ấy lại dần biến dạng, trở nên tràn ngập tranh nanh dữ tợn, đầy khát máu nhìn xuống hắn.
Lê Ân Tĩnh lúc này rất yếu ớt, nàng gần như lực bất tòng tâm, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên cường vắt kiết chút sức lực cầm chân người kia lại. Chờ đợi cường giả của học viện chạy tới, bãi bình tất cả chuyện này.
Quái vật bị đánh chạy trối chết, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không chịu nổi mà ngã xuống không biết sống chết!
Lâm Hàn bi thương gào lên, nhưng cổ họng hắn lại như bị bóp nghẹt, dù cố gắng hết sức cũng không thốt ra được bất cứ lời nào. Hắn thất thểu bỏ đi, thân thể tàn tạ, tràn ngập thương tích và ẩn tật.
Hắn cứ như vậy, từng bước từng bước đi tới, trong đầu trống rỗng, tràn ngập bi thương cùng oán hận!
Hắn đi tới đâu, núi sông tràn ngập tử khí tới đó, có vẻ cực kỳ âm sâm khủng bố. Nhưng dường như, có một luồng thế lực kỳ lạ chợt xuất hiện, trải rộng núi sông, khôi phục lại phần nào sức sống. Thế đi mạnh mẽ dần áp chế lại cả tử khí tỏa ra từ người Lâm Hàn, khiến hắn bất giác cũng thấy có chút thoải mái.
- Lâm Hàn! Đứng lại!
Một giọng nói âm trầm quát lên, Lâm Hàn mờ mịt nhìn sang, đó chẳng phải là Lã Thiên Thanh hay sao?
Không cho Lâm Hàn cơ hội hỏi đáp, Lã Thiên Thanh cười lạnh lao lên, Lục Mạch Thần kiếm nơi tay, điên cuồng xạ kích Lâm Hàn. Kiếm hoàng kim phát ra ánh sáng mạnh mẽ, chém ngự thần bào của hắn thành muôn mảnh. Giống như muốn làm nhục hắn, Lã Thiên Thanh không hề công kích chỗ yếu, mà lại cố ý tạo ra các vết thương quái dị cực kỳ khó coi mà dễ nhìn.
Sau đó, lần lượt những người từng có thù với hắn nối nhau xuất hiện, Long Hạo Nguyệt, đi tới đâm hắn một kiếm, Long Hạo Phương đi theo tỷ tỷ, đâm hắn một kiếm, sau đó cũng vứt bỏ Lâm Ôn, quay người rời đi.
Rồi đến Linkle Bell, Lâm Thế Hùng, cũng kéo đến, ma tướng cũng không kém phần long trọng, mang theo hàng ngàn ma tử ma tôn tới tính sổ với Lâm Hàn...
Lâm Hàn cười khổ sở, mặc dù chính mình xưa nay làm việc rất cẩn thận, ít gây thù chuốc oán, nhưng kể ra cũng không ổn cho lắm a. Thực ra chính mình cũng đã vô tình hoặc cố ý đắc tội một số phần tử rất nguy hiểm.
Từng đao từng kiếm vạch lên người hắn, xuyên thấu thân thể hắn, nhưng trước sau không thể giết chết hắn, cùng lắm chỉ gây cho hắn đau đớn tột cùng mà thôi!
- Dừng tay!
Một tiếng quát yêu kiều mà lạnh lẽo vang lên. Lâm Hàn thoáng chốc đã cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Giọng nói này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, cũng là giọng nói mà dù nằm mơ Lâm Hàn cũng muốn nghe thấy. Là nàng... không sai được!
Xoay người lại, Lâm Hàn nhanh chóng nhìn thấy chủ nhân âm thanh kia, ngoài Tuyết Thiên Lăng mỹ lệ tuyệt luân ra thì còn ai khác đây? Nàng vẫn giống hai năm trước, xuất trần và thanh lệ như vậy, giống như một tiên tử trên chín tầng trời giáng xuống phàm gian.
Lâm Hàn không nhịn nổi, muốn tiến lên phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tuyết tiên tử cũng dần hòa tan, trở nên nhu mì hiền thục, giống như đang vui mừng hạnh phúc khi nhìn thấy hắn.
- Lâm Hàn!
Bất chợt, một giọng nói đầy giận dữ khác lại xuất hiện sau lưng, khiến Lâm Hàn như bị định thân vậy. Xoay người, hắn nhìn thấy khuôn mặt tối sầm, lại hơi rơm rớm nước mắt của Lê Ân Tĩnh. Nàng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tuyết Thiên Lăng, gằn giọng nói:
- Cậu đi đi! Đi với cô ta đi! Vĩnh viễn đừng trở về trước mặt tôi!
