Tình huống ngoài kia thế nào, Lâm Hàn mảy may không biết!
Lúc này, hắn đang đuổi theo phương hướng Lê Ân Tĩnh bỏ đi. Nhìn phản ứng kịch liệt từ chối, nhưng dáng vẻ lại như xấu hổ của nàng, Lâm Hàn cũng không xác định lắm là nàng đồng ý hay là không. Hắn muốn đuổi theo, hỏi chuyện này cho ra nhẽ, tiện sau này còn dễ ứng xử.
- Ân tĩnh! Ân Tĩnh! Chị Ân Tĩnh, chờ chút...
Lâm Hàn nhanh chóng đuổi theo, miệng hớn hở la lên với giọng điệu trêu chọc.
Không biết bằng cách nào...
Đôi mắt hắn đột nhiên mở lớn, một gương mặt tinh mỹ tuyệt luân đột ngột hiện ra. Nàng vẫn giống như trước đây, một mái tóc tím dài thướt tha buông xõa, thêm vài lọn tóc mai được tỉ mỉ tết lại thành dạng sam, bám theo hai gò má. Một đôi mắt nâu mỹ lệ có vẻ hơi kinh ngạc thất thần nhìn hắn. Chỉ là, Lâm Hàn dù có nhìn thế nào cũng thấy nàng đã tiều tụy đi không ít.
Một luồng hương tân ngọc dịch chảy theo khóe môi, Lâm Hàn nhung nhớ hương vị này từ lâu lắm rồi, hắn không nhịn được mà hút lấy. Cảm giác chân thực như vậy, đúng là lần đầu Lâm Hàn được trải nghiệm trong không gian này.
Hắn điên cuồng hút lấy hương vị kia, cái lưỡi không an phận cũng đã ma mãnh luồn vào miệng mỹ nữ, khuấy đảo không gian trong miệng nàng, bắt lấy chiếc lưỡi thơm ấm áp của nàng mà đùa giỡn. Hai tay cũng siết chặt lấy vòng eo mảnh và tấm lưng thanh thoát của nàng, giữ chặt lấy nàng, không cho nàng tách ra.
Cảm giác này... sao lại chân thực như thế...
Mỹ nữ trong lòng hắn bây giờ đã không còn phản kháng, thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, giống như không còn chút sức lực nào. Hai tay Lâm Hàn cũng không cần phải cố siết lấy nàng nữa. Hắn buông lỏng, một tay đỡ lấy cổ nàng, bốn cánh môi lưu luyến tách ra, Lâm Hàn nhẹ nhàng trườn xuống, hôn lên má nàng, liếm nhẹ vành tai trắng như ngọc của nàng, sau đó trườn xuống dưới kích thích lấy cần cổ trắng nõn của nàng.
Mỹ nữ có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại có phần vui thích rên lên một tiếng. Tiếng hừ kiều mị như muốn làm xương cốt Lâm Hàn tan chảy. Hắn vẫn không thể hình dung ra được, giọng nói của nàng thường ngày đều là trầm ấm dễ nghe, có phần hơi trung tính, nhưng tại sao âm thanh này lại có thể cao và thanh thoát đến thế...
- Đừng! Đồ xấu xa này! Cậu vừa mới tỉnh dậy, tại sao có thể ngay lập tức nghĩ đến mấy chuyện này?
Cô gái hơi run run nói ra, thân thể cũng dần lấy lại chủ động, mạnh mẽ đẩy Lâm Hàn ra, khuôn mặt có phần đỏ ửng, nhưng vẫn tràn ngập nghiêm túc.
Tỉnh dậy?
Lâm Hàn thoáng chốc hơi ngây ra.
Thân thể hắn buông lỏng, cô gái cũng thuận theo đó tách hắn ra, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo hơi xốc xếch, khuôn mặt vẫn còn mang theo hai vệt đỏ ửng cùng vẻ oán trách khôn cùng. Nhưng theo đó còn là vẻ gì đó mừng rỡ không thể che giấu.
Cô gái đảo đảo tròng mắt, thấy Lâm Hàn vẫn ngây ra như gà gỗ như vậy. Nàng cố nén vui mừng trong lòng, đột nhiên ra vẻ khó chịu ho lên khùng khục, thống khổ ôm ngực cong người lại.