Tuyết Thiên Lăng cũng khinh thường hừ một tiếng, dịu dàng nói với Lâm Hàn:
- Phu quân, chúng ta trở về thôi! Thiếp dẫn chàng đi gặp Phong nhi! Không cần để tâm tới cô ả đanh đá chua ngoa này nữa...
Dứt lời, cả hai người con gái cùng xoay người, đi về hai hướng trái ngược nhau, để lại Lâm Hàn ngơ ngác khó xử đứng giữa.
- Ân Tĩnh... Thiên Lăng... đừng... đừng đi! Là ta có lỗi với hai người, đừng đi... Muốn đánh muốn mắng ta đều được...
Lâm Hàn thống khổ kêu gọi, nhưng hai cô gái như không hề nghe thấy tiếng hắn, hai luồng thiến ảnh dần dần mờ đi, mờ đi...
Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thống khổ, đầu óc trướng đến phát khiếp. Nhưng bất chợt, luồng khí tức dịu êm kia lại một lần nữa xuất hiện, xóa tan mọi tâm tình phức tạp của hắn, khiến đầu óc Lâm Hàn một lần nữa trở nên thanh minh. Nhưng lúc này, hắn cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đầy tà đạo, thân hình biến thành tia chớp, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng Lê Ân Tĩnh, đưa tay như nước chảy mây trôi dùng nhu quyền phong huyệt đạo của nàng lại.
Thuật phi lôi thần một lần nữa được sử dụng, cũng tương tự phong trụ Tuyết Thiên Lăng, hắn nhanh chóng bắt lấy cả hai nàng, đưa vào một hang động không người.
Lúc này, Lâm Hàn như thú tính bạo phát, một lúc làm thịt cả hai trong tiếng oán giận yêu kiều. Hai nàng mặc dù liên tục oán giận hắn đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đến khi bị Lâm Hàn dùng thủ đoạn kích thích mọi điểm yếu trên người thì lại quằn quại hưởng thụ sự âu yếm của hắn.
Lâm Hàn cứ như vậy, sử dụng uy lực đàn ông chinh phục cả hai, khiến hai nàng phục phục thiếp thiếp, bảo gì nghe nấy. Chỉ cần cãi lời một câu là sẽ “gia pháp” hầu hạ. Từ đó về sau, hắn được hưởng hết diễm phúc nhân gian, khiến bao đàn ông trên thế gian phải ghen tỵ nổ đom đóm mắt.
Nhưng...
Khung cảnh này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cho đến một ngày, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy thế giới tươi đẹp này đang dần rung chuyển, cả Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh cũng mờ ảo dần rồi biến mất. Khung cảnh nên thơ không còn nữa, có chăng chỉ là một không gian sáng trắng trống rỗng, chẳng còn lại bất cứ thứ gì, chỉ độc có mình hắn bơ vơ.
Vù!
Lâm Hàn cảm nhận thấy có tiếng gió sau lưng. Hắn nhanh chóng né sang một bên, thoát khỏi đòn công kích bất ngờ kia. Nhưng cũng lúc này, hắn ngờ vực cảm thấy mình như bị đặt vào một khu vực nào đó do đối thủ khống chế. Người kia hơi cúi người, làm ra một tư thế quái dị, tay trái che đất, tay phải che trời, một đôi mắt trắng dã không tròng, cùng với các đường gân quái dị nơi cuối mắt. Người kia lạnh nhạt nhìn Lâm Hàn, trên mặt không chút cảm xúc, thoáng chốc đã sử dụng Bát Quái – Sáu mươi tư chưởng công kích hắn.
Lâm Hàn thoáng chốc bị bất ngờ, người kia cũng ra tay nhanh đến lạ thường, khiến hắn không kịp né tránh. Toàn bộ trúng sáu mươi tư chưởng. Tiếp đó, lại liên tục là công kích như cuồng phong vũ bão lao đến, tốc độ công kích thậm chí không thua gì ma tướng lúc mới đầu. Lâm Hàn né trái tránh phải, chật vật lắm mới có thể né tránh hết toàn bộ công kích này.
Ngay lúc nguy cấp, Lâm Hàn chợt cảm thấy tròng mắt mình ngứa dữ dội, khung cảnh xung quanh thoáng chốc hoàn toàn biến đổi, tầm mắt của hắn lúc này không còn chỉ giới hạn ở đằng trước, mà ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy. Động tác của đối phương thoáng chốc cũng chậm lại, từng chút từng chút không sót ghi vào trong mắt. Chakra trong cơ thể đối thủ thoáng chốc cũng hiện ra rõ mồn một trong mắt Lâm Hàn, từ điểm khởi nguyên, cách vận chuyển,... một chút cũng không thiếu.
Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, cách sử dụng chakra lên quyền và chưởng như vậy giống như ngấm vào máu mình vậy, chỉ cần nhìn một lần là hắn đã có thể dễ dàng ghi nhớ toàn bộ. Lâm Hàn hơi tươi cười, thoáng chốc cũng vận dụng năng lực mới, nhìn xuyên thấu chính cơ thể mình, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy chakra của bản thân đang bừng bừng sinh cơ, phân tán ra khắp cơ thể, nhưng phần lớn chakra thì vẫn tụ lại ở tỳ vị, từ tốn từ tốn vận chuyển chakra sinh cơ đi khắp cơ thể này, thông qua tất cả nội tạng, tẩm bổ và cải tạo thân thể hắn từng chút, từng chút một!
Hơn nữa, có thêm năng lực nhìn xuyên thấu này, Lâm Hàn có thể rõ ràng cảm thấy, khả năng khống chế chakra của mình tăng lên rất, rất nhiều lần. Hắn thậm chí có thể tụ chakra vào một điểm, phóng thích qua lòng bàn tay, toàn bộ tích tụ vào công kích, một chút cũng không bị hao tổn ra ngoài. Năng lực khống chế chakra kỳ diệu như vậy, khiến Lâm Hàn thoáng chốc cảm thấy sung sướng không thôi!
Trước đây, quái lực quyền được Lâm Hàn sử dụng theo cách “chia ra mức”, mỗi mức có lượng chakra và thời gian xuất thủ cực kỳ cố định. Nhưng hiện tại, Lâm Hàn cảm thấy mình có thể dễ dàng khống chế thuật này. Khiến thời gian xuất thủ, mức độ chakra sử dụng đều dễ dàng thao khống, đảm bảo mỗi lần chạm vào người đối thủ đều có được lực lượng khủng bố nhất, một chút chakra cũng không bị lãng phí. Mọi thứ dường như đều được nắm trong lòng bàn tay, khống chế dễ dàng và thoải mái! Lâm Hàn cảm thấy, có lẽ Senju Tsunade và Sakura cũng là cảm giác như vậy đi! Và cũng chỉ có như thế, quái lực quyền mới có thể phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó!
Từ đó, ngày nào người mang Byakugan kia cũng xuất hiện, giao chiến với Lâm Hàn. Nhưng thực chất là đang rèn luyện khả năng sử dụng Byakugan và nhu quyền cho hắn. Mỗi ngày đều chằn chặn luyện tập sáu tiếng rồi người kia mới cúi chào rồi biến mất.
Qua thời gian, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã hiểu được mình đang ở nơi nào.
Đây là một không gian thôi diễn của hệ thống! Là một chức năng mới được mở sau khi Lâm Hàn nhận nhiệm vụ sự nghiệp.
Trong không gian này, Lâm Hàn có thể thôi diễn ra mọi đối thủ dựa theo kiến thức của hắn. Tinh thạch khống chế hiện tại cũng được hắn nắm trong tay, chỉ cần áp tinh thạch lên đầu, tưởng tượng ra mọi năng lực của một người, vậy thì không gian này sẽ thôi diễn ra một người như vậy để Lâm Hàn đối chiến! Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cảnh vật, môi trường, cực kỳ sống động và chân thật.
Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cả một thế giới, tất nhiên, tất cả vẫn chỉ là hư ảo, nhưng có thể tái hiện lại một cảnh tượng, một tình huống theo cách logic nhất, từ cách ứng xử của một nhân vật, cách tình huống phát sinh... Tất nhiên, mọi thứ đều dựa trên số liệu mà Lâm Hàn cung cấp, nếu hắn hiểu không đủ về nhân vật, vậy thì thôi diễn chắc chắn sẽ xảy ra sai lệch so với thực tế, theo hiệu ứng hồ điệp, kết quả của thôi diễn và thực tế vẫn có thể khác nhau một trời một vực.
Thời gian cứ như vậy nhàm chán trôi đi, Lâm Hàn lần lượt thôi diễn ra các đối thủ khác nhau, hầu hết là các Ninja huyền thoại trong Naruto, từ Jiraiya, Orochimaru, Tsunade, Minato, Naruto lúc trưởng thành,... cho đến hai nhân vật từng xưng hùng Nhẫn giới là Hashirama và Madara cũng được hắn thôi diễn. Tất nhiên, kết quả cuối cùng chính là Lâm Hàn thảm bại mà về!