Lâm Hàn lo lắng, đưa tay đỡ lấy nàng, giọng dịu nhẹ nói:
- Chị không sao chứ?
Lê Ân Tĩnh e hèm hai tiếng, oán giận nói:
- Tôi không sao! Chỉ là có tên nào đó nằm ngủ năm năm trời, vừa tỉnh dậy đã ép cái miệng thúi tới bắt tiểu thư đây chịu đựng, đúng là xú khí huân thiên nha!
Lâm Hàn vừa mới tỉnh dậy, đầu óc có chút vận chuyển không kịp! Nghe nàng lên tiếng oán trách, hắn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, không ngừng hít hà mấy cái. Chẳng lẽ thật sự rất thối?
Không có nha! Ka đây cũng coi như truyền nhân của Senju Hashirama, khắp người là sinh cơ, thân thể dần dần cũng tản mát ra một luồng khí thanh mát, ngửi kĩ còn có mùi hoa cỏ cây cối, đang tràn ngập sức sống, làm gì có chuyện hôi!
Hơn nữa...
Ngủ năm năm rồi sao? Mình đã hôn mê năm năm rồi!
Nhìn bộ dạng hàm hàm ngốc ngốc của hắn, Lê Ân Tĩnh thoáng chốc không nhịn được bật cười vui vẻ. Đến lúc này, nàng cũng không thể nhịn được nữa, thân thể thơm ngát lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng vui vẻ cười, cười đến chảy nước mắt, giọng điệu run run mang theo tý ty nức nở oán giận:
- Đồ đáng ghét, Lâm Hàn chết tiệt! Lâm Hàn chết giẫm! Cậu hôn mê năm năm rồi có biết không hả? Có biết năm năm này tôi chờ đợi khổ sở thế nào không? Đồ ngu ngốc chết tiệt! Trước đó cậu có hỏi tôi không mà lại tùy tiện liều mạng vì tôi như vậy? Nếu cậu chết, tôi biết làm thế nào bây giờ? Hu hu...
Lâm Hàn vẫn cứ như vậy ngây ra, thoáng chốc chưa kịp phản ứng! Hiện tại hắn là một người hôn mê lâu mới tỉnh, cứ việc trước đó tinh thần hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, còn tiến hành thôi diễn trong không gian hệ thống, nhưng đến lúc thực sự tỉnh lại, Lâm Hàn vẫn có phần suy nghĩ không kịp.
Lúc này, Lê Ân Tĩnh đang điên cuồng phát tiết, phát tiết oán khí và lo lắng mà nàng phải giữ suốt năm năm nay! Năm năm, Lê Ân Tĩnh vẫn luôn sống trong trông ngóng và chờ đợi. Nàng vẫn luôn chờ Lâm Hàn tỉnh lại, mặc cho hắn đã từng nói, hắn chỉ hôn mê tối đa là bảy năm, nhưng nàng vẫn luông chờ mong hắn tỉnh lại sớm hơn như thế.
Nhưng ngày tháng trôi qua, Lâm Hàn vẫn cứ mãi nằm im bất động, thỉnh thoảng mới nói mớ một hai câu. Nhìn hắn gần như người thực vật nằm đó, mà tất cả chỉ là vì hắn muốn bảo vệ nàng, trong tâm Lê Ân Tĩnh lại thầm thấy quặn đau, nhưng nhiều hơn nữa là hưng phấn và nhu tình...
Cả đời này, nàng đã gặp quá nhiều đàn ông rồi! Nhưng ngoại trừ ông tổ Uy gia, Uy Tứ Hải, cũng là người anh kết nghĩa kia của nàng, chưa có ai đối xử tốt với nàng như thế!
Lê Ân Tĩnh..., không, phải là Altar William mới đúng. Trước đây, Altar William luôn thầm mến Uy Tứ Hải, chỉ cần hắn nói một câu, anh em kết nghĩa hai người sẽ ngay lập tức trở thành phu thê, đồng tâm hiệp lực chế tạo một Uy gia hùng bá thiên hạ. Nhưng không, Uy Tứ Hải xưa nay chỉ yêu một người con gái, cũng là người mà Altar phải gọi là chị dâu.