Nhưng kể cả như vậy cũng rất tốt, Lâm Hàn liên tục được thực chiến, đề cao khả năng phản ứng và tốc độ thân thể. Nhờ có thôi diễn như vậy, Lâm Hàn cũng đã nắm giữ thuật thuấn thân đến mức đăng phong tạo cực. Tất cả các thuật khác cũng được lôi ra tìm hiểu.
Tâm đắc về mộc thuật, phong ấn thuật, ảo thuật, thể thuật của Hashirama đều đã được Lâm Hàn thuộc nằm lòng, hấp thu sạch sẽ, giống như khắc sâu vào linh hồn vậy. Nhờ có những kiến thức này, Lâm Hàn cũng dần dần hoàn thiện được bản thân, cố gắng trở thành một Ninja toàn diện giống như Hashirama. Chỉ tiếc, tiên thuật là thứ mấu chốt nhất để tiến lên cấp Thần nhẫn, thậm chí là lĩnh ngộ Âm Dương độn, vậy mà Lâm Hàn lại không thể nắm bắt được! Đồng nghĩa với việc hắn sẽ còn nán lại ở Ảnh nhẫn rất lâu, rất lâu nữa.
Hơn nữa, còn có cách khống chế và sử dụng thiên chi chú ấn, Lâm Hàn cũng không thể thôi diễn ra được. Bất đắc dĩ chỉ đành chờ ngày mình tỉnh lại, tự thân thể nghiệm để có thể sử dụng nó một cách hợp lý nhất! Cho đến khi dùng được chú ấn này tự nhiên, mặc dù không thể tiến bộ tiếp, nhưng miễn cưỡng cũng đủ tư cách đánh với cường giả cấp Thần một trận, coi như không tệ rồi.
...
Một ngày này, Lâm Hàn nhàm chán vô cùng, mọi thuật đều đã được thôi diễn và tu luyện thành công. Nhưng bản thân hắn vẫn chưa biết đến ngày tháng năm nào mình mới tỉnh lại. Thời gian dài đằng đẵng cứ tưởng như đã mấy chục năm, Lâm Hàn cũng chán lắm rồi. Nếu không phải thỉnh thoảng thôi diễn ra mỹ nữ Tsunade và Mei Terumi tán phét cho vui, chắc Lâm Hàn cũng phát điên mất!
Ế!
Lâm Hàn bất chợt nổi lòng đùa dai, hí hửng áp tinh thạch lên đầu, bắt đầu thôi diễn.
Lê Ân Tĩnh dần dần xuất hiện, là hình ảnh và tâm thái giống như hắn biết bảy năm trước. Sau đó, Lâm Hàn nhanh chóng tua thời gian qua bảy năm, để hệ thống tính toán tâm tính và nhận thức của nàng trước sự mài mòn của thời gian.
Qua bảy năm, Lê Ân Tĩnh vẫn quyến rũ và rực lửa như vậy, đôi mắt nâu mơ mộng ngày nào có lẽ đã trở nên thành thục hơn đôi chút, còn lại, vẻ ngoài của nàng gần như không có gì đổi khác.
Lâm Hàn nghiêm mặt, bắt đầu hỏi Lê Ân Tĩnh:
- Này, mỹ nữ! Anh muốn cầu hôn em, tối nay chúng ta động phòng luôn được không?
Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là thôi diễn, thử đùa dai một chút, xem phản ứng của nàng thế nào?
- Vô liêm sỉ!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên nổi giận đùng đùng, trực tiếp dùng ma pháp cấp Thiên công kích Lâm Hàn, thoáng chốc đã đốt hắn thành người than.
Nàng hùng hổ bỏ đi, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười tủm vui vẻ. Lâm Hàn phía sau kêu thảm thiết la lên:
- Này này mỹ nữ, chị Ân Tĩnh, đừng có đi như vậy chứ! Tôi chỉ đùa thôi mà, này... này! Đừng đi...
Lâm Hàn không hiểu nhìn nàng, khuôn mặt mờ mịt kia dần dần hiện rõ ràng. Nhưng làm Lâm Hàn kinh hãi là, trong tầm mắt của hắn, khuôn mặt ấy lại dần biến dạng, trở nên tràn ngập tranh nanh dữ tợn, đầy khát máu nhìn xuống hắn.
Lê Ân Tĩnh lúc này rất yếu ớt, nàng gần như lực bất tòng tâm, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên cường vắt kiết chút sức lực cầm chân người kia lại. Chờ đợi cường giả của học viện chạy tới, bãi bình tất cả chuyện này.
Quái vật bị đánh chạy trối chết, nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không chịu nổi mà ngã xuống không biết sống chết!
Lâm Hàn bi thương gào lên, nhưng cổ họng hắn lại như bị bóp nghẹt, dù cố gắng hết sức cũng không thốt ra được bất cứ lời nào. Hắn thất thểu bỏ đi, thân thể tàn tạ, tràn ngập thương tích và ẩn tật.
Hắn cứ như vậy, từng bước từng bước đi tới, trong đầu trống rỗng, tràn ngập bi thương cùng oán hận!
Hắn đi tới đâu, núi sông tràn ngập tử khí tới đó, có vẻ cực kỳ âm sâm khủng bố. Nhưng dường như, có một luồng thế lực kỳ lạ chợt xuất hiện, trải rộng núi sông, khôi phục lại phần nào sức sống. Thế đi mạnh mẽ dần áp chế lại cả tử khí tỏa ra từ người Lâm Hàn, khiến hắn bất giác cũng thấy có chút thoải mái.
- Lâm Hàn! Đứng lại!
Một giọng nói âm trầm quát lên, Lâm Hàn mờ mịt nhìn sang, đó chẳng phải là Lã Thiên Thanh hay sao?
Không cho Lâm Hàn cơ hội hỏi đáp, Lã Thiên Thanh cười lạnh lao lên, Lục Mạch Thần kiếm nơi tay, điên cuồng xạ kích Lâm Hàn. Kiếm hoàng kim phát ra ánh sáng mạnh mẽ, chém ngự thần bào của hắn thành muôn mảnh. Giống như muốn làm nhục hắn, Lã Thiên Thanh không hề công kích chỗ yếu, mà lại cố ý tạo ra các vết thương quái dị cực kỳ khó coi mà dễ nhìn.
Sau đó, lần lượt những người từng có thù với hắn nối nhau xuất hiện, Long Hạo Nguyệt, đi tới đâm hắn một kiếm, Long Hạo Phương đi theo tỷ tỷ, đâm hắn một kiếm, sau đó cũng vứt bỏ Lâm Ôn, quay người rời đi.
Rồi đến Linkle Bell, Lâm Thế Hùng, cũng kéo đến, ma tướng cũng không kém phần long trọng, mang theo hàng ngàn ma tử ma tôn tới tính sổ với Lâm Hàn...
Lâm Hàn cười khổ sở, mặc dù chính mình xưa nay làm việc rất cẩn thận, ít gây thù chuốc oán, nhưng kể ra cũng không ổn cho lắm a. Thực ra chính mình cũng đã vô tình hoặc cố ý đắc tội một số phần tử rất nguy hiểm.
Từng đao từng kiếm vạch lên người hắn, xuyên thấu thân thể hắn, nhưng trước sau không thể giết chết hắn, cùng lắm chỉ gây cho hắn đau đớn tột cùng mà thôi!
- Dừng tay!
Một tiếng quát yêu kiều mà lạnh lẽo vang lên. Lâm Hàn thoáng chốc đã cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Giọng nói này thực sự đối với hắn quá quen thuộc, cũng là giọng nói mà dù nằm mơ Lâm Hàn cũng muốn nghe thấy. Là nàng... không sai được!
Xoay người lại, Lâm Hàn nhanh chóng nhìn thấy chủ nhân âm thanh kia, ngoài Tuyết Thiên Lăng mỹ lệ tuyệt luân ra thì còn ai khác đây? Nàng vẫn giống hai năm trước, xuất trần và thanh lệ như vậy, giống như một tiên tử trên chín tầng trời giáng xuống phàm gian.
Lâm Hàn không nhịn nổi, muốn tiến lên phía trước, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tuyết tiên tử cũng dần hòa tan, trở nên nhu mì hiền thục, giống như đang vui mừng hạnh phúc khi nhìn thấy hắn.
- Lâm Hàn!
Bất chợt, một giọng nói đầy giận dữ khác lại xuất hiện sau lưng, khiến Lâm Hàn như bị định thân vậy. Xoay người, hắn nhìn thấy khuôn mặt tối sầm, lại hơi rơm rớm nước mắt của Lê Ân Tĩnh. Nàng tàn nhẫn trừng mắt nhìn Tuyết Thiên Lăng, gằn giọng nói:
- Cậu đi đi! Đi với cô ta đi! Vĩnh viễn đừng trở về trước mặt tôi!