Vì nàng ta, Uy Tứ Hải từ chối tất cả tình cảm của những cô gái khác, cả Altar cũng không ngoại lệ. Hơn nữa luôn miệng nói chỉ coi nàng là em gái, mặc cho Altar có khổ sở chờ đợi, đợi một ngày Uy Tứ Hải tới đón nàng về, dù chỉ là làm nhỏ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ngày đó mãi mãi cũng không đến, cho đến khi cả hai người lần lượt phá bỏ rào cản của đại lục Ma Võ, tới được vùng đất đáng mơ ước hơn. Kể cả khi người phụ nữ kia đã chết đi vì hao hết thọ nguyên, Uy Tứ Hải cũng vẫn chỉ yêu một mình nàng ta, không cho Altar bất cứ một cơ hội nào.
Altar William cũng từng vì thế mà hận tất cả đàn ông trong thiên hạ!
Cho đến một ngày...
Uy Tứ Hải chết đi!
Vì nàng mà chết!
Cho đến giây phút cuối cùng, Uy Tứ Hải vẫn liều mạng bảo vệ nàng, hơn nữa không trách nàng một câu, dù cho người mang đến tai họa cũng chính là Altar! Từ đầu tới cuối, hắn không nói một câu nào thể hiện tình cảm với nàng, nhưng từ ánh mắt quan tâm, lo lắng ấy, Altar biết, trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn chính tính mạng của mình.
Từ đó về sau, kể cả khi chuyển kiếp, Altar vẫn luôn có một sự kháng cự nhất định với đàn ông. Không phải là kháng cự ngoài mặt, mà là kháng cự đến từ sâu trong linh hồn. Dù cho biểu hiện bên ngoài của nàng có như thế nào, trong sâu thâm tâm nàng vẫn luôn in nặng chút dấu ấn từ ánh mắt của Uy Tứ Hải! Mỗi lần chuyển kiếp, dù không còn chút ký ức nào trong đầu, nhưng Altar vẫn luôn tìm một người thật lòng đối xử với mình, có thể không vì bất cứ lý do gì, vẫn luôn bảo vệ nàng, quan tâm nàng. Nhưng thật đáng tiếc, ba ngàn năm trôi qua, Altar vẫn không tìm được người như thế!
Nàng vẫn luôn là đại tiểu thư Uy gia, lại mỹ lệ tuyệt luân như vậy, liệu có tên nào tiếp xúc với nàng mà không mang ý đồ xấu đây?
Altar mỗi lần chuyển thế đều đã thử vài lần, dùng phương pháp thử thách, bày đủ các mưu kế, chiêu trò để thử lòng các đức lang quân. Nhưng rất tiếc, hầu hết người là không qua được, mà người qua được thì lại không chấp nhận việc nàng đùa bỡn với tình cảm của bọn hắn. Cuối cùng... ba ngàn năm vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh!
Cho đến khi chuyển thế làm Lê Ân Tĩnh!
Lần này, chính Altar lại không chờ được nữa, chủ động tiến ra chiếm lấy chủ ý thức, giúp Lê Ân Tĩnh đoạt kỳ ngộ để tu luyện. Và tình cờ, nàng lại gặp Lâm Hàn trong bộ dạng của tên pháp sư áo đỏ âm trầm và chẳng có gì đáng coi trọng.
Vậy mà... Lâm Hàn vẫn tình nguyện kề vai chiến đấu với nàng, quyết không buông bỏ nàng. Chính cái thời khắc mà Lâm Hàn nói rằng: “Kẻ bỏ rơi đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi!”, ánh mắt chân thành, nhiệt huyết của hắn, thực sự làm cho nàng rung động.
Thật sự rất giống!
Ánh mắt ấy... thật giống với Uy Tứ Hải, tràn ngập chân thành!
Cho đến khi Altar “lặn mất”, để lại chủ ý thức cho Lê Ân Tĩnh, lần đầu tiên nàng gặp Lâm Hàn, bất giác cũng bị cái cảm giác quen thuộc kia cuốn vào. Dần dà tiếp xúc với Lâm Hàn, chơi đùa với hắn như bạn thân, cảm nhận được sự chân thành của hắn, bất giác, Lê Ân Tĩnh cũng thích hắn lúc nào không hay...