Tuyết Thiên Lăng cũng khinh thường hừ một tiếng, dịu dàng nói với Lâm Hàn:
- Phu quân, chúng ta trở về thôi! Thiếp dẫn chàng đi gặp Phong nhi! Không cần để tâm tới cô ả đanh đá chua ngoa này nữa...
Dứt lời, cả hai người con gái cùng xoay người, đi về hai hướng trái ngược nhau, để lại Lâm Hàn ngơ ngác khó xử đứng giữa.
- Ân Tĩnh... Thiên Lăng... đừng... đừng đi! Là ta có lỗi với hai người, đừng đi... Muốn đánh muốn mắng ta đều được...
Lâm Hàn thống khổ kêu gọi, nhưng hai cô gái như không hề nghe thấy tiếng hắn, hai luồng thiến ảnh dần dần mờ đi, mờ đi...
Lâm Hàn cảm thấy vô cùng thống khổ, đầu óc trướng đến phát khiếp. Nhưng bất chợt, luồng khí tức dịu êm kia lại một lần nữa xuất hiện, xóa tan mọi tâm tình phức tạp của hắn, khiến đầu óc Lâm Hàn một lần nữa trở nên thanh minh. Nhưng lúc này, hắn cũng bắt đầu nảy sinh ý nghĩ đầy tà đạo, thân hình biến thành tia chớp, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng Lê Ân Tĩnh, đưa tay như nước chảy mây trôi dùng nhu quyền phong huyệt đạo của nàng lại.
Thuật phi lôi thần một lần nữa được sử dụng, cũng tương tự phong trụ Tuyết Thiên Lăng, hắn nhanh chóng bắt lấy cả hai nàng, đưa vào một hang động không người.
Lúc này, Lâm Hàn như thú tính bạo phát, một lúc làm thịt cả hai trong tiếng oán giận yêu kiều. Hai nàng mặc dù liên tục oán giận hắn đê tiện vô liêm sỉ, nhưng đến khi bị Lâm Hàn dùng thủ đoạn kích thích mọi điểm yếu trên người thì lại quằn quại hưởng thụ sự âu yếm của hắn.
Lâm Hàn cứ như vậy, sử dụng uy lực đàn ông chinh phục cả hai, khiến hai nàng phục phục thiếp thiếp, bảo gì nghe nấy. Chỉ cần cãi lời một câu là sẽ “gia pháp” hầu hạ. Từ đó về sau, hắn được hưởng hết diễm phúc nhân gian, khiến bao đàn ông trên thế gian phải ghen tỵ nổ đom đóm mắt.
Nhưng...
Khung cảnh này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, cho đến một ngày, Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy thế giới tươi đẹp này đang dần rung chuyển, cả Tuyết Thiên Lăng và Lê Ân Tĩnh cũng mờ ảo dần rồi biến mất. Khung cảnh nên thơ không còn nữa, có chăng chỉ là một không gian sáng trắng trống rỗng, chẳng còn lại bất cứ thứ gì, chỉ độc có mình hắn bơ vơ.
Vù!
Lâm Hàn cảm nhận thấy có tiếng gió sau lưng. Hắn nhanh chóng né sang một bên, thoát khỏi đòn công kích bất ngờ kia. Nhưng cũng lúc này, hắn ngờ vực cảm thấy mình như bị đặt vào một khu vực nào đó do đối thủ khống chế. Người kia hơi cúi người, làm ra một tư thế quái dị, tay trái che đất, tay phải che trời, một đôi mắt trắng dã không tròng, cùng với các đường gân quái dị nơi cuối mắt. Người kia lạnh nhạt nhìn Lâm Hàn, trên mặt không chút cảm xúc, thoáng chốc đã sử dụng Bát Quái – Sáu mươi tư chưởng công kích hắn.
Lâm Hàn thoáng chốc bị bất ngờ, người kia cũng ra tay nhanh đến lạ thường, khiến hắn không kịp né tránh. Toàn bộ trúng sáu mươi tư chưởng. Tiếp đó, lại liên tục là công kích như cuồng phong vũ bão lao đến, tốc độ công kích thậm chí không thua gì ma tướng lúc mới đầu. Lâm Hàn né trái tránh phải, chật vật lắm mới có thể né tránh hết toàn bộ công kích này.
Ngay lúc nguy cấp, Lâm Hàn chợt cảm thấy tròng mắt mình ngứa dữ dội, khung cảnh xung quanh thoáng chốc hoàn toàn biến đổi, tầm mắt của hắn lúc này không còn chỉ giới hạn ở đằng trước, mà ở bên cạnh cũng có thể nhìn thấy. Động tác của đối phương thoáng chốc cũng chậm lại, từng chút từng chút không sót ghi vào trong mắt. Chakra trong cơ thể đối thủ thoáng chốc cũng hiện ra rõ mồn một trong mắt Lâm Hàn, từ điểm khởi nguyên, cách vận chuyển,... một chút cũng không thiếu.
Lâm Hàn kinh ngạc nhận ra, cách sử dụng chakra lên quyền và chưởng như vậy giống như ngấm vào máu mình vậy, chỉ cần nhìn một lần là hắn đã có thể dễ dàng ghi nhớ toàn bộ. Lâm Hàn hơi tươi cười, thoáng chốc cũng vận dụng năng lực mới, nhìn xuyên thấu chính cơ thể mình, hắn có thể dễ dàng nhìn thấy chakra của bản thân đang bừng bừng sinh cơ, phân tán ra khắp cơ thể, nhưng phần lớn chakra thì vẫn tụ lại ở tỳ vị, từ tốn từ tốn vận chuyển chakra sinh cơ đi khắp cơ thể này, thông qua tất cả nội tạng, tẩm bổ và cải tạo thân thể hắn từng chút, từng chút một!
Hơn nữa, có thêm năng lực nhìn xuyên thấu này, Lâm Hàn có thể rõ ràng cảm thấy, khả năng khống chế chakra của mình tăng lên rất, rất nhiều lần. Hắn thậm chí có thể tụ chakra vào một điểm, phóng thích qua lòng bàn tay, toàn bộ tích tụ vào công kích, một chút cũng không bị hao tổn ra ngoài. Năng lực khống chế chakra kỳ diệu như vậy, khiến Lâm Hàn thoáng chốc cảm thấy sung sướng không thôi!
Trước đây, quái lực quyền được Lâm Hàn sử dụng theo cách “chia ra mức”, mỗi mức có lượng chakra và thời gian xuất thủ cực kỳ cố định. Nhưng hiện tại, Lâm Hàn cảm thấy mình có thể dễ dàng khống chế thuật này. Khiến thời gian xuất thủ, mức độ chakra sử dụng đều dễ dàng thao khống, đảm bảo mỗi lần chạm vào người đối thủ đều có được lực lượng khủng bố nhất, một chút chakra cũng không bị lãng phí. Mọi thứ dường như đều được nắm trong lòng bàn tay, khống chế dễ dàng và thoải mái! Lâm Hàn cảm thấy, có lẽ Senju Tsunade và Sakura cũng là cảm giác như vậy đi! Và cũng chỉ có như thế, quái lực quyền mới có thể phát huy ra được toàn bộ uy lực của nó!
Từ đó, ngày nào người mang Byakugan kia cũng xuất hiện, giao chiến với Lâm Hàn. Nhưng thực chất là đang rèn luyện khả năng sử dụng Byakugan và nhu quyền cho hắn. Mỗi ngày đều chằn chặn luyện tập sáu tiếng rồi người kia mới cúi chào rồi biến mất.
Qua thời gian, Lâm Hàn cuối cùng cũng đã hiểu được mình đang ở nơi nào.
Đây là một không gian thôi diễn của hệ thống! Là một chức năng mới được mở sau khi Lâm Hàn nhận nhiệm vụ sự nghiệp.
Trong không gian này, Lâm Hàn có thể thôi diễn ra mọi đối thủ dựa theo kiến thức của hắn. Tinh thạch khống chế hiện tại cũng được hắn nắm trong tay, chỉ cần áp tinh thạch lên đầu, tưởng tượng ra mọi năng lực của một người, vậy thì không gian này sẽ thôi diễn ra một người như vậy để Lâm Hàn đối chiến! Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cảnh vật, môi trường, cực kỳ sống động và chân thật.
Ngoài ra, không gian này còn có thể thôi diễn ra cả một thế giới, tất nhiên, tất cả vẫn chỉ là hư ảo, nhưng có thể tái hiện lại một cảnh tượng, một tình huống theo cách logic nhất, từ cách ứng xử của một nhân vật, cách tình huống phát sinh... Tất nhiên, mọi thứ đều dựa trên số liệu mà Lâm Hàn cung cấp, nếu hắn hiểu không đủ về nhân vật, vậy thì thôi diễn chắc chắn sẽ xảy ra sai lệch so với thực tế, theo hiệu ứng hồ điệp, kết quả của thôi diễn và thực tế vẫn có thể khác nhau một trời một vực.