Cao trào nhất chính là lúc chiến đấu tại bến cảng. Lâm Hàn và nàng kề vai chiến đấu, hắn vừa cõng nàng, vừa chống đỡ kẻ địch, vậy mà không làm nàng tổn thương dù chỉ một chút! Đó là lần đầu tiên, Lê Ân Tĩnh cảm nhận được sự chân thành của một đứa con trai, khiến cho cảm giác từ Altar lại càng thêm mãnh liệt, không thể chống đỡ...
Thậm chí, ngay lúc đó, nếu không có câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh thậm chí còn có thể ngay lập tức tiến tới với Lâm Hàn, tiến tới trước khi nàng biết được thân thế thực sự của mình.
Câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng đã làm tình cảm của nàng bị kiềm hãm lại.
Cho đến khi nàng bắt đầu khôi phục chính bản thân, khôi phục toàn bộ ý chí và ký ức của Altar, cảm giác ghen tỵ và không cam lòng một lần nữa dâng lên trong lòng nàng.
Cần nhắc lại, Lê Ân Tĩnh có ý chí của Altar, chịu ảnh hưởng từ Altar, nhưng thực tế nàng vẫn là Lê Ân Tĩnh! Bởi Altar đã cố ý để nhân cách của nàng chiếm cứ chủ đạo, cũng là mục đích mà Altar cam nguyện luân hồi!
Trong lòng Lê Ân Tĩnh, mặc dù thán phục nhân cách và tu vi của Uy Tứ Hải, nhưng nàng chẳng có chút tình cảm đặc thù nào với hắn. Nhưng nàng lại vì cái ký ức không mấy vui vẻ kia mà lại liên tưởng đến tình cảnh hiện tại của mình.
Lửa giận ám sinh, tâm ghen tỵ trỗi dậy! Trong lòng nàng bất giác nổi lên suy nghĩ là lạ, tình cảm với Lâm Hàn ngày càng trở nên khác thường:
- Tại sao người đàn ông nào đối tốt với ta cũng đều bị người khác tới trước? Tại sao lại như vậy?
- Khó khăn lắm, chờ đợi ba ngàn năm, tới kiếp này mới có được một nhân cách phù hợp, lại có một người đàn ông chân thành đối đãi. Tình cảm gần trăm kiếp làm người gần như đều bị khuyết thiếu. Không! Lần này không thể như kiếp trước, ngây ngốc chờ đợi người ta thương hại! Hạnh phúc của ta, phải do chính ta tới đoạt!
Cũng vì suy nghĩ đó, mà thái độ của nàng bắt đầu hòa hoãn lại, mặc kệ hành vi mập mờ khiêu khích của Lâm Hàn, hơn nữa còn đón ý hùa theo hắn. Nàng vẫn đang chờ, chờ một cơ hội, hoàn toàn bắt lấy Lâm Hàn. Nhưng lời nói kiêu ngạo trước đó bây giờ lại trở thành rào cản, nàng chỉ đành bất đắc dĩ chờ đến lúc Lâm Hàn thật sự vượt qua nàng!
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lã Thiên Thanh xuất hiện, uy hiếp nàng, buộc nàng phải thắng Lâm Hàn, vào trận chung kết, nếu không Lã Thiên Thanh sẽ giết hắn!
Vì Lâm Hàn, nàng không thể thua!
Vậy là chuyện của nàng một lần nữa lỡ dở!
Càng hỏng bét hơn chính là, Lâm Hàn, tên ngốc kia lại một lần nữa vì nàng mà mạo hiểm. Đưa tính mạng bản thân vào chỗ ngàn cân treo sợi tóc. Hắn đã dùng chính hành động và máu của mình để khắc sâu vào lòng nàng một dấu ấn, dấu ấn của sự chân thành, quan tâm. Dấu ấn ấy tất cả ẩn chứa trong ánh mắt mà hắn nhìn nàng lúc sắp ngã xuống...
Ánh mắt... lưu luyến, thâm tình,... ánh mắt ấy có phần khác, nhưng trong tâm trí Lê Ân Tĩnh, ánh mắt ấy lại giống Uy Tứ Hải năm xưa đến lạ thường...
Lúc này, hắn đang đuổi theo phương hướng Lê Ân Tĩnh bỏ đi. Nhìn phản ứng kịch liệt từ chối, nhưng dáng vẻ lại như xấu hổ của nàng, Lâm Hàn cũng không xác định lắm là nàng đồng ý hay là không. Hắn muốn đuổi theo, hỏi chuyện này cho ra nhẽ, tiện sau này còn dễ ứng xử.
- Ân tĩnh! Ân Tĩnh! Chị Ân Tĩnh, chờ chút...
Lâm Hàn nhanh chóng đuổi theo, miệng hớn hở la lên với giọng điệu trêu chọc.
Không biết bằng cách nào...
Đôi mắt hắn đột nhiên mở lớn, một gương mặt tinh mỹ tuyệt luân đột ngột hiện ra. Nàng vẫn giống như trước đây, một mái tóc tím dài thướt tha buông xõa, thêm vài lọn tóc mai được tỉ mỉ tết lại thành dạng sam, bám theo hai gò má. Một đôi mắt nâu mỹ lệ có vẻ hơi kinh ngạc thất thần nhìn hắn. Chỉ là, Lâm Hàn dù có nhìn thế nào cũng thấy nàng đã tiều tụy đi không ít.
Một luồng hương tân ngọc dịch chảy theo khóe môi, Lâm Hàn nhung nhớ hương vị này từ lâu lắm rồi, hắn không nhịn được mà hút lấy. Cảm giác chân thực như vậy, đúng là lần đầu Lâm Hàn được trải nghiệm trong không gian này.
Hắn điên cuồng hút lấy hương vị kia, cái lưỡi không an phận cũng đã ma mãnh luồn vào miệng mỹ nữ, khuấy đảo không gian trong miệng nàng, bắt lấy chiếc lưỡi thơm ấm áp của nàng mà đùa giỡn. Hai tay cũng siết chặt lấy vòng eo mảnh và tấm lưng thanh thoát của nàng, giữ chặt lấy nàng, không cho nàng tách ra.
Cảm giác này... sao lại chân thực như thế...
Mỹ nữ trong lòng hắn bây giờ đã không còn phản kháng, thân thể mềm mại ngã vào lòng hắn, giống như không còn chút sức lực nào. Hai tay Lâm Hàn cũng không cần phải cố siết lấy nàng nữa. Hắn buông lỏng, một tay đỡ lấy cổ nàng, bốn cánh môi lưu luyến tách ra, Lâm Hàn nhẹ nhàng trườn xuống, hôn lên má nàng, liếm nhẹ vành tai trắng như ngọc của nàng, sau đó trườn xuống dưới kích thích lấy cần cổ trắng nõn của nàng.
Mỹ nữ có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại có phần vui thích rên lên một tiếng. Tiếng hừ kiều mị như muốn làm xương cốt Lâm Hàn tan chảy. Hắn vẫn không thể hình dung ra được, giọng nói của nàng thường ngày đều là trầm ấm dễ nghe, có phần hơi trung tính, nhưng tại sao âm thanh này lại có thể cao và thanh thoát đến thế...
- Đừng! Đồ xấu xa này! Cậu vừa mới tỉnh dậy, tại sao có thể ngay lập tức nghĩ đến mấy chuyện này?
Cô gái hơi run run nói ra, thân thể cũng dần lấy lại chủ động, mạnh mẽ đẩy Lâm Hàn ra, khuôn mặt có phần đỏ ửng, nhưng vẫn tràn ngập nghiêm túc.
Tỉnh dậy?
Lâm Hàn thoáng chốc hơi ngây ra.
Thân thể hắn buông lỏng, cô gái cũng thuận theo đó tách hắn ra, nhanh chóng chỉnh sửa lại quần áo hơi xốc xếch, khuôn mặt vẫn còn mang theo hai vệt đỏ ửng cùng vẻ oán trách khôn cùng. Nhưng theo đó còn là vẻ gì đó mừng rỡ không thể che giấu.
Cô gái đảo đảo tròng mắt, thấy Lâm Hàn vẫn ngây ra như gà gỗ như vậy. Nàng cố nén vui mừng trong lòng, đột nhiên ra vẻ khó chịu ho lên khùng khục, thống khổ ôm ngực cong người lại.