Thời gian cứ như vậy nhàm chán trôi đi, Lâm Hàn lần lượt thôi diễn ra các đối thủ khác nhau, hầu hết là các Ninja huyền thoại trong Naruto, từ Jiraiya, Orochimaru, Tsunade, Minato, Naruto lúc trưởng thành,... cho đến hai nhân vật từng xưng hùng Nhẫn giới là Hashirama và Madara cũng được hắn thôi diễn. Tất nhiên, kết quả cuối cùng chính là Lâm Hàn thảm bại mà về!
Nhưng kể cả như vậy cũng rất tốt, Lâm Hàn liên tục được thực chiến, đề cao khả năng phản ứng và tốc độ thân thể. Nhờ có thôi diễn như vậy, Lâm Hàn cũng đã nắm giữ thuật thuấn thân đến mức đăng phong tạo cực. Tất cả các thuật khác cũng được lôi ra tìm hiểu.
Tâm đắc về mộc thuật, phong ấn thuật, ảo thuật, thể thuật của Hashirama đều đã được Lâm Hàn thuộc nằm lòng, hấp thu sạch sẽ, giống như khắc sâu vào linh hồn vậy. Nhờ có những kiến thức này, Lâm Hàn cũng dần dần hoàn thiện được bản thân, cố gắng trở thành một Ninja toàn diện giống như Hashirama. Chỉ tiếc, tiên thuật là thứ mấu chốt nhất để tiến lên cấp Thần nhẫn, thậm chí là lĩnh ngộ Âm Dương độn, vậy mà Lâm Hàn lại không thể nắm bắt được! Đồng nghĩa với việc hắn sẽ còn nán lại ở Ảnh nhẫn rất lâu, rất lâu nữa.
Hơn nữa, còn có cách khống chế và sử dụng thiên chi chú ấn, Lâm Hàn cũng không thể thôi diễn ra được. Bất đắc dĩ chỉ đành chờ ngày mình tỉnh lại, tự thân thể nghiệm để có thể sử dụng nó một cách hợp lý nhất! Cho đến khi dùng được chú ấn này tự nhiên, mặc dù không thể tiến bộ tiếp, nhưng miễn cưỡng cũng đủ tư cách đánh với cường giả cấp Thần một trận, coi như không tệ rồi.
...
Một ngày này, Lâm Hàn nhàm chán vô cùng, mọi thuật đều đã được thôi diễn và tu luyện thành công. Nhưng bản thân hắn vẫn chưa biết đến ngày tháng năm nào mình mới tỉnh lại. Thời gian dài đằng đẵng cứ tưởng như đã mấy chục năm, Lâm Hàn cũng chán lắm rồi. Nếu không phải thỉnh thoảng thôi diễn ra mỹ nữ Tsunade và Mei Terumi tán phét cho vui, chắc Lâm Hàn cũng phát điên mất!
Ế!
Lâm Hàn bất chợt nổi lòng đùa dai, hí hửng áp tinh thạch lên đầu, bắt đầu thôi diễn.
Lê Ân Tĩnh dần dần xuất hiện, là hình ảnh và tâm thái giống như hắn biết bảy năm trước. Sau đó, Lâm Hàn nhanh chóng tua thời gian qua bảy năm, để hệ thống tính toán tâm tính và nhận thức của nàng trước sự mài mòn của thời gian.
Qua bảy năm, Lê Ân Tĩnh vẫn quyến rũ và rực lửa như vậy, đôi mắt nâu mơ mộng ngày nào có lẽ đã trở nên thành thục hơn đôi chút, còn lại, vẻ ngoài của nàng gần như không có gì đổi khác.
Lâm Hàn nghiêm mặt, bắt đầu hỏi Lê Ân Tĩnh:
- Này, mỹ nữ! Anh muốn cầu hôn em, tối nay chúng ta động phòng luôn được không?
Trong lòng Lâm Hàn thầm nghĩ, dù sao cũng chỉ là thôi diễn, thử đùa dai một chút, xem phản ứng của nàng thế nào?
- Vô liêm sỉ!
Lê Ân Tĩnh đột nhiên nổi giận đùng đùng, trực tiếp dùng ma pháp cấp Thiên công kích Lâm Hàn, thoáng chốc đã đốt hắn thành người than.
Nàng hùng hổ bỏ đi, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười tủm vui vẻ. Lâm Hàn phía sau kêu thảm thiết la lên:
- Này này mỹ nữ, chị Ân Tĩnh, đừng có đi như vậy chứ! Tôi chỉ đùa thôi mà, này... này! Đừng đi...