Lâm Hàn lo lắng, đưa tay đỡ lấy nàng, giọng dịu nhẹ nói:
- Chị không sao chứ?
Lê Ân Tĩnh e hèm hai tiếng, oán giận nói:
- Tôi không sao! Chỉ là có tên nào đó nằm ngủ năm năm trời, vừa tỉnh dậy đã ép cái miệng thúi tới bắt tiểu thư đây chịu đựng, đúng là xú khí huân thiên nha!
Lâm Hàn vừa mới tỉnh dậy, đầu óc có chút vận chuyển không kịp! Nghe nàng lên tiếng oán trách, hắn nhanh chóng đưa tay lên bịt miệng, không ngừng hít hà mấy cái. Chẳng lẽ thật sự rất thối?
Không có nha! Ka đây cũng coi như truyền nhân của Senju Hashirama, khắp người là sinh cơ, thân thể dần dần cũng tản mát ra một luồng khí thanh mát, ngửi kĩ còn có mùi hoa cỏ cây cối, đang tràn ngập sức sống, làm gì có chuyện hôi!
Hơn nữa...
Ngủ năm năm rồi sao? Mình đã hôn mê năm năm rồi!
Nhìn bộ dạng hàm hàm ngốc ngốc của hắn, Lê Ân Tĩnh thoáng chốc không nhịn được bật cười vui vẻ. Đến lúc này, nàng cũng không thể nhịn được nữa, thân thể thơm ngát lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Nàng vui vẻ cười, cười đến chảy nước mắt, giọng điệu run run mang theo tý ty nức nở oán giận:
- Đồ đáng ghét, Lâm Hàn chết tiệt! Lâm Hàn chết giẫm! Cậu hôn mê năm năm rồi có biết không hả? Có biết năm năm này tôi chờ đợi khổ sở thế nào không? Đồ ngu ngốc chết tiệt! Trước đó cậu có hỏi tôi không mà lại tùy tiện liều mạng vì tôi như vậy? Nếu cậu chết, tôi biết làm thế nào bây giờ? Hu hu...
Lâm Hàn vẫn cứ như vậy ngây ra, thoáng chốc chưa kịp phản ứng! Hiện tại hắn là một người hôn mê lâu mới tỉnh, cứ việc trước đó tinh thần hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, còn tiến hành thôi diễn trong không gian hệ thống, nhưng đến lúc thực sự tỉnh lại, Lâm Hàn vẫn có phần suy nghĩ không kịp.
Lúc này, Lê Ân Tĩnh đang điên cuồng phát tiết, phát tiết oán khí và lo lắng mà nàng phải giữ suốt năm năm nay! Năm năm, Lê Ân Tĩnh vẫn luôn sống trong trông ngóng và chờ đợi. Nàng vẫn luôn chờ Lâm Hàn tỉnh lại, mặc cho hắn đã từng nói, hắn chỉ hôn mê tối đa là bảy năm, nhưng nàng vẫn luông chờ mong hắn tỉnh lại sớm hơn như thế.
Nhưng ngày tháng trôi qua, Lâm Hàn vẫn cứ mãi nằm im bất động, thỉnh thoảng mới nói mớ một hai câu. Nhìn hắn gần như người thực vật nằm đó, mà tất cả chỉ là vì hắn muốn bảo vệ nàng, trong tâm Lê Ân Tĩnh lại thầm thấy quặn đau, nhưng nhiều hơn nữa là hưng phấn và nhu tình...
Cả đời này, nàng đã gặp quá nhiều đàn ông rồi! Nhưng ngoại trừ ông tổ Uy gia, Uy Tứ Hải, cũng là người anh kết nghĩa kia của nàng, chưa có ai đối xử tốt với nàng như thế!
Lê Ân Tĩnh..., không, phải là Altar William mới đúng. Trước đây, Altar William luôn thầm mến Uy Tứ Hải, chỉ cần hắn nói một câu, anh em kết nghĩa hai người sẽ ngay lập tức trở thành phu thê, đồng tâm hiệp lực chế tạo một Uy gia hùng bá thiên hạ. Nhưng không, Uy Tứ Hải xưa nay chỉ yêu một người con gái, cũng là người mà Altar phải gọi là chị dâu.
Vì nàng ta, Uy Tứ Hải từ chối tất cả tình cảm của những cô gái khác, cả Altar cũng không ngoại lệ. Hơn nữa luôn miệng nói chỉ coi nàng là em gái, mặc cho Altar có khổ sở chờ đợi, đợi một ngày Uy Tứ Hải tới đón nàng về, dù chỉ là làm nhỏ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng ngày đó mãi mãi cũng không đến, cho đến khi cả hai người lần lượt phá bỏ rào cản của đại lục Ma Võ, tới được vùng đất đáng mơ ước hơn. Kể cả khi người phụ nữ kia đã chết đi vì hao hết thọ nguyên, Uy Tứ Hải cũng vẫn chỉ yêu một mình nàng ta, không cho Altar bất cứ một cơ hội nào.
Altar William cũng từng vì thế mà hận tất cả đàn ông trong thiên hạ!
Cho đến một ngày...
Uy Tứ Hải chết đi!
Vì nàng mà chết!
Cho đến giây phút cuối cùng, Uy Tứ Hải vẫn liều mạng bảo vệ nàng, hơn nữa không trách nàng một câu, dù cho người mang đến tai họa cũng chính là Altar! Từ đầu tới cuối, hắn không nói một câu nào thể hiện tình cảm với nàng, nhưng từ ánh mắt quan tâm, lo lắng ấy, Altar biết, trong lòng hắn, nàng còn quan trọng hơn chính tính mạng của mình.
Từ đó về sau, kể cả khi chuyển kiếp, Altar vẫn luôn có một sự kháng cự nhất định với đàn ông. Không phải là kháng cự ngoài mặt, mà là kháng cự đến từ sâu trong linh hồn. Dù cho biểu hiện bên ngoài của nàng có như thế nào, trong sâu thâm tâm nàng vẫn luôn in nặng chút dấu ấn từ ánh mắt của Uy Tứ Hải! Mỗi lần chuyển kiếp, dù không còn chút ký ức nào trong đầu, nhưng Altar vẫn luôn tìm một người thật lòng đối xử với mình, có thể không vì bất cứ lý do gì, vẫn luôn bảo vệ nàng, quan tâm nàng. Nhưng thật đáng tiếc, ba ngàn năm trôi qua, Altar vẫn không tìm được người như thế!
Nàng vẫn luôn là đại tiểu thư Uy gia, lại mỹ lệ tuyệt luân như vậy, liệu có tên nào tiếp xúc với nàng mà không mang ý đồ xấu đây?
Altar mỗi lần chuyển thế đều đã thử vài lần, dùng phương pháp thử thách, bày đủ các mưu kế, chiêu trò để thử lòng các đức lang quân. Nhưng rất tiếc, hầu hết người là không qua được, mà người qua được thì lại không chấp nhận việc nàng đùa bỡn với tình cảm của bọn hắn. Cuối cùng... ba ngàn năm vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh!
Cho đến khi chuyển thế làm Lê Ân Tĩnh!
Lần này, chính Altar lại không chờ được nữa, chủ động tiến ra chiếm lấy chủ ý thức, giúp Lê Ân Tĩnh đoạt kỳ ngộ để tu luyện. Và tình cờ, nàng lại gặp Lâm Hàn trong bộ dạng của tên pháp sư áo đỏ âm trầm và chẳng có gì đáng coi trọng.
Vậy mà... Lâm Hàn vẫn tình nguyện kề vai chiến đấu với nàng, quyết không buông bỏ nàng. Chính cái thời khắc mà Lâm Hàn nói rằng: “Kẻ bỏ rơi đồng đội là rác rưởi trong rác rưởi!”, ánh mắt chân thành, nhiệt huyết của hắn, thực sự làm cho nàng rung động.
Thật sự rất giống!
Ánh mắt ấy... thật giống với Uy Tứ Hải, tràn ngập chân thành!
Cho đến khi Altar “lặn mất”, để lại chủ ý thức cho Lê Ân Tĩnh, lần đầu tiên nàng gặp Lâm Hàn, bất giác cũng bị cái cảm giác quen thuộc kia cuốn vào. Dần dà tiếp xúc với Lâm Hàn, chơi đùa với hắn như bạn thân, cảm nhận được sự chân thành của hắn, bất giác, Lê Ân Tĩnh cũng thích hắn lúc nào không hay...
Cao trào nhất chính là lúc chiến đấu tại bến cảng. Lâm Hàn và nàng kề vai chiến đấu, hắn vừa cõng nàng, vừa chống đỡ kẻ địch, vậy mà không làm nàng tổn thương dù chỉ một chút! Đó là lần đầu tiên, Lê Ân Tĩnh cảm nhận được sự chân thành của một đứa con trai, khiến cho cảm giác từ Altar lại càng thêm mãnh liệt, không thể chống đỡ...
Thậm chí, ngay lúc đó, nếu không có câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh thậm chí còn có thể ngay lập tức tiến tới với Lâm Hàn, tiến tới trước khi nàng biết được thân thế thực sự của mình.
Câu chuyện của Tuyết Thiên Lăng đã làm tình cảm của nàng bị kiềm hãm lại.
Cho đến khi nàng bắt đầu khôi phục chính bản thân, khôi phục toàn bộ ý chí và ký ức của Altar, cảm giác ghen tỵ và không cam lòng một lần nữa dâng lên trong lòng nàng.
Cần nhắc lại, Lê Ân Tĩnh có ý chí của Altar, chịu ảnh hưởng từ Altar, nhưng thực tế nàng vẫn là Lê Ân Tĩnh! Bởi Altar đã cố ý để nhân cách của nàng chiếm cứ chủ đạo, cũng là mục đích mà Altar cam nguyện luân hồi!
Trong lòng Lê Ân Tĩnh, mặc dù thán phục nhân cách và tu vi của Uy Tứ Hải, nhưng nàng chẳng có chút tình cảm đặc thù nào với hắn. Nhưng nàng lại vì cái ký ức không mấy vui vẻ kia mà lại liên tưởng đến tình cảnh hiện tại của mình.
Lửa giận ám sinh, tâm ghen tỵ trỗi dậy! Trong lòng nàng bất giác nổi lên suy nghĩ là lạ, tình cảm với Lâm Hàn ngày càng trở nên khác thường:
- Tại sao người đàn ông nào đối tốt với ta cũng đều bị người khác tới trước? Tại sao lại như vậy?
- Khó khăn lắm, chờ đợi ba ngàn năm, tới kiếp này mới có được một nhân cách phù hợp, lại có một người đàn ông chân thành đối đãi. Tình cảm gần trăm kiếp làm người gần như đều bị khuyết thiếu. Không! Lần này không thể như kiếp trước, ngây ngốc chờ đợi người ta thương hại! Hạnh phúc của ta, phải do chính ta tới đoạt!
Cũng vì suy nghĩ đó, mà thái độ của nàng bắt đầu hòa hoãn lại, mặc kệ hành vi mập mờ khiêu khích của Lâm Hàn, hơn nữa còn đón ý hùa theo hắn. Nàng vẫn đang chờ, chờ một cơ hội, hoàn toàn bắt lấy Lâm Hàn. Nhưng lời nói kiêu ngạo trước đó bây giờ lại trở thành rào cản, nàng chỉ đành bất đắc dĩ chờ đến lúc Lâm Hàn thật sự vượt qua nàng!
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lã Thiên Thanh xuất hiện, uy hiếp nàng, buộc nàng phải thắng Lâm Hàn, vào trận chung kết, nếu không Lã Thiên Thanh sẽ giết hắn!
Vì Lâm Hàn, nàng không thể thua!
Vậy là chuyện của nàng một lần nữa lỡ dở!
Càng hỏng bét hơn chính là, Lâm Hàn, tên ngốc kia lại một lần nữa vì nàng mà mạo hiểm. Đưa tính mạng bản thân vào chỗ ngàn cân treo sợi tóc. Hắn đã dùng chính hành động và máu của mình để khắc sâu vào lòng nàng một dấu ấn, dấu ấn của sự chân thành, quan tâm. Dấu ấn ấy tất cả ẩn chứa trong ánh mắt mà hắn nhìn nàng lúc sắp ngã xuống...
Ánh mắt... lưu luyến, thâm tình,... ánh mắt ấy có phần khác, nhưng trong tâm trí Lê Ân Tĩnh, ánh mắt ấy lại giống Uy Tứ Hải năm xưa đến lạ thường